Xuyên Qua Trùng Tộc Sủng Thê Vô Độ

Chương 1-2: Sau khi xuyên qua, tôi muốn gọi đồ ăn mang đi



Phong Tảo nằm thất thần ở trên giường, làm người 26 năm vậy mà cũng có chuyện xuyên không đến thế giới khác, không những vậy mà còn xuyên thành một con sâu.

May mắn duy nhất là xuyên thành một con trùng đực, ít nhất giới tính không bị thay đổi. Aisss, đáng tiếc nguyên chủ lại là một con sâu đơn độc, ở nhà một mình mà còn bị sốt mấy ngày, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà biến mất khỏi thế gian, thành ra chính mình lại nhặt được tiện nghi. Quay trở lại tuổi 18.

Gia đình của nguyên chủ là một nhà quý tộc nghèo. Nguyên nhân dẫn đến cái nghèo của gia đình này đó là do sau khi sinh nguyên chủ được vài năm thì cha mẹ của nguyên chủ trên đường đi du lịch thì con thuyền đã bị tinh tế đạo tặc cướp. Tai nạn đó rất nghiêm trọng, có rất nhiều trùng tộc đã chết, cũng có rất nhiều quân thư* đã hy sinh.

(*) Quân thư: là trùng cái chưa kết hôn, có tham gia vào lực lượng quân đội. Bởi vì số lượng trùng đực ít hơn trùng cái nên hầu hết đều là trùng cái hoặc á thư làm trong quân đội rất ít trùng đực trong quân đội. (đừng nhầm lẫn với thư quân nhé)

Sau khi tai nạn đó xảy ra, nguyên chủ cũng không nhận lời mời từ trung tâm bảo hộ trùng đực, bởi vì cha mẹ hắn thuở nhỏ là thanh mai trúc mã của nhau nên trong nhà không có thư hầu, thư nô nào khác, thế cho nên chỉ còn lại duy nhất một mình nguyên chủ.

Phong Tảo nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao chính hắn lúc trước cũng từ cô nhi viện mà lớn lên.

Phong Tảo bước xuống giường chuẩn bị rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, khi nhìn đến khuôn mặt giống hệt với chính mình trong gương, vẫn không thể nào tưởng tượng được, không chỉ tên giống nhau, ngay cả diện mạo cũng giống nhau nốt.

Sau khi đã tỉnh táo thì bụng cũng bắt đầu biểu tình, đáng tiếc ngoại trừ dịch dinh dưỡng thì trong bếp chẳng còn thứ gì khác để ăn cả, uống một ngụm dịch dinh dưỡng, thật là khó uống mà!

Dựa vào ký ức mà mở quang não ra, nhìn vào những món có thể ăn được.... Nhìn kiểu gì thì cũng thấy mấy món này có vẻ không ngon lắm. "Hazz, bỏ đi, ra ngoài mua đồ ăn cho lành, có tiền trong thẻ là được rồi, không nhiều cũng không ít."

Từ Từ! Tiền? Nghĩ đến số tiền bản thân để lại ở trái đất Phong Tảo liền cảm thấy trái tim như vỡ ra trăm mảnh. Tiền của tôi, mối ngày đều phải làm việc cực khổ để kiếm tiền, còn nhà nữa, tôi chỉ mới dọn vào sống trong đó thôi mà!

Chưa kịp đau buồn thì bụng đã biểu tình thúc giục mau mau ra ngoài mua đồ ăn.

Phong Tảo dựa theo ký ức mà đến cửa hàng để mua đồ ăn, nhìn người, không đúng, là trùng tới lui trong tiệm. Phong Tảo mở to mắt kinh ngạc, sao ai cũng đều trông cao to hết vậy!

Vốn dĩ lúc mới tiếp nhận ký ức biết chiều cao của nguyên chủ với mình trước khi xuyên qua đều giống nhau, hắn mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ tới ngoài khuôn mặt còn có thêm chiều cao giống nhau thì trong lòng cũng vơi đi ít nhiều sự không chấp nhận ban đầu.

Nhưng bây giờ nhìn mọi người thấy ai cũng đều cao như vậy, nhìn lại con số 1m83 của bản thân, thật sự không đọ nổi người khác mà.

"Ai nha, người có nhìn thấy trùng đực kia không, đôi mắt tròn tròn thật lá đáng yêu quá đi."

"Cậu ấy có thư quân chưa nhỉ? Trời ạ, đáng yêu quá!"

"A A A, là trùng đực kìa, trùng đực đó!!!"

