Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 34: Ma hạch này, chỉ có ta có!



Tạ Vi Ninh đã luyện được một bản lĩnh.

Cho dù ánh mắt của thuộc hạ phức tạp, châm chọc và nghi ngờ đến mức nào, nàng cũng có thể giữ được vẻ mặt không cảm xúc, thần sắc như thường mà chọn hai nơi đối diện hoặc cách vách trên bản đồ do thuộc hạ trình lên, bảo bọn họ đưa chúng tiên quan đến ở tạm, nếu có yêu cầu gì thì thông báo với hạ nhân ngoài cửa.

Còn về gian phòng thật tốt, dù sao những nơi tốt luôn dành cho Đế Nữ và Tiên Hậu, hai ba mươi người bọn họ muốn mỗi người một phòng cũng không có khả năng lớn, chỉ có thể để bọn họ thiệt thòi ngủ chung một giường. Cũng may những tiên quan đó trước kia ở Chúng Tiên điện cũng từng chen chúc ở cùng, phản ứng không quá lớn, hành lễ với nàng rồi đi theo Ma tu mà không chút hoang mang.

Chỉ còn lại Kiếp Sát và Đoạt Kiêu đứng tại chỗ, tròn xoe mắt nhìn nàng.

Tạ Vi Ninh bị bọn họ nhìn như vậy, cảm thấy có vẻ như mình đã làm chuyện sai gì đó.

Nàng ho nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc tim không loạn mà hỏi: "Các ngươi còn có chuyện gì?"

Kiếp Sát: "Còn có một chuyện."

Đoạt Kiêu nói: "Tiên Hậu, Đế Nữ và mấy chục tiên quan kia hiện giờ đều ở trong Vô Niệm Thành, là một thời cơ rất tốt. Nếu nhân cơ hội này bắt hết bọn họ, tuyệt đối sẽ tạo thành đả kích lớn cho Tiên giới. Chỉ là hai người bọn ta không biết Tôn chủ nói bọn ta tỏ thái độ tôn trọng bọn họ, là để tháo dỡ cảnh giác của bọn họ mà không ai phát giác, một lưới bắt hết, hay là..."

Tạ Vi Ninh nghe mà mồ hôi chảy ròng ròng, nàng vội vàng trầm mặt xuống, sắc mặt không vui nói: "Các ngươi cảm thấy, đây là một cơ hội tốt?"

Bị Ma Tôn hỏi như vậy, hai vị hộ pháp đột nhiên có chút không chắc chắn.

Bọn họ vừa do dự, Tạ Vi Ninh liền bắt lấy cơ hội hỏi dồn dập: "Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, Tiên Hậu có gan dẫn theo mấy chục tiên quan tới Ma giới mà không chuẩn bị gì sao?"

"Hay là các ngươi cho rằng, hiện giờ Ma giới loạn lạc, bản thân chúng ta còn chưa ổn định được, dấy lên cuộc chiến với Tiên giới là một chuyện tốt?"

"Ở nơi sáng Từ Hư Thành như hổ rình mồi, vậy còn bao nhiêu kẻ ẩn nấp trong tối? Các ngươi có thể bảo đảm được khi chúng ta ra tay với Tiên giới, các Ma Tôn còn lại sẽ không âm thầm xuống tay với chúng ta tại hậu phương không?! Đạo lý 'Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau' này còn cần ta phải nói nữa sao?"

Kéo tới kéo lui, tả hữu hộ pháp đều bình tĩnh lại không ít.

Tuy rằng vẫn cảm thấy kỳ lạ, trước kia không phải Tôn chủ chưa từng răn dạy bọn họ, nhưng giọng điệu không giống hiện tại chút nào.

Ý niệm này chỉ thoáng qua, hai người đều không nghĩ nhiều.

"Lần này là cơ hội tốt để tháo bỏ sự đề phòng của Tiên giới, tra xét bọn họ. Chi bằng các ngươi nghĩ cách làm sao moi được tin tức có lợi với chúng ta từ trong miệng những tiên quan kia." Tạ Vi Ninh nói, "Tự mà ngẫm lại. Lui ra đi."

