Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 59



Phân phó Bích Diên xong, nghe tiếng bước chân nàng rời đi, Khương Ngưng Túy cúi đầu ngay ngắn ngồi phủi vạt áo, cuối cùng, tựa hồ phát giác ánh mắt bên người, nàng quay đầu nhìn Nhan Y Lam vẫn đang ung dung, tầm mắt đảo qua trên người nàng một cái, xoay người đi ra ngoài cửa.

"Ngươi thật muốn đi gặp Thái tử?"

Thanh âm của Nhan Y Lam tràn đầy thờ ơ, cũng không có bao nhiêu ý ngăn trở, nhưng Khương Ngưng Túy lại tìm được ưu tư lộ ra từ trong lời của Nhan Y Lam, nàng cũng không quay đầu lại mà chỉ hỏi:

"Trưởng công chúa còn có gì khác phân phó sao?"

"Không có gì." Nhan Y Lam nhún vai một cái, đáp:

"Bất quá là muốn hỏi ngươi đã làm xong chuẩn bị, bị người làm thịt chưa?"

Lãnh mâu có chút ngẩn ra, Khương Ngưng Túy trả lời:

"Ta không hiểu ý của Trưởng công chúa."

"Bất luận Thái tử thỉnh cầu ngươi làm gì, nhớ kỹ phải mang một cái giá thật tốt." Nhan Y Lam lần nữa tựa vào nhuyễn tháp, cười đến lười biếng.

"Ít nhất không thể đáp ứng hắn quá nhanh."

"...."

Bước chân đi ra ngoài điện hơi ngừng lại, Khương Ngưng Túy quay đầu, không vui nhìn Nhan Y Lam một cái, thanh âm mặc dù đạm mạc, nhưng lại thẩm thấu chút bất mãn nghiến răng nghiến lợi.

"Trưởng công chúa có phải cái gì cũng đều biết đúng không?"

"Trái lại cũng vẫn có thứ không biết, tỷ như....." Nhan Y Lam nói xong, bên môi vẽ ra một mạt ý cười yêu diễm, ánh mắt mê túy.

"Hôm đó, ngươi rốt cuộc có đối với ta...."

"Không có." Không đợi Nhan Y Lam nói xong lời khó phân thật giả, chỉ thấy Khương Ngưng Túy bỗng nhiên xoay người trở về, đi đến chỗ Nhan Y Lam. Bước chân nàng ngừng ở cạnh nhuyễn tháp, tầm mắt băng lãnh lại ác liệt nhìn Nhan Y Lam.

"Ta mặc dù ngốc, nhưng vẫn không đến nổi sẽ động tâm với sự ác ý trêu đùa của Trưởng công chúa."

Ánh mắt Khương Ngưng Túy giờ khắc này lộ ra ý cảnh cáo, tựa hồ đang tức giận Nhan Y Lam đùa giỡn lại chẳng phân biệt được tràng diện thời điểm, vừa tựa như đang bất mãn Nhan Y Lam không nghiêm túc.

Hiếm khi thấy Khương Ngưng Túy tức giận, Nhan Y Lam cười cười ngồi dậy, đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm Khương Ngưng Túy, ngữ khí lười biếng lại sủng nịch:

"Có lúc, ngươi thật sự ngốc đến khiến người không theo kịp."

"Lời của Trương công chúa, ta ghi nhớ." Lạnh lùng đẩy ngón tay đang chạm vào nàng ra, Khương Ngưng Túy không nhìn người đó nữa, trầm thấp nói:

"Tự ta sẽ phản tỉnh lại mình thật tốt."

Sau khi bỏ lại những lời này, Khương Ngưng Túy bước nhanh rời đi. Chỉ lưu lại một mình Nhan Y Lam canh giữ tẩm điện trống rỗng, nhớ đến bộ dáng lãnh ngôn lúc nãy của Khương Ngưng Túy, nàng thầm buồn cười. Nàng khẽ chống trán, xuyên qua cửa sổ bên cạnh có thể nhìn rõ thân ảnh của Khương Ngưng Túy rẽ qua hành lang dài, vội vã đi qua trước mắt nàng.

Vạt áo nơi cổ tay Khương Ngưng Túy theo gió khẽ nâng, một luồng hương khí độc hữu của nàng bay vào trong điện, quanh quẩn nơi chóp mũi của Nhan Y Lam, rất lâu không tiêu tan.