......

Nghe thấy những lời xì xào xung quanh, Phong Tảo giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì "Ta không sợ, ta là trùng đực, ta là giống đực", cái quỷ gì, chính giống đực ta mới sợ đó.

Mua đồ trong sự hoang mang và rối loạn cuối cùng Phong Tảo cũng thành công lết tâm thân mang đủ đồ ăn về nhà, vừa mệt vừa nấu đồ ăn, vừa ăn vừa xem tin tức trên quang não, sau khi tìm hiểu và biết về thế giới này, cảm thấy có chút may mắn.

Bản thân Phong Tảo vốn dĩ vẫn luôn thích đàn ông, bây giờ xuyên đến thế giới này coi như là tìm được sự giải thoát cho bản thân. Rốt cuộc ở thế giới kia, bản thân lúc nào cũng phải ngụy trang rất mệt, rất mệt mỏi. Hơn nữa, hình mẫu bản thân vẫn luôn thích giống với nam nhân ở đây, cao lớn và dũng mãnh.

"Đinh ~ " Lúc này, trên giao diện xuất hiện một dòng tiêu đề.

Tiêu đề chính là: 《 Tu Tư thiếu tướng chiến thắng trở về 》

Phía dưới là một đóng bình luận.

Tiểu á thư đáng yêu: [ Trời ạ! Hắn xấu xí và thô kệch quá đi! ]

Hùng chủ* ở đâu: [ Lầu trên ~ cho rằng mình là á thư là tưởng mình xinh đẹp lắm sao? ]

(*) Hùng chủ: giống như là một cách gọi chồng.

Bắt lấy trùng đực đại nhân: [ Tuy là thiếu tướng rất lợi hại, nhưng bộ dạng này thì có trùng đực nào thích được sao? ]

Ăn dưa ăn dưa: [ Thiếu tướng đã 25 rồi đúng không, quân công nhiều như vậy không biết có được làm thư quân hay không? ]

Ta là tiểu Điềm Điềm: [ Lầu trên thật ngây thơ, có ai mà thích nổi một quân thư thô kệch chứ, cưới quân thư đều là vì coi trọng quân công của họ thôi. ]

......

Nhìn số bình luận dày đặc, rồi nhìn đến vị thiếu tướng tên Tu Tư trên giao diện, mái tóc thật dài màu bạch kim, đôi mắt màu xanh nhạt, đường nét khuôn mặt 10 phần đầy đặn, còn tỏa ra khí chất lạnh lùng nữa.

Nhìn vào khu vực bình luận, mọi người đều có vẻ như không thích kiểu trùng cái này, nhưng hắn thì thích kiểu này nha! Nhìn thấy hình dáng này, Phong Tảo nhịn không được hét to: TÔI RẤT THÍCH!!!

Ta rất thích nha, chiều cao này, dáng người này, ngũ quan này, khí chất này....... AAAA! Ta yêu tất cả! Phong Tảo kích động vò đầu bức tai đầy phấn khích, muốn tìm cách để liên hệ với vị thiếu tướng này.

......

Bên kia, cấp trên của Tu Tư - trung tướng Kha Đạt: "Tu Tư, lần này cậu đã làm rất tốt, nhưng còn một việc nữa là năm nay cậu đã 25 rồi, nếu cậu còn không chịu kết hôn thì cậu sẽ bị cưỡng chế xứng đôi đấy. Cưỡng chế xứng đôi đều là thư hầu, thư nô, cậu nhìn xem..." Kết hôn đồng nghĩa với khả năng cao sẽ không thể trở lại quân đội nữa, trùng đực đều không thích trùng cái của mình chạy ra bên ngoài làm việc.

Nghe những lời Kha Đạt nói, Tu Tư mặt không biểu tình đáp lại: " Tôi đã biết." Sau đó liền rời đi.

Tu Tư cũng biết nếu mình không tìm được hùng chủ thì sẽ phải bị cưỡng chế xứng đôi, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, rất nhiều trùng đực nói muốn cưới hắn nhưng tất cả bọn họ đều chỉ quan tâm đến vinh quang của hắn thôi.

Nếu thực sự đồng ý rồi, thì kết quả cuối cùng chờ đợi mình chỉ là sớm hay muộn gì cũng sẽ giống với thư phụ thôi.

Chao ôi, Kha Đạt nhìn Tu Tư rời đi, khẽ siết chặt tay. Trầm giọng nói: "Nếu không thì ta gửi thông báo tìm bạn đời cho hắn vậy!"