Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 101: Tiền quần áo, tôi sẽ tự mình thu...



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Triều và Thích Thất lên xe xuất phát, xe là một chiếc SUV bảy chỗ ngồi Mercedes AMG.



* Mercedes-AMG SUV

Đi theo Hàn Triều còn có đoàn người Lương Tử Hùng, rạng sáng nay Hàn Triều đã nói chuyện với Lương Tử Hùng, muốn bọn họ đi theo anh đến căn cứ thành phố H. Lương Tử Hùng sao cũng được đã đáp ứng, bọn họ dù sao đã thu xong nhà máy hóa chất dầu mỏ cũng đã muốn đi, chính là thời tiết quá lạnh làm người khó chịu nổi. Bọn họ cũng không vội trở về thành phố Y, chờ thời tiết ấm lên một chút trở về cũng được, hiện tại nếu Hàn Triều mời anh đi căn cứ thành phố H, anh cũng đi đến đó xem người ta quản lý căn cứ như thế nào.

Hàn Triều lên xe mở ra động cơ ầm ầm khởi nhiệt cho xe, thời tiết lạnh khác thường, liên tưởng tới Thích Thất nói sau này chỉ có mùa hạ và đông, Hàn Triều dự cảm sự tình không được ổn, từ mạt thế đến nay vẫn luôn là mùa đông, đến giờ đã qua nửa năm, nếu không có mùa xuân giảm xóc ở giữa mà tiến vào mùa hạ ngay lập tức, băng tuyết nhanh chóng hòa tan... Lông mày Hàn Triều không tự giác nhíu lại.

Thích Thất thở dài nhìn xem những người sống sót còn trong tòa nhà không nguyện theo chân bọn họ, hôm nay động tác bọn họ lớn như vậy, toàn bộ tòa nhà đều sôi nổi đi ra xem xét. Trong đội ngũ Lương Tử Hùng, Nhị Tử phụ trách giao tiếp với người sống sót, có hỏi qua, bọn họ muốn đi căn cứ thành phố H, người sống sót có muốn đi theo hay không, đáng tiếc đều bị cự tuyệt, không chỉ như vậy, bọn họ vừa rời khỏi các phòng, trong chớp mắt đã bị đám người sống sót tràn vào chiếm lĩnh, còn vì địa phương phân phối không đều mà đánh nhau.

Hiện giờ người sống sót còn có thể sống được nhờ vào vật tư tồn đọng trước mạt thế. Chỉ là, trạng thái này cũng chỉ là ở năm thứ nhất mà thôi, đã qua sáu tháng ở mạt thế, chờ mùa hạ đến, mọi người sẽ không còn tốt được như vậy nữa, băng tuyết tan rã, nước biển dâng lên, hồng thủy, thiên tai không ngừng, biến dị thú trong biển, động vật thây ma tuy không thể lên bờ tập kích, nhưng nước biển dâng lên bao phủ thành thị vùng duyên hải, đánh sâu vào những căn cứ ở đó, người ở bờ biển muốn sống sót sẽ di chuyển vào sâu trong đất liền. Theo độ ấm dâng cao, vật tư hiện tại sẽ nhanh chóng thối rữa, đến lúc đó có bao nhiêu căn cứ có thể quản được nhiều người sống sót như vậy?

Thích Thất thở dài, nhìn người sống sót trong tòa nhà một lần cuối, sau đó dứt khoát quay đầu, cô năng lực hữu hạn, chính mình còn phải dựa vào Hàn Triều mới sống sót, làm sao có thể giải quyết được vấn đề phức tạp như thế.

