Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc

Chương 17: Tứ công tử



**Bên trong đình sen không khí như ngưng đọng sau lời nói của Nguyễn Hiệp.

Hai tay Trần Tuyên siết chặt thành quyền, ai mà không biết Bát công tử vẫn luôn phong lưu, trong phủ có không ít con ở. Không phải dùng để làm nha hoàn mà là để làm ấm giường. Chẳng qua những cô gái đó điều là cam tâm tình nguyện mà đến, Chúa Công và phu nhân mới nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Bát công tử là gì mà lại dám so sánh với công tử nhà hắn, như vậy chẳng phải đang ngầm chỉ công tử nhà hắn cũng thuộc loại trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao.

Nam Phương không rõ Bát đệ trong lời anh ta là ai. Nhưng nghe qua người kia cũng chẳng tốt lành gì, lại nhìn phản ứng của Trần Tuyên và những người khác cô liền biết, cái kẻ trước mặt này đối với Phúc Nguyên không có ý tốt. Động đến cô thì không sao, dám đánh chủ ý lên người của cô, vậy thì anh ta chính là kẻ thù của cô.

Nam Phương bỗng nhiên nhếch môi cười một nụ cười mang theo sự chế giễu cùng trào phúng nhìn Nguyễn Hiệp.

"Thất công tử là đang ganh tị công tử nhà ta có thể rước về một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như ta hay sao. Thật ngại quá cho dù ngài có ganh tỵ đi chăng nữa ta cũng không thể đi theo ngài được, mấy lời thâm tình như vừa gặp đã yêu mà ngài vừa nói với ta khi nãy, ta thật không thể đáp ứng được. Đời này của ta đã định chỉ thuộc về Lục công tử mà thôi."

Lời nói ra nhẹ nhàng lại đầy trào phúng làm tất cả những người có mặt trong đình điều nhìn về phía Nguyễn Hiệp. Nguyễn Hiệp không ngờ nữ nhân này vậy mà dám trước mặt người khác nói dối trắng trợn đổ lên người hắn, khiến hắn trở thành kẻ vì không đạt được mà ganh ghét trong mắt người khác.

"Ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế hả, một con ả thấp kém như ngươi mà cũng muốn làm vấy bẩn thanh danh của bản công tử. Đừng tưởng là người của Lục ca thì ta không dám động đến."

Nam Phương nhìn thẳng người trước mặt, cả người cô toát ra khí chất cao quý thanh nhã, khác hoàn toàn so với vừa rồi. Cô khẽ nhếch môi cười một nụ cười mang theo sự khinh thường nhìn Nguyễn Hiệp.

"Thất công tử không biết ngài đã từng nghe câu này chưa, mặt trời dù có ở trên cao rồi cũng về với đất, ở đời không ai có thể cao quý hơn ai, đạo lý này ngài nên nhớ kỹ."

"Hay cho câu mặt trời rồi cũng về với đất."

Tất cả đồng loạt nhìn về nam tử bạch y đang đến. Điệu bộ tiêu sái, bước đi nhẹ nhàng trên tay cầm một chiếc quạt giấy, đúng là là anh tuấn ưu nhã.

"Bái kiến Tứ công tử."

Nguyễn Hiệp vội chạy lại bên cạnh.

"Tứ ca sao huynh lại ở đây?"

Nam Phương nhẹ gật đầu với người vừa đến, cô không quen lễ nghi nơi này, tốt nhất là không làm tránh cho càng làm càng sai. Người kia cũng gật đầu chào lại cô, trên môi vẫn luôn giữa ý cười như trước.

"Ta vẫn còn đang nghĩ, không biết cô nương nhà nào có thể khiến Lục đệ nguyện ý chậm trễ hồi dinh. Bây giờ gặp được đúng là kinh tâm động phách."

Cô nương này có một mái tóc màu nâu óng ánh, từ xa đã hấp dẫn người khác. Hắn đã từng đến Hội An, cũng biết nơi đó có vô số người ngoại quốc. Chỉ là đa phần người đến đây điều là nam nhân, bọn họ là thương nhân quanh năm lênh đênh trên biển, cũng có nữ nhân nhưng chỉ là số ít.

Mà nữ nhân Nhật Bổn hắn cũng đã từng gặp qua, cô nương này thật không giống những người kia lắm. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son lẽ ra phải là người tây dương mới đúng, nhưng những người tây dương lại có tóc vàng mắt xanh. Mà cô nương này lại là tóc nâu, mắt thì... không nhìn rõ, nhưng thật sự là mỹ nữ tựa tranh.

Kể từ lúc gặp Dạ Thất Lang, vô tình bị anh ta nhìn thấy màu mắt, cô luôn cảnh giác với những cái nhìn chằm chằm của người khác với mình. Từ lúc nói chuyện với những người này cô luôn rũ mắt tránh để bọn họ nhìn được.

"Tứ công tử chê cười rồi, ta chỉ là may mắn được Lục công tử ra tay cứu giúp. Ta lại chẳng quen biết ai ở mảnh đất này. Ngài ấy chỉ rủ lòng thương mới thu nhận mà thôi."

"Ra là vậy, Lục đệ cũng sắp trở ra rồi các người nên đi đi, đừng để đệ ấy phải chờ."

"Tạ công tử nhắc nhở."

Cô biết người này đang muốn giải vây cho cô khỏi Thất công tử, bọn họ vội cúi người hành lễ rồi rời đi. Nhìn bóng dáng mảnh mai xa dần nụ cười trên mặt Nguyễn Diễn liền thu lại. Hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nguyễn Hiệp. Người đệ đệ này của hắn từ khi nào lại không nên thân như vậy.

"Thất đệ,đệ không nhìn xem đây là nơi nào mà dám gây chuyện, không sợ bị truyền đến tai cha hay sao?"

"Tứ ca, đệ không có, là ả ta gây chuyện trước."

"Một cô nương chân yếu tay mềm có thể vô duyên vô cớ đi gây chuyện với đệ sao. Cho dù có cũng không phải là do đệ chọc giận người ta trước à."

"Đệ..."

Nguyễn Hiệp thật sự không nuốt nổi cục tức này, nhưng hắn lại không thể cãi lại tứ ca.