Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 46: Kiềm chế



Rất nhiều người đều đoán, đại boss sau màn của hai đại thương đế quốc này và chú rể cô dâu có quan hệ gì, có người nói họ là người theo đuổi của chú rể cô dâu, có người nói là thân nhân của bọn họ, có người nói là cấp trên của bọn họ, tóm lại, lung tung lộn xộn, đoán cái gì cũng có, chỉ là, không ai đoán được, tự hai chú rể cô dâu bọn họ, ngẫu nhiên sẽ có một hai người đoán trúng, nhưng đều bị mọi người châm chọc là không đầu óc, sau đó lại liệt kê ra hàng loạt nguyên nhân không thể, vì vậy, một hai người kia cũng cả thấy bọn họ nói rất có đạo lý a, cho nên, đến khi Mạt Thế đến cũng không có một người đoán đúng.

Ngày hôm sau, khi An Nhạc tỉnh lại, chuyển động thân thể, lập tức hút một lượng lớn không khí, cảm thấy toàn thân như bị xe nghiền qua vậy, dựa vào, thời điểm lão nương huấn luyện năm đó cũng không có đau như vậy, nhớ đến tối hôm qua mỗ người nào đó không biết kiềm chế, liền ở trong lòng mắng mỗ cầm thú kia vài câu, khi An Nhạc cố gắng chống người ngồi xuống, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Mặc Hàn bê một chén cháo đến, thấy nàng tỉnh, vội vàng để chén cháo xuống lại đỡ nàng, lúc này, chăn trên người An Nhạc trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết có đầy dấu hôn, Mặc Hàn liền nhìn không dời mắt.

Làm cũng đã làm, An Nhạc cũng không già mồm cãi láo kéo chăn, huống chi giờ nàng cũng không nhúc nhích được, dựa vào, thân thể của nàng tốt như vậy mà tối qua cũng bị hắn làm được cho ngất, nếu là người khác thì chẳng phải đã bị hắn làm cho chết luôn rồi sao? Bất quá, người khác? Hắn dám sao! Tuy An Nhạc không kéo chăn, nhưng nhìn ánh mắt của Mặc Hàn và vùng dưới của hắn nhô lên, An Nhạc đã cảm thấy khó chịu.

Cho nên, cố nén đau nhức cả người, mò lấy cái gối đập tới trên người mỗ cầm thú: "Mới sáng sớm đã động dục, Ta! Đói! Rồi!" Mặc Hàn tiếp lấy được cái gối, bất đắc dĩ nói: "Lão bà, nàng cũng không phải không biết, ta vẫn kiêu ngạo về lực tự chủ của ta nhưng nó đối với nàng căn bản là không có hiệu quả, huống chi, sáng sớm làm sao lại không thể động dục, trên đời này có một từ gọi là buổi sáng. A, đúng rồi, lão bà ngươi có đói bụng không, ta đây liền cho ngươi ăn."

Nói xong, lúc An Nhạc còn không có kịp phản ứng, đi đến bên người nàng, đẩy nàng ngã ở trên giường, hai tay đặt ở trên vai của An Nhạc, lấy một tư thế hôn giam cầm nàng, An Nhạc thừa nhận nàng được hầu hạ thật sự rất thoải mái, cho nên cũng không cự tuyệt, ôm cổ Mặc Hàn đáp lại, tiếng nước liên tục tí tí tí, * * nhiệt liệt làm cho một sợi chỉ bạc trong suốt chảy ra từ khóe miệng, chỉ chốc lát sau, An Nhạc liền bị hôn đến thở gấp lên, hô hấp của Mặc Hàn cũng tăng thêm, khi An Nhạc cảm thấy mình bị hôn đến hít thở không thông, Mặc Hàn mới lưu luyến rời đi, từ trên môi bọn họ tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc.

Mặc Hàn thở hổn hển tựa đầu chôn ở trên vai của An Nhạc, hít sâu một hơi, bình ổn một chút xung động ở hạ thân, đem hạ thân nóng bỏng cọ cọ ở trên người An Nhạc, sau đó ủy khuất mở miệng nói: "Biết nàng đói bụng, ăn cơm nhanh đi." Nói xong liền bế An Nhạc đặt ở trên đùi, bê chén cháo ở trên giường lên, múc một muỗng, thổi thổi, đưa tới bên miệng An Nhạc, An Nhạc hiện giờ lười động tay, có người nguyện ý hầu hạ làm sao lại không chịu tiếp nhận, huống chi người này là lão công của nàng, cho nên không chút khách khí mở miệng ăn, Mặc Hàn phát hiện mình lại thêm một cái yêu thích: cho vợ ăn.

Vì vậy, một người vui mừng cho ăn, một người vui sướng hài lòng ăn, nhìn rất là hài hòa.

Sau khi cơm nước xong, An Nhạc hỏi: "Hàn, bây giờ là mấy giờ?", "Mười một giờ.", "À, a? Mười một giờ! Không phải chúng ta đã hẹn ba mẹ là mười giờ sẽ trở về sao, xong rồi xong rồi, tới muộn, đều là tại chàng!", "Đúng đúng đúng, đều là tại ta, không sao, ta đã gọi lại cho ba mẹ, nói là năm giờ chiều sẽ đến thăm bọn họ.", "A, vậy thì tốt, bọn họ nói sao?", "Bọn họ nói chúng ta cần có điểm kiềm chế.", "..........." Hình tượng của ta a!