Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 33: Ôn vương trở về



Tại Túy Hồng Lâu. [Quán Ăn] có tiếng nhất nhì Kinh Thành, nơi đây bên ngoài to lớn đẹp mắt với ba tầng kiến trúc, mà duy nhất tầng thứ hai được tạo hé mở, có thể vừa thưởng món vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đường lớn Kinh Thành, và người phía dưới.

Bên trong Túy Hồng Lầu được trang trí hoa lệ bởi các đồ vật xa xỉ, người dùng những rèm hoa, lụa mỏng treo lên để ngăn cách từng chỗ đặc biệt, lại bài trí đồ đạc, bàn ghế ngăn nắp thành hàng hai bên, chừa chỗ trống cửa chính cho người bước vào.

Trên tầng hai cũng như tầng dành riêng cho người quyền quý của Túy Hồng Lầu, ở đấy có hai nam nhân đứng cạnh nhau.

Hai nam nhân, một người thân huyết y hoa văn chói mắt, hắn tùy tiện cầm quạt ngọc phe phẩy, dáng vẻ cười cười trên mặt. Nam nhân này khuôn mặt anh tuấn, mày mỏng môi cong, có hai mắt hoa đào, quanh thân lại sở hữu dáng vẻ đúng như công tử phong lưu, phóng khoáng và biểu hiện hai chữ có tiền. Nếu nữ nhân mà nhìn qua hắn thì khó lòng quên được.

Còn người bên cạnh vận lam y, khác hẳn hắn kia. Một sống mũi cao thẳng, cánh môi mím nhẹ nhàng, mày rậm thư thái, kèm cặp đôi mắt buồn, trong mắt chất chứa sự bình thản khi nhìn xuống ngắm cảnh người qua lại.

Cả gương mặt nam nhân tinh xảo mỗi một góc cạnh, tỉ mỉ giống như được đúc từ khuôn.

Chàng ]Lam Y nam nhân] dung mạo chín phần tuấn lãng, đủ mê hoặc người nhìn, thêm thanh cao khí chất chàng có, vẻ tĩnh lặng tựa mặt nước thuần khiết từ chàng phát ra. Từng cử chỉ tất thảy chậm rải, đem cho người ta nhận thấy con người chàng tinh tế, nhu hòa, sạch sẽ gần như không nhiễm bụi trần

"Uyên Thành à, ta không nghĩ Ôn vương huynh sẽ trở về nha~" Nam nhân huyết y cất tiếng nói dễ nghe của mình, quạt ngọc gấp lại, dùng nó chọt chọt người bên cạnh. Đôi mắt nam nhân híp híp lại, hiện hữu tò mò.

Huyền Uyên Thành [Lam Y Nam Nhân] nghe, chàng như có như không mỉm cười đáp: "Về lại là có hai việc thôi. Phải rồi Ôn Khanh, mấy năm không gặp, từ lúc nào huynh trở thành hào hoa thế này?"

Mặc Ôn Khanh [Huyết y nam nhân] nhún vai, hé miệng tự nhiên nói: "Thời gian qua có nhiều thứ thay đổi, nên ta thấy mình cũng nên đổi khác, mới mẻ chút."

Huyền Uyên Thành ồ lên, không tiếp tục nói gì nữa.

Đúng thế, hai người là công tử Mặc Ôn Khanh tinh thông y thuật, và Ôn vương gia Huyền Uyên Thành mới trở lại từ phía Nam, Hà Dương không lâu. Huyền Uyên Thành diễn kiến Hoàng Thượng thôi, vốn dĩ im lặng nên ít ai biết đến tin tức trở về của chàng.

Cho đến hôm nay là ba ngày sau năm năm xa cách, Kinh Thành phồn hoa hơn xưa, nhộn nhịp yên bình, không có tiếng than trách oán giận, khóc thương vì chiến tranh nữa.

