Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 6



Beta: Rya

Sau khi Lâm Sở Trì cảm ơn cô ấy khen ngợi, bèn hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”

“Oa, ngày hôm nay còn có trứng chiên cà chua và thịt thái sợi sốt vị cá.”

Giọng điệu Điền Điềm lộ ra kinh hỉ, nói xong món ăn trông vẻ bề ngoài hết sức hấp dẫn trước cửa sổ, cô ấy rơi vào xoắn xuýt.

Ngay lúc cô ấy cảm thấy như rơi vào chứng khó lựa chọn, những người xếp hàng đằng sau ngửi thấy mùi thơm đã không nhịn được mà thúc giục.

Điền Điềm ngại tiếp tục chậm trễ thời gian, suy nghĩ hôm qua đã ăn cơm thịt dưa chua và măng, cuối cùng giữa cơm trứng xào cà chua và thịt thái sợi sốt vị cá bèn chọn món sau.

Khi cô ấy gọi xong, Lâm Sở Trì cũng đã múc cơm rồi, phủ một muỗng thịt thái sợi sốt vị cá tràn đầy.

Mỹ thực đúng là có thể làm tâm tình người ta sung sướng, Điền Điềm còn chưa bắt đầu ăn, chỉ bưng cơm thôi cũng đã cảm thấy rất vui vẻ.

“Chị gái nhỏ, chị khắc hoa cà rốt thật đẹp, có thể tặng em không?”

Trước khi đi, cô ấy rốt cuộc không nhịn được hỏi thêm một câu.

Hiện tại lại không có nhu cầu trang trí dĩa, Lâm Sở Trì thấy cô ấy muốn, tiện tay đưa hoa cà rốt tới.

“Cám ơn chị gái nhỏ.”

Lúc Điền Điềm lấy được hoa cà rốt, nữ sinh xếp phía sau cô ấy không khỏi ghé sát vào thưởng thức: “Hoa này được điêu khắc thật xinh đẹp, sớm biết xếp số một còn có món quà nhỏ, vừa nãy mình đã chạy thật nhanh.”

Cảm thấy trong giọng nói của cô ấy chứa sự thương nhớ đối với hoa cà rốt, Điền Điềm vội vàng bưng cơm rời đi.

Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, trong mùi thơm hấp dẫn của thịt thái sợi sốt vị cá cô ấy vẫn nhịn được không lập tức ăn ngay, mà đặt hoa cà rốt ở trước cơm phần, dùng di động chụp mấy bức ảnh đăng vào vòng bạn bè.

Không bao lâu sau, ở trong vòng bạn bè đã có người trả lời phía dưới: Bây giờ vẻ ngoài của món cơm phần cuốn hút như thế thì thôi, lại còn khắc hoa trang trí dĩa.

Lúc đó, Điền Điềm vội vã ăn cơm không để ý xem bình luận trả lời, cô ấy đăng vào vòng bạn bè xong không thể chờ được nữa cầm đũa ăn một ngụm lớn, lập tức bị nhiều vị: mặn, chua, ngọt chinh phục.

Làm sao có thể ngon như vậy được, cảm thấy đời này đáng giá!Cô ấy cảm thấy dùng đũa ăn không đã nghiền, vui mừng vì vừa nãy đã chuẩn bị trước cầm theo một chiếc muỗng, lập tức đổi thìa, trộn thức ăn và cơm sau đó lại ăn một ngụm to.

Ăn riêng thịt thái sợi sốt vị cá cũng rất ngon, sau khi ăn với cơm càng thêm ngon miệng, khiến người ta có một sự thỏa mãn không nói ra được.

Ngay khi cô ấy ăn một ngụm lại một ngụm không dừng tay được, chỗ bàn của cô ấy đã đầy những sinh viên khác ngồi, bày trước mặt đều là cơm phần.

“Trứng xào cà chua này thực sự rất tuyệt, sao có thể có người nấu món ăn bình thường ngon đến vậy.”

