Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 32: Lật Tẩy



Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân trở lại, vừa bước vào điện đã thấy Ngô Vũ Đồng đang khóc sướt mướt, thảm thương, ở trong ngực của Ngô Nhạc.

"Bổn cung thật không muốn sống nữa, dung nhan đã bị hủy thì đời này của ta cũng coi như bỏ rồi..."

Thái Hòa Đế day day mi tâm, Hoàng Hậu mắt thấy hai người Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân đi vào, đã lạnh giọng.

"Bắt Hà Bảo Ngân lại cho bổn cung..."

Mấy cung nữ nghe lệnh đang muốn tiến đến, Lê Hữu Quân đã đem Hà Bảo Ngân bảo hộ ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mấy người cung nữ kia, khiến cho tất cả bọn họ sợ đến run người, lui lại mấy bước không dám tiến lên.

"Bổn vương xem, ai dám động đến nàng..."

"Lão thập thất..."

Thái Hòa Đế uy nghiêm quát lên. Lê Hữu Quân bị hắn quát cũng không có sợ hãi, bình tĩnh mà lên tiếng.

"Phụ hoàng... Trong chuyện này còn rất nhiều điều chưa sáng tỏ, không thể cứ như vậy định tội cho nàng được..."

"Khánh vương điện hạ, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngũ muội của bổn vương mặt bị hủy, muội ấy trước đó chỉ tiếp xúc qua với nàng ta, trên khăn tay của nàng ta vẫn còn lưu lại Hà Họa Phấn. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ như vậy, ngươi còn giúp nàng nói chuyện sao?"

Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng, nhìn sang hai huynh muội tình thâm này, nói.

"Nhân chứng, vật chứng hay sao? Vậy ta phải hỏi rõ một chút mới được..."

Thái Hòa Đế nghe hắn nói như vậy thì biết hắn đã tìm ra manh mối gì đó. Đối với nhi tử này, Thái Hòa Đế vẫn luôn rất tin tưởng vào năng lực và nhân phẩm của hắn.

"Lão thập thất, có phải ngươi có phát hiện điều hì hay không?"

Lê Hữu Quân khom người, thong dong mà nói.

"Bẩm phụ hoàng, ngay sau khi sự tình của Ngũ công chúa phát sinh, nhi thần đã cho người lập tức điều tra sự tình. Hiện tại đã có một vài manh mối, kính xin phụ hoàng thư thả cho nhi thần một chút thời gian, để làm rõ sự tình, tránh để hàm oan người vô tội..."

Nói xong, hắn cười như không cười mà nhìn Ngô Vũ Đồng, nói.

"Xin hỏi Ngũ công chúa, thị nữ thiếp thân bên cạnh ngươi vì sao lại mất một người rồi?"

Ngô Vũ Đồng thầm giật mình, vô thức ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo của Lê Hữu Quân thì co rụt lại, lắp bắp.

"Nàng... Nàng ta bị bệnh, ta đã cho nàng lui xuống nghỉ ngơi rồi."

"Ồ..."

Lê Hữu Quân làm ra vẻ ngạc nhiên, thâm sâu nhìn nàng ta.

"Nàng ta bị bệnh hay đã biến mất, đến ngay cả ngươi cũng không thể tìm thấy được."

Lê Hữu Quân đã cho người điều tra rõ tất cả ngọn nguồn. Ngô Vũ Đồng muốn vu hãm Hà Bảo Ngân lên đã dùng tới bột phấn hoa gây kích ứng da nhẹ, thoa lên mặt mình, nhìn qua rất giống với trúng độc sẽ bị hủy dung, nhưng chỉ cần để qua một đêm sẽ toàn biến mất, không có ảnh hưởng tới thân thể hay nhan sắc.

Sau đó nàng ta cố ý đi tới trước mặt Hà Bảo Ngân, dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ, thả ra mấy con ruồi đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt nàng, Hà Bảo Ngân theo phản ứng mà dùng khăn tay phe phẩy đuổi ruồi.