Hai người với hành lễ "hắn", liền lui ra ngoài.

Tạ Vi Ninh thầm thở phào, muốn đi tìm Phong Thầm ngay, không biết phía bên hắn thế nào rồi, có xử lý tốt sự tình hay không.

Kết quả nàng vừa bước ra cửa, liền thấy ba vị trưởng lão đứng ở cửa viện tử tựa như lực sĩ Kim cang, ai ai cũng dùng ánh mắt soi xét mà đánh giá nàng.

Tạ Vi Ninh: "......"

Cho xin đấy, buông tha nhau đi mà.

Vì sao chỉ là cho phép người Tiên giới ở tạm mấy ngày thôi, mà đám người này lại tựa như gặp quỷ, như nàng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo vậy? Hiện tại thân thể này của nàng tốt xấu gì cũng là một Ma Tôn mà!

Vì thế, nàng lại đổi ngữ khí giải thích trước sự chất vấn của ba người, để tránh bị phát hiện không đúng.

Thần sắc của mỗi trưởng lão lại khác nhau.

Đại trưởng lão có lẽ là bởi vì từng có một đoạn "Thổ lộ tình cảm", không hiểu lầm và chống đối hắn như trước nữa, nghe mấy nguyên do này xong, chỉ thở dài nặng nề rồi đi mất.

Nhị trưởng lão vẫn cười tủm tỉm vui tươi hớn hở, sau đó hỏi nàng có thể xem những lễ vật mà Tiên Hậu đưa tới không, nếu Tôn chủ không rảnh, lão có thể xem giùm.

Hai người này đi khỏi, chỉ còn lại Tam trưởng lão.

Biểu tình của lão có chút mất tự nhiên, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập hoài nghi, có chút do dự hỏi: "Tôn chủ. Từng câu từng chữ của ngươi đều là thật sao? Ngươi tuyệt đối đừng giấu giếm không nói chuyện bị trọng thương bởi Tử Lôi kia. Nếu có chuyện gì, bọn ta đều có thể gánh vác cùng ngươi!"

Tạ Vi Ninh nói: "Bản tôn tất nhiên không sao. Tam trưởng lão chớ lo lắng."

Tam trưởng lão càng lo lắng, lão lo lắng sốt ruột nói: "Thật sao? Ngươi tuyệt đối đừng lừa lão phu! Vậy... hiện giờ có nhiều người Tiên giới ở trong thành như vậy, Ma giới tự khi nào lại có chuyện này? Huống chi trước kia chúng ta còn chuẩn bị đánh hạ Tiên giới, hành động này sẽ khiến ngoại giới nói như thế nào về Vô Niệm Thành đây?"

Tôn chủ bọn họ há có thể chịu đựng được loại chuyện này?

Lời này hắn kìm lại không nói, sợ nói ra sẽ vô tình khiến đối phương tức giận.

Tạ Vi Ninh nói lão đừng nghĩ nhiều, bọn họ sẽ đánh hạ Tiên giới, chỉ là hiện giờ thời cơ vẫn chưa tới.

Tam trưởng lão nở nụ cười với "hắn", trông dáng vẻ như đã bị hắn thuyết phục, yên lòng xoay người rời đi.

Nhưng vừa ra cửa viện, lão quay về hướng mình đã đi đến, cảm xúc trên mặt lại như không yên tâm, căng thẳng tột cùng, sau đó lo lắng đi đi lại lại trong phòng.

Cuối cùng, lão vẫy tay gọi một thuộc hạ trong viện mình, thấp giọng nói: "Đi! Truyền tin cho... nữ nhi Tiểu Vũ của ta, bảo nó nhanh chóng trở về! Chớ tiếp tục tốn thời gian ở Yêu giới nữa!"

Nếu không trở về, sợ là Ma Tôn của bọn họ sẽ bị Đế Nữ kia câu mất hồn, sợ là chuyện gì cũng có thể làm ra được! Sao thực hiện được đại nghiệp của bọn họ đây?!

