Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 44: Ma chủ thật mạnh tới đây!



Cửa sắt như trong nhà giam được mở ra từ bên ngoài, người tới mặc áo bào màu tím đen, trên người tựa như mang theo khí âm tà, lúc bị hắn nhìn chòng chọc cũng cảm giác được sự ác ý tràn ngập.

Hắn vừa tiến đến, mọi đứa trẻ đều bắt đầu run bần bật, chạy vào một góc.

Những đứa bé này vừa chạy, bé gái vẫn đứng ở trung tâm, hoàn toàn lộ rõ thân hình trước mắt đối phương.

Lúc Tạ Vi Ninh nhìn thấy người này tiến vào đã cảm thấy không ổn.

Đầu chợt đau nhói, nàng vừa xoa Thái Dương, vừa trơ mắt nhìn nam tử tiến tới càng lúc càng gần.

Nàng... từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, vốn là một khất cái ở trấn trên, đi theo những lão khất cái giành giật sự sống mỗi ngày.

Nhưng một năm trước, một đám Ma tu tới trấn trên chiếm đất, đã thế còn trông giữ mọi người trong trấn rất nghiêm ngặt, không cho phép ra ngoài, nên bọn họ không có cách nào tìm môn phái tu tiên ở gần đó để cầu cứu.

Sau đó những đứa trẻ dưới mười tuổi ở trấn dần dần bị Ma tu bắt đi, nghe các đại nhân nói, hình như bọn họ muốn dựa vào pháp thuật tà môn gì đó, luyện ra một Ma tu không có tư duy giết người như ma từ các bé trai bé gái, để bọn họ sai sử, xưng bá đại nghiệp.

Nàng vẫn luôn trốn tránh, vốn dĩ sắp tránh được một kiếp thì vào lúc còn mấy ngày nữa đến mười tuổi, có một tiểu khất cái là đối thủ một mất một còn của nàng trước khi bị bắt đi ngứa mắt nàng nên lật tẩy ra, nên mới bị đưa tới nơi này.

Ngày tháng ở nơi này còn thảm hơn ăn xin ở bên ngoài, mỗi ngày đám Ma tu chỉ ném vào một chậu thức ăn, nếu nàng muốn ăn được thì phải tranh với mấy trăm đứa trẻ ở đây, tranh được thì mới có thể ăn.

Trong ấn tượng của nàng, lúc mới vừa tới nàng còn đề nghị chia đều cho mỗi người, dù chỉ có một chút, nhưng tốt xấu mọi người đều có thể sống sót, còn sống là còn hy vọng.

Tiếc là bọn nhóc nơi này đều tỏ vẻ khinh thường trước lời nói của nàng, thậm chí cảm thấy nàng dễ bắt nạt, toàn bộ vây lại đánh nàng một trận. Sau này, nàng cũng vì sống sót mà đành tham gia trận tranh giành thức ăn này.

Trừ điều này, mỗi ngày đám Ma tu đều sẽ cho bọn họ một viên đan dược, sau đó sẽ sờ vào xương bọn họ, chọn vài đứa trong đó ra ngoài thi triển một bộ công pháp riêng.

Sau đó mỗi ngày sẽ chọn một đứa trẻ trong đây mang ra ngoài, sau khi rời khỏi đây đều không về nữa. Bọn nhỏ tổng kết ra là người giỏi giang, xuất sắc thường sẽ được đưa ra ngoài, mong ước của bọn chúng là được ra ngoài, cứ như thế tranh đấu càng khốc liệt hơn.

Tạ Vi Ninh lắc đầu, thấy nam tử chọn nàng, sau khi biết mình phải rời khỏi đây lại không hề vui vẻ, ngược lại có chút bất an. Kỳ lạ hơn chính là nàng có chút mỏi mệt, muốn lớn tiếng mắng đám Ma tu này nhưng lại cảm thấy đầy ghê tởm, mệt mỏi: tại sao lại phải nỗ lực đến vậy, liền dứt khoát nằm xuống nhắm mắt chờ chết.

Không chờ nàng nghĩ rõ ràng, nam tử đã xách cổ áo nàng lên, ném ra ngoài cửa.

...Giữa việc đập đầu chết tươi hay tìm một góc độ rơi xuống, Tạ Vi Ninh do dự một chút rồi chọn cái sau.

Một là, đập xuống như vậy chưa chắc có thể nhanh chết, sẽ chết rất thống khổ. Hai là, trong khoảnh khắc đó trong đầu nàng tựa hồ thoáng qua một vài cảm xúc, phảng phất nhớ mong gì đó, cảm thấy cũng không nên chết đi bởi vì mệt mỏi hay thấy phiền phức.

Trên thế gian này, có lẽ vẫn có thứ khiến nàng cảm thấy thú vị và mong nhớ, khiến nàng không muốn cứ như vậy mà qua loa cả một đời.

Vì thế nàng xác định một nơi trên mặt đất, một tay móc vào cửa sắt trên không trung, thuận thế xoay người đáp xuống.