Khi nàng ta ở trước mặt mọi người, nói Hà Bảo Ngân hạ độc nàng ta, tất cả sẽ nghĩ tới lúc trước Hà Bảo Ngân dùng khăn tay phe phẩy trước mặt nàng ta. Khi đó chỉ chờ Trương Hòa lên tiếng, chỉ ra khăn tay có vấn đề, nàng ta liền cho người tiến lên lục soát, thừa cơ hội mà tráo đổi khăn tay kia, lúc đó ở trước mặt mọi người nhân chứng, vật chứng đầy đủ, Hà Bảo Ngân cho dù có đến mười cái miệng cũng không thể bào chữa.

"Ngũ công chúa... Ta khuyên ngươi một câu, dung nhan này nếu ngươi còn cần, thì nên thành thật một chút, đừng để đến lúc hại người không được, lại thành ra hại mình..."

Lê Hữu Quân ý tứ, cười trầm thấp mà nói. Ngô Vũ Đồng nghe hắn nói, bất giác rơi vào sương mù, một cảm giác bất an xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Vương gia nói như vậy là có ý? Ta không hiểu..."

Lê Hữu Quân nhìn nàng, lại nhìn sang Ngô Nhạc đang đóng vai huynh trưởng dịu dàng an ủi muội muội.

Ngô Vũ Đồng ở trong ngực Ngô Nhạc run lên từng hồi, eo của nàng bị hắn nắm chặt không thể cử động, hắn ở tai của nàng nói nhỏ.

"Muội muội tốt, ngươi vẫn nên hoàn thành nốt việc dang dở đi, xong hết thảy, độc này ta sẽ cho ngươi thuốc giải, không cần quá lo lắng..."

Ngô Vũ Đồng nước mắt chảy dài, nức nở từng hồi, vô cùng đau lòng.

Lê Hữu Quân đoán, Ngô Vũ Đồng ngàn tính, vạn tính lại không thể ngờ thứ mà nàng ta thoa lên kia thực sự là Hà Họa Phấn.

Ngô Nhạc này cũng đủ độc, hắn muốn làm khó Đại Nam mà không tiếc hi sinh dung nhan của muội muội nhà mình. Nếu Ngô Vũ Đồng thực sự bị hủy dung trên địa bàn Đại Nam, lại ngay ở trong cung yến, vậy Đại Nam sẽ phải cho Bắc Yến một câu trả lời công bằng. Cái hắn nhắm tới là lợi ích và bắt chẹt Đại Nam.

Ngô Nhạc nhìn Đế Hậu hai người ở trên cao, trên mặt tràn đầy đau lòng muội muội.

"Hoàng thượng, ngài không thể để cho một công chúa lá ngọc cành vàng của Bắc Yến ta, chịu ủy khuất lớn nhường này mà không nói gì như vậy được..."

Lê Xuân Khải nóng nảy trừng mắt, hắn thật mất kiên nhẫn.

"Đại hoàng tử nói như vậy là có ý gì? Đây chẳng qua chỉ là mâu thuẫn của nữ tử với nhau mà thôi, ngươi đừng có nói đến khó nghe như vậy..."

"Rầm..."

Ngô Nhạc tức giận vỗ bàn, quát.

"Nhị hoàng tử... Muội muội ta bị người Đại Nam hãm hại, ở ngay cung yến của Đại Nam các người. Ai mà biết được đây có phải âm mưu của các người hay không, ngươi lại còn dám lớn tiếng với ta..."

"Tất cả im lặng hết cho trẫm..."

Thái Hòa Đế day day mi tâm, sắc mặt u lãnh nhìn Hà Bảo Ngân.

"Ngươi... Tới nói rõ ràng cho trẫm, chuyện này là như thế nào?"

Hà Bảo Ngân đâu biết chuyện xảy ra như thế nào, nàng chỉ biết chính mình bị người ta tính kế hãm hại, nhưng lại không có chứng cứ, chứng minh trong sạch, chỉ đành khom người thành khẩn mà nói.

"Thần nữ thật sự, đến giờ vẫn chưa thể hiểu được, chuyện gì đang xảy ra. Nhưng thần nữ xin cam đoan, chuyện hạ độc này không phải thần nữ làm... Kính xin hoàng thượng minh xét."

"Đến nước này, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, ngươi còn già mồm mà cãi láo. Bổn cung phải giết chết ngươi..."

Ngô Vũ Đồng lần này thực sự phát điên thật rồi, dung nhan như hoa như ngọc của nàng ta, chỉ vì để hại con tiện nhân này mà bị hủy thật rồi. Nàng ta hận... Hận...