Không phải con bé thích Ma Tôn à? Trước kia nói muốn thả dây dài câu cá lớn, hiện tại thì tốt rồi, cá sắp bị nhà người khác quăng bừa một sợi dây ngắn ngủi mà câu đi mất rồi, vịt nấu chín cũng sắp bay mất rồi!

Không biết con bé tự tin từ đâu ra nữa. Quả nhiên y như lời của lão, nam nhân vẫn thích trực tiếp hơn!

Tam trưởng lão nhìn bóng lưng đi xa của thuộc hạ, ánh mắt tối dần.

Thầm nói, xin lỗi Tôn chủ, lão cũng là bất đắc dĩ. Dù sao Tiểu Vũ vẫn thực lòng thích ngươi.

Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đấng toàn năng vì tình yêu mà phá hủy đại sự của mình chứ. Dù thế nào, lão cũng không thể nhìn Tôn chủ bước vào cái hố Đế Nữ này! Tuyệt đối không thể!



Tạ Vi Ninh qua được hai ải, cảm thấy ải sau hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nàng đi vào Tây viện quen thuộc, một thị nữ tiếp đón ở cửa, khi hỏi nàng bây giờ có tiện vào gọi Đế Nữ ra ngoài hay không, thì cửa lớn Tây viện mở ra từ bên trong.

Tiên Hậu đứng ở cửa, mắt sáng như đuốc mà nhìn nàng chằm chằm.

"......"

Tạ Vi Ninh chậm rãi thẳng người, nhìn về phía đối phương, khẽ mỉm cười.

Nàng đã tạo cái nghiệt gì thế.

Chỉ là muốn tìm Phong Thầm nói một chút thôi mà, vì sao lại khó đến thế?

"Ngươi..." Tiên Hậu niệm tình trước đó "hắn" có mắt nhìn, không quá nghiêm khắc, ngữ khí thả lỏng, "Ma Tôn tới tìm nữ nhi của ta, có phải có chuyện quan trọng không?"

Tạ Vi Ninh bị bà bắt bí.

Nàng tới tìm Phong Thầm, đơn giản là vì chuyện ngày mười lăm kia, còn có vì sao đối phương phải gấp gáp tới Ma giới như vậy, còn có Đại trưởng lão hỏi nàng có muốn lấy lại sự vụ của Ma quân hay không... Bọn họ có rất nhiều thứ để nói đấy!

Nhưng những lời này nàng không thể nói ra.

Tạ Vi Ninh trong lòng chua xót, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Bản tôn... thấy Đế Nữ bị bệnh, đến đây xem thử."

Lời này vừa nói ra, thị nữ lập tức ngẩng đầu nhìn "hắn" một cái, rồi lại rũ xuống ngay, hộ vệ xung quanh đều đảo mắt nhìn sang rồi nhanh chóng lảng đi.

Sau cú sốc thuở ban đầu, Chúng Ma tu không còn bất ngờ nữa.

Bọn họ đều biết vẫn sẽ phải tấn công Tiên giới, hành động lần này của Tôn chủ... Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua chỉ là để mua vui hoặc giảm bớt sự đề phòng của Tiên giới thôi.

Nhưng nói thật, bọn họ cũng không biết Tôn chủ rốt cuộc nghĩ như thế nào, nói ra lời này, rốt cuộc là có một chút thật lòng hay hoàn toàn là hư tình giả ý. Chỉ sợ là, bản thân Tôn chủ cũng không tỏ tường. Ôi!

Tiên Hậu không giống bọn họ, lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, xác thật chấn động tại chỗ hồi lâu.

"Hắn" có ý gì thế?!

Lúc này Tiên Hậu chẳng những không cảm thấy đối phương xưng "Bản tôn" có ý mạo phạm, ngược lại cảm nhận được một tia đấu tranh ở bên trong.

Người này còn biết mình là Ma Tôn à!

