Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 97: Thanh Phong ca ca



Hà Thanh Nhân trong lòng hoảng loạn, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh một vòng, nhưng lúc này, nào có ai dám vì nàng ta mà lên tiếng.

Hà Thanh Nhân tâm lạnh, cắn răng, ánh mắt mang đầy tơ máu và không cam lòng nhìn Hà Bảo Ngân một cái.

"Bảo Ngân muội muội, ta vì muội mà che chở, tại sao muội không nói giúp ta chứ..."

"Hả???"

Hà Bảo Ngân thật sự muốn bổ não của nữ tử trước mặt này ra, xem trong đó rốt cuộc là có chứa cái thứ gì? Đến giờ phút này rồi, vẫn không chịu tử bỏ ý định kéo nàng xuống nước.

Hà Thanh Nhân nắm chặt tay, nói.

"Muội ngày ấy, sau khi phá được vụ án bắt cóc trẻ nhỏ trở về, chẳng phải vẫn luôn một mực qua lại với Thanh Phong Các Chủ hay sao? Trong phòng muội còn có cả đồ hắn tặng..."

Nàng ta hơi dừng lại, nhìn sang Lê Hữu Quân, nói tiếp.

"Vương gia... Bảo Ngân cùng Thanh Phong Các chủ đã có gian tình từ lâu. Tất cả các cửa hàng, chi nhánh của Bảo Giám Các, nàng đều có thể tùy tiện đi vào, đồ chỉ cần thích là có thể lấy, người trong Bảo Giám Các thấy nàng đều coi như chủ nhân mà cung kính..."

Hà Bảo Ngân liếc mắt nhìn Lê Hữu Quân một cái, trong lòng thật muốn cười to quá đi.

Lê Hữu Quân ở eo nàng ngắt nhẹ một cái, trên mặt là biểu cảm tự tiếu phi tiếu, nói.

"Phu nhân, nàng thật là được người ta yêu thích... Lần sau ra ngoài nhớ dẫn ta theo, chúng ta đi ăn chùa, tiết kiệm một chút rất tốt..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cả cằm, đây là biểu hiện của một người nam nhân nên có khi nghe thê tử mình có gian tình hay sao...

Chẳng để ai kịp phản ứng, Lê Hữu Quân đã phất tay ra hiệu cho Đường Yên cùng Dương Nhung tới.

"Hà Thanh Nhân hồ ngôn loạn ngữ, bôi nhọ thanh danh của Vương phi, phạt vả miệng năm mươi cái... Kết thúc hình phạt liền mang người giao đến Bảo Giám Các...Hai ngươi xem mà làm..."

"Nô tỳ tuân mệnh..."

"Nô tỳ tuân mệnh..."

Đường Yên nhìn Dương Nhung cười, nói.

"Ngươi giữ, ta vả hay ta giữ, ngươi vả..."

Dương Nhung nhìn một chút, ghét bỏ nói.

"Vả rất rát tay, hai chúng ta chia đôi, ta giữ cho ngươi vả trước một nửa, lát ngươi rát tay chúng ta đổi..."

Đường Yên gật đầu, khen ngợi.

"Ý kiến hay đấy..."

"Bốp...Bốp..."

Rất nhanh, những tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, Đường Yên mười phần dùng sức, khiến cho mặt của Hà Thanh Nhân gần như muốn biến dạng.

"Vương gia tha tội... Vương gia tha tội..."

Vương Hiểu nhìn không được nữ nhi chịu tội, vội vàng dập đầu cầu xin.

Lê Hữu Quân không để ý tới bà ta, cũng chẳng có tâm tình nhìn thêm chuyện này nữa, cúi đầu nhìn xuống Hà Bảo Ngân, hỏi.

"Đồ đã thu thập xong chưa?"

Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu.

"Xong rồi..."

Lê Hữu Quân nắm tay nàng tới chào tạm biệt với một nhà Hà Trí Bình.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu... Chúng con xin phép trở về, sau này có thời gian lại tới thăm hai người..."

"Được rồi..."

Lý Thu Huyền bịn rịn nữ nhi, nắm tay nàng ra đến tận cổng, miệng vẫn luôn dặn dò đủ thứ.

Trên xe ngựa, Hà Bảo Ngân cười như không cười, chọc chọc ngực Lê Hữu Quân, nũng nịu.

"Thanh Phong ca ca... Người ta thực sự rất nhớ huynh nha... Huynh làm sao lại lấy đồ của ta, rồi đưa cho tỷ tỷ của ta, xong lại bảo nàng mang cho ta vậy? Còn có bức thư nữa, thật cảm động quá đi..."

Lê Hữu Quân bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi nàng.