Ngô Vũ Đồng dùng dằng muốn xông lên, đánh Hà Bảo Ngân thì đã bị Ngô Nhạc giữ chặt lại, thuận tiện điểm huyệt đạo của nàng, gọi người bên cạnh tới, phân phó.

"Hiện tại tâm tình của công chúa không tốt, các ngươi mang nàng xuống trước, kẻo nàng ở lại đây sẽ có chuyện xảy ra..."

Lê Hữu Quân như nhìn thấu ý đồ của hắn, nhưng vẫn không có nói gì.

Bên ngoài lúc này lại truyền tới một trận ồn ào, thái giám bên ngoài hớt hải chạy vào báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng bên ngoài có tướng lĩnh binh bộ cầu kiến, nói rằng có chuyện gấp, liên quan tới sự tình của Ngũ công chúa..."

"Cho hắn vào..."

Thái Hòa Đế không nói hai lời, đã triệu người vào. Tướng lĩnh vừa vào đã dập đầu hành lễ.

"Thần, binh bộ thị lang Doãn Văn Thành khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng Hậu. Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng Hậu thiên Tuế..."

"Miễn lễ, ngươi có chuyện gì thì nói đi..."

Doãn Văn Khanh len lén đưa mắt nhìn qua Đại hoàng tử Lê Cảnh Ân, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này mới chắp tay cẩn thận từng lời, nói.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần vừa mới phát hiện, Đại Lý Tự Khanh âm thầm mang ra ngoài thành một cung nữ Bắc Yến... Sau khi điều tra, xác định đây chính là cung nữ thiếp thân bên người của Ngũ công chúa... Nhận thấy sự việc nghiêm trọng thần đã vội vàng vào vào cung báo cáo sự tình..."

Thái Hòa Đế ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

"Người đang ở đâu?"

Doãn Văn Khanh vội vã dập đầu.

"Vi thần vô dụng, Đại Lý Tự Khanh một mực không giao người. May mà có người của Đại Hoàng tử, kịp lúc mang người tới mới có thể thành công bắt giải người tới đây, hiện đang ở bên ngoài chờ lệnh..."

Thái Hòa Đế sắc mặt mỗi lúc một đen hơn, đưa mắt nhìn qua Lê Cảnh Ân. Lê Cảnh Ân bước lên một bước, cung kính, nói.

"Khởi bẩm phụ hoàng, khi xảy ra sự tình, nhi thần đã tự mình phái người đi điều tra, cơ duyên xảo hợp mới có thể giúp Khanh đại nhân một tay."

"Được rồi, mau mang người vào đi..."

Bên ngoài nhanh chóng có thị vệ áp giải một cung nữ đi vào, theo sau còn có Đại Lý Tự Khanh mới nhậm chức Vũ Lăng.

Nhị hoàng tử Lê Xuân Khải nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt kia của Vũ Lăng, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Mà Ngô Nhạc nhìn thấy cung nữ kia, cũng đứng ngồi không yên.

Cung nữ kia vừa vào đến trong điện đã vội vàng dập đầu, xin tha.

"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng Hậu tha mạng... Nô tỳ thân phận thấp kém, mọi chuyện chỉ là nghe theo lời của chủ tử mà thôi... Nô tỳ...Á..."

Nàng ta còn muốn nói gì đó thì bất ngờ hét thảm một tiếng, máu tươi từ miệng trào ra cứ như vậy mà chết đi.

Lê Hữu Quân đưa mắt ra hiệu cho thái y đang đứng cạnh đó đến kiểm tra. Thái ý kiểm tra xong khẽ thở dài, lắc đầu.

"Bẩm... Nàng ta đã chết rồi..."

Sự tình phát sinh bất ngờ, không ai kịp trở tay, chỉ là Lê Hữu Quân vô tình hữu ý mà nhìn Ngô Nhạc, khóe môi như cong nhẹ một chút. Ngô Nhạc không một chút chột dạ nhìn lại, môi cũng đáp lễ bằng một nụ cười mỉm...

Ngay trước mặt Thánh Thượng, lại có thể ngang nhiên giết người, chính là thách thức quyền uy của Hoàng Đế. Thái Hòa Đế vỗ bàn, tức giận.

