Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 100: Bỏ trốn



Chẳng bấy lâu sau, ông Trương và Hoắc Thuần Du bị đuổi ra ngoài, bọn họ đi qua Dụ Yên, có lẽ do ngại mà Hoắc Thuần Du cúi gằm mặt không ngẩng. Bà ta mặt nặng mày nhẹ với bai người họ, ghét bỏ cũng không thèm nhìn mặt.

“Thật đen đủi, không biết hai con chuột từ đâu chui ra nữa.”

Hoắc Thuần Du và ông Trương bị ghét bỏ rất nhanh đã bị người canh gác đuổi ra ngoài.

Dụ Yên đi tới trước phòng Ngân Thương Duệ, định mở cửa thì lại phát hiện anh đã khóa trái phòng.

“Thương Duệ! Mau mở cửa!”

Không có sự phản hồi nào, bà ta nghĩ rằng anh đã thừa bỏ trốn.

Trong lòng Dụ Yên tràn ngập lo sợ, bà ta đập cửa mạnh bạo, âm giọng cũng trở nên gấp gáp.

“Con còn ở trong đó không? Người đâu mau đem chìa khóa đến đây!”

“Bà già bà đừng làm ồn nữa, để tôi chiêm nghiệm những giây cuối cùng này đi!”

“Thương Duệ con có trong đó thì mau mở cửa đi, chỉ còn một tiếng nữa là đến lúc chúng ta phải xuất phát rồi.”

“Còn một tiếng nữa cơ à? Đợi nửa tiếng nữa rồi nói chuyện tiếp, nếu còn không muốn thì chút nữa ở lễ đường đó tôi quậy một trận cho bà đẹp mặt.”

Dụ Yên rất trọng danh dự, đặc biệt sợ mấy kẻ cứng đầu hay làm càn. Tuy Ngân Thương Duệ không phải người như thế, nhưng lỡ đâu Ngân Thương Duệ bị ép quá lòng sinh phản nghịch… thì sao?

Bà ta không dám làm liều.

“Được rồi, chút nữa ta sẽ gặp con nói chuyện sau.”

Bước chân rời đi, bên ngoài không còn ai nữa. Chủ rể bên trong cũng vô tư thác chân lên bàn, ngửa người ra ghế với tư thế vô cùng kỳ quặc, chán nản thở một hơi thật dài.

“Aizz, tại sao mình lại phải giúp anh ta nhỉ? Chúng ta thậm chí còn chẳng quen nhau nữa mà.”

Mà người có dáng vẻ tùy tiện đó lại là Hoắc Thuần Du…

Đúng thế, vài phút trước bọn họ đã quyết định thay đổi vị trí với nhau, mục đích chính là giúp Ngân Thương Duệ thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

“Mình thật là… điên mất thôi! Lỡ bị tóm thì chết chắc.”

Hoắc Thuần Du nằm đó đợi, anh ta đang đợi đến khi bản thân mình bị phát hiện…



“Ông Trương, cảm ơn ông, nếu sau này tôi gặp lại được hai người nhất định sẽ hậu tạ!” Ngân Thương Duệ cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài ra, “Thật sự tôi rất biết ơn hai người!”

Ông Trương chắp tay phía sau đạo mạo, ông mỉm cười nhưng lại không nhận lấy lời cảm ơn của Ngân Thương Duệ.

“Không cần đâu, chúng tôi giúp cậu cũng không phải vì một lời cảm ơn này.”

“Vậy thì là vì điều gì?”

Anh không tin sẽ có người giúp mình nhiều như thế lại vô điều kiện.

“Thằng cháu của tôi là nó muốn lo chuyện bao đồng. Còn tôi thì không phải như thế, tôi chỉ đang cố trả số nợ của mình với Chu Nhiên thôi.”

“Chu Nhiên đã nhờ ông tới đây ư?” Ngân Thương Duệ không đợi được có chút mong chờ.

Thế nhưng ông lắc đầu.

“Không phải, là tôi tự ý làm. Tôi cảm thấy rất mơ hồ đối với một số chuyện, không rõ lắm nhưng hình như tôi nợ người tên Chu Nhiên này một khoản tiền rất lớn còn chưa trả hết. Có lẽ là chuyện quá khứ, nhưng náy giờ lão cũng già rồi, một vài chuyện không còn nhớ nữa. Nhưng tôi sẽ không quên những người cho tiền tôi mua rượu đâu Diệp Thanh Duệ.”

“Diệp Thanh Duệ? Ông biết hắn sao?”

Ngân Thương Duệ tròn xoe mắt, nếu ai cũng nhìn anh gọi anh là Diệp Thanh Duệ vậy thì anh rốt cuộc là ai chứ?

Một câu hỏi khó, Ngân Thương Duệ thật mong ông lão trước mặt này có thể thay anh trả lời câu hỏi đó.

“Ấy chết, tôi quả thật đã già rồi nên hay nhầm lẫn, chẳng qua tôi cũng chẳng biết tên gọi đó là của ai, chỉ là thuận miệng nên hỏi cậu thôi.” Ông Trương cười gượng.

“Thôi, tốt hơn hết cậu không nên mất thời gian với tôi ở đây làm gì, mau chạy đi tìm người yêu của mình đi, tôi phải quay trở lại cứu cháu tôi đây.”

Bóng lưng lão Trương xa dần theo phong cảnh bông lau mọc bên đường phấp phới heo hút, anh đứng đó, lặng hồi lâu với dấu vết tiếc nuối còn đọng trên mặt.

Được một lúc thì vực dậy tinh thần, Ngân Thương Duệ quyết tâm không thể để công sức bọn họ giúp mình bị bỏ uổng, nên chóng buông bỏ ý nghĩ, quay lưng quyết tâm phải đi tìm Chu Nhiên.

Nhưng chỉ tiếc… mọi dự liệu của anh và biến cố này xảy ra đều nằm trong tính toán của Lục Cẩm Du…

Đại Nha và Tiểu Nha đứng trước mặt Ngân Thương Duệ như hai cái cột lớn, bọn họ đã được Lục Cẩm Du phái tới đây sẵn để bắt anh trở về…

“Tránh ra, các người không thể cản được tôi đâu.”

“Không có, chúng tôi chỉ tới chuyển lời thay cho tiểu thư thôi.” Đại Nha nói.

Tiếp sau đó Tiểu Nha đem ra một chiếc điện thoại đang thực hiện video call. Lục Cẩm Du qua màn hình nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào nhưng lời nói lại nghe thật cay đắng:

“Nếu anh đi thì một mình chạy cho thật xa, bởi anh cũng sẽ không tìm thấy Chu Nhiên đâu. Nhanh chóng thôi anh sẽ bị bắt về vì cả mẹ mình và Tưởng Tịch Diên cho người đi truy lùng. Ngoan ngoãn quay trở lại đi, nếu không người gặp rắc rối không phải tôi mà chính là anh và Chu Nhiên đấy!”

“Sao tôi phải nghe lời cô?”

Lục Cẩm Du nhún vai: “Tôi chắc chắn nếu anh quay trở lại đây thì anh sẽ không chịu thiệt, còn nếu không tin, anh thử chạy xem gông cổ có chạy theo anh hay không.”

“Đại Nha và Tiểu Nha vẫn đang đứng ở đó cho dù anh đã lẻn chạy trốn đi đó thôi.”

Ngân Thương Duệ sẽ chẳng thể chạy thoát, nếu như Lục Cẩm Du với những quyền năng bất hạnh của mình không cho phép.

“Về đi, thời gian vẫn còn sớm.”