Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 61: Nghệ thuật ngôn ngữ



Đợi những người đó ăn xong Hạ Điềm Linh đưa cho bọn họ vài thứ, họ liền bắt đầu chỉ vào xe của An Nhạc và mấy chiếc xe quân đội, tư xe nói bọn họ mặc kệ bọn họ, thấy chết mà không cứu, còn muốn làm hại tính mạng của bọn họ balabalabala!

Nghe nói như vậy, Hạ Điềm Linh cũng không có đi để ý đến những người khác, mà là vẻ mặt tức giận vọt tới trước mặt đám người An Nhạc vừa mới xuống xe, chỉ vào An Nhạc, lên án nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi làm sao có thể như vậy! Bọn họ đều là người a, là đồng bào của chúng ta, Mạt Thế đến, nhân loại chúng ta cần phải đoàn kết cùng nhất trí chống lại tang thi, ngươi ngay cả đồ ăn cũng không bằng lòng cho bọn họ, trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết, ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy! Nếu không có Mặc ca ca, ngươi cũng sẽ không được tốt như bây giờ, tại sao lại không thể giúp những người đồng bệnh tương liên với ngươi đây!" .

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

An Nhạc thầm nghĩ: nữ chủ thật sự kéo cho nàng một tay cừu hận tốt nha, nhìn lời này có bao nhiêu là hay a, ngoại trừ nói nàng ngăn cản người khác lấy thức ăn cho những người chặn đường này, từ chối việc nhân loại đoàn kết đứng lên cùng nhau ngăn địch, hơn nữa còn nói nàng là dựa vào nam nhân mới được tốt như giờ, ý là bán đứng thân thể mới có thể đổi lấy cuộc sống như vậy, còn nói nàng đồng bệnh tương liên với những người đó? Ý là nếu không phải có Mặc ca ca trong miệng của nàng, nàng cũng sẽ có cuộc sống như những người đó thôi, Mặc ca ca, gọi thân thiết như vậy, muốn cho người khác hiểu lầm là hai người bọn họ có quan hệ không ít, là do nàng câu dẫn Mặc ca ca của nàng, phá hủy tình cảm của hai người họ à.

So? Ý là đều là tại nàng sao?

Ài, nghệ thuật ngôn ngữ quả thật là bác đại tinh thâm a!

Nghe đến những thứ quái lạ nữ nhân này nói, đám người Hổ Tử bày tỏ, ta và các bạn nhỏ của ta đều sợ ngây người!

Mà đám người mặc quân trang kia và mấy người dị năng giả kia hiển nhiên cũng nghe hiểu được tin tức bên ngoài lời nói của Hạ Điềm Linh, bọn họ nhíu mày, nữ nhân này là ngu phải không vậy! Không nói đến chuyện người ta không cho đám người kia thức ăn, thức ăn của mình dựa vào cái gì lại phải vô điều kiện đưa cho người xa lạ, cho dù là chuyện nàng nói nữ nhân đó dựa vào cường giả để sinh tồn đi, mỗi người đều có cách thức sống riêng của mình, đây là tự do của mỗi người, nàng lại không có liên quan gì đến người ta thì dựa vào cái gì mà nói người ta như vậy à.

Hơn nữa, theo bọn họ thấy, nam nhân đó lúc nhìn nữ nhân trong ngực mình ánh mắt rõ ràng chính là ôn nhu, sủng nịch tràn đầy tình yêu, mà khi nhìn người khác thì biến thành lạnh nhạt, hờ hững, nếu làm tình nhân mà có thể làm đến mức độ này thì cũng đáng để bội phục, hơn nữa, nhìn ánh mắt các thành viên trong đội nhìn nàng rõ ràng là mang theo tôn kính và sùng bái, ánh mắt của năm người khác trong đó lại mang theo sủng nịch, không phải tình yêu, chắc chắn đây là thân nhân đi.

Nói tóm lại, nữ nhân này nhất định không có đơn giản giống như cái thứ não tàn kia nói, hơn nữa, rất có thể là một nhân vật lợi hại! Ân, nhất định là như vậy! A hahaha, mời gọi ta là đại trinh thám Conan! (Nguyệt: đầu năm nay, kẻ tự luyến có không ít, thật là không biết phải làm gì nha, nhưng mà phải công nhận là phân tích rất chuẩn xác!)

Mà những người chặn đường nghe những lời nói này càng ngày càng phẫn nộ, cái loại thô tục không cần tiễn mà phải ném ra bên ngoài, điệu bộ kia quả thực là có thể so với những người đàn bà chanh chua mắng chửi ở ngoài chợ, làm như là An Nhạc đoạt vợ bọn họ, đào mộ tổ tiên của bọn họ, giết cha mẹ bọn họ, đoạt nữ nhân của bọn họ vậy.

An Nhạc đột nhiên cảm thấy là nhìn bọn họ diễn trò như vậy không hề có chút thú vị nào, hơn nữa, bọn họ hình như là xem nàng dễ khi dễ, nghĩ là nàng sẽ không động đến bọn họ cho nên càng mắng càng hăng say? Nghĩ đến đây, An Nhạc nhíu mày, thuận tay ném ra một cái hỏa cầu, cái nữ nhân mắng giỏi nhất kia ngay cả tiếng kêu cứu cũng chưa kịp phát ra đã lập tức biến thành một đống tro tàn.