Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Mộc Thần đi rồi, Lâm Sở Trì thu dọn đơn giản nhà bếp một lúc cũng đã khoảng ba giờ rưỡi.

Ở nhà bếp hơn nửa ngày, lúc này cô cũng không muốn nghỉ ngơi lắm, trái lại càng muốn ra ngoài vận động thân thể.

Đại học H là trường học nghệ thuật, hoàn cảnh trong trường đều lộ ra hơi thở nghệ thuật, phong cảnh càng vô cùng đẹp.

Thời gian này bên ngoài hơi nóng, các sinh viên có tiết thì ở phòng học, không có tiết thì ở ký túc xá, mặc dù có người đi lại trong sân trường, cũng là che dù đi lại vội vã.

Là một đứa nhỏ từ nhỏ lớn lên ở bên kệ bếp, Lâm Sở Trì cũng không quá sợ nóng, từ nhà ăn đi dọc theo đường nhỏ trong sân trường từ từ bước đi, đi mãi đến bên hồ cách đó không xa, ngồi thưởng thức phong cảnh.

Đi ra hoạt động chốc lát thay đổi tâm tình, rất nhanh cô lại về nhà ăn, trên đường còn gặp hai nữ sinh hay ăn cơm ở ô cửa số bảy chủ động chào hỏi cô, khen cô nấu cơm ngon.

Lâm Sở Trì mang theo nụ cười trở lại nhà ăn, lại không vội vã chuẩn bị bữa tối cho bọn sinh viên, mà ra cửa sau nhà ăn giết gà.

Đã mấy ngày cô không đi bệnh viện, ngày hôm nay chuẩn bị đưa ít canh gà qua, vì thế đã sớm dặn dò người ta đưa hai con gà sống đến.

Ban đầu người đưa nguyên liệu nấu ăn nói có thể hỗ trợ giết gà rồi đem đến, nhưng Lâm Sở Trì nghĩ buổi chiều mới hầm, vẫn bảo người đưa gà sống đến.

Thời gian đại học khá tự do, lúc Mộc Thần không có tiết đều sẽ đến nhà ăn hỗ trợ sớm một chút.

Lúc cậu lại đây, Lâm Sở Trì đang hầm canh gà trên bếp, thấy vậy không khỏi liếc nhìn nhiều hơn.

“Buổi tối chị phải đi bệnh viện thăm người thân, khoảng bảy giờ đi, có khả năng phải làm phiền em ở đây múc cơm một mình.”

Lâm Sở Trì chuẩn bị lát nữa xào thêm nhiều món ăn, xào đến bảy giờ sẽ đi bệnh viện, vì thế nói trước với cậu.

“Được.”

Mộc Thần mơ hồ biết cha mẹ của cô hình như ở bệnh viện, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Mấy ngày gần đây ở chung, Lâm Sở Trì cũng biết chàng trai nhỏ hơn mình bốn năm tuổi này không nhiều lời, nhưng con người rất được, nói với cậu xong bèn bắt đầu nấu cơm, xào thức ăn.

Cô mới vừa xào xong mấy nồi thức ăn thì đã có sinh viên bắt đầu đến trước cửa sổ xếp hàng, Lâm Sở Trì cảm thấy bọn họ đến càng ngày càng sớm.

Vốn dựa theo suy nghĩ của cô, kể từ bây giờ xào đến bảy giờ, chờ cô đi rồi đồ ăn còn dư lại có thể bán thêm một tiếng, thế nhưng sinh viên đến nhanh như vậy, làm cho cô thấy e là phải xào nhiều hơn nữa mới đủ.

Nghĩ như thế, cô rốt cục thể hiện thân phận thật sự của “quán quân cuộc thi nấu ăn thế giới”, đó chính là đồng thời xào hai nồi thức ăn, hơn nữa hai nồi thức ăn còn không giống nhau.

“Oa đây là biểu diễn gì vậy?”

Sinh viên đang xếp hàng sau khi thấy cảnh tượng trong phòng bếp, trực tiếp sợ hãi cảm thán.

“Cái gì cái gì, cho tớ xem với.” Người phía sau lập tức rướn cổ lên nói.