Nhìn bản thân đứng lại vững vàng, trong lòng không khỏi kinh hô một tiếng: Wow!

Nàng thật lợi hại!

Người đứng ở nơi cao "Ồ" một tiếng, đánh giá: "Hóa ra cũng có chút bản lĩnh."

"Lần đầu tiến vào nhìn ký ức hiện ra của nàng ta, thì là đang mặc mấy y phục quái dị ngồi trên ghế viết viết vẽ vẽ cả một ngày, nhiều nhất là đứng lên đi vài bước rót nước rồi trở về ngồi tiếp. Hình ảnh đó có lẽ là thứ ấn tượng dài nhất trong đầu nàng ta, ta còn tưởng nàng ta là một đứa bé không biết gì!"

Người khác nói: "Phàm giới quả là ngọa hổ tàng long."

Cũng có người nói: "Chung quy nàng ta cũng ở trong thân thể chứa ma hạch, nói không chừng nếu thích ứng rồi, sẽ học được không ít. Nhưng nhìn nàng ta hiện tại vẫn bình tĩnh, sắc mặt cũng tương đối bình thản, hẳn là không bị ma hạch ảnh hưởng nhiều."

Cùng lúc đó, Ma Tôn Từ Hư Thành tiến vào thí luyện Định Ma Bia đầu tiên đã bị đẩy ra ngoài, đến khi hắn ra khỏi chùm tia sáng, mới nhận ra mình đã rời khỏi thí luyện.

Trên Định Ma Bia cũng không có khắc đại danh của hắn, hiển nhiên hắn không được thừa nhận là Ma chủ, các Ma Tôn khác cũng chưa được ra.

Gương mặt Ma Tôn Từ Hư Thành nhất thời u ám, áp suất cực thấp, có chút tức giận, hắn quay đầu, thủ lĩnh đội ngũ ma quân của các Ma Tôn khác nhao nhao nhìn lướt qua hắn.

Hắn hơi nheo mắt lại, động ngón tay đang định đưa vài chỉ thị cho thuộc hạ, bỗng nhớ tới một việc.

—— Bên ngoài trừ Ma tu còn có Tiên giới Yêu giới Minh giới.

Đối với thí luyện Định Ma Bia, sao hắn có thể không có chuẩn bị chứ. Lần trước hắn không qua, nếu lần này vẫn không qua, hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, vừa ra ngoài sẽ cho thuộc hạ bắt ma quân rắn mất đầu khác. Như thế, cho dù mấy tên kia ra ngoài thì kết cục đã định rồi, cũng chẳng làm được gì. Hắn rất yên tâm về thuộc hạ của mình, cho nên cũng là người đầu tiên vào thí luyện.

Mọi chuyện đều đã tính hết, ắt là cũng rất thỏa đáng.

Nhưng...... Hiện giờ Tiên giới, Tiên Đế Tiên Hậu cũng có mặt! Nhịn!

Có hai người này, căn bản không thể ra tay trước mặt bọn họ! Hai người đó tuyệt đối sẽ ngăn cản, đây chính là Tiên giới!

Ma Tôn Từ Hư Thành hận đến nghiến răng, mắng một lượt từng người tam giới ở đây, đến khi cạn kiệt từ ngữ, đành an tĩnh ngồi chờ một bên.

Bỏ đi, hắn đành chờ vậy, chờ mấy tên này ra ngoài hết, người tam giới cũng rời đi, thì đánh một trận cho thật sướng.

Định Ma Bia tuyệt đối sẽ không xuất hiện Ma chủ!



Dự cảm của Tạ Vi Ninh đã trở thành sự thật.

Đám Ma tu này sẽ không để bọn họ rời đi đơn giản như vậy, rời khỏi một nơi tựa như giam cầm thú vật, lại ném nàng vào một không gian nửa kín.

Một Ma tu bước ra từ cửa phòng đối diện, dẫn theo một bé trai trạc tuổi nàng.

Tạ Vi Ninh nhìn thấy đối phương liền cảm thấy quen mắt. Nghĩ một chút mới phát hiện đối phương lại là kẻ đã bị mang đi mấy tháng trước.

Nhưng những người của mấy tháng trước nữa đâu?

Nàng đứng giữa đài, không biểu hiện cảm xúc gì, nhận thấy bé trai đối diện chứa đầy sát ý đáng sợ đang nhìn nàng, lệ khí trong ánh mắt khiến người ta sợ hãi, giống như hung thú ngủ đông đã lâu nhìn thấy con mồi của mình liền lộ ra ánh mắt đỏ tươi.

Ma tu đối diện đánh giá trên dưới nàng, tràn ngập khinh miệt, không quan tâm đến nàng mà cúi đầu vỗ đầu bé trai, ngữ khí nhẹ nhàng mê hoặc: "Đi đi. Ngươi có thể, ngươi nhất định là người thắng cuối cùng."

Lời đáp lại là một tiếng gào rống, bé trai nghiến răng nhìn Tạ Vi Ninh chằm chằm.

Tạ Vi Ninh vô thức run rẩy bởi tiếng gào bất ngờ của hắn, âm thanh này thật sự khiến người nổi hết da gà.

