Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 54: Đã đến lúc có em bé



Tư Tử Phàm mặt dày ôm cô vào lòng, lời nói vô cùng ám muội:

“Hôm qua là ai nghi ngờ khả năng của tôi, nói tôi không có khả năng? Bây giờ tôi muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình cho em xem, em lại sợ sao?”

“Tôi sợ, tôi…” Trình Diệu Vi nhếch mép cười, ra sức biện minh.

“Tôi không sợ, chỉ là tôi…”

“Anh không ngại ở tại khách sạn lâu thêm một chút đâu.” Tư Tử Phàm giữ chặt tay cô, muốn kéo người phụ nữ của mình trở lại để làm chuyện giới hạn độ tuổi.

Không còn cách nào khách, cô viện cớ: “Hôm nay tôi mệt, không có hứng thú là chuyện đó.”

Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ. Trong giây phút dầu sôi lửa bỏng này, anh ta vẫn còn tâm trí để ý tới chuyện đó sao? Thật điên khùng.

Tư Tử Phàm không dễ dàng từ bỏ chỉ vì một lời nói của cô, ra sức giữ người phụ nữ này trong lòng:

“Chúng ta đã kết hôn được một năm rồi. Thời gian vừa qua tôi bận nhiều công việc, không có rảnh. Bây giờ thì ổn rồi, tôi muốn có em bé.”

Muốn có con sao? Nghe được những lời này từ miệng hắn, mắt cô mở to như lạc vào một thế giới không tưởng. Không, không được! Cô mới chỉ hoàn thành được hai nhiệm vụ thôi, và vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ khác nữa. Ngay bây giờ cô không thể có con, không thể làm mẹ được.

“Làm nũng có hiệu quả không nhỉ?” Đầu cô đang nhảy sổ, cần nhanh chóng tìm biện pháp giải thoát cho chính mình. Em gái cô đang điều trị tại bệnh viện, cần cô giúp đỡ. Hơn nữa, ở thế giới này làm sao cô có thể sinh ra một đứa bé cơ chứ!

Thấy cô bối rối, lo lắng ra mặt, Tư Tử Phàm vô cùng thỏa mãn, thuận miệng trêu chọc thêm: “Hôm nay ở Tòa án ai nói là có thai với tôi, còn xoa bụng nữa? Nếu em đã muốn như thế, tôi sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.”

Anh ta đang trả thù mình đây mà, cô đinh đinh khẳng định. Lúc ở Tòa án, trước mặt bao nhiêu người, cô khiến anh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Bây giờ có cơ hội, anh ta lại tiến hành phục thù. Quả là người đàn ông không đơn giản.

Đẩy anh ta ra, cô nói:

“Anh có nhất thiết phải hơn thua với một người phụ nữ yếu đuối như tôi không hở?”

Không để khoảng cách quá xa, anh lại ôm cô vào lòng: “Nếu không ly hôn, chúng ta phải sinh con.”

Có con thì sẽ không ly hôn. Nếu cô ly hôn, trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức. Vừa suy nghĩ vừa nhìn anh ta, cô cảm thấy thật khó xử.

Trong lúc mang thai, cô sẽ có thời gian gần mười tháng. Liệu trong lúc đó, cô có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ rồi rời khỏi đây hay không? Khoan đã, nếu cô rời khỏi thế giới này chẳng phải là mẹ con sẽ chia lìa sao? Không được, tuyệt đối không thể có con.

Lúc này, khi phát hiện sự có mặt của Trình Diệu Lan và Lâm Thu Hiền, cô như trút được gánh nặng trên vai mình:

“Tôi cũng muốn kiểm tra khả năng của anh nhưng e là không được rồi. Bây giờ tôi phải đi thăm bà nội.”

Câu nói mập mờ của cô đã bị họ nghe thấy, âm mưu lên kế hoạch tiếp theo.

“Chị, anh Phàm!”

Trình Diệu Lan lên tiếng gọi, tiến về phía Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm.

Với đôi mắt đỏ hoe, trông cô ta có vẻ áy náy. Đối diện với họ, Trình Diệu Lan lên tiếng giải thích:

“Chị Vi, anh Phàm, em xin lỗi. Thật ra em không có cố ý làm chuyện này, tất cả là do Dương Tuấn Phong. Hắn dùng bí mật thương mại và yêu cầu tôi tiếp tay, nếu không sẽ…”

“Được rồi.”

Lúc này, Trình Diệu Vi liền nghĩ ra một ý tưởng, một cơ hội giúp cô giải nguy. Tiến tới một bước, cô nói với Trình Diệu Lan:

“Em gái, chúng ta ra đây nói chuyện một chút đi.”

Hiển nhiên, Tư Tử Phàm không hề có ý định ngăn cản cô.

Nhìn cô nhanh chân bỏ đi, Tư Tử Phàm liền đoán được cô đang chạy trốn. Nhưng không sao, hai người là vợ chồng, lại sống chung một nhà, thiếu gì cơ hội để ân ái với nhau.

Khi chỉ còn lại mình với Trình Diệu Vi, cô ta không cần phải lịch sự nữa:

“Trình Diệu Vi, làm sao mà mới qua một đêm cô đã thông minh như vậy chứ? Hay là có bí mật gì không thể tiết lộ được?”

Trình Diệu Lan cố ý khiêu khích, gài bẫy để người đối diện khai ra tất cả. Nhưng không, Trình Diệu Vi thẳng thắn đáp:

“Trình Diệu Lan, vì cô trông rất giống em gái tôi nên tôi mới bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu không, mọi chuyện chẳng kết thúc tại đây đâu.”

Tiếp đó, cô lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất là nên sống cho đàng hoàng vào.”

Cô không muốn trò chuyện với Trình Diệu Lan một chút nào. Đã thoát khỏi tay Tư Tử Phàm thì nên đi thôi.

Trình Diệu Vi quay lại nhưng không thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa, phũ phàng bỏ Trình Diệu Lan đang hậm hực ở lại đó.

Trên hành lang, cô lại nghĩ đến chuyện giữa hai người. Cô chỉ là đang thực hiện một chuyến phiêu lưu, hà cớ gì phải trao thân cho một nhân vật trò chơi chứ. Mặc dù anh ta là một người giàu có và đẹp trai nhưng cô không thể dễ dãi như thế được.