"Là kẻ nào..."

Bên ngoài nhanh chóng thị vệ được điều động chạy vào trong bắt đầu kiểm tra, truy xét từng người...

"Buông ta ra... Buông ta ra..."

Bất ngờ, người bị bắt ra chính là người ở bên cạnh Lê Xuân Khải...

Thị vệ từ trên người hắn, lục soát ra kim ám khí cùng loại với ám khí đã giết chết cung nữ kia.

"Không phải ta... không phải ta... "

Tên kia bị lôi xuống, hoàn toàn tuyệt vọng gào thét kêu oan, nhưng không thể làm gì khác. Lê Xuân Khải sống lưng chợt lạnh lẽo, cả người đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy chính mình lần này coi như xong rồi, Vũ Lăng là người nhà ngoại của hắn, bị phát hiện chứa chấp cung nữ kia. Giờ người bên cạnh hắn ở thời khắc quan trọng ra tay giết người diệt khẩu, hắn hiện giờ có mười cái miệng cũng không thể chối hết tội này.

"Lão Nhị..."

Lê Cảnh Ân ở bên cạnh, thấy hắn hồn vía lên mây, tốt bụng gọi hắn một câu. Lê Xuân Khải bị gọi hồi thần, hắn nhìn sang thấy Lê Cảnh Ân đang nhìn mình, ý vị sâu xa mà nói.

"Vũ Lăng đại nhân đây, hình như là người nhà của Ngọc phi nương nương nhỉ, tháng trước vừa mới được cất nhắc, tháng này đã làm chuyện tốt cho nhị đệ rồi..."

Lê Xuân Khải cau mày, dự cảm không tốt tràn ra trong tâm trí. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn Lê Cảnh Ân.

"Huynh đừng có nói bừa..."

Lê Xuân Khải trong lòng sốt sắng không yên, cái kế hoạch kia của hắn vô cùng kín kẽ, không thể nào Lê Cảnh Ân có thể biết được... Nhất định là không thể nào biết được.

Lê Cảnh Ân thong dong bình tĩnh, từ trong tay dâng lên một tập thư cho Thái Hào Đế xem.

"Khởi bẩm phụ hoàng, đây là một số phong thư mà nhi thần trong quá trình điều tra, thực ngoài ý muốn mà có được, xin phụ hoàng xem xét..."

Trình xong thư hắn đưa mắt nhìn Ngô Nhạc một chút.

"Đại hoàng tử, ta không cần biết mâu thuẫn của quý quốc ra sao, nhưng ngươi đừng mang nó tới Đại Nam, ngươi hiểu chứ..."

Hắn lại dừng một chút, ý vị thâm trường, ra dáng một vị huynh trưởng, ôn tồn nói với Lê Xuân Khải.

"Lão nhị... Đệ thật quá hồ đồ rồi, chuyện tranh đoạt của Bắc Yến cớ gì đệ lại muốn nhúng tay, còn có thể oan uổng cho một tiểu cô nương tốt đẹp như Bảo Ngân tiểu thư như vậy. Đệ có nghĩ đến hậu quả mà nó mang đến hay không?"

Lê Xuân Khải trợn mắt, tức giận nhìn Lê Cảnh Ân, cho dù hắn có là một tên đầu đất đi chăng nữa, cũng có thể nhận ra đây là cái bẫy mà Lê Cảnh Ân đào cho mình.

Haha chính hắn ngàn tính, vạn tính, khổ sở ủ mưu, mưu của chính mình chưa thành, đã để người ta bẫy chết rồi.

Thái Hòa Đế xem xong thư, ném thẳng xuống trước mặt của Lê Xuân Khải, cả người giận đến phát run.

"Lê Xuân Khải... Ngươi được lắm... Cấu kết người ngoài, mưu lợi chính trị... Haha... Ngươi cảm thấy trẫm ngu lắm hay sao."

Lê Xuân Khải nhìn những phong thư kia, cả người lảo đảo, đứng không vững.

"Phù... Phụp..."

Hắn sợ hãi quỳ xuống, dập đầu với Thái Hào Đế.

"Phụ hoàng minh giám... Nhi thần bị oan..."