Ma tu nói xong liền không có câu thứ hai, hắn rời khỏi đài cao cùng Ma tu đưa Tạ Vi Ninh đến trước đó, đứng ở bên ngoài vòng vây.

Hai bên trái phải của bọn họ, cũng đầy rẫy các Ma tu khác mặc y phục giống nhau.

Bọn họ đang quan sát.

Không ai giải thích cho Tạ Vi Ninh điều gì, trên đài chỉ có nàng và bé trai, nàng cảm thấy không ổn: "Ngươi......"

Lời còn chưa nói ra, khi Ma tu kia bước ra, bé trai đột nhiên vọt tới. Hắn hạ chân một chút, mang theo sức bật kinh người bay lên trời cao nhìn nàng chằm chằm, lập tức các lưỡi kiếm tỏa khí đen bay ra từ trong tay.

Tạ Vi Ninh nhớ rõ trên người hắn không mang theo vũ khí, còn chưa nghĩ ra làm sao hắn rút ra nhiều ám khí như vậy, thì cảm thấy cơn gió lớn ập tới, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, thân hình vừa động, lưỡi kiếm đen sượt qua bên tai.

Lần này dường như đã mở ra cái chốt của nàng, tránh mấy lần liên tiếp, cuối cùng bé trai bị chọc giận, đổi phương thức công kích, dùng hai tay cùng đánh, cách một đoạn khá xa, ở giữa không trung giáng xuống một luồng khói đen tựa như đại đao.

Tạ Vi Ninh vô thức muốn tránh đi, lại cảm giác mình bị trói buộc không thể nhúc nhích, cúi đầu liền phát hiện không biết từ khi nào chân mình giống như bị khí đen cổ quái này khóa lại.

Thấy sắp bị một đao chém chết, nàng chợt phát cáu, dưới tình thế cấp bách, cũng rút ra khí màu đen từ trong tay, hạ xuống che chắn trên đỉnh đầu để nàng tránh khỏi cái chết, cũng khiến bé trai đối diện sững sờ.

Nàng nhân cơ hội này nhảy ra, cách đối phương một khoảng xa.

Vừa khéo dừng ở bên cạnh đài cao, nghe thấy Ma tu phía trên nói: "Nó mới đến mấy tháng, cũng ngưng tụ được ma khí. So ra thì nó cũng không tệ."

"Chậc, nhưng kẻ đối diện đã trải qua mấy trận, cũng là người hiếm gặp. Trước đây chúng ta cũng tốn không ít tâm huyết trên người nó, nếu bồi dưỡng người một lần nữa, sợ là lại phải mất rất lâu."

Tạ Vi Ninh nghe sơ lược, mới biết trong tay mình chính là ma khí.

Hiện tại nàng... không khác gì những Ma tu chung quanh.

"Nhìn kỹ hẵng nói. Sớm hay muộn, nó cũng sẽ trở thành quái vật chỉ biết đánh giết như kẻ đối diện. Nếu có thể, bồi dưỡng hai tên cũng không tồi."

Tạ Vi Ninh ngẩn ra, nhìn đôi tay mình, chợt cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng ngay sau đó lại có chút không vui.

...... Không!

Nàng rõ ràng cảm giác bản thân không khác gì lúc làm khất cái trước kia, nàng là người thế nào phải do bản thân nàng quyết định, bọn họ nói gì đó đều không được tính.

Tạ Vi Ninh nghĩ đến đây, trong lòng liền sinh ra sự không phục.

Nàng di chuyển chân, tìm vị trí trên đài cao, dư quang thoáng nhìn liền thấy phía sau mình là vực sâu mười mấy hai mươi trượng.

Chỉ trong chớp mắt, nàng thấy vô vàn xương trắng phía dưới, còn có một vài thi thể vẫn chưa hóa thành xương trắng, máu tươi chảy dài, trừng mắt nhìn lên như thể đang trừng nàng, khiến lòng bàn chân chợt lạnh buốt.

Khó trách cứ ngửi thấy một mùi tanh tưởi trong không khí, nhưng xung quanh lại không thấy đống rác nào, hóa ra bốc lên từ phía dưới! Bên dưới, là mấy trăm thi thể của trẻ em!

Tạ Vi Ninh chau mày, bên tai bỗng dưng vang lên một tiếng hét phẫn nộ, sau đó lông tơ dựng thẳng, nàng vội vàng nghiêng người, ngưng tụ ma khí trong người chắn đằng trước.

Đứa trẻ không dừng lại mà lướt qua người nàng. Nàng mở to mắt, thấy đối phương đạp một chân ở đài cao giữa không khí, nhưng không ngã xuống mà dường như có một bậc thang vô hình trên không nâng đỡ hắn, bước lên rồi xoay người lại, còn đâm vô số luồng ma khí về phía nàng ở không trung.

Mấy luồng trong đó hướng thẳng đến tròng mắt của nàng, còn lại đều tấn công đến tay chân.