“Món thịt thái sợi sốt vị cá của tôi cũng rất ngon, đặc biệt là thịt sợi, ăn rất mềm, đĩa của cậu thế nào, phần cơm của cậu thế nào?”

“Mỹ vị nhân gian, đặc biệt là dưa chua này đây, còn ngon hơn mẹ tớ muối, ăn kèm với măng và thịt cùng xào chung, vừa ngon vừa bắt cơm.”

Lúc người trên bàn khen không dứt miệng với cơm phần của từng người, nữ sinh gọi thịt thái sợi sốt vị cá bỗng nhiên quét mắt thấy hoa trong chén Điền Điềm, lúc ban đầu còn khó hiểu vì sao cô ấy phải đặt hoa trên cơm, nhìn thêm hai lần mới phát hiện hình như là hoa tỉa bằng cà rốt.

“Bạn học, sao trong cơm của cậu có hoa tỉa vậy?”

Sau khi Điền Điềm phát hiện cô ấy đang nói chuyện với mình, hơi đắc ý nói: “Bởi vì tớ là người đầu tiên đi mua cơm, vừa khéo thấy chị gái nhỏ dùng cà rốt tỉa hoa nên mặt dày xin.”. Truyện Hot

“Là chị gái múc cơm kia à, thế mà cô ấy có thể tỉa hoa, cũng quá lợi hại rồi.”

Món cơm phần quá thơm, các cô ấy cũng chỉ trò chuyện đơn giản hai câu bèn tiếp tục vùi đầu ăn, một đám con gái hoặc nhiều hoặc ít cũng từng gọi là muốn giảm béo nhưng lại không sợ mập, ăn đến say sưa.

Trong ô cửa số bảy, Lâm Sở Trì vốn đang cho rằng xào nhiều món ăn sớm như vậy sẽ đủ bán vào buổi trưa, kết quả mắt thấy món ăn trước mặt càng bán càng ít, đội ngũ bên ngoài lại càng ngày càng dài, cảm giác như sau đó e là còn phải xào mấy nồi nữa.

“Chị gái nhỏ, chị nấu món này hả?”

Có sinh viên tính cách khá hướng ngoại đang gọi cơm không nhịn được tìm Lâm Sở Trì tán dóc, sau khi nhận được sự khẳng định của cô thì lập tức khen ngợi.

“Trông chị cũng không lớn lắm, sao có thể nấu ngon như vậy, lúc em ở nhà cũng đã làm trứng xào cà chua, vậy mà nấu thành cháo luôn.”

Lâm Sở Trì nhìn ba món cơm nhà trước mặt, cảm thấy không phải tùy tiện xào nấu là được, trái lại không thể hiểu nổi sao cô ấy có thể nấu trứng xào cà chua thành cháo.

“Sao trứng xào cà chua mà có thể nấu thành cháo được?”

Cô vừa hỏi đồng thời cũng không nhàn rỗi, đưa ra món cơm trứng xào cà chua mà đối phương yêu cầu, lại tiếp tục múc cho người phía sau.

Nữ sinh kia cũng không vội vã rời ô cửa, bưng cơm ăn một ngụm lớn, lập tức vừa khen ngợi vừa trả lời: “Chị ơi, chị nấu quá ngon, quả thực chính là mỹ vị nhân gian, em cũng không biết nữa, trứng chiên bình thường, bỏ cà chua vào, sau đó bỏ thêm nước muốn nấu ít nước chan cơm, kết quả là thành cháo luôn.”

Lâm Sở Trì nghe vậy, cảm thấy e là cô ấy không chỉ thêm một chút nước, hơn nữa chắc chắn sau khi thêm nước lại nấu rất lâu, trong quá trình nói không chừng còn dùng xẻng ra sức lật quấy, có lẽ vốn muốn để nước cà chua tiết ra, kết quả hầm thành cháo.

Không thể không nói, cô đoán không xa chân tướng là mấy.

Nghe thấy bọn họ trò chuyện, một nam sinh nào đó đang xếp hàng cũng xen vào nói: “Cha em nấu trứng xào cà chua cũng vậy, căn bản không phải trứng xào cà chua mà là trứng hầm cà chua, còn mỗi ngày mèo khen mèo dài đuôi nói là món sở trường của ông ấy ngon.”