Bà nhìn vào ánh mắt thì rất không đúng, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, do đối phương nói trắng ra, cũng đờ đẫn một hồi lâu mới nói: "Ma Tôn không cần lo lắng. Trước đó Tiên Y đã tới khám, nữ nhi của ta không phải bị bệnh."

Tạ Vi Ninh đơ mặt: "...Thế à."

Nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, trong lòng than thở một tiếng, liền đứng nguyên tại chỗ vắt hết óc suy nghĩ.

Chẳng lẽ Phong Thầm đã tới rồi, bọn họ vẫn phải dùng Thông Lục Nghi nói chuyện sao? Nếu là có thể giáp mặt nói chuyện thì thật tốt.

Giống như quá khứ, nàng gặp mặt bạn bè luôn vui hơn so với tán dóc qua điện thoại.

Vì thế, ở trong mắt mọi người, bao gồm cả Tiên Hậu, đều thấy đường đường là Ma Tôn với gương mặt vô cảm, lại rũ mắt trầm giọng, chậm rãi phun ra một câu "Thế à" rồi đứng nguyên tại chỗ bất động.

Trông rất chấp nhất mà cô đơn, gió lạnh thổi quá cũng không thể lay chuyển "hắn", dường như muốn đứng ở đây chờ hồi lâu. Cả người tăm tối, khí chất lạnh lùng, vóc dáng cao lớn ngày xưa khiến mọi người vô cùng khiếp đảm, lúc này lại khiến người ta bất giác cảm thấy xúc động.

Tạ Vi Ninh suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra nói gì cho tốt.

Nên tính toán hồi phủ, thương lượng lại với Phong Thầm lần nữa mới lập kế hoạch.

Mũi chân Tạ Vi Ninh vừa động, cuối cùng nhìn cửa lớn của Tây viện, Tiên Hậu vẫn đứng chặn cửa ở nơi đó, khiến nàng không nhìn thấy bên trong.

Nàng thở dài nặng nề trong lòng, cảm thấy tiếc nuối, rồi thu hồi tầm mắt. Lúc đang định rời đi, Tiên Hậu bỗng dưng gọi lại: "Chờ đã."

Tạ Vi Ninh sửng sốt, ngẩng đầu.

Liền thấy Tiên Hậu nhìn nàng với ánh mắt rất phức tạp: "Nếu có chuyện quan trọng cần nói, sao Ma Tôn không vào ngồi, nói chuyện trong viện sẽ tiện hơn."

Bà thật sự không thể nào bỏ qua ánh mắt cuối cùng của Ma Tôn.

Đặc biệt là trước đó đối phương đã đứng làm nền hồi lâu, càng không thể không để ý.

Ánh mắt cuối cùng đó, chất chứa cảm xúc khiến người nhìn vào liền thương cảm vô cớ, hướng về phía bà nhưng lại không phải nhìn bà.

Bà không phải kẻ ngốc! Bà rõ ràng cảm giác được Ma Tôn này đang nhìn đến... một người trong viện xuyên qua bà. Nhất cử nhất động này, tựa như bà trở thành ác nhân đánh đôi uyên ương rồi.

Buông bỏ cảm xúc trong lòng, Tiên Hậu thầm nghĩ, Ma Tôn này thật giỏi giả vờ, thiếu chút nữa đã gạt được bà!

Trái lại bà xem thử, hắn muốn nói gì với nữ nhi của bà.

Tiên Hậu mời người vào viện, nhưng vẫn không cho Ma Tôn vào phòng, rồi đứng canh giữ cách một hai trượng, không xa không gần.

Sau đó bà liền thấy nữ nhi thân sinh liếc bà một cái, nâng tay lên hạ một kết giới cách âm, chặn bà ở bên ngoài.

Tiên Hậu: "......!"

Đứa con gái này thật phí công nuôi dưỡng!

Tạ Vi Ninh thấy thế, do dự nói: "E là không tốt lắm nhỉ?"

Phong Thầm không nâng mí mắt lên một chút nào: "Có gì mà không ổn? Chẳng lẽ ngươi muốn để bọn họ nghe thấy lời chúng ta nói sao?"