Nữ nhân ngu ngốc, sao ngươi không chịu suy nghĩ một chút, có lẽ ta không chỉ đơn thuần là nói đùa?

Đáng tiếc lời này còn không chờ Nhan Y Lam hỏi ra, Khương Ngưng Túy đã thẹn quá thành giận rời đi trước. Nghĩ vậy, khóe miệng của Nhan Y Lam hiển hiện nụ cười nhàn nhạt, thu hồi tầm mắt nơi đại điện không người, yên lặng rơi vào trầm tư.

Mưa vẫn không ngừng không nghỉ, ướt đẫm con đường bên ngoài Phượng Nghi cung.

Thanh Phù cầm dù che ở phía sau Khương Ngưng Túy, đến khi các nàng đi ra bên ngoài cung, chỉ thấy Nhan Quân Nghiêu chắp tay chờ trên bậc thang. Tiếng mưa rơi làm mờ đi tiếng bước chân của Khương Ngưng Túy, cho đến khi nàng đã đến gần bên, hắn mới nhận ra được thân ảnh của nàng.

"Bái kiến Thái tử."

Nhan Quân Nghiêu vẻ mặt phức tạp, hắn im lặng nhìn dáng vẻ hành lễ hồi lâu của Khương Ngưng Túy mới phất tay một cái, khó hiểu nói:

"Không cần đa lễ."

Khương Ngưng Túy theo lời Nhan Quân Nghiêu đứng lên, tầm mắt từ trên người hắn thoáng dời đi, liền có thể nhìn thấy dưới bậc thang bên ngoài Phượng Nghi cung, Liễu Hoán Tuyết bất ngờ đang chờ dưới trận mưa to. Một thân y phục của nàng đã sớm ướt đẫm, tóc trên trán đã che kín đôi mắt luôn nhu mị của nàng, xa xa nhìn đến, chỉ có thể trông thấy sườn mặt tái nhợt, không có một chút thần thái cùng sinh cơ những ngày qua.

Lẳng lặng quan sát một chút, Khương Ngưng Túy bất giác nhíu chặt mày, bên tai truyền đến thanh âm của Nhan Quân Nghiêu, lộ ra mệt mỏi không che giấu được.

"Ngưng Túy, có lẽ nàng đã đoán được mục đích ta đến lần này." Nghe thấy vậy liền nhìn sang, Khương Ngưng Túy thấy Nhan Quân Nghiêu chậm rãi nhắm hai mắt, nói:

"Tâm tư của hoàng tỷ, nàng phải hiểu hơn so với bất kỳ ai. Nếu Hoán Tuyết cứ tiếp tục khăng khăng cố chấp, chỉ sợ đến lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành sai lầm lớn, ngay cả ta cũng không cách nào giữ được nàng ấy. Nghe nói nàng xưa này cùng Trì Úy giao hảo, có lẽ lời khuyên của nàng, Hoán Tuyết có thể nghe vào một chút."

Khương Ngưng Túy có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu, lại thấy hắn lắc đầu một cái, nói:

"Việc đã đến mức này, ta biết Trì Úy khó thoát cái chết, cũng tự nhận vô lực tiếp tục cứu nàng ta. Nhưng ta không hi vọng Hoán Tuyết vì một chuyện không cách nào vãn hồi mà uổng phí tính mệnh của bản thân."

Khương Ngưng Túy vốn cho là Nhan Quân Nghiêu chọn gặp nàng vào lúc này, là vì thỉnh cầu nàng thay Liễu Hoán Tuyết giúp Trì Úy giải tội trước mặt Nhan Y Lam, không ngờ yêu cầu của Nhan Quân Nghiêu lại đơn giản như vậy. Nghĩ nghĩ, ánh mắt Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Quân Nghiêu lại càng trầm.

Liễu Hoán Tuyết vì Trì Úy làm được đến mức như vậy, Nhan Quân Nghiêu làm sao lại không chút nào phát hiện chứ? Nếu hắn đã sớm biết, vậy thì hắn rốt cuộc đã biết bao nhiêu? Hắn rốt cuộc chưa từng nghĩ sâu vào quan hệ của Liễu Hoán Tuyết cùng Trì Úy, hay hắn căn bản không nguyện ý nghĩ sâu?