“Lợi hại!”Ở trong tiếng khen ngợi của bọn sinh viên, tốc độ Lâm Sở Trì xào thức ăn càng lúc càng nhanh, như vậy chờ cô đi rồi hẳn có thể còn lại không ít món ăn.

Lúc khoảng sáu giờ, trước ô cửa số bảy đã xếp một hàng dài, cùng lúc đó, ngoài nhà ăn cũng có không ít sinh viên đi vào trong.

“Tớ nói này Lý Tử, cậu sao thế, còn mời chúng tớ tới nhà ăn số một ăn cơm.”

“Đúng thế, cậu mời khách không có thành tâm rồi.”

“Nhà ăn thì nhà ăn, nhưng dù sao cậu cũng đổi nhà ăn đi, cũng không phải cuối tháng, làm gì mà để bản thân chịu khổ thế.”

Lúc mấy nam sinh đi tới cửa nhà ăn số một thì dừng lại, vẻ mặt đều có chút cạn lời.

Lý Tử nghe ba bạn cùng phòng nói, đáy mắt lộ một ý cười xấu xa, ngoài miệng lại nói: “Nhà ăn số một thì làm sao, vậy có muốn cược hay không, các cậu đi vào ăn xong nhất định sẽ thấy rất ngon.”

“Rất ngon cái quỷ, cũng không phải tớ chưa từng ăn ở nhà ăn số một.”

Một người bạn cùng phòng khác nghe thấy cậu ta nói “rất ngon”, càng chỉ vào bậc thang phía dưới ngoan cố nói: “Cho dù tớ nhảy xuống từ nơi này cũng không thể ăn cơm ở nhà ăn số một khi không phải cuối tháng.”

“Nhãi con cậu có bản lĩnh thì đừng chừa đường lui.” Lý Tử lườm cậu ta một cái, “Bây giờ nói cứng miệng như thế, cũng không nghĩ tới lúc cuối tháng là ai không chê cậu nghèo, là ai cho cậu một miếng cơm ăn, là…”

“Được rồi, đừng nói nữa, nói cứ như tớ là kẻ phụ bạc, tớ tới nhà ăn số một ăn với cậu được chưa.”

“Điều tớ mới vừa nói, các cậu có muốn cược hay không?”

“Xem ai ngốc vậy, hẳn là trong nhà ăn số một mới mở một ô cửa bán khá ngon, ai thèm cược với cậu.”

“Tớ bảo đảm không có ô cửa mới mở, học kỳ trước thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy.”

“Vậy cậu cược với chúng tớ cái gì?”

“Cứ coi như tớ ăn no rửng mỡ đi vậy.”

Một người bạn cùng phòng trong đó cho là cậu ta cố ý dùng cá cược dụ bọn họ tiến vào nhà ăn số một ăn cơm, ứng phó qua loa bữa cơm mời khách này, vì vậy nói: “Thế cược gì?”

“Tớ thua thì mới các cậu ra ngoài ăn buffet, các cậu thua thì mỗi người mời tớ ăn bữa buffet.” Lý Tử nói.

“Được.”

Sau khi bạn cùng phòng vừa nãy mở miệng làm chủ đồng ý, hai người khác lôi kéo cánh tay cậu ta nhắc nhở: “Cậu không sợ bị lừa à, lỡ như bên trong ngon thật thì làm sao bây giờ?”

“Có một từ gọi làm dâu trăm họ, cậu ta cảm thấy ngon, chúng ta cũng chưa chắc cảm thấy ngon.”

Nghe ý cậu ta là dù cho có ngon hay không đều nói không ngon, ba người liếc mắt nhìn nhau đều cười lên, cảm thấy đã có bữa buffet miễn phí ăn rồi.

“Hô hố, bên kia bán cái gì mà nhiều người xếp hàng thế?

“Mấy người vừa bước vào cửa lớn nhà ăn, thoáng chốc đã nhìn thấy một hàng người đứng xếp hàng tận trong cùng nhà ăn.

Hết cách rồi, người ở mấy ô cửa trước không nhiều, thế nên thoáng cái đã hiện ra hàng dài nhất đó.

