Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 3: Không biết sẽ chịu được đến skill thứ mấy đây



Bước ra khỏi tòa án, cô cầm điện thoại ra gọi cho bạn thân của nguyên thân - Hà Ngọc Điềm, cô ấy là một luật sư rất giỏi.

Khi cuộc gọi được kết nối, bên tai cô vang lên giọng nói của một cô gái đang phân phó công việc cho trợ lý xử lý, sau khi phân phó xong giọng nói thân thiết vui vẻ có chút quan tâm vang lên:

"Mộc Mộc, lâu vậy rồi cậu mới liên lạc với mình, có chuyện gì sao?".

Giọng điệu khác hẳn lúc phân phó công việc cho trợ lý làm Mộc Tâm hơi ngừng vài giây rồi mỉm cười, thầm nghĩ người bạn thân này thật đáng yêu, nghe giọng thì biết là thật tâm quan tâm đến nguyên thân. Lúc trước cô là một chuyên viên đầu tư tài chính, đối mặt với những người bề ngoài là bạn bè nhưng bên trong chỉ nghĩ đến lợi ích khiến cô chưa từng biết cảm giác có bạn bè thật tâm với mình lại ấm áp như vậy, một dòng nước ấm chảy trong lòng, cô mềm giọng đáp:

"Điềm Điềm, thật ra mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp, không biết bây giờ cậu có rảnh không?"

Đầu dây bên kia là tiếng lật giấy, rất nhanh trả lời cô:

"Mình xem lịch hẹn rồi, 7 giờ tối nay mình rảnh, chúng ta gặp nhau nha?"

"Được, vậy 7 giờ mình qua nhà cậu."

"Okay, vậy gặp lại sau, có chuyện gì nhớ nói với mình đó, bye bye, moaz."

"Bye bye", cô mỉm cười trước hành động của cô bạn thân đáng yêu này.

Mộc Tâm đưa tay bắt một chiếc taxi, nói với tài xế tên bệnh viện hôm bị bỏ thuốc cô đã đến.

Cô vào phòng xét nghiệm tìm gặp bác sĩ hôm đó khám cho cô, xin một bản xét nghiệm máu, chứng tỏ cô bị bỏ xuân dược. Xong, cô đi đến bệnh viện phụ khoa xét nghiệm một bản chứng nhận cô còn là xử nữ.

Cầm hai bản xét nghiệm bước ra khỏi phòng khám, cô cười khẽ một tiếng thầm cảm thán, aiz! Quý tra nam ơi Quý tra nam, không biết anh chịu được tới skill thứ mấy của tôi đây.

Ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, giờ đang hè nên trời hơi nóng, bữa sáng ăn đồ ăn tây không hợp khẩu vị nên không ăn quá nhiều, đi tới đi lui cô cũng đói rồi. So với đại nghiệp ngược tra thì ăn ngon vẫn quan trọng hơn nha.

Cô thấy gần bệnh viện có một nhà hàng món trung, cô đi vào trong, bên trong nhà hàng được trang trí theo phong cách truyền thống, treo lồng đèn đỏ. Cô đi đến một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Một phục vụ nữ mặc kỳ bào đen viền đỏ, tóc búi gọn ra sau gáy, trang điểm khuôn mẫu, đi lại đưa thực đơn.

Cô nhìn lướt qua thực đơn, gọi món, cá hấp ba cân, tôm hùm đất hai cân, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa đùi gà nướng mật ong, một đĩa rau xào và hai chai rượu trái cây. Khoảng nửa tiếng sau, thức ăn được mang lên chất đầy cả bàn, cô cảm ơn phục vụ một tiếng.

Nhìn bàn ăn đầy đủ sắc hương vị, cô nuốt nước bọt ực một cái. Oa! Trời đất bao la, thức ăn ngon mới là chân ái nha.

Tay trái cô cầm một cái đùi gà nướng mật ong cắn một cái, tay phải cầm đũa gắp một miếng cá hấp cho vào miệng, vị cay của cá hấp vị ngọt tươi của thịt gà, thật kích thích vị giác, cô uống một ngụm Rio. Quá đã! Nhân sinh không còn gì luyến tiếc haha.

Cô đang hí hửng ăn uống, dáng vẻ phồng má nhai nhai như con hamster vô cùng đáng yêu.