Khương Ngưng Túy nhìn Nhan Quân Nghiêu, cũng không nói lời nào, trong lúc trầm mặc vô thanh, Nhan Quân Nghiêu ngộ nhận là Khương Ngưng Túy không muốn đáp ứng mình, nhất định là không muốn trộn lẫn vào trận nước đục này. Nghĩ như vậy, hắn chỉ đành phải tự giễu cười một cái.

Chẳng biết tại sao, trong đầu Nhan Quân Nghiêu đột nhiên thoáng qua gương mặt non nớt của Thái tử phi lúc mới vào cung, nhớ đến tiểu nha đầu mỗi lần nhìn hắn luôn dùng một loại biểu tình cẩn cẩn thận thận lại không che giấu được mừng rỡ, trên mặt vĩnh viễn luôn treo nụ cười dùng mọi cách lấy lòng. Chỉ cần một chút quan tâm hay tươi cười của hắn đều đủ làm nàng len lén vui vẻ hồi lâu.

Không phải là không biết chút tâm tư đó của nàng, cũng không phải không hiểu nàng muốn gì, nhưng Nhan Quân Nghiêu khi đó chưa bao giờ từng nhìn đến nàng, càng không nói đến cái gì thật lòng đối đãi. Nàng trong mắt hắn, bất quá chỉ là gian tế của hoàng tỷ nằm vùng bên người hắn thôi. Cái gì chân tâm, cái gì tình yêu, hắn căn bản sẽ không cho nàng.

Hắn còn nhớ cái đêm mà hắn định mang nàng cho hoàng tỷ, một Thái tử phi từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên ngước mắt lên thẳng tắp nhìn hắn, đôi mắt ngày xưa luôn viết đầy ái mộ lúc này vừa buồn vừa đau, mỗi một câu một chữ nói ra khỏi miệng đều mang theo tuyệt vọng run rẩy.

Ta là thê tử của chàng, sao chàng có thể chấp tay mang ta cho người khác.

Chàng có thể thương tổn ta, cũng có thể không thương ta, nhưng chàng không có quyền lợi dụng ta như vậy.

Cho đến hôm nay, mỗi lần hồi tưởng lại thân ảnh tuyệt vọng thê ai lúc đó của Thái tử phi, nội tâm của Nhan Quân Nghiêu giống như bị người xé ra, đau nhức không ngừng. Mạt ánh mắt kĩnh hãi tuyệt vọng kia, sợ là mất cả một đời cũng không cách nào xóa khỏi trái tim hắn.

"Ta biết, lấy tất cả mọi chuyện ta làm từ xưa với nàng, yêu cầu này của ta, đích xác là có chút làm người khác khó chịu." Tầm mắt Nhan Quân Nghiêu dừng trên người Khương Ngưng Túy, ánh mắt của hắn rơi vào trầm tư, nhãn thần ngây ngẩn giống như là đang nhìn nàng, nhưng lại tựa như xuyên qua nàng để nhìn một người khác.

"Nhưng Ngưng Túy, ta chỉ muốn nàng biết, nàng cũng thế, Hoán Tuyết cũng vậy, các nàng bị buộc ở giữa ta cùng hoàng tỷ, trở thành công cụ chúng ta lợi dụng trả thù lẫn nhau, đối với các nàng mà nói là không công bình, nhưng với chúng ta cũng là chuyện mạc khả nại hà*.

(*Không thể làm gì.)

Ai bảo chúng ta sinh ở nhà đế vương, ai bảo các nàng bất hạnh cuốn vào trận chiến của chúng ta, oán hận giữa chúng ta mặc dù không phải bởi vì các nàng mà ra, nhưng đã định trước các nàng không thoát khỏi liên hệ.

Nụ cười của Nhan Quân Nghiêu lộ ra không biết làm sao, cũng là cho đến giờ phút này, Khương Ngưng Túy mới lần đầu tiên nhìn rõ thái độ làm người của hắn. Người đệ đệ mà Nhan Y Lam dùng hết tất cả quyền thế mưu lược để bảo hộ, có lẽ không hề lãnh khốc âm ngoan như vẻ bề ngoài mà Khương Ngưng Túy đã thấy, sợ là trong lòng hắn không lúc nào là không rơi vào mâu thuẫn cùng rối rắm, hắn cũng nhất định sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

Bất luận thế nào, nếu Nhan Y Lam đã lựa chọn hắn để thừa kế đế vị, vậy thì nhất định có đạo lý của nàng. Mà điều Khương Ngưng Túy có thể làm, chính là toàn quyền tin tưởng lựa chọn của nàng.

