Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Không bao lâu, lại có vài con mèo bị hấp dẫn lại đây, trong đó còn có con mèo cam đầu tròn.

Tuy nhiên Lâm Sở Trì đối xử không hề khác biệt, mỗi con mèo đều được chia một ít, khiến đám mèo chủ động tụ tập lại cọ cọ cô.

“Yo, thứ hư đốn này đổi tính rồi, hôm nay vậy mà chủ động gần người.”

Hiển nhiên, con mèo cam tròn vô cùng kia ở trường học còn rất nổi tiếng, hai nữ sinh đều biết “tiếng ác” của nó.

“Nó cũng không ngốc, biết cái gì ngon.”

Con mèo cam lúc trước bị nhắc nhở nhìn đáng yêu trên thực tế rất hung dữ kia lúc này nghe các cô ấy nói, Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không chạm vào nó, mà nhẹ nhàng sờ những con mèo khác.

Nhưng mà con mèo cam bình thường không thích người chạm vào lần này thấy cô sờ những con mèo khác mà không sờ mình thì ngửa đầu kêu lên, lập tức duỗi đầu đến dưới tay cô.

Lâm Sở Trì theo bản năng xoa nhẹ một cái, bên trong mắt hạnh lộ ra chút kinh ngạc, hiển nhiên cảm thấy nhóc này hình như cũng không dữ lắm.

“Ai, ngày hôm nay đổi tính thật rồi, hay là mình nhận lầm mèo?”

Một nữ sinh trong số đó nói xong, muốn sờ thử, kết quả còn mèo cam ở dưới tay Lâm Sở Trì coi như dịu ngoan lại giơ móng vuốt lên cào một cái.

May mà nữ sinh vẫn luôn âm thầm phòng bị, nhanh chóng thu tay tránh thoát móng vuốt của nó, nếu không e là không chảy máu thì cũng xước mất miếng da.

“Ôi trời, cái đồ hư đốn này còn hai mặt nữa!”

Lâm Sở Trì bị màn vừa nãy dọa sợ, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không sao không có gì, cũng may em phản ứng nhanh.”

Cô ấy nói xong thấy con mèo cam lại cúi đầu ăn cá chiên, oán hận nói, “Thất Thất, nó lại dám ra tay hại người, em kiến nghị lấy hai con cá chiên của nó để nó tự hối lỗi.”

Một nữ sinh khác lập tức nói: “Tớ kiến nghị cậu đừng kiến nghị bậy bạ nữa, mèo thù rất dai, cậu cẩn thận ngày nào đó đi trong sân trường nó đột nhiên nhảy ra cào cậu một cái đó.”

Hiển nhiên, người này đã tự thân trải nghiệm, lúc trước ở nhà không cẩn thận đạp đuôi mèo, kết quả mấy ngày sau đều bị con mèo trả thù.

Nghe thấy cô ấy dẫm vào vết xe đổ của bạn, nữ sinh suýt chút nữa bị mèo quấy lập tức thu hồi kiến nghị của mình.

“Chị đi trước đây.”

Lâm Sở Trì cho mèo ăn xong lên tiếng chào hỏi chuẩn bị về nhà ăn, kết quả hai nữ sinh lại đi theo cô.

“Vừa vặn cùng đi đi, chúng em cũng đến nhà ăn chuẩn bị ăn cơm.”

“Mới hơn bốn giờ, các em ăn cơm sớm thế?”

Lâm Sở Trì nghĩ đến các sinh viên ăn cơm càng ngày càng sớm, giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Hết cách rồi, Thất Thất, chị nấu cơm phần quá ngon, tới chậm phải xếp hàng không nói, còn có thể không được ăn.”

Hai người đều nghĩ giống vậy, dù sao cũng phải ăn cơm, thừa dịp chiều hôm nay không có lớp, ăn sớm một chút còn không cần xếp hàng, rất tốt.

“Ăn sớm vậy buổi tối không đói à?”

“Đói ạ, vì thế Thất Thất chị có tính nấu bữa khuya không?”

“Nếu như chị nấu bữa khuya, vậy thì một ngày ba bữa cơm đều có thể đến ô cửa số bảy ăn.”