Quả thật đưa mắt chiêm ngưỡng khing cảnh dân chúng an lạc, cây cối, hoa cỏ xum xuê, mọc lên tươi tốt dưới bầu trời xanh, ánh nắng dịu nhẹ soi sáng tất cả, lòng chàng theo đó rất vui.

Vì Tiên quốc quốc thái dân an có một phần chàng góp. Không uổng những binh sĩ chiến đấu, dùng mưa máu tanh tươi đổi lấy hi vọng ước ao thành thật,

Mọi chuyện chàng vui vẻ, ngẫu nhiên cùng bằng hữu lâu năm không gặp Mặc Ôn Khanh tới Túy Hồng Lầu nói chuyện, như thông báo cho hắn.

Cũng không ngờ gặp nhau, hắn Mặc Ôn Khanh chẳng hiểu công tử nho nhã, nghiêm túc ngày nào bỗng hóa ăn chơi, bắt mắt thế này.

Sự yên ắng giữa cả hai tự lan tràn, không còn gì ngoài các tiếng nói chuyện xôn xao ở xung quanh.

Khoảng nửa nén hương, Mặc Ôn Khanh dự định nói gì thì bỗng một giọng nữ tử nào hét lên, tiếng kêu đầy kinh thiên động địa, đan xen sợ sệt đâm thẳng vào tai hai người: "Ai ơi cứu mạng! Tiểu nữ bị cẩu cắn... À là cẩu đuổi! Không, không phải... là cả hai mới đúng! Nói chung cứu mạng với!"

"Á á! Ba đại ca cẩu xin đừng thưởng thịt tiểu nữ! Tiểu nữ chừa rồi! Răng ba đại ca đều trắng, mỗi răng tiểu nữ đen thôi mà!"

Tiếng nói đứt quãng cầu cứu mạng, trong con mắt Huyền Uyên Thành và Mặc Ôn Khanh phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ nhỏ nhắn có nét mặt đa dạng, dáng điệu thảm thương bị ba con cẩu đuổi theo sau.

Dường như thiếu nữ đã chạy thục mạng khá lâu, vì nhìn đầu tóc rối tung, y phục xộc xệch, nguyên vẹn ở trạng thái giơ hai tay cao, bàn tay lắc lắc, chân bước nhanh, thi thoảng nhảy lên để tránh khỏi phát cắn từ ba con cẩu đằng sau.

Thiếu nữ đi đến đâu, nơi đó dù bình lặng đến mấy cũng tức thì hỗn loạn lên. Không thể không nói, dáng chạy, vẻ mặt kia quả đặc sắc, đến mức vạn phần người xem muốn cười

"A ha ha..." Mặc Ôn Khanh phản ứng đầu tiên là ôm bụng cười hết sức thoải mái, quạt ngọc rung runh chỉ qua thiếu nữ phía dưới, miệng tuôn ra giọng vui sướng, cười trên nỗi đau người khác: "Cô nương kia trêu cẩu sao? Mà bị đuổi đến biến dạng vậy? É, Uyên Thành, mau nhìn hai tay lắc qua lại của cô nương kia xem, thật buồn cười!"

Huyền Uyên Thành bỏ qua lời này, mắt nhìn sâu vào ba con cẩu đuổi thiếu nữ, "Ôn Khanh, có lẽ ta phải đi... Đó là cẩu ta nuôi." Chàng bất ngờ nói câu làm Mặc Ôn Khanh ngạc nhiên tới ngờ vực.

Giờ phút này không cưởi được đâu!

Sao Đại cẩu, Nhị cẩu, Tam cẩu của chàng đi đuổi người rồi? Rõ là chàng trước đó đóng cửa nhốt chúng nó lại! Rốt cuộc chúng nó phá cửa mà trốn khỏi?

[Mọi thông tin mới nhất về truyện đều ở facebook: Hiền Nguyễn (Puii Pi Dy) Các bạn nào có câu hỏi cần giải đáp nhanh thì nên nhắn tin trực tiếp ạ!]