Nói thật, vì chuyện này, cậu ta ăn món trứng xào cà chua ở nhà quá đủ rồi, đánh chết cũng sẽ không ăn trứng xào cà chua ở bên ngoài.

Không thể không nói, hiện tại thật sự hơi mất mặt, thế nhưng cậu ta nâng cơm trứng xào cà chua lên ăn một ngụm lớn, cảm thấy thật không thể trách mình, nếu mà cha mình có một nửa tay nghề như này, cậu ta cũng sẽ không nói như thế.

Lâm Sở Trì bị chọc cười, thuận miệng nói mấy kỹ xảo làm món trứng xào cà chua, ví dụ như làm sao lột vỏ cà chua cho đơn giản, cùng với để cà chua ra nước dễ dàng.

Có sinh viên cảm thấy hứng thú với việc này nghe vậy, lập tức tỏ vẻ sẽ nhớ kỹ, trở lại chia sẻ với người nhà.

Thời gian cơm trưa của đại học H bình thường là 12 giờ đến 2 giờ, đương nhiên ngày hôm nay có không ít sinh viên tới trước mười hai giờ, dẫn đến Lâm Sở Trì bán cơm phần cực kỳ nhanh.

Lúc hơn một giờ, sau khi Lâm Sở Trì múc phần ăn cuối cùng, chỉ có thể vào phòng bếp nấu một lần nữa.

Khi trước ô cửa số bảy xếp một hàng thật dài, trước ô cửa khác trong nhà ăn số một cũng có chuyện làm ăn, dù sao luôn có người không thích xếp hàng, hoặc là có việc không có thời gian xếp hàng.

Đặc biệt là khi thời gian cơm trưa sắp kết thúc, sinh viên xếp hàng phía sau cùng sợ không kịp, đã quyết định buổi trưa ăn tùy tiện một chút, buổi chiều lại tới xếp hàng.

Thực ra trong nhà ăn số một cũng có người theo kịp bước chân thời đại, như là trước ô cửa lầu hai, vì có thể hấp dẫn sinh viên đều đổi thành bán những món ăn vặt mà sinh viên thích ăn như malatang, gà rán, tuy rằng mùi vị không tính là đặc biệt vượt trội, nhưng vẫn ngon hơn lúc trước nhiều.

Thế nên, rất nhiều sinh viên đói gần chết không muốn tiếp tục xếp hàng đều tìm lên lầu trên.

“Phân lượng gà rán còn rất nhiều, ở bên ngoài cái giá này chỉ mua được hơn một nửa xíu thôi.”

“Malatang này cũng rất được, chỉ là nên thêm vị nồng hơn.”

Không chỉ cơm phần của Lâm Sở Trì bán, trước ô cửa khác cũng có người khen ngợi, có điều đều khen ngợi về phân lượng và giá cả.

Đương nhiên, dù vậy những người khác trong nhà ăn vẫn rất vui vẻ, dù sao so với hồi buôn bán hơn nửa năm lúc khai giảng thì việc buôn bán lần này rõ ràng tốt hơn một chút.

Điều này cũng bình thường, dù sao bài đăng trong diễn đàn trường vẫn còn treo đó, rất nhiều sinh viên mới đều nghe nói nhà ăn số một rất ngon, làm sao có thể không tới được.

Vốn dĩ nếu như không có Lâm Sở Trì, sau khi bọn họ phát hiện bị lừa chắc chắn sẽ không trở lại, hiện tại nếu đã trở lại, nhiều người như vậy cũng không thể chen chúc hết ở ô cửa số bảy, ít nhiều cũng có thể kéo chuyện làm ăn của những ô cửa khác lên.

Đặc biệt là những ô cửa khác thật ra cũng không tính là khó ăn, với cái giá và phân lượng này, đối với sinh viên mới vừa vào trường mà nói, vẫn thấy mới mẻ.