“Đi thôi, xếp hàng đi.”

Lý Tử không quan tâm bọn họ kinh ngạc mà nói thẳng.

Bọn họ còn chưa đi qua xếp hàng đã ngửi thấy mùi thơm hết sức hấp dẫn trong nhà ăn, theo bản năng khẽ hít vào.

“Hay lắm nhóc, tớ nói mà, sao đang yên đang làm mà cậu muốn cược, hóa ra là biết nhà ăn số một có đồ ăn ngon cố ý lừa phỉnh chúng tớ?”

“Ai phỉnh các cậu đâu, các cậu nhìn xem, nhà ăn học kỳ trước vốn thế nào thì bây giờ thế ấy.” Lý Tử giải thích.

Bọn họ vừa xếp hàng vừa cãi nhau, bất tri bất giác cũng đã xếp tới phía trước nhất.

“Muốn ăn cái gì?”

Mộc Thần ở bên trong ô cửa hỏi xong, ba người kia còn hơi xoắn xuýt, Lý Tử đứng đầu trực tiếp đưa tay chỉ về thịt thái sợi sốt vị cá.

Thực ra ngày hôm qua cậu ta và bạn gái lại đây ăn một bữa, trực tiếp bị vị cơm phần làm kinh diễm, buổi tối lúc ngủ cũng nhớ hôm nay vẫn phải đến ăn, thậm chí ngay cả ngày hôm nay ăn cái gì cũng đã nghĩ sẵn.

Buổi trưa có chút chuyện không rảnh đến, còn chưa đến chiều mà bạn cùng phòng đã la hét bảo cậu ta mời cơm, cậu ta liền mau chóng dẫn người lại đây.

“Thơm quá.”

Một người trong đám bạn cùng phòng ngửi thấy mùi thơm thì cảm thán, lập tức bị Lý Tử thính tai nghe thấy, duỗi tay chỉ vào cậu ta nhắc nhở: “Nợ tớ một bữa buffet.”

Người nọ cảm thấy mình nhanh miệng, không nhịn được vỗ trán, hai người khác lập tức ngậm kín miệng quản tốt bản thân.

Có lẽ con trai đều khá thích ăn thịt, cuối cùng bốn người bỏ qua trứng xào cà chua và khoai tây sợi chua cay, đều lựa chọn món có thịt là cơm thịt thái sợi sốt vị cá và cơm thịt xào dưa chua và măng.

“Mẹ nó, món cơm phần này ngon quá.”

Sau khi bốn người ngồi xuống, mới vừa nếm một miếng đã bị vị ngon tóm gọn, có điều còn chưa nói hết một câu khen ngợi, người kia phản ứng lại trực tiếp vươn tay che miệng.

“Ngon thì nói ngon, còn cố nhịn.”

Lý Tử nói xong bưng cái chén to bới cơm, cảm thấy món cơm thịt thái sợi sốt vị cá này không hề kém thịt xào dưa chua và măng ngày hôm qua.

Sau khi cậu ta ăn gần nửa chén cơm, thỏa mãn dục vọng ăn uống rồi, ngẩng đầu nhìn về phía hai người bạn cùng phòng khác vẫn không chịu thua nói: “Thế nào, bữa cơm này các cậu nói xem có ngon không?”Cơm nhất định là ngon, thậm chí cũng có thể nói là xưa nay bọn họ chưa từng ăn món cơm ngon như vậy, nhưng nghĩ tới vụ cá cược kia, bọn họ chắc chắn sẽ không thừa nhận.

“Cũng tạm.”

“Cũng chỉ như thế thôi, có thể ăn.

“Thấy bọn họ mạnh miệng còn không quên xúc hai ngụm cơm, Lý Tử thực sự bị tức tới nở nụ cười, trực tiếp vươn tay đoạt lấy chén của bọn họ nói: “Không thích ăn cũng đừng miễn cưỡng, vẫn nên chờ sau này tớ mời các cậu ăn món khác.”

“Trời đánh tránh bữa ăn, sao cậu còn cướp cơm thế?”

“Không phải là buffet thôi sao, tớ mời được chưa?”