"Thịch thịch thịch", thanh âm từ cửa sổ truyền đến, Thích Thất ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài thấy Bối Thiến bị lạnh run bần bật, Thích Thất nhanh chóng mở cửa xe để cô ấy tiến vào, Bối Thiến ngồi lên xe, sắc mặt tái nhợt suy yếu cười cười, thỉnh cầu với Hàn Triều: "Triều thiếu, tôi có thể ngồi xe anh được không?" Sở dĩ không hỏi Thất Thất là bởi cô biết một khi hỏi, Thất Thất khẳng định sẽ không bận tâm đến tâm tư Triều thiếu mà giữ cô lại, như vậy cũng không biết có làm Triều thiếu bất mãn với Thất Thất hay không, cho nên Bối Thiến trực tiếp hỏi Triều thiếu, chỉ là cô cũng không biết mình có được lưu lại hay không, trong ấn tượng của cô, Triều thiếu không phải là người quản đến sống chết của người khác.

"Đương nhiên, cô ở đây vừa vặn Thất Thất cũng sẽ không bị nhàm chán." Ngụ ý chính là, anh là vì mặt mũi Thất Thất mới để cô lên xe.

Lương Tử Hùng cùng Bối Thiến cũng không như Ô Sao suy nghĩ có thân thể tiếp xúc mà quan hệ phát triển thêm một bước, nghĩ lại, Lương Tử Hùng và Bối Thiến lại không phải lần đầu tiên ở bên nhau, theo Bối Thiến nghĩ, Lương Tử Hùng chỉ là bởi vì hiểu lầm cô và Thất Thất nên mới làm như vậy, nhớ tới trước đây một người phụ nữ của Lương Tử Hùng lén lút tình chàng ý thiếp với người khác, Lương Tử Hùng liền đánh gãy hai xương sườn của người kia, quan trọng nhất là cô gái đó đối với Lương Tử Hùng cũng không có bao nhiêu tình nghĩa, người đó sau đó có chuyện nhờ tới Lương Tử Hùng, anh ta thế nhưng đã quên mất cô ấy là ai.

Mà Lương Tử Hùng tự mình lại lâm vào mâu thuẫn, anh không nghĩ tới từ bỏ lời thề của mình, nhưng mà bỏ rơi Bối Thiến thì anh lại luyến tiếc, vừa rồi nhìn thấy Bối Thiến đi lên chiếc xe của anh, vốn dĩ cho tới nay vị trí ngồi là như vậy, phía trước là tài xế và Ô Sao, phía sau là anh và Bối Thiến, nhưng hôm nay lúc Bối Thiến vừa lên xe, anh không khống chế được chính mình mà phát hỏa với Ô Sao ở phía trước, kêu anh ta đi chỗ khác ngồi, mà Lương Tử Hùng tự mình lại ngồi vào vị trí của Ô Sao.

Nhưng mà anh không nghĩ tới, động tác này của anh sẽ làm Bối Thiến nghĩ nhiều, cô nhảy xuống nhường vị trí của mình cho Ô Sao, chính mình chạy đến xe sau, mặc cho Ô Sao kêu cô lại, Bối Thiến đều không quay đầu, nhưng mà không có mệnh lệnh của Lương Tử Hùng, không ai dám cho Bối Thiến ngồi. Năm chiếc xe sau đều "không có" vị trí cho Bối Thiến, trong gió lạnh Bối Thiến run bần bật, gian nan hướng về xe ban đầu. Lương Tử Hùng thở ra một hơi, thân thể căng chặt dần dần thả lỏng lại, đã trở lại thì tốt, anh duỗi tay hướng tới máy sưởi trong xe chỉnh nhiệt độ lên cao, nhưng mà Bối Thiến lại không dừng chân mà lướt qua xe của anh, tiếp tục đi lên phía trước, gõ vào cửa sổ xe Hàn Triều...

Lương Tử Hùng biết là động tác vừa rồi của anh làm cô hiểu lầm, nhưng mà anh thật bất lực, hôm qua quan hệ thân thể không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng tới anh, cho đến hôm qua anh mới biết được mình có bao nhiêu mê luyến cùng hoài niệm thân thể Bối Thiến, hơi thở của