Còn những sinh viên cũ kia nhắc tới nhà ăn số một là ghét bỏ như vậy, có một phần nguyên nhân cũng là do ăn chán rồi.

Sau hai giờ, trước những ô cửa khác trong nhà ăn đã không còn sinh viên, Lâm Sở Trì ở ô cửa số bảy bán hết phần cơm còn dư lại rốt cục cũng có thể thở một hơi.

Nói thật, so với trước khi xuyên qua chỉ cần luyện tập kỹ năng nấu nướng, giao lưu nấu ăn với người khác, tham gia thi nấu ăn, hiện tại cuộc sống bán cơm phần ở nhà ăn đối với cô mà nói thì hơi mệt.

Có điều mệt thì mệt, nghĩ đến trong ánh mắt của những sinh viên đến mua cơm chứa ánh sáng lấp lánh và ngợi khen, còn có vẻ mặt hưởng thụ của bọn họ lúc ăn cơm, Lâm Sở Trì cảm thấy rất phong phú.

Ngay khi cô nghỉ ngơi chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên lại có người đi tới trước cửa sổ.

“Tiểu Lâm, bây giờ em có bận không, thầy có chút chuyện muốn thương lượng với em.”

Lâm Sở Trì nghe được tiếng ngẩng đầu lên, rất nhanh đã nhận ra người này từ trong trí nhớ.

“Không bận, thầy Vương, thầy có chuyện gì?”

Đại học H là một học viện nghệ thuật, thầy Vương hai mái hoa râm này là giáo viên kỳ cựu ở khoa mỹ thuật, sau khi học tiểu học Lâm Sở Trì ở trong ký túc xá nhân viên với cha mẹ đương nhiên là biết ông ấy.

“Là như vậy, thầy nghe nói trước ô cửa số bảy chỉ có một mình em bận bịu cho nên muốn sắp xếp sinh viên làm việc ngoài giờ lại đây múc cơm, đương nhiên, lương của học trò ấy do trường học bỏ ra.”

Chuyện như vậy vốn không tới phiên thầy Vương bận tâm, nhưng những sinh viên ấy rất có thiên phú mỹ thuật, có điều bởi vì điều kiện gia đình bình thường, thêm vào học mỹ thuật rất đốt tiền, lúc trước có hơi do dự đối với việc có nên chọn ngành mỹ thuật hay không, ông ấy cảm thấy đáng tiếc mới khuyên người qua.

Đương nhiên, ông ấy sắp xếp người đến nhà ăn, một là bởi vì làm việc trong thời gian ăn cơm sẽ không làm lỡ việc học tập của bản thân sinh viên, mặt khác cũng là biết tình huống của nhà họ Lâm, nghe nói một cô gái như Lâm Sở Trì một mình bân bịu ở ô cửa số bảy nên muốn cho người lại đây cũng coi như một công đôi việc.

Lâm Sở Trì cũng không biết ý nghĩ trong lòng thầy, nhưng nghe đến mấy chữ làm việc ngoài giờ thì biết sinh viên kia chắc chắn cần công việc này, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Thấy cô đồng ý, lúc này thầy Vương mới vẫy tay ra hiệu cho sinh viên cách đó không xa lại đây.

Nam sinh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, trên mặt lộ ra vẻ trầm ổn, trông hơi khác với những sinh viên năm nhất tràn ngập thanh xuân đó, không biết còn tưởng rằng là đàn anh sắp tốt nghiệp.

Lúc cậu lại đây, bên cạnh còn có một bé trai khoảng chừng năm, sáu tuổi.

“Trò ấy tên Mộc Thần, là học trò của thầy. Đây là Tiểu Lâm, lớn hơn trò vài tuổi, trò có thể gọi là chị.”

Thầy Vương giới thiệu xong, Lâm Sở Trì cởi khẩu trang nói: “Chào cậu.”

Ngược lại Mộc Thần nhìn khuôn mặt cô trông cũng không lớn hơn mình, dừng lại một giây mới mở miệng gọi: “Chị Tiểu Lâm.”