Công kích diện rộng như thế, Tạ Vi Ninh không thể tránh, trốn tới một nơi bảo vệ đôi mắt, gương mặt lại bị tổn thương, bảo vệ tay phải thuận, tay trái lại bị cắt vào, hai đùi đều bị trầy xước.

Hắn hạ tử thủ với nàng, nếu nàng còn lề mề như vậy, quả thật có chút tự tìm đường chết.

Tạ Vi Ninh tâm niệm vừa động, học theo công kích trước đó của đối phương, ngưng tụ lưỡi kiếm chém tới.

Mới đầu chỉ là một mảnh, sau đó một thời gian, liên tiếp bay ra mấy cái giống hệt.

Sau khi thành công, nàng lại thầm cảm thán bản thân là một thiên tài nhỏ.

Người trên cao đánh giá lại lần nữa: "Chà, năng lực bắt chước không tệ. Tuy không thông thạo nhưng vẫn nhìn ra được đầy đủ linh khí, rất có thiên phú."

"Tuy nói chúng ta phong ấn ký ức của nàng ta, nhưng có vài thứ trong tiềm thức vẫn có thể phát giác ra. Nàng ta có thể vận dụng tự nhiên như vậy, hẳn là trước đây đã từng sử dụng ma khí."

"Khó trách phàm giới tuy là hạ giới, vẫn có vô số người muốn tu luyện phi thăng, đúng thật có không ít nhân tài không nên chỉ dừng lại ở hạ giới. Nhưng bọn họ lên đây mới biết được, tới thượng giới không chỉ không thể tùy tiện đến hạ giới, mà còn phải tiếp tục tu luyện ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Người khác oán hận bổ sung một câu: "Còn phải bị Tiên giới quản thúc, hợp tác với Tiên giới, quả thực vô cùng nhục nhã cho Ma giới!"

"Cũng không thể nói thế, ngươi chết quá sớm, có lẽ chưa hưởng thụ được, trong lòng còn có rào cản bất mãn, trái lại Tiên giới không thật sự nhúng tay vào nhiều như vậy. Nói đến cùng, đơn giản chính là muốn tránh thiên hạ đại loạn giống như chúng ta, không thể không dùng Định Ma Bia."

Đứa trẻ ra chiêu đầu tiên, Tạ Vi Ninh tránh thoát trong gang tấc, bị trầy da nhưng cũng học mấy chiêu của hắn để đáp trả.

Chờ sau khi nàng thuần thục rồi, tuy là bị vô số thương tích nhưng ra tay càng nhanh, tức khắc chọc giận đối phương.

Hai người giằng co một canh giờ, đứa bé thành thục lão luyện trước đó đến bây giờ lại thở hồng hộc giống Tạ Vi Ninh.

Hắn cắn chặt môi dưới, ứa ra chút máu, mùi tanh cũng khiến hắn tỉnh táo không ít. Hắn thở một hơi, bộc phát ra một khí thế kinh người, như muốn dùng hết toàn lực giết chết nàng.

Mấy luồng ma khí tạo thành tấm lưới, Tạ Vi Ninh vừa cử động là có thể cảm giác được da thịt chạm vào đau đớn như bị cắt nhỏ, mùi máu tươi cũng càng nồng.

Nàng khiếp sợ, đối phương thế mà còn ẩn giấu chiêu này.

Bây giờ trên dưới toàn thân nàng đều bị bao vây, đứa bé ngưng tụ ma khí tấn công về phía nàng.

Tạ Vi Ninh thực sự có một cảm giác bất lực, tốc độ của đối phương cực nhanh, trong chớp mắt ma khí ngưng tụ thành thanh đao cắt một đường trên cổ nàng.

Khi da và thịt bị cắt ra, âm thanh nhỏ bé tựa hồ chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được đang không ngừng vang vọng.

Trước mắt đột nhiên thoáng hiện ra một hình ảnh, có vẻ như nàng bị người ta đâm xuyên qua yết hầu, có một sự tuyệt vọng sâu sắc giống như hiện tại.

Hình ảnh chợt lóe qua, trong đầu nàng lại trống rỗng, không thể kiểm soát, bất chấp đau đớn trên người và nguy cơ gãy tay, một tay trực tiếp cầm ma đao của hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, chợt tăng thêm lực đạo ấn ma đao xuống từng chút một, sau đó lập tức dùng tay khác chế phục hắn.

Tay phải Tạ Vi Ninh ấn lên ma đao của hắn, tay trái nhanh chóng lướt qua cổ đối phương, lưỡi kiếm ma thành hình sắp sửa chém xuống đầu hắn, động tác tay chợt dừng lại, cách cổ hắn chưa đến một lóng tay.

Ánh mắt nàng dần khôi phục thần trí, nhìn thấy tình hình trước mắt liền hơi kinh ngạc, đối mặt với đứa bé, trong lòng sinh ra một sự phức tạp.

Người trên cao thấy nàng không lập tức xuống tay, "chậc" một tiếng, rồi lắc đầu nói: "Quả là người phàm, đến cả điểm này cũng không ra tay được. Nếu ngay cả kẻ hạ tử thủ với mình cũng không giết được, không có thực lực, cũng không có quyết tâm. Người như vậy, ta sẽ không để nàng ta trở thành Ma chủ."

