Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 36: Thanh niên trí thức mở họp



Buổi sáng nộp thuế, buổi chiều không có việc gì làm. Dương Gia Nghi định chợp mắt một chút rồi đi nhặt củi và hái nấm.

Nhà của cô có cấu tạo khác hẳn với người trong thôn. Bình thường, người ta chỉ làm tường ấm cho phòng ngủ. Sau đó thì đào hầm đất. Lương thực sẽ được để vào hầm tránh bị hỏng khi Đông đến.

Nhưng Dương Gia Nghi không đào hầm. Bù lại, cô làm tường ấm cho cả nhà bếp. Như vậy thì không sợ đồ trong bếp bị không khí lạnh làm hỏng. Cũng vì lý do này mà số lượng củi cô cần cũng nhiều hơn bình thường.

Ai...

Nghe nói mùa Đông ở phía Bắc rất khắc nghiệt. Kiếp trước cô đã thấy rất nhiều trong những đoạn phim ngắn. Nếu không sợ bị chết cóng thì tay chân phải cần mẫn.

Dương Gia Nghi nghĩ đến đây thì không nằm yên được. Cô lồm cồm bò dậy. Trước tiên là mở cái bao tải to ra, sắp xếp các vật dụng vào đúng vị trí của nó.

Sau đó cô nhìn về phía cái túi vải đựng chăn. Chiếc giường đất bây giờ chỉ được lót một cái chiếu rơm. Trông khá sơ sài.

Dương Gia Nghi mở siêu thị ra, tìm đến chỗ bán nệm. Mấy loại như nệm cao su, nệm lò xo... đều bị cô làm lơ. Mấy thứ này quá hiện đại, mang ra dùng sẽ xảy chuyện.

Cô không quên nữ chính còn ở cách vách. Người khác có lẽ chỉ khó hiểu nhưng nếu nữ chính thấy thì chắc chắn sẽ đoán được thân phận thật sự của cô.

Dương Gia Nghi đảo một vòng. Cái nệm phải to, còn phải êm và giữ ấm. Cô chọn một loại nệm được làm từ vải và bông. Tốn thêm một điểm để nguỵ trang bề ngoài cho phù hợp với thời đại. Tổng cộng hết 10 điểm.

Thiếu nữ giũ sạch cái chiếc rơm, lót ở phía dưới. Sau đó trải cái nệm lên. Chiếc chăn to được lấy ra, gấp gọn rồi đặt chung với cái gối ở phía đầu nằm.

Cái gối này chia lại từ chỗ thím Lan. Phần ruột bên trong còn dùng được nhưng phần vỏ đã phai màu.

Cô không định đổi nó. Tài khoản chỉ còn 29 điểm. Cô phải tiết kiệm để mua những thứ cần thiết nhất.

Dương Gia Nghi sắp xếp xong giường ngủ thì nhớ ra phải mua quần áo. Cô lại mở siêu thị ra.

Quần áo có nhiều loại, giá cả khác nhau. Đa phần dao động từ 2 đến 4 điểm cho một cái áo lẻ, 3 đến 5 điểm cho một cái quần, một bộ đồ bình thường từ 4 đến 6 điểm, váy tầm 4 đến 6 điểm, áo khoác thường 4 điểm, áo khoác bông giữ ấm 5 điểm, quần bông giữ ấm 6 điểm.

Dương Gia Nghi mua ba bộ quần áo thường: một bộ màu đen, một bộ màu xanh dương và một bộ màu xanh lục đậm. Tất cả hết 12 điểm. Cô chọn thêm một cái quần bông và một cái áo khoác bông, thêm 11 điểm. Sau đó tốn 5 điểm mua ba cái gì quần con và ba cái áo nhỏ. Lại mất thêm 1 điểm để nguỵ trang để tất cả trở nên bình thường không bắt mắt.

Đến tận lúc này, tài khoản của Dương Gia Nghi đã quay về với con số 0 tròn trĩnh.

Đúng là kiếm tiền thì khó mà tiêu tiền thì dễ vô cùng...

Dương Gia Nghi than thở một chút. Cô sắp hết đống đồ vào tủ quần áo, định là trời lạnh hơn chút nữa mới lấy ra dùng.

Tuy mấy bộ đồ cũ đã nhàu nát lắm rồi, nhưng chúng vẫn còn có thể sử dụng. À, cái áo khoác mà cô đang mặc trên người cũng là thím Lan đưa đấy. Nếu không thì với mấy bộ đồ mỏng dính này, sao cô có thể trụ được trước những cơn gió lạnh sớm Đông.

Cốc! Cốc! Cốc!

Có tiếng gõ cửa. Dương Gia Nghi dùng tinh thần lực quét qua. Thì ra là Thái Hồng Loan.

Dương Gia Nghi bước nhanh ra mở cửa, Thái Hồng Loan không đợi cô hỏi liền nói rõ: "Ký túc xá mở họp, cô qua liền nha."

"Ngay bây giờ?"

"Đúng vậy!"

"Cảm ơn cô."

"Không có gì."

Dương Gia Nghi đóng cửa, khoá lại rồi theo phía sau Thái Hồng Loan.

Nơi mở họp là cái bàn lớn dưới mái hiên của ký túc xá. Tất cả thanh niên trí thức đều ngồi vào đấy.

Thái Hồng Loan nhanh nhẹn kéo cái ghế bên cạnh anh trai rồi ngồi xuống. Dương Gia Nghi cũng chọn một cái ghế trống mà ngồi vào.

Những thứ này chắc là đội trưởng chuẩn bị. Cái bàn rất lớn, mười mấy người vây quanh vẫn còn dư chỗ.

Cả đám thiếu niên đều nhìn nhau một cách lạ lẫm, không ai lên tiếng trước, đều dùng ánh mắt đánh giá lẫn nhau.

Ở nơi này, nhóm thanh niên trí thức đầu tiên và nhóm thứ hai rất dễ phân biệt. Nhóm đầu tiên đều gầy gò, đen nhẻm như dân chạy nạn. Nhóm còn lại thì da dẻ trắng noãn, cơ thể có da có thịt hơn rất nhiều.

Có thể thấy việc thu hoạch gấp đã tàn phá đám thiếu niên một cách dữ dội, như cái cảnh gió lốc đi qua, những ngọn cỏ oằn mình chống đỡ. Giờ trời quang mây tạnh nhưng đám cỏ cũng mèm oặt, ỉu xìu.

Nhóm thanh niên trí thức mới tới đều cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng.

Nghe nói nhóm đầu tiên chỉ mới đến có một tháng thôi...

Tám người mới rùng mình, vô cùng lo lắng cho tương lai. Ngoài La Mẫn, bốn vị nữ thanh niên trí thức còn lại đều cảm thấy khổ sở, cái mũi như lên men, đôi mắt cũng ửng đỏ.