Lâm Sở Trì nghe nói như thế có chút buồn cười: “Lẽ nào một ngày ba bữa của các em là bữa trưa, bữa tối, bữa khuya à?”

“Đúng vậy.”

Hai nữ sinh đều tỏ vẻ như chuyện đương nhiên, ngoại trừ buổi sáng có tiết học thỉnh thoảng sẽ ăn bữa sáng, một ngày của các cô ấy vốn là bắt đầu từ trưa.

Lâm Sở Trì cũng không biết nói gì cho phải, dù sao các cô ấy đều đã trưởng thành, nhất định biết không ăn bữa sáng sẽ không tốt, cho nên răn dạy cũng không có ý nghĩa gì.

“Thất Thất, nói thật, chị có suy tính nấu bữa khuya hay không, nhất định sẽ được chào đón.”

“Đúng vậy, cũng không cần đổi món mới, cơm phần là được.”

Hai nữ sinh nỗ lực thuyết phục Lâm Sở Trì, nhưng hiện tại mỗi ngày cô đều phải bận đến hơn tám giờ tối, thu dọn xong về nhà cũng sắp chín giờ, làm thêm cả bữa khuya e là sẽ mệt chết mất.

“Không tính tới, không làm nổi.”

Sau khi cô từ chối, hai nữ sinh có chút tiếc nuối, có điều ngược lại cũng không tiếp tục khuyên nữa.

Đi sớm ăn cơm sớm, sớm hưởng thụ món cơm cá kho mỹ vị.

Tuy rằng cô không chịu nấu bữa khuya, nhưng nghĩ tới sắp có thể ăn cơm cá kho, cảm giác sung sướng trong lòng hai nữ sinh vẫn chiếm phần lớn.

Khi có sinh viên bước vào nhà ăn số một, lập tức phát hiện hai nữ sinh ăn cơm ngon lành, không khỏi cảm thán quả nhiên mình đến chưa đủ sớm.

Có điều sau khi phát hiện ô cửa số bảy đã mang lên cá kho, sinh viên tiến vào thoáng chốc không rảnh nghĩ tới những việc này, mà là mau mau chạy nhanh tới múc cơm.

Cá kho vốn là một món ăn rất ngon, đặc biệt là cá kho do Lâm Sở Trì nấu càng là mỹ vị nhân gian, thậm chí người bình thường không có hứng thú với cá cũng đều thèm nhỏ dãi.

Chính vì như thế, rõ ràng Lâm Sở Trì cố ý bảo người ta đưa không ít cá đến, kết quả trong một buổi chiều rất nhanh đã dùng hết nguyên liệu nấu ăn.

Hết cách rồi, ai bảo bắt đầu từ buổi trưa, hầu hết người lại đây xếp hàng đều muốn ăn cá kho, chỉ có người thực sự không thích ăn cá mới do dự một lát sau đó chọn món khác thôi.

“Cái gì, thế mà không còn cá kho à?”

Lúc này trong đội ngũ không chỉ có sinh viên cũ, còn có sinh viên mới đã huấn luyện quân sự xong.

Biết món cá kho đã bán hết, sinh viên cũ chỉ hơi thất vọng, sinh viên mới mới là đau lòng.

“Tôi vất vả tới xếp hàng, kết quả hết rồi, hu hu hu tôi khổ quá!”

Lâm Sở Trì không nghĩ tới chỉ là không được ăn cá kho thôi mà thậm chí có người muốn khóc, vội vàng an ủi: “Ngày mai chị bảo người ta đưa nhiều cá đến hơn, ngày mai chắc chắn đủ cá kho.”

Người khóc đỏ cả vành mắt chính là nữ sinh, không phải bởi vì không ăn được cá kho mà cô ấy muốn khóc, chủ yếu là lần đầu rời nhà đến nơi khác đi học, vốn dễ nhớ nhà, kết quả huấn luyện quân huấn mệt mỏi thì thôi đi, còn phải biết vì bảo đảm không gián đoạn kỳ quân sự mà trung thu không được nghỉ.

Vì thế nói thật, cá kho bán hết chỉ là một mồi lửa, dẫn ra mọi cảm xúc khó chịu trong lòng cô ấy.