"Nàng đó..."

"Haha... Mấy cái người kia cũng thật liều mạng, chuyện khó như thế cũng có thể nghĩ ra cho được, thật là làm người ta lau mắt mà nhìn..."

Lê Hữu Quân như nghĩ đến gì đó, trầm giọng.

"Những kẻ đó cần phải dạy dỗ cho ngoan lại một chút mới được..."

Hà Bảo Ngân hứng thú nhìn hắn, hỏi.

"Chàng muốn dạy dỗ như thế nào vậy?"

Lê Hữu Quân mỉm cười nhìn nàng.

"Bí mật... Đến lúc ấy nàng sẽ biết..."

"Hừ... Làm như người ta hiếm lạ lắm ấy..."

Hà Bảo Ngân tròng mắt hơi đảo, nói.

"Nếu như hôm nay người mà Hà Thạnh Nhân nói là một nam nhân khác, vậy chàng có tin ta không?"

Lê Hữu Quân hơi cúi người, hỏi.

"Nàng nói xem..."

"Xì... Chắc là không tin ta chứ gì..."

"Nghĩ linh tinh... Ta chỉ tin nàng..."

Lê Hữu Quân cốc nhẹ trán nàng một cái, mặt tràn đầy sự cưng chiều.

"Hứ... Miệng thật ngọt..."

Hai người vừa về đến Khánh Vương Phủ, quản gia đã đợi sẵn ở cửa chờ bọn họ.

"Vương gia, vương phi... Hoàng quý phi tới, đã chờ chờ một canh giờ rồi ạ..."

Lê Hữu Quân hơi nheo mắt, không khí xung quanh hơi lạnh xuống, nắm tay Hà Bảo Ngân đi vào trong.

Thấy hai người đã trở về, Hoàng quý phi đang ngồi uống trà mỉm cười nói.

"Trở về rồi..."

"Gặp qua Hoàng quý phi nương nương..."

Hoàng quý phi gật đầu, chờ hai người vừa ngồi xuống, cũng không vòng vo nhiều, vào thẳng vấn đề chính.

"Ta hôm nay tới đây một chuyến, chính là muốn làm mai..."

"Làm mai?"

Hà Bảo Ngân tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc muốn rớt cằm, nhìn Hoàng quý phi, lại nhìn sang nữ tử ở bên cạnh bà ta, đầu óc Hà Bảo Ngân cho dù có chậm chạp đến mức nào, cũng phải nhìn ra vấn đề.

Nàng muốn lật bàn đánh người. Lê Hữu Quân nhận ra nàng tức giận, nắm lấy tay nàng vỗ vỗ nhẹ, bảo nàng an tâm.

Hoàng quý phi nhìn hai người ân ái, chỉ cười nhẹ một tiếng, chỉ vào nữ tử bên cạnh mình nói.

"Đây là Lương Thanh Nhu, thứ nữ nhị phòng Uy Dũng Hầu phủ. Chất nữ bên ngoại của bổn cung... Nàng năm nay vừa tròn mười bảy, ta thấy Khánh Vương thành thân, bên người mới có một chính phi, hai vị trí trắc phi vẫn còn bỏ trống liền muốn làm mai một chút..."

Nói đến đây Hoàng quý phi hơi dừng lại, nhìn Hà Bảo Ngân, ý vị, nói tiếp.

"Quy chế hoàng gia đã quy định rõ ràng, thân vương thành thân đều là một chính phi và hai trắc phi. Khánh Vương Phi nay đã vào cửa, vậy cũng nên giúp Khánh vương nạp trắc phi thôi. Kẻo người ngoài nhìn vào, không biết sự tình ra sao, sẽ đều nói ngươi là một đố phụ. Điều này phi thường không tốt cho thanh danh của vương phi..."

Hà Bảo Ngân nội tâm kìm nén, muốn nhào đến đánh nhau một trận. Con m* nó, đây là cái lý gì, bình thường sao không mai không mối đi. Hiện giờ phu thê nàng mới vừa thành thân không lâu, mấy kẻ đáng chết này lại cứ muốn thọc tay nhét người tới là sao.

Thật coi nàng là người dễ bắt nạt như vậy.

"Đa tạ Hoàng quý phi quan tâm, nhưng bổn vương hiện tại vừa mới thành hôn, muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho vương phi của mình, không muốn nàng khó chịu. Vậy nên ý tốt của Hoàng quý phi bổn vương rất tiếc không thể tiếp nhận..."

Hoàng quý phi có chút sững người, không ngờ được người từ chối lại là Lê Hữu Quân. Nhưng bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nhìn sang Hà Bảo Ngân nói.