"Nhưng vừa rồi ma khí tăng vọt, trông bộ dạng của nàng ta giống như nam tử lúc trước, có vẻ đã bị ma hạch ảnh hưởng. Tuy rằng hai lần trước tên đó thông qua khá dễ dàng, nhưng về sau ma hạch lại khó mà khống chế. Nàng ta lại kìm xuống, có thể thấy sẽ không dễ nhập ma, trong lòng cũng không có chấp niệm như hắn ta."

"Nhưng nàng ta mềm lòng nương tay như vậy, cũng không thích hợp..."

Bọn họ vừa dứt lời, liền thấy đứa bé phía dưới nắm bắt cơ hội, nhảy lên xoay người chặn nàng, thấy đại đao sắp hạ xuống, mọi người chỉ thở dài tiếc nuối.

Phút chốc liền thấy Tạ Vi Ninh đá mạnh vào hạ thân của đối phương, đứa trẻ đau đớn kêu lên nhưng vẫn không buông tay, tiếp đó nàng nương theo hướng đó dùng sức đá hắn ngã xuống, đồng thời đoạt lấy đại đao mà hắn đánh rơi.

"......"

Xít.

Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn, thấy đối phương lộ ra nét mặt sợ hãi, còn lắc đầu xua tay xin nàng buông tha. Nàng hít sâu một hơi, xác định suy nghĩ trong lòng.

Nâng đao hạ đao, đi đến trung tâm đài cao mà không quay đầu lại, ngón tay run rẩy nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Ma tu phía trên.

"Ồ... Thì ra là, không muốn bị ma hạch ảnh hưởng, lại muốn bằng ý niệm của mình mới ra tay à."

Người bên cạnh nói: "Vẫn quá mềm lòng. Ra tay vẫn để lại toàn thây."

"Với người phàm mà nói cũng xem như được rồi. Tới đây kết thúc được rồi, lười quá, xem cảnh tiếp theo đi."

Tạ Vi Ninh mở mắt xuống giường, thuần thục mặc y phục rồi bước ra ngoài.

Sau khi nàng được chọn và được bồi dưỡng cho đến nay, về sau không ai có thể đánh thắng được nàng. Nàng cũng lớn lên vài tuổi, ra khỏi luyện ngục kia, được cho phép có thể tự do hoạt động trong phạm vi nhỏ, còn cho nàng một tiểu viện để ở.

Nàng không còn là Ma đồng trước đây, mà là một Ma tu thành thục.

Nhiều năm qua luôn giữ sự trầm mặc kiệm lời, đám Ma tu kia thấy tuy nàng không mất thần trí, nhưng cũng không nhiều lời, làm việc rất được, chưa từng phản bội bọn họ, nên chấp nhận nàng như thế, còn đặc cách thăng chức cho nàng thành Ma sử.

Chỉ là mấy năm nay nàng rất được ưa thích, Ma tu cùng là Ma sử nhìn nàng không thuận mắt, âm thầm theo dõi muốn kéo nàng xuống.

Tạ Vi Ninh bước ra cửa, nhìn viện tử sạch sẽ của mình, trong lòng lại cảm thấy viện tử lớn như vậy có vẻ thiếu thiếu gì đó, sao lại không tận dụng nó?

Nàng quay đầu lại, thuận theo suy nghĩ đi mấy bước, quả nhiên ở hậu viện nhìn thấy vườn rau mà mình trồng không tệ, lúc này mới hài lòng mỉm cười, sau đó cẩn thận nhìn từng cây xem thử có côn trùng hay không, tăng trưởng thế nào, cần bón phân hay không.

Trong vườn rau này, xanh xanh đỏ đỏ, ớt xanh ớt đỏ cải trắng còn có cả khoai tây!

Đúng! Nàng thích ăn nhất là khoai tây! Khoai tây chiên vô cùng thơm!

Tạ Vi Ninh đào mấy củ khoai tây, ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy... dâu tây ở trong một góc!

Dâu tây đỏ tươi to to! Dường như có thể ngửi thấy sự ngọt thanh từ không khí, đã lâu nàng không ăn rồi, hôm nay thật may mắn!

Nếu có thêm...

Tầm mắt nàng đảo qua, lập tức vui sướng.

Anh đào! Quả nhiên nàng đã trồng được rồi! Có lẽ do nhờ người tới chăm sóc, trưởng thành xanh tốt, nhìn thôi cũng thấy ngọt!

Tạ Vi Ninh cắt xong lát khoai tây bỏ vào chảo, thêm chút gia vị, cắn một miếng dâu tây một miếng anh đào, nhân lúc chưa có nhiệm vụ, bèn nấu nướng ở trong bếp.

Làm Ma sử vẫn có điểm tốt, nhưng... đằng sau tất cả, còn là hơn ngàn vạn tánh mạng của trẻ em, cũng có tánh mạng của những dân trấn, lúc nơi này có vài người đi ngang qua, sẽ cho nàng một ít thức ăn. Ít nhất, nàng rất thích trấn này.