Nữ sinh mua được món cá kho cuối cùng do dự hai giây, cuối cùng vẫn nhịn đau nói: “Nếu như em muốn ăn, chị chia cho em một nửa.”

Còn nhường cả một chén thì cô ấy không nỡ, chủ yếu là thật sự quá thơm.

Nữ sinh đỏ vành mắt nghe vậy, cũng không thể không biết xấu hổ, vội vàng khoát tay nói: “Không cần không cần, thực ra cũng không phải bởi vì không ăn được cá, chủ yếu là em nghĩ đến trung thu không được nghỉ, có chút khó chịu.”

Cô ấy vừa dứt lời, sinh viên mới gần đó đều cùng oán giận.

“Trung thu không được nghỉ quả thực rất thảm, mẹ của tớ ở nhà mua rất nhiều món ăn ngon, còn nói chờ tớ trở về ăn, ôi…”

“Rõ ràng là ngày lễ theo luật pháp, trường học dựa vào cái gì không cho nghỉ.”

“Đúng thế, một năm chỉ có một ngày trung thu, tết lớn còn bảo người ta huấn luyện quân sự, cũng không biết nghĩ như thế nào.”

Học sinh cũ nghe vậy, dồn dập mở miệng an ủi: “Đều là như vậy, anh chị đâu chỉ mất trung thu mà còn không có kỳ nghỉ hè đây này.”

“Đúng vậy, cũng không phải chỉ các em không được nghỉ, tất cả mọi người đều như thế.”

“Hôm trung thu hẳn là sẽ được nghỉ sớm một chút, may mắn thì có thể nghỉ nửa ngày.”

“Nghĩ tích cực thì bọn anh nghĩ không phải các em có thể độc chiếm nhà ăn số một à.”

Lâm Sở Trì nghe thấy lời của bọn họ, lúc này mới nhớ tới mấy ngày nữa chính là trung thu.

Trung thu là tết đoàn viên, nghĩ đến những sinh viên mới còn phải khổ cực huấn luyện, cô quả thật hơi thấu hiểu cho tâm tình khó chịu của bọn họ.

Chờ nữ sinh khóc đỏ vành mắt bình tĩnh lại, Lâm Sở Trì nhẹ giọng hỏi: “Em còn muốn ăn cơm gì?”

“Thịt thái sợi sốt vị cá đi.”

Tuy rằng trong thịt thái sợi sốt vị cá không có cá, nhưng dù sao trong cái tên cũng có chữ cá.

So với cá kho, rõ ràng tốc độ Lâm Sở Trì nấu thịt thái sợi sốt vị cá nhanh hơn.

“Cảm ơn Thất Thất.”

Sau khi nữ sinh nhận được cơm thịt thái sợi sốt vị cá đang chuẩn bị rời đi, trên chén bỗng nhiên có thêm miếng cá kho.

Hóa ra là người vừa nãy mua được phần cá kho cuối cùng chưa đi, cố ý đợi cô ấy mua cơm xong thì chia cho cô ấy một miếng cá.

Nữ sinh kinh ngạc cong mắt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn đàn chị.”

“Không có gì.”

Người bên cạnh còn đang xếp hàng thấy vậy lập tức hô: “Đàn chị em cũng muốn ăn cá kho.”

“Đàn chị cũng không dư lương thực, các em chờ ngày mai hãy ăn.”

Đàn chị nói xong che chở phần cơm bỏ chạy, trước khi chạy còn không quên trừng đám mặt dày trong hàng rõ ràng cùng cấp với mình.

Năm nay trung thu được nghỉ tổng cộng ba ngày, trước một ngày kỳ nghỉ bắt đầu thì có không ít sinh viên bắt đầu nghỉ.

Đương nhiên, trong đó không bao gồm những sinh viên mới còn đang tội nghiệp huấn luyện quân sự.

Có điều đám sinh viên cũ được nghỉ thì sinh viên mới cũng có chỗ tốt, ví dụ như người cướp cơm với bọn họ ở ô cửa số bảy đã ít hơn.

Những sinh viên mới không được nghỉ, cũng chỉ có thể dựa vào mỹ thực để đền bù cho mình.

