Xuyên Sách Thành Vợ Trước Cố Chấp Của Tổng Tài

Chương 4



Edit: Cỏ ngáo ngơ



Đang cùng Chu Nghi Ninh say sưa uống rượu thì tôi nhìn thấy Diệp Thước từ xa.

Tại sao anh ta lại đến đây?

Trong khi vẫn còn tò mò, tôi thấy Diệp Thước đi thẳng ngồi xuống ở ghế lô bên cạnh.

Ý anh ta là sao?

Nhìn trộm vợ cũ có sống vui vẻ hạnh phúc không?

Nghĩ một chút, tôi vội vàng kéo Chu Nghi Ninh lại: "Ninh Ninh, chỉ có hai người uống rượu không vui chút nào. Gọi em trai tám múi đến nhảy cho vui."

"Được."

Chu Nghi Ninh hiện tại đã say bảy tám phần nên cũng muốn tỉnh táo lại một chút. Nên khi tôi nói như vậy, cô ta liền gật đầu đồng ý. Dù sao một lát cũng là dùng tiền của tôi, bản thân còn được hưởng thụ phục vụ của em trai nhỏ, thật là lợi muốn c.hết mà.

Tôi liền gọi phục vụ đến, kêu hắn gọi mấy em đẹp trai đến phục vụ nhảy.

"Tiền bo." Vừa nói tôi vừa trực tiếp lấy một tờ tiền từ trong túi ra để lên trên bàn.

Có tờ tiền đỏ rực kia thì dịch vụ nào cũng có, nhân viên quán bar rất nhanh đã dọn dẹp sắp xếp ổn thỏa.

Chu Nghi Ninh rất vui vẻ.

Cô ta nhìn tôi nói: "Cậu nghĩ thế nào mà lại gọi nhiều em trai như vậy?"

"Chỉ uống rượu để giải sầu sao? Đương nhiên là tăng thêm phần vui vẻ, cứ thoải mái mà chơi, tôi thanh toán." Tôi vui vẻ nói.

Chu Nghi Ninh hoàn toàn thả lỏng.

Cô ta lại bị lôi kéo uống thêm vài ly rượu, bây giờ thì đã bắt đầu uống điên cuồng rồi.

"Tiểu mỹ nam, cậu thật đẹp mắt a!"

"Làm thế nào để chị đây đưa cậu về nhà đây?"

"Qua đây để chị đây sờ nào."

Có thể thấy rằng Chu Nghi Ninh bình thường tỏ ra rất dè dặt, sau khi uống rượu lại trở nên táo bạo và không biết kiềm chế.

"Yên tâm sờ, cậu thích ai thì giữ lại cho cậu." Tôi ngồi bên cạnh giựt giây.

"Con nít mới lựa chọn, tôi chọn hết." Chu Nghi Ninh kiêu hãnh ngẩng đầu lên.

"Được, đều là của cậu." Tôi gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

Dù sao em trai dễ nhìn nhưng vẫn chưa đến mức để vào mắt.



Chu Nghi Ninh nhảy cùng em trai trước mặt, tôi cầm ly rượu của mình lên thưởng thức điệu nhảy của bọn họ.

Bọn họ nhảy rất vui vẻ, nhìn cũng thấy được.

Bằng mắt thường cũng nhìn thấy được Diệp Thước đang cau mày.

Ánh mắt giao nhau, Chu Huyền thấy Diệp Thước cau mày thì cười lạnh lùng, trực tiếp vẫy tay: "Các cậu qua đây."

Nhóm em trai biết thân biết phận nên ngoan ngoãn tập trung đứng trước mặt.

"Chào tiền bối." Tay chỉ về hướng Diệp Thước.

Tuy thường xuyên cúi chào khi có khách đi ngang qua nhưng họ vẫn ngoan ngoãn làm theo.

"Chu Huyền, cô lại đang làm loạn gì đấy?" Diệp Thước vô thức lặp lại giọng điệu buộc tội đó.

Nghe vậy tự nhiên thấy mệt ngang, dù sao cũng đã ly hôn nên tôi vẫn tốt bụng giải đáp nghi ngờ của anh ta: "Bọn họ cần phải bày tỏ lòng biết ơn với tiền bối."

Tay tôi vẫy vẫy tờ tiền đỏ.

Diệp Thước hoàn toàn không nói nên lời.

Đôi mắt thâm thuý kia như cái giếng sâu lúc nào cũng có thể hút bất cứ thứ gì. Lúc này có một suy nghĩ lướt qua trong đầu anh, bây giờ cho dù anh muốn quản cũng không còn liên quan gì đến anh.