"Vương gia nói như vậy không biết vương phi có ý gì hay không? Dù sao thanh danh cũng là của vương phi, hỏng rồi, người mang danh xấu cũng là ngươi..."

Hà Bảo Ngân hít vào một hơi, nói.

"Đa tạ Hoàng quý phi quan tâm, bất quá cũng chỉ là một cái thanh danh phù phiếm mà thôi... Chỉ cần trái tim vương gia dành trọn cho thiếp thân, vậy thanh danh này thiếp thân nguyện ý vứt bỏ..."

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, m* nó, thanh danh có thể mài ra mà ăn sao, nàng đầu óc bị hỏng mới vì nó mà chia sẻ phu quân.

Hoàng quý phi nhìn thấy hai người dầu muối đều không ăn, tức giận liền mang người rời đi.

Người đã đi rồi, Hà Bảo Ngân liếc Lê Hữu Quân một cái, dậm chân trở về phòng ngủ chính.

Một ngày quá mệt nhọc, Hà Bảo Ngân căn bản vừa nằm xuống đã muốn ngủ.

Lê Hữu Quân từ tịnh phòng đi ra đã thấy người quấn chăn ngủ mất rồi. Hắn thổi bớt đèn cũng leo lên giường, nằm xuống ôm lấy thê tử vào trong ngực, Hà Bảo Ngân ở trong lòng hắn cọ cọ mấy cái, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Lê Hữu Quân ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cả người đều nóng lên, người anh em nào đó cũng bắt đầu thức tỉnh. Nhưng khi nhìn đến thê tử nhà mình mệt mỏi, không nỡ đánh thức nàng.

Hắn gian nan hơi hít vào một hơi, dùng nội công áp chế lửa nóng xuống...

Sáng sớm hôm sau, Lê Hữu Quân tỉnh lại trước, thấy Hà Bảo Ngân ở trong ngực vẫn còn ngủ, rón rén đặt nàng qua một bên, cẩn thận xuống giường.

Hà Bảo Ngân bị động mơ mơ, màng màng, thức dậy. Lê Hữu Quân hôn lên trán nàng một cái, vỗ vỗ nhẹ lưng nàng dỗ dành.

"Còn sớm, nàng ngủ thêm đi..."

Hà Bảo Ngân được hắn dỗ, trở mình ôm chăn tiếp tục ngủ nướng. Lê Hữu Quân trên mặt tràn đầy cưng chiều, tự mình đi tới tịnh phòng sửa soạn, chuẩn bị tiến cung cho kịp buổi triều sáng.

Lê Hữu Quân vừa ra cửa không lâu, đã có người đi tới cửa phòng đánh thức Hà Bảo Ngân.

"Vương phi... Đã đến giờ rời giường..."

Hà Bảo Ngân bị nàng ồn ào, tính tính gắt ngủ, tâm tình vô cùng không tốt, quát.

"Cút..."

Dương Nhung vừa dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng xong đi tới, nhìn thấy nữ tử kia đang gõ cửa ồn ào, nghe thấy tiếng chủ tử nhà mình bực dọc, vội tiến lên nói.

"Đàn cô cô..."

Khúc Đàn nhìn thấy Dương Nhung, liếc nàng một cái, tính khí vô cùng không tốt, nói.

"Ngươi nhìn một chút, bây giờ là giờ gì rồi mà ngươi không có đánh thức vương phi dậy. Vương gia sáng sớm phải thượng triều, nàng cũng không có dậy hầu hạ ngài, đây là giáo dưỡng của Hầu phủ các người hay sao..."

"Đàn cô cô... Phiền ngươi chú ý lời ăn tiếng nói..."

Dương Nhung ẩn nhẫn xúc động muốn đánh người, lạnh lùng cảnh cáo. Khúc Đàn cười lạnh một tiếng.

"Ha... Ta nói sai sao?"

Khúc Đàn là nha hoàn thông phòng, do mẫu phi của Lê Hữu Quân sắp xếp cho hắn từ khi hắn mười bảy tuổi. Lê Hữu Quân bên người không mang theo oanh yến, nhưng hắn niệm tình mẫu phi đã khuất, vẫn để Khúc Đàn này ở lại bên người.

Nàng ta ở trong phủ cũng có chút tiếng nói, chuyện trong phủ vẫn luôn là nàng ta phụ giúp quản gia lo liệu một phần.

Thời gian trước, nàng ta đến một sơn trang kiểm tra, không ngờ nhiễm bệnh dịch, phải ở nơi đó tĩnh dưỡng một thời gian, đến khi trở về thì Lê Hữu Quân đã thành thân rồi.

(còn tiếp)