"Vậy bỏ đi." Tạ Vi Ninh nói, "Ta vẫn chưa hỏi, vì sao ngươi chạy vội tới Ma giới như vậy? Là vì ngày mười lăm phải không?"

Phong Thầm: "Ngươi có từng nghe nói đến ma hạch chưa?"

Tạ Vi Ninh lắc đầu.

Phong Thầm nhìn nàng một cái: "Trong cơ thể ta có ma hạch."

Tạ Vi Ninh nói: "...Ma hạch là thứ mà Ma tu các ngươi đều có?"

Phong Thầm cười giễu, nét mặt như đang trào phúng bản thân: "Không. Ma hạch này, chỉ có ta có."

Mới đầu hắn cũng không hiểu vì sao người khác đều không sao, cho đến khi tra thử mới biết được, thì ra thứ này chỉ có một mình hắn có.

"Ma giới đều thắc mắc tại sao cảnh giới của ta thăng cấp nhanh đến vậy. Hiện tại ngươi đã biết nguyên nhân. Hơn nữa, có vài pháp thuật mà ta dùng bọn họ đều chưa từng thấy qua, bởi vì ta đã mượn ma hạch, phối hợp cùng pháp thuật mà ta đã học mới khám phá ra được."

"Tác dụng của ma hạch, nói ra thì đối với bất cứ một Ma tu nào, đều là sự cám dỗ trí mạng. Nó có thể khiến người thăng cấp nhanh như diều gặp gió, cũng có thể kìm hãm bản thân trong bế tắc. Từ lúc bắt đầu, ảnh hưởng của nó đối với ta rất nhỏ, cho tới bây giờ, mười lăm mỗi tháng sẽ phát tác một lần."

Ngữ khí của hắn hơi trầm xuống: "Tạ Vi Ninh, đáng lẽ việc này chỉ có một mình ta biết; ngay cả Đại trưởng lão, ta cũng chưa từng nói đến. Ngươi cũng biết mức độ nghiêm trọng của việc này chứ?"

Tạ Vi Ninh lờ mờ hiểu ra.

Chính xác, nếu mỗi Ma tu hàng tháng đều phải "phát điên" một lần, người Ma giới còn sống nổi sao.

Nàng do dự hỏi: "Vậy sao ma hạch này...... lại nằm trong cơ thể ngươi?"

Phong Thầm chợt bật cười một tiếng.

Đúng vậy, sao lại ở trong thân thể hắn?

Hắn thu liễm biểu tình, hờ hững nói: "Từ khi còn bé, nó đã ở trong thân thể ta rồi."

Tạ Vi Ninh nói: "Hiện tại nó phát tác mạnh và nguy hiểm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ muốn lấy nó ra sao?"

Phong Thầm lạnh lùng nói: "Ngươi cho là ta chưa từng nghĩ tới à?"

Tạ Vi Ninh lúng túng cười.

"Ta tới Ma giới, tất nhiên là để giúp ngươi vượt qua thời gian phát tác của nó." Phong Thầm nói, "Đại trưởng lão không biết việc này, lão chỉ cảm thấy ta lúc 'lên cơn điên' thì dùng linh thực để duy trì thần trí thanh tỉnh sẽ ổn hơn một chút."

"Thứ trong hộp ngọc, hẳn là lam ngọc Băng Tâm Liên. Vật ấy đã vô dụng với ta, nhưng ngươi là lần đầu tiên dùng, có lẽ có thể sẽ giúp được một chút."

Tạ Vi Ninh gật đầu: "Vậy ngươi... tính giúp ta thế nào?"

Phong Thầm liếc nàng nói: "Chờ giờ Dần ngày ấy, ngươi lên Bất Diệt Sơn. Ta thoát khỏi tầm mắt Tiên Hậu, sẽ tới tìm ngươi. Lúc Ma hạch phát tác chỉ có thể mạnh mẽ áp chế, ta sẽ dựa vào pháp thuật khống chế ngươi. Trước lúc này, nhớ rõ phải đuổi toàn bộ người ra khỏi Bất Diệt Sơn. Nhớ kĩ, chuyện ma hạch nhất định không thể để người ngoài biết đến."