Cơm phần thơm như vậy, lãng phí một miếng cũng khiến người ta đau lòng, sợ tranh giành đổ cơm, hai người cuối cùng vẫn chịu thua.

“Vậy các cậu nói một lời chắc chắn, cơm này có ngon hay không?”

“Rất ngon, rất ngon được chưa?”

“Vậy còn tạm được.”

Bản thân Lý Tử còn chưa ăn cơm đủ, thấy bọn họ thừa nhận cũng không ồn ào nữa, mà vùi đầu tiếp tục ăn.

Măng thái mỏng nhẹ nhàng khoan khoái, nấm mèo thái sợi thoải mái giòn giòn, thịt sợi trơn mềm lại phối hợp với bốn vị chua ngọt mặn cay, khiến cậu ta ăn tới nổi không dừng được.

“Thơm quá.”

Mấy người vốn ăn đến độ không ngẩng đầu lên nổi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, theo bản năng tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm.

“Hình như là mùi canh gà thổi tới từ bên kia, Lý Tử, vừa nãy sao cậu không nhắc nhở, trước ô cửa số bảy còn bán canh gà chứ?”Nghe bạn cùng phòng nói, Lý Tử cảm thấy mình rất oan uổng: “Tớ cũng mới tới ăn qua hôm qua, nào biết còn bán canh.”

Mùi canh thực sự quá thơm, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta không chịu được, sau đó mấy nam sinh ăn hết cơm trong chén kiềm chế sự thèm ăn, nhưng không nhịn được đứng dậy muốn đến trước cửa sổ nhìn thử.

Cũng không chỉ có bọn họ ngửi thấy mùi, sinh viên đang xếp hàng càng bị mùi thơm quyến rũ sắp chảy nước miếng, đã có người ở trước bọn họ kêu muốn mua canh.

Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng, đi tới giải thích: “Thật ngại quá, đó là canh gà hầm thuốc chuẩn bị cho bệnh nhân, không phải bán.”

Nghe nói như thế, tất cả mọi người có hơi thất vọng, có điều ngược lại không tiện ngỏ ý đòi mua cho bằng được.

“Chị gái nhỏ ơi, ngày mai chị có thể nấu ít canh không, chứ ăn mỗi cơm thôi thì khô quá.”

“Đúng vậy đúng vậy, chỉ ăn cơm thôi sao được, ăn chung với canh mới ngon.”

Chỉ ngửi mùi thơm của canh gà mọi người lập tức biết, cô không chỉ nấu cơm phần ngon, mà còn hầm canh ngon, ngay lập tức phụ họa.

“Được, để chị nghĩ thử.”

Lâm Sở Trì nói xong thấy đã sắp bảy giờ, lại xào hai nồi thức ăn sau đó thì ngừng tay múc canh gà ra.

Cô vươn tay mở nắp nồi đất, hơi nước tản ra, đồng thời lộ ra canh gà được hầm nhỏ lửa trong nồi đất, lớp dầu trên mặt đều bị cô cố ý vớt bỏ, canh gà nhìn trông như phát ra ánh sáng, trong trẻo ngon miệng.



Canh gà hầm thuốc

Không còn nắp che đậy, mùi thơm của canh gà càng nồng nặc, khiến các sinh viên trước cửa sổ đều thèm không thôi.

“Thật là muốn chết mà.”

Ngửi mà không ăn được thực sự quá làm người ta đau khổ, bọn họ chỉ có thể quẹt thẻ thúc giục Mộc Thần bới cơm cho mình nhanh lên một chút, dựa vào cơm phần ngon lành giống vậy để đỡ thèm.

Lâm Sở Trì không biết bọn sinh viên đều sắp bị cô làm thèm tới khóc, cất canh gà vào trong nồi giữ ấm rồi ra chào Mộc Thần, thuận tiện nhắn mình có để lại chén canh gà cho cậu.

Mộc Thần còn chưa kịp nói cảm ơn, sinh viên trước cửa sổ nghe thấy cô nói vậy đều kêu la: “Chị gái nhỏ ơi, chị còn thiếu người múc cơm không, có thể thêm một người nữa không?”.