Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 2: Người trọng sinh



" Huỳnh Huỳnh em không muốn về nhà sao?" Bên kia là giọng nói hữu lực của nam nhân vang lên.

"...." Lâm Hiểu Huỳnh bên đây đang làm cơm liền dừng lại động tác không biết làm sao nữa, không phải cô không muốn về mà là cô sợ phải về nhà.Sợ gặp lại người xưa, nhà mẹ của cô với nhà chồng cũ cách không xa.

" ba mẹ thật sự rất nhớ em " Lâm Gia Vỹ thở dài, cũng là thằng bạn thân khốn nạn kia của anh.

" tết năm nay em sẽ về " Lâm Hiểu Huỳnh thở dài, cô cũng rất nhớ gia đình chỉ là tới bây giờ cô vẫn chưa có cam đảm đưa bảo bảo về nhà mà thôi.

" em vẫn còn tình cảm với Sở Trí Tu à?" Lâm Gia Vỹ ngập ngừng hỏi.

" anh ta à, mơ đi " Lâm Hiểu Huỳnh cười nhạt, mặc dù lời nói có điểm dối lòng, yêu thì còn đó nhưng muốn cô nói ra thì đâu có dễ.

" Anh ta không phải thuyền

Nhưng bến nào cũng đỗ "

Lâm Hiểu Huỳnh cười nữa miệng nói.

" em thâm lắm!" Lâm Gia Vỹ dơ ngón tay cái khen, nhà anh là hào môn thế gia, nhưng có đứa em gái duy nhất trong dòng họ, cái gì cũng nói được miệng vô cùng đanh đá.

" có ai là tiểu thư hào môn giống em không?" Lâm Gia Vỹ đỡ trán nói.

" suốt ngày giả giả bộ bộ vui lắm sao? em mới không thèm, cúp đây tới giờ đón Bánh Bao rồi " Lâm Hiểu Huỳnh xì một tiếng cúp máy.

Cô mới không thèm đôi co với anh trai bệnh kiều của mình, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong vô cùng tự luyến, không biết sau này ai xui xẻo mà gả cho anh trai cô a.

Lâm Gia Vỹ đánh một cái hắc xì, đây là ai đang nhớ anh à?.

Lâm Hiểu Huỳnh tháo tạp dề ra, đi thay một bộ đồ khác rồi đem theo túi sách mở cửa ra ngoài.Nhà cô giàu mà, cho dù đau khổ vì tình cũng phải ngồi trong xe sang vừa đi du lịch vừa ăn đồ ngon rồi khóc.

Nơi của cô ở là chung cư hạng sang giành cho người có tiền an ninh bảo mật cũng rất tốt, nhà cô là lầu tám, bấm thang máy đi thẳng xuống tầng giữ xe rồi tự lái con xe hạng sang đến trường của con trai.

Mặc dù cô không thích khoa trương nhưng cũng không tự làm khó mình, trường con trai mặc dù không phải quý tộc gì, nhưng tuyệt đối là trường tốt nhất thành phố A.

Dừng xe trước bãi đổ giành cho ô tô của trường học, Lâm Hiểu Huỳnh bước xuống xe nhìn vào giờ trên đồng hồ, cô đến sớm hơn mười lăm phút rồi.Thôi kệ, đi vào trường tìm gì đó ăn vậy, thật ra Lâm Hiểu Huỳnh đã gần ba mươi tuổi nhưng tâm hồn của cô vẫn rất là con nít.

Lâm Hiểu Huỳnh là người của thế giới này mà cũng không phải.Cô là một người trọng sinh, kiếp trước nơi cô sống là thế kỷ XXI hiện đại, không khác biệt gì nhiều so với nơi này.

Kiếp trước, gia đình hoàn cảnh, học lực, ngoại hình của cô điều rất bình thường như bao nhiêu người khác.Cái chết của cô là do tư bản ép khô, làm việc lao lực đến ngủm củ tỏi luôn.

Sao khi chết mới biết, mình chưa hết dương thọ mà bị gạch tên nhầm.Bên trên cho cô sống lại nhưng ở thế giới khác.Họ hỏi cô có mong muốn gì sẽ bồi thường.

Lâm Hiểu Huỳnh cũng đơn giản thôi chẳng mong muốn gì, đương nhiên sống túp liều tranh là mơ đi đời trước quá đủ rồi.Do đó cô được sống dưới thân phận tiểu thư đại gia tộc, làm nữ nhi duy nhất trong gia tộc toàn sinh là nam nhân.

Do gen xuất sắc nên ngoại hình của cô cũng rất thu hút, cứ tưởng cuộc đời mỹ mãn nhưng không, cô yêu phải tra nam bạn thân của anh trai ngốc nhà mình.Chỉ là có lẽ đời này hay đời trước cô đều không có được tình yêu trọn vẹn.

Đường tình duyên của cô vô cùng trắc trở, không yêu đương thì thôi yêu ai là sai người đó!.Lúc đó Lâm Hiểu Huỳnh nghĩ lần này mình chọn đúng rồi, nếu không thì với tính cách của hắn sao đồng ý kết hôn với cô chứ.

Năm đó Lâm Hiểu Huỳnh mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp phổ thông xong liền lấy chồng, đương nhiên cô vẫn đi học tiếp rồi a.

Nhưng có nghĩ thế nào cô cũng sẽ không biết được, thì ra năm đó cô gái hắn yêu thầm đã bỏ hắn lấy người khác.Sở Trí Tu lúc đó nghĩ lấy ai cũng không phải người hắn yêu thì ai cũng như nhau mới đồng ý, từ đó về sau liền nhìn bóng dáng người con gái ấy qua Lâm Hiểu Huỳnh.

Kịch bản quá hay luôn, máu chó đương nhiên diễn viên chính không phải cô rồi.Sau này nếu không phải vô tình nghe đoạn đối thoại giữa anh trai và hắn thì nhất định đến chết cô cũng không biết!.

Đó cũng là một trong những lí do nhiều năm nhưng cô vẫn không về nhà họ Lâm.

" mẹ "

" mẹ "

" mẹ!!!"

Lâm Bình An lần thứ ba gọi mẹ mình thì mới thu hút được sự chú ý của Lâm Hiểu Huỳnh.Lúc này cô mới thoát khỏi kí ức mà giật mình nhìn con trai, cô cười áy náy nhìn thằng bé.

" bảo bối chúng ta đi về nhà thôi nha " Lâm Hiểu Huỳnh ngại ngùng cười nói.

" được thôi, bỏ qua cho mẹ đó " Lâm Bình An tuy còn nhỏ nhưng đã mặt than giống như ai đó vậy.