Đáy lòng Tạ Vi Ninh đột nhiên nặng nề, yên tĩnh nhai nuốt.

Ở phàm giới, phương pháp của đám Ma tu này là tà ma, người đời muốn diệt trừ.

Nàng là Ma tu, nhưng nàng không phải là Ma tu giống bọn họ.

Sức mạnh của đám Ma tu này rất lớn, chỉ một mình nàng thì không thể, nhưng một ngày nào đó, nàng muốn tự tay đâm bọn họ.

Người trên trời cao: "......"

"Đây là gì? Năm tháng êm đềm? Đây là đang làm gì?"

Người nọ nói: "Các ngươi không trả ký ức cho nàng ta đấy chứ? Giai đoạn này chẳng phải nàng ta nên đánh một trận với Ma tu còn lại, sau đó phân tranh cao thấp sao? Ma ở phàm giới khác ở thượng giới chúng ta, có thể nói là thường xuyên có những phương pháp tu ma thấp kém này, đến cả bọn ta cũng khinh thường. Nhưng nàng ta ở nơi này nên có hình ảnh máu me, hiện tại đây là cái gì? Ai bảo nàng ta nấu cơm thế?"

"Đây là ý nghĩ của nàng, ảo cảnh sẽ xuất hiện phù hợp với hình ảnh nàng nghĩ đến, bằng không sẽ khiến người thí luyện phát hiện không đúng. Do nàng ta nghĩ đến, chứ không phải bọn ta làm!"

"Trông cũng rất ngon đấy. Thứ tầm thường ở nhân gian ngon đến vậy sao?"

Ma sử sẽ quản lý một thôn xóm.

Mọi người trên cao thấy sau khi Tạ Vi Ninh hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ Ma sử, lại đến thôn của nàng, ảo cảnh xuất hiện và biến hóa như nàng suy nghĩ chứng minh trong lòng nàng đã xác định tất sẽ xuất hiện.

Vì thế, bọn họ nhìn Tạ Vi Ninh đi cùng thôn dân nơm nớp lo sợ thị sát ruộng bắp, lúa thóc, lúa mì, chuồng heo, chuồng gà, chuồng vịt... trong thôn. Xong rồi còn khuyến khích từng nhà tự khai khẩn đồng ruộng, sau đó sai người tu sửa tường quanh thôn xóm cao thêm mấy trượng, cũng sửa luôn cổng vào thôn, Ma tu bên ngoài rất nhiều, không thể để người ngoài tùy tiện ra vào.

Không chỉ thế, nàng còn gọi người giỏi trong thôn giúp đỡ, lên kế hoạch đâu ra đấy, tu sửa nhà ngói trước, đảm bảo mỗi một hộ dân không bị gió lạnh áp bức.

Cũng không chỉ vậy, ngoài cổng thôn còn tu sửa lều tranh ở gần tường, sau khi thôn dân thu hoạch lương thực, phần dư sẽ đưa vào lều tranh để bán, còn có người chuyên đi rao hàng ở xa hơn, thu hút người tới.

Trấn do Ma tu cai trị thì có gì tốt, dân chúng lầm than, thê thảm vô cùng, nhìn thấy có nhiều lương thực bán rẻ như vậy, nơi đây lập tức nổi tiếng.

Sau đó bạc mà bọn họ kiếm được, một phần sẽ nộp thuế, Tạ Vi Ninh cầm tiền bảo bọn họ xây một y quán ở trong thôn, còn đến trấn trên chiêu mộ một y giả sắp phá sản, lén lút thu nhận vào thôn.

Lần thứ hai nàng bảo người mở sạp, ước chừng còn phải mượn tiền mở cửa hàng khác, người trên trời cao không nhịn nổi, buộc ảo cảnh cho thêm một Ma sử tới gây rắc rối cho nàng.

Tạ Vi Ninh không nhịn được, nói đầy lý lẽ hùng hồn, bảo Ma sử khác có ý kiến thì đi tìm cấp trên, bên trên cho nàng quản một thôn xóm là muốn nàng khiến nó tốt lên, không phải muốn xem nàng càng quản càng kém! Cấp trên nói không được, thì nàng sẽ bỏ, cấp trên chưa nói gì, các ngươi kiếm chuyện nghĩa là tự gây rắc rối cho mình, nàng cũng không phải kẻ ăn chay*! Lo trông chừng thôn xóm của các ngươi đi, nếu bị nàng tìm tới cửa sẽ thế nào, cùng lắm thì cá chết lưới rách!

(Ji: *không có quyền lực, yếu đuối)

Nói có sách mách có chứng, nơi mà Ma sử tự quản không hưng thịnh như nàng nên đành ảo não rời đi, thực ra là đi tố giác lên cấp trên.

"......"

Ban đêm. Những người mà lúc trước Tạ Vi Ninh nắn xương trong thôn, tư chất cũng được, dù lớn dù nhỏ đều bị nàng gọi đến nơi khác.