"Hoàng Đế bệ hạ... Ta thành thật kính lỗi cùng ngài...Ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, nghe theo xúi dục của nhị hoàng tử mà làm bậy... Tại đây ta xin cúi đầu tạ lỗi cùng ngài... Ta tại đây để tỏ lòng xin lỗi, viết xuống hiệp ước giao thương cùng quý quốc, giảm xuống thuế quan ở biên quan hai nước xuống ba phần..."

Đúng lúc Lê Xuân Khải còn muốn giải thích, bên cạnh Ngô Nhạc đã lên tiếng trước. Hắn vậy nhưng lại thoải mái nhận tội, mặt mày tỉnh bơ không có một chút gì gọi là chột dạ cả.

Thái Hòa Đế trong lòng phát hỏa, nhưng thân phận đại hoàng tử Bắc Yến là khách nhân, người ta hiện tại đã biết sai, lòng thành cũng đã tỏ, hắn cũng không thể hẹp hòi cứ như vậy mà chấp nhất, còn có ba phần thuế thông quan kia cũng đủ thể hiện lòng thành...

Thái Hòa Đế không thể làm gì đối với Đại hoàng tử Bắc Yến, nhưng đối với Lê Xuân Khải thì lại không được may mắn như vậy.

"Người đâu, lôi Lê Xuân Khải xuống, phạt đánh năm mươi gậy, cấm túc nửa năm, phạt bổng lộc một năm..."

Phạt gậy hoàng tử, hành động này đã cho thấy Thái Hòa Đế thực sự tức giận rồi.

Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng, hai vị hoàng huynh này của mình, đấu qua, đấu lại cũng thật nhiệt tình.

Lê Hữu Quân đưa mắt nhìn Ngô Nhạc, cười lạnh, nói.

"Nếu sự tình đã rõ ràng, vậy có phải Đại hoàng tử đây cũng nên nói một lời, trả lại công đạo cho Bảo Ngân tiểu thư chứ?"

Ngô Nhạc nhíu mày, sắc mặt đen muốn nhỏ ra mực, nhưng hắn vẫn cười, hướng Hà Bảo Ngân, chắp tay.

"Lần này bổn vương đã mạo phạm tiểu thư, ta tại nơi này, chân thành hướng tiểu thư kính lỗi..."

Lê Hữu Quân nhìn cái kiểu, đại khái, qua loa cho xong chuyện của hắn, vô cùng không hài lòng, nói.

"Nói xin lỗi suông đâu có được, Đại hoàng tử có phải đã quên những ấm ức, ủy khuất, thậm chí là thương tích tổn thương thân thể của Bảo Ngân tiểu thư hay không?"

Ngô Nhạc biết lần này chính mình đã gặm phải cục xương khó nhằn rồi, chỉ có thể mất mặt, tỏ vẻ chân thành, nói.

"Để tỏ lòng kính lỗi, cùng bù đắp lỗi lầm này, ta sẽ tặng cho tiểu thư đây một trăm lượng hoàng kim, hai trăm sấp vải thượng hạng, và ba rương đồ tiến cống... Như vậy không biết Khánh Vương thấy đã ổn hay chưa?"

Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân, khóe miệng hơi cười.

"Không biết với những vật tạ lễ này tiểu thư thấy thế nào? Ta tuy rằng cảm thấy vẫn ít, nhưng nể mặt Đại hoàng tử từ xa tới, lại nói một lần này là sảy chân, chúng ta cũng nên rộng lượng một chút cũng được..."

Hà Bảo Ngân âm thầm liếc hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu, tỏ vẻ thẹn thùng.

"Ta không có ý kiến..."

Ngô Nhạc thì trợn mắt trắng, hắn muốn chửi tục, cái tên khốn kiếp kia, bồi thường như vậy hắn còn nói ít, lại còn một hai châm chọc hắn, hắn cảm thấy lần đi sứ này của mình nát, quá nát, mất hết mặt mũi rồi.

"Choang... Choang..."

Ngô Vũ Đồng chịu đựng đau đớn trên mặt, nghe cung nữ báo cáo sự tình, ánh mắt tràn đầy phẫn uất, chính mình thê thảm như vậy ấy thế mà Hà Bảo Ngân không bị làm sao, còn có thể minh oan cho mình, ung dung tốt đẹp biết bao.

(còn tiếp)