Hình ảnh đó lọt vào ánh mắt của một chàng trai ngồi ở vị trí xéo bên trái cô, tay anh ta xoay xoay ly rượu vang đỏ mỉm cười nhìn cô gái đang ăn đến quên trời đất kia. Thức ăn ngon tới vậy sao?

Anh nhìn bàn thức ăn trên bàn, dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng, sao anh thấy ngon miệng hơn lúc nảy vậy? Hương vị cũng không tệ.

Anh cười khẽ nhấp một ngụm rượu, dưới các ngón tay thon dài là cổ tay cứng rắn đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ ánh kim nhàn nhạt, phối với bộ vest màu xanh xám được cắt may tinh tế vừa vặn bao lấy cơ thể cao gầy, săn chắc, làn da màu lúa mạch càng làm tôn lên đường nét gương mặt cứng rắn, nghiêm nghị của anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đưa ngón tay lướt lên điện thoại, đưa lên tai nghe, vừa nghe vừa lấy tiền để lên bàn đứng dậy rời đi.

Mộc Tâm bên này càng quét gần sạch bàn ăn, bụng cũng no căng, cô thở một hơi, tay xoa xoa bụng, Ợ! Đúng là không nên ăn nhiều quá mà!

Cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy đã gần 3 giờ chiều, còn sớm mới tới 7 giờ tối. Cô quyết định đi gặp ba mẹ nguyên thân một chuyến. Cô gọi phục vụ tính tiền xong, cầm túi xách đi ra ngoài, bắt taxi đi đến nhà ba mẹ.

Ba mẹ cô bị đuổi ra khỏi nhà chính, hiện tại đang sống trong một căn chung cư nhỏ thuê hai ngàn tệ một tháng. Xe đến nơi, trả tiền cho tài xế xong cô bước xuống xe, cô thấy căn chung cư trước mặt, không quá xa hoa, nhưng nhìn gọn gàng và khá mới, quang cảnh xung quanh cũng khá được, còn có bảo an và camera giám sát nên rất an toàn. Lòng cô như bỏ xuống được một tảng đá nhỏ.

Cô nói với bảo an một tiếng rồi đi vào chung cư, bước đến thang máy bấm số tầng rồi đi vào. Lên đến phòng của ba mẹ, cô gõ cửa. Một người phụ nữ gương mặt hiền lành ra mở cửa, thấy cô bà nở nụ cười hòa ái nói:

"Mộc Mộc còn về rồi hả? Nào, mau mau vào nhà đi con, sao không nói trước mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị đồ ăn bồi bổ cho con? Con coi con kìa! Gầy đi một vòng rồi", bà vừa dắt cô vào phòng khách vừa nói vọng vào bên trong: "Ông ơi, Mộc Mộc về rồi nè".

"Khụ! Khụ!", Một người đàn ông trung niên hơi xanh xao tay đưa lên miệng ho vài tiếng bước ra phòng khách, ông nghiêm nghị nói với Mộc Tâm: "Mày còn biết đường về nhà sao? Tao tưởng mày hại cái nhà này xong ôm khư khư vị trí Quý thiếu phu nhân của mày sống sung sướng rồi chứ!"

Bà Mộc giải hòa: "Ông này, con gái lâu ngày mới về nhà, ông bớt nói chút đi", bà quay về phía cô cười, "Tính ba con trước giờ vậy đó đừng để ý ông ấy, con đã ăn gì chưa?".

Lần đầu nhận được sự quan tâm của mẹ, lòng cô như được ngâm trong dòng nước ấm, cô đáp:

"Dạ, con ăn rồi, con nhớ ba vừa xuất viện nên về nhà thăm ba với mẹ, Kiến Vĩ đâu rồi mẹ?".

Mẹ cô thấy con gái hôm nay trầm tỉnh và hiểu chuyện hơn, còn quan tâm gia đình, bà thầm vui vẻ trả lời:

"Em con nó vừa được nhận vào làm nhân viên của một công ty, giờ nó đang đi làm".

Nghe vậy trong lòng cô hơi chua xót, một cậu ấm Mộc gia bị đưa đến nước đi làm công ăn lương, một Mộc gia lừng lẫy giờ chẳng còn nhà để về phải ở trong chung cư nhỏ bé chỉ hai ngàn tệ.