Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 23: Khoản này cô là nhất



Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy người tên Trương Tiểu Hoa có ác cảm với cô, nhưng Lâm Hiểu Huỳnh là ai chứ? giỏi nhất là giả ngu.Cô cũng xem như không biết gì, ai làm việc náy cũng mặc kệ Trương Tiểu Hoa cố ý nói móc mỉa mình.

Nhìn thấy cô nàng như vậy, cô ngược lại không chán ghét mà còn sinh ra một tia đồng cảm.Vì sao à? đương nhiên cả hai có cùng hoàn cảnh rồi, là nhân vật phụ kết cục là chỉ có chết.

Nếu trong cốt truyện không nói rõ vì sao Lâm Hiểu Huỳnh chết, à thôi cô cũng đón được vì sao rồi, không phải cô bị đám zombie kia cắn rồi chết sao?.Đáng lẽ cô đến đây là hết vai rồi, nhưng vì hệ thống không có tình người kia vô trách nhiệm nên cứu cô thì Lâm Hiểu Huỳnh cũng xong phim luôn.

Còn Trương Tiểu Hoa thì nhân vật này là số ít nữ phụ đi cùng Bạch Ái Ái, về sau thì khi Lâm gia suy sụp, không còn ai chống đỡ.Đường Dực đi phiêu bạt bên ngoài, còn Trương Tiểu Hoa thì lại muốn ở lại cùng Bạch Ái Ái.

Lúc đó Cố Tư Phàm cũng cùng tiểu đội rời đi, trong cốt truyện có nói việc anh ở lại đây là một phần nguyên nhân đến từ bạch nguyệt quang trong lòng.Bây giờ người thân của người đó, cũng không còn, Cố Tư Phàm cũng rời đi đến nơi khác.

Từ đó mở ra cốt truyện làm chủ mạt thể của nam chính, xây dựng thế giới của mình.Bạch Ái Ái và Trương Tiểu Hoa cùng đi theo, có thể nói nữ phụ này sống cũng khá dai đến gần giữa truyện mới đi lãnh cơm hộp.

Trong một lần Bạch Ái Ái đi làm nhiệm vụ, lần này cô làm đội trưởng thì không may chủ quan nên bị vây quanh bởi zombie.Vì để mở đường nên Trương Tiểu Hoa tình nguyện hi sinh, mở một con đường máu.

Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng nữ phụ cũng kết thúc vai diễn một cách oanh liệt luôn.

Lâm Hiểu Huỳnh nhớ đến liền chặc chặc lưỡi hai tiếng, chết so với cô cũng không thua đâu a.Nhớ đến mấy con zombie kia đúng là ghê quá đi mất.

Bên kia Trương Tiểu Hoa cảm thấy lạ, bản thân thể hiện rõ địch ý như vậy mà Lâm Hiểu Huỳnh kia vẫn không có động tĩnh gì.Đến vẻ mặt khó chịu với mình cũng không có? đây là không hiểu hay là cô diễn xuất giỏi quá, nên mình không nhìn ra.

Tự chán ghét người ta, rồi Lâm Hiểu Huỳnh không để ý tới thì Trương Tiểu Hoa cảm thấy khó chịu như thể cô là con ngốc đi hát tuồng vậy.Thật sự quá khó chịu mà, nhịn không nổi đang lúc cả đoàn đội dựng liều ngủ qua đêm, Trương Tiểu Hoa đi đến chỗ Lâm Hiểu Huỳnh.

" cô là ngốc thiệt hay giả vờ?" Trương Tiểu Hoa ngồi xuống bên cạnh, chỗ Lâm Hiểu Huỳnh đang làm đồ ăn.

" em gái nói đến chuyện gì?" Lâm Hiểu Huỳnh tay làm miệng hỏi.

" chị không nhận ra, tôi ghét chị à?" Trương Tiểu Hoa hỏi mang theo vài phần tò mò.

" biết chứ, thể hiện rõ vậy nếu còn không nhận ra thì chỉ có kẻ ngu " Lâm Hiểu Huỳnh cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời vốn là như vậy thật mà.

Cô được cái là nhạy cảm, có thể nhận biết ai có ý tốt và ai có ác cảm với mình ngay từ những câu đầu nói chuyện.

“…” Trương Tiểu Hoa cạn lời, không biết đáp lại thế nào.Cô luôn có một thắc mắc tại sao Lâm gia là một hào môn lại có, một đứa con gái không theo khuôn phép như vậy?.

Có khi nào năm đó ôm nhầm không? giống như trộm long tráo phụng trong truyền thuyết?.

" tôi là hàng thiệt, không có bị bế nhầm " Lâm Hiểu Huỳnh như thể đọc được suy nghĩ của Trương Tiểu Hoa mà nói.Thật ra cô cũng không lợi hại gì đâu, chỉ là gặp nhiều thành ra có kinh nghiệm.

" tôi phải công nhận, miệng lưỡi của chị rất lợi hại" Trương Tiểu Hoa thật muốn dơ ngón tay cái lên like một cái cho cô, về khoản này Tiểu Hoa làm không lại cô thật.

Hai người không ai nói gì nữa, cả hai đều im lặng mà làm.Người thì nấu ăn, người thì ngồi một bên phụ giúp mặc dù Trương Tiểu Hoa ghét cô, nhưng dù sao việc ăn uống là chung nên giúp đỡ là đương nhiên.

Hai hôm nay bọn họ đều ăn đồ khô, chưa được ăn qua đồ nấu chính.Cả đoạn đường cũng chưa được dừng lại nghỉ ngơi, chiến này phải tranh thủ hoàn thành trước mùa đông sắp đến, nên hai ngày nay cả đoạn đường cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

Hôm nay mới có dừng chân một đêm dựng liều, Lâm Hiểu Huỳnh liền làm một nồi lẩu lớn cho mọi người.Thật ra tài nấu nướng của cô, cũng rất tuyệt đó cô chính là thích nấu ăn nhất đó.

Mùi đồ ăn thơm ngon cứ như thế bay ra, thu hút mọi người làm cho bọn họ đã đói nay bụng cũng biểu tình.Nghe Lâm Hiểu Huỳnh kêu lên đã ăn được, liền chạy nhanh lại mà ngồi xuống xếp thành vòng tròn bên đóng lửa lớn ngồi ăn.

Vừa ăn được một muỗng đám người liền sáng mắt, mười người thì đều như một ăn như hổ đói không còn hình tượng.Cái đó là gì? ăn được không? vậy thì cần chi phải giữ nó, đồ ăn ngon như vậy không ăn vội liền hết đó.

Trương Tiểu Hoa cũng bị tài nấu ăn của Lâm Hiểu Huỳnh sắp bị thu phục.Cảm thấy cô cũng không đáng ghét như suy nghĩ của mình…ít ra nấu rất ngon.