Ban đêm là lúc bọn họ tụ tập huấn luyện, Tạ Vi Ninh ở bên cạnh dạy bọn họ... tu ma.

Chung quy ngoại trừ tu ma, nàng không biết đến những cái khác.

Mấy năm gần đây, đám Ma tu này càng ngày càng lớn mạnh, Tiên tu gần đó cũng không quản nổi bọn họ, không diệt được lại tự mình hao tổn, e là nơi này đã thành ma quật trong miệng ngoại giới.

Không dựa được người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tu ma cũng là một phương pháp.

"Tỷ tỷ." Một tên nhóc khiếp đảm hỏi, "Bọn đệ theo tỷ tu ma, sau này cũng phải giết người sao? Đệ phải giết phụ thân mẫu thân gia gia nãi nãi của mình sao? Bọn đệ cũng phải giết những người trong thôn sao? Nếu là thế, đệ có thể... không tu luyện với tỷ hay không?"

"Không. Không phải Ma tu nào cũng giống như Ma tu trấn trên. Nếu Ma tu trong thiên hạ đều làm như vậy, người thiên hạ cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Không phân biệt thế lực hay già yếu, tất cả đều sẽ liên thủ tiêu diệt bọn họ. Vậy trên thế gian này, sớm hay muộn cũng sẽ không còn Ma tu."

"Đệ cảm thấy, ta giống những Ma tu trên trấn sao?"

Tên nhóc do dự lắc đầu.

"Chúng ta giết những người nên giết là được."

"Tóm lại, tự mình cố gắng trước, mà không phải bị hoàn cảnh ép buộc mới trở nên không biết phản kháng. Phản kháng mới có thể đuổi đám Ma tu này ra khỏi trấn! Chẳng lẽ các ngươi muốn cứ mãi bị bọn chúng nô dịch sao? Cả ngày đều suy nghĩ làm sao mới có thể tránh bị giết, sống được một ngày cũng là may mắn sao? Còn nhớ cuộc sống ngày xưa của chúng ta không? Chúng ta không nên thế này, chúng ta phải lật đổ bọn chúng!"

Tạ Vi Ninh nói: "Trên thế gian này làm gì mà không đen thì trắng, tu ma cũng như thế. Các ngươi nhớ kỹ, chúng ta tu ma là vì bản thân! Cho nên con đường tu ma cũng là con đường trong tâm các ngươi!"

Mọi người kích động gật đầu.

Tạ Vi Ninh: "Để đoạt lại trấn!"

Mọi người: "Để đoạt lại trấn!!"

Tạ Vi Ninh: "Tu luyện!"

Mọi người lập tức vùi đầu tu luyện.

Người trên cao: "......"

Bọn họ cảm thấy, Ma sử kia tố giác lên trên, còn tháo dỡ lều tranh, y quán của nàng cũng vô dụng.

Con đường vốn định hẳn là, sau khi nàng tranh đấu với Ma sử còn lại, thân phận tăng thêm một cấp, cho đến lúc thực lực của nàng mạnh hơn ma đầu, giết đối phương và khống chế nơi này, tiếp đó trở thành bá chủ một phương.

Bọn họ không hiểu lắm, sao đột nhiên nửa đường nàng rẽ ngang, biến thành... tình cảnh thế này?

"Tiếng nói vang dội như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bước lên chủ vị. Thế thì... dứt khoát, bỏ qua đi."

Tạ Vi Ninh nằm trên bàn tỉnh lại, nghe người phía dưới truyền tin đến: Có môn phái Tiên tu phương xa nghe nói tin tức ma quật ở nơi đây, thống lĩnh mọi người tiến đến diệt trừ bọn họ!

Nàng vội vàng đứng lên chạy ra ngoài trấn, nghênh đón mấy thân ảnh màu trắng trên không, từng người đáp xuống giống như sủi cảo.

Tiên tu bọn họ... quả thực phong cách ăn mặc không khác nhau lắm.

Khi người đứng đầu mạnh mẽ lao tới, nàng bị lóa mắt trước áo bào trắng của đối phương, chớp mắt lại hiện lên hình ảnh quen thuộc.

Cùng là tiên, cùng là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nét mặt đối phương lạnh lẽo hướng mũi kiếm về phía nàng ——

Thân hình Tạ Vi Ninh đông cứng, thoát khỏi suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhìn Tiên tu đi tới trước mặt, gân xanh nổi lên.

Qua một lát, người đối diện đến gần, thấy nữ ma đầu này nâng tay lên... Quả là ma đầu, không nói hai lời đã muốn động thủ rồi!

Hắn đang định rút tiên kiếm, tay trái đột nhiên bị đối phương tóm chặt lấy.

Nét mặt Tạ Vi Ninh dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngữ khí lại cực kỳ không khớp với biểu tình của nàng: "Cuối cùng các ngươi cũng tới!"

Tiên tu: "?"

Tạ Vi Ninh: "Mau! Mau mời chúng Tiên tu vào trấn!"