"Thái tử hồi cung trước đi." Khương Ngưng Túy bước ra vài bước, đi ngang qua Nhan Quân Nghiêu, trầm giọng nhìn Liễu Hoán Tuyết đứng dưới bậc thềm, nói:

"Chuyện của Trắc phi, ta nhất định tận lực khuyên giải."

Khương Ngưng Túy nói xong, cũng không bận tâm Nhan Quân Nghiêu có phản ứng gì, nàng đưa tay cầm lấy cây dù trong tay Thanh Phù, hướng Liễu Hoán Tuyết đi đến.

"Ngưng Túy." Khương Ngưng Túy bước ra một bước lại nghe thấy Nhan Quân Nghiêu từ phía sau gọi nàng, đến khi nàng xoay đầu, lại thấy ánh mắt né tránh của hắn.

"Ta đã từng tổn thương lợi dụng nàng, hôm nay nghĩ đến, mang nàng cuốn vào trận tranh đấu giữa ta cùng hoàng tỷ, đúng là lỗi của ta."

Vẻ mặt Khương Ngưng Túy lãnh đạm, từ đầu đến cuối đều lộ ra ý sơ ly cự nhân ngàn dặm. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói:

"Chuyện đã qua ta đã quên tất cả, vậy thì Thái tử cũng không cần nhắc lại."

Nói xong, Khương Ngưng Túy đi vào trong màn mưa, mưa to khiến bóng ảnh của nàng trở thành một mảnh mơ hồ, đến khi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của Nhan Quân Nghiêu.

Tiếng mưa rơi tí tách lấp đầy hai bên tai, nước mưa nháy mắt đã làm ướt quần dài chấm đất của Khương Ngưng Túy, thấm vào da thịt là băng lãnh thấu xương. Cái dù căn bản không có chút tác dụng gì, Khương Ngưng Túy đi thẳng đến trước người Liễu Hoán Tuyết, bước chân ngừng lại. Nàng đem dù che cho hai người, nhưng không xác định cử động này với một Liễu Hoán Tuyết đã đứng trong mưa mấy canh giờ, rốt cuộc còn có ý nghĩa hay không.

Gương mặt Liễu Hoán Tuyết tái nhợt đến kinh người, môi của nàng tím đen vì lạnh, mái tóc ướt đẫm dán sát vào gò má, giọt nước thuận theo sợi tóc trượt xuống, từ xa nhìn đến thật sự giống như nàng đang vô thanh mà khóc vậy.

"Nàng sẽ chết, đúng không?" Thanh âm của Liễu Hoán Tuyết xuyên thấu qua màn mưa truyền vào tai Khương Ngưng Túy, rõ ràng đã tràn đầy mệt mỏi, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tĩnh táo cùng trấn định bên trong.

"Tất cả mọi người đều hi vọng nàng chết, chỉ cần nàng chết, tất cả mọi chuyện đều sẽ có thể giải quyết."

Khương Ngưng Túy vốn cho rằng Liễu Hoán Tuyết sẽ ngốc nghếch chờ ở bên ngoài Phượng Nghi cung, nhất định là bởi vì chuyện của Trì Úy mà rối loạn tâm thần, hoang mang lo sợ mà làm ra chuyện này. Không ngờ Liễu Hoán Tuyết lại không chút hốt hoảng, nàng trấn định như vậy, trấn định đến tựa như đã có thể biết trước tất cả kết cục.

Khương Ngưng Túy cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói:

"Ngươi chờ ở đây cũng chỉ khiến nàng nhiều thêm một tội danh thôi."

"Từ lúc ta bảy tuổi gặp nàng ở kịch viện, suốt mười hai năm, trong sinh mệnh của ta chỉ có nàng. Trừ nàng ra, cái gì cũng không quan trọng." Đôi môi tái nhợt vì lạnh của Liễu Hoán Tuyết hơi cong lên, cười đến tĩnh mật lại thỏa mãn.