Tạ Vi Ninh đáp lời.

Hai người nói xong chuyện này, an tĩnh một lúc.

Tạ Vi Ninh nghĩ một chút, đang muốn hỏi thử chuyện của Tam trưởng lão, thì thấy Phong Thầm cau mày, đột nhiên hỏi một câu: "Vì sao ngươi ôm ta ở cổng thành?"

Biểu tình lãnh khốc, như thể nàng phạm vào tội lớn tày đình nào đó.

Tạ Vi Ninh nói: "Ta vừa trải qua một chút sự phát tác của ma hạch trước khi gặp ngươi, vừa sợ hãi vừa bất an, cho nên lúc nhìn thấy ngươi, còn là ngươi trong hình hài của ta, nhất thời vui sướng nên như vậy."

Phong Thầm cổ quái nói: "Vui sướng?"

Tạ Vi Ninh nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng giải thích: "Ngươi đừng để ý, đó chỉ là vì ta cảm thấy mình đã gặp được người thân mới thả lỏng... À không phải, là ta xem ngươi như tỷ muội tốt, ờ, huynh đệ tốt mới như vậy!"

Ai lại nghĩ nhiều lúc đối diện với gương mặt mình chứ, lúc ấy vừa gặp kích động quá mức, chỉ trách nàng, đều do nàng.

"...À."

Phong Thầm nháy mắt lạnh mặt đi.

Hắn lạnh nhạt nói: "Tạ Vi Ninh, chẳng lẽ ta quá dễ dãi với ngươi nên mới khiến ngươi thoải mái đến mức này. Ngươi phải nhớ rõ giữa chúng ta có cách biệt thân phận, chú ý đúng mực."

Tạ Vi Ninh nhanh chóng nói: "Đã hiểu. Không có lần sau. Ta nhất định sẽ không tái phạm!"

Phong Thầm rũ mắt, ngón tay siết chặt thành ly, khẽ gật đầu, không kiên nhẫn nói: "Ngươi còn có chuyện gì muốn nói?"

Lúc này Tạ Vi Ninh mới hỏi đến chuyện cần lấy lại sự vụ của Ma quân từ trong tay Tam trưởng lão về hay không? Còn có Đại trưởng lão nói nữ nhi của Tam trưởng lão sẽ về trước thí luyện Định Ma Bia, đối phương tên là gì, nàng phải ở chung như thế nào.

Phong Thầm không để ý lắm: "Lúc trước giao sự vụ Ma quân cho Tam trưởng lão, chỉ là san sẻ một ít áp lực cho ngươi thôi. Nếu ngươi muốn lấy về thì lấy đi."

"Còn về người ngươi nói..." Hắn nhíu mày, "Nàng ta hẳn là Chử Vũ. Suy cho cùng là nữ nhi của Tam trưởng lão, nếu nàng ta có việc tìm ngươi, việc nhỏ có thể đồng ý, đại sự thì đừng quá quan tâm."

Tạ Vi Ninh trầm mặc, thử hỏi: "Vậy không có gì khác sao? Cần ta chú ý quan tâm một chút không? Sau này mới giải thích với nàng ấy?"

Phong Thầm giương mắt, hồ nghi hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy? Vì sao phải quan tâm nàng ta, ngươi còn muốn giải thích chuyện gì?"

Tạ Vi Ninh lập tức xua tay.

Hai người không hề chú ý tới, ánh mắt của Tiên Hậu ở ngoài kết giới cách âm nhìn bọn họ càng lúc càng kỳ lạ.

Sao lúc... nữ nhi của bà và Ma Tôn ở bên nhau, người kia lại ở thế hạ phong, thoạt nhìn dáng vẻ rất bao dung thế?

Chẳng lẽ bà đã hoa mắt rồi sao?