Dứt lời, nàng nhanh chóng thu tay, vòng ra sau lưng, bàn tay giấu trong tay áo không khỏi run rẩy.

Đám Ma tu cấp dưới của nàng lập tức nghênh đón Tiên tu vào, giới thiệu đủ thứ trong trấn, còn dẫn bọn họ đến nơi giam giữ Ma tu, để bọn họ xem thử nên xử trí thế nào, lại mời đối phương đến gặp dân thường trong trấn, chứng thực bọn họ Ma tu hiện tại khác trước kia thế nào từ những người này...

"......"

Người tham quan cảm khái trong lòng.

"Đến đây thôi."

Người nọ nói: "Làm được đến đây, đã thực sự không tồi rồi."

__

Tạ Vi Ninh mở mắt, phát hiện mình đang đứng trong không gian trống rỗng, xung quanh còn có vô số bóng người đen ngòm vây quanh nàng.

Bọn họ mồm năm miệng mười nói một hồi, chỉ để nàng biết một chuyện ——

Nàng đã trở thành Ma chủ?

Hả???

Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!!

"Đến đây đi. Để lại chút thần thức của ngươi ở nơi này, sau khi chết sẽ giống như bọn ta, có một thần thức ở Định Ma Bia khảo nghiệm Ma Tôn."

Tạ Vi Ninh ngây ngốc từng bước in dấu, chợt nhớ ra hỏi: "Nhưng ta..."

"Nếu ngươi đổi lại với nam tử trước kia, là muốn hỏi điều này sao?"

"Đừng lo lắng."

"Sau khi rời khỏi đây tuy ngươi không giữ lại ký ức có liên quan đến nơi này, nhưng bọn ta sẽ để lại một ý niệm trong thức hải của ngươi. Để ngươi biết, sau khi đổi lại với nam tử kia, nếu hắn chưa chết thì bảo hắn tới Định Ma Bia một chuyến. Khi đó hắn đã là Ma chủ, Định Ma Bia cảm ứng được sẽ mời hắn vào, không cần dùng máu Ma Tôn để mở."

Cũng có người nói thầm: "E rằng tốt hơn hết là đừng đổi lại. Ta thật sự sợ chủ nhân ma hạch sẽ dẫn đến đại loạn a..."

"Đúng đúng." Tạ Vi Ninh ngơ ngác gật đầu.

Một đám bóng đen lại hỏi: "Định Ma Bia sẽ khắc tên, ngươi muốn ghi chữ gì?"

Trước mặt nàng hiện ra một tòa Định Ma Bia.

Tạ Vi Ninh nghĩ một chút, cảm thấy ghi tên nàng thì tuyệt đối không được, ghi Phong Thầm... Nhưng tới nay nàng vẫn cảm thấy hình như Ma Tôn này không muốn nói tên họ mình với người khác, tự tiện ghi hắn, cũng không biết có thích hợp hay không.

Thật rối rắm, nàng không nghĩ ra cái nào tốt hơn, đành quyết định khắc hai chữ lên Định Ma Bia.

"Nếu đã xác định, tiếp theo bọn ta sẽ truyền một phần tu vi và công pháp vào cơ thể ngươi mà bọn ta nguyện tặng cho ngươi, giữ cho đàng hoàng, nhớ đừng truyền ra ngoài. Bọn ta cũng sẽ để lại cấm chế trong thức hải của ngươi, nếu nói ra một chữ, sẽ khiến ngươi đau đớn muốn chết."

"......Từ từ!"

Tạ Vi Ninh vội nói: "Trước đây ta luôn muốn hỏi! Ở thức hải của ta làm gì đó, rốt cuộc là thức hải của ta, hay là... thân thể này, nếu nam tử kia đổi về thì hắn cũng sẽ có hả?"

Đám bóng đen kỳ quái trầm mặc.

Một lúc sau, có người bật cười nham hiểm khiến Tạ Vi Ninh sởn tóc gáy, nghe đối phương chậm rãi nói một câu: "Đương nhiên là thức hải của ngươi..."

Nói xong, toàn thân nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, không kịp suy nghĩ sức mạnh đã truyền vào, chỉ đành ngồi xuống nhận lấy, bằng không e là ngã xuống đất mất.

Bên ngoài Định Ma Bia, lúc này tất cả mọi người đều đứng lên ở trên khán đài.

Chúng Ma tôn nhao nhao nín thở, nhìn cảnh tượng trước mắt không dám tin.

Chỉ thấy trên bia chậm rãi khắc hai chữ đỏ sáng rực —— Vô Niệm.

Bây giờ, cũng cũng chỉ còn Ma Tôn Vô Niệm Thành ở bên trong!

"Hắn thế mà... trở thành Ma chủ rồi?!" Chúng Ma tôn khó tin nói.

Phong Thầm cũng nhìn ngơ ngẩn.

Một lát sau, người đã thành Ma chủ bước ra từ chùm sáng, dường như có sự cảm ứng, ngẩng đầu nhìn đến một nơi, nở một nụ cười không thể khắc chế.

Tạ Vi Ninh: Xem này! Một Ma chủ thật mạnh tới đây!