"Nhưng cuộc đời con người, chuyện bất đắc dĩ nhất chính là, chúng ta luôn không cách nào tận hứng mà sống cho bản thân. Những năm tháng này, ta đều sống vì Liễu gia, bất luận ta làm ra quyết định ích kỷ thế nào, nàng chưa bao giờ hỏi qua nửa câu, luôn chỉ lặng lẽ bồi bên cạnh ta, chưa từng oán hận. Nhưng lần này, ta muốn đi theo con đường của nàng."

Lời của Liễu Hoán Tuyết không thể nghi ngờ chính là đang thẳng thắn mối quan hệ không tầm thường giữa nàng cùng Trì Úy, mà loại cách làm không chút cố kỵ nào này khiến Khương Ngưng Túy theo bản năng nhíu chặt mày. Nơi u minh dường như có cái gì đó đang muốn mở ra, nhưng nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ngăn lại.

"Nếu đây là con đường nàng đã lựa chọn, vậy thì bất luận sinh tử, ta chỉ muốn cùng nàng."

Mọi thứ dường như đều rõ ràng, sở dĩ Liễu Hoán Tuyết sẽ nói những lời này với Khương Ngưng Túy, nàng sở dĩ sẽ không ngại sinh tử, trấn định như vậy, bất quá là nàng đã sớm quăng những thứ này sau đầu. Giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có Trì Úy. Nếu Trì Úy sống, nàng sẽ sống, nếu Trì Úy chết, nàng nhất định theo cùng.

Thần tình của Khương Ngưng Túy khó nén kinh ngạc, nàng chợt quay đầu nhìn Liễu Hoán Tuyết, nhưng so với sự chấn động của nàng, Liễu Hoán Tuyết vẫn chỉ điềm tĩnh cười, thật giống như lời nàng nói căn bản không phải đề tài sinh tử nặng nề. Nàng cứ thế đạm nhiên cười. Nhìn nụ cười này một lúc lâu, nhìn đến lòng Khương Ngưng Túy rung động.

Trầm mặc khó hiểu chăm chú nhìn Liễu Hoán Tuyết, nàng đè lại giọng hỏi:

"Tại sao muốn nói những điều này với ta? Ngươi nên biết, hậu quả khi nói ra những lời này."

"Ta ngay cả chết cũng không sợ, há sẽ để ý hậu quả khi nói ra sao?" Liễu Hoán Tuyết nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, thần tình dần dần chuyển sang thê ai. Gương mặt tái nhợt cùng nét khẩn cầu trong mắt nàng, càng lộ vẻ nhu nhược vô trợ.

"Người người trong cung đều hi vọng Trì Úy chết, ta nhìn ra được chỉ có tỷ tỷ vẫn coi như thật lòng đối đãi nàng. Ta không có biện pháp khác, ta cũng không để tâm những thứ khác, ta chỉ có thể cầu tỷ tỷ tương trợ."

Khương Ngưng Túy yên lặng lắc đầu một cái, thần sắc lãnh mạc nói:

"Chuyện đã như vậy, ta cũng không cứu được nàng.

Liễu Hoán Tuyết dưới tình thế cấp bách kéo lấy ống tay áo Khương Ngưng Túy, khẩn cấp nói:

"Nếu còn có cách có thể cứu được nàng, tỷ tỷ có nguyện ý vì nàng mà thử một lần không?"

Trái tim Khương Ngưng Túy không khỏi căng thẳng theo lời Liễu Hoán Tuyết, nàng áp chế nghi hoặc trong lòng, im lặng nhìn Liễu Hoán Tuyết, hồi lâu sau mới hỏi:

"Ngươi muốn nói gì?"

"Liên quan đến Trì Úy, có một việc ta chưa từng nhắc đến. Nhưng tình hình hôm nay, ta chỉ có thể đúng sự thật nói ra, còn kết quả có được hay không, đều do tỷ tỷ kết luận." Thần sắc thấp thỏm ngưng trọng của Liễu Hoán Tuyết không giống giả vờ. Nàng nhìn Khương Ngưng Túy thật sâu, từng câu từng chữ nghiêm túc nói:

"Lãnh cung, Liên phi."