Kết quả rất nhanh lại được biết một tin tức xấu, trung thu hôm đó ô cửa số bảy chỉ bán nửa ngày.

Sau học kỳ mới khai giảng, ô cửa số bảy được chào đón nhất ở trong trường học, mọi người rất quan tâm về nó.

Chuyện của nhà họ Lâm ở trong trường học không phải bí mật, lúc trước mới vừa xảy ra tai nạn trường học còn phái người đến bệnh viện thăm viếng, nếu như không phải nhà họ Lâm có tiền tiết kiệm, thậm chí suýt chút nữa trường học còn vì thế mà khởi xướng quyên tiền.

Chính vì như vậy, bọn sinh viên một truyền mười mười truyền trăm, hầu như đều biết ô cửa số bảy cũng không có chuyển nhượng, thay người là bởi vì bây giờ vợ chồng nhà họ Lâm ở bệnh viện, mà Lâm Sở Trì nấu cơm cực kỳ ngon là con gái của bọn họ.

Biết tình huống của nhà Lâm Sở Trì, đương nhiên không thể không ngại mà khuyên cô đừng bán nửa ngày, chỉ có thể yên lặng cảm thán ở trong lòng, trung thu năm nay quả thực quá khó khăn.

Trung thu hôm ấy.

Biết hôm nay ô cửa số bảy chỉ bữa trưa ăn, những sinh viên mới đang huấn luyện quân sự đều ngóng trông thời gian qua nhanh chút, dù thế nào thì buổi trưa cũng phải ăn bữa ngon.

Dù sao cũng là ngày lễ, các huấn luyện viên trông không nghiêm túc như bình thường, yêu cầu cũng nới lỏng hơn.

Có thể là nhìn ra ngày hôm nay huấn luyện viên dễ nói chuyện, trong đội của Điền Điềm có một nam sinh to gan thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, thử thăm dò hỏi buổi trưa có thể kết thúc sớm một chút không, cũng không cần quá sớm, chỉ cần sớm hơn những đội khác.

Huấn luyện viên biết bọn họ muốn xếp hàng sớm đi ăn cơm trưa, sau khi cười mắng một câu: “Huấn luyện không tích cực, ăn cơm thì rất tích cực.” nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày lễ, vẫn đồng ý.

“Huấn luyện viên vạn tuế.”

“Cảm ơn huấn luyện viên.”

Điền Điềm bọn họ thấy huấn luyện viên đồng ý, lập tức hoan hô.

Huấn luyện viên nói chuyện giữ lời, lúc cách thời gian giải tán còn khoảng năm phút, trực tiếp tuyên bố giải tán.

Một đám sinh viên mới bị phơi rám đen vui sướng chạy về phía nhà ăn số một, kết quả phát hiện một kinh hỉ khiến bọn họ sung sướng hơn.

Thì ra, sau khi Lâm Sở Trì biết sinh viên mới không được nghỉ trung thu thì muốn nấu cho bọn họ nhiều món ngon hơn chút.

Vốn là nếu như muốn hợp với tình hình, làm bánh trung thu là tốt nhất, nhưng làm bánh trung thu khá tốn thời gian, cô làm ít thì không đủ chia, làm nhiều thì không đủ thời gian, thêm vào biết trung thu trường học sẽ phát bánh nên quyết định làm bánh gạo hoa quế.

Hoa quế và trung thu cũng rất hợp tình hình, làm bánh gạo hoa quế đơn giản hơn, hơn nữa dùng lồng hấp một lần có thể hấp rất nhiều cái, quan trọng nhất là có thể cho nhiều sinh viên thưởng thức hơn.

Bánh gạo trắng như tuyết được cắt thành từng miếng từng miếng, bên trên tô điểm chút hoa quế, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta muốn cắn một cái, nhìn xem rốt cuộc xốp đến mức nào.

“Trung thu vui vẻ, mời mọi người ăn bánh gạo hoa quế, thích ăn thì tự lấy nhé.” Lâm Sở Trì nhìn thấy các sinh viên đến, cười chào hỏi.

“Thất Thất, chị quá tốt rồi, trung thu vui vẻ.”

“Oa bánh gạo hoa quế này vừa nhìn đã thấy ngon.”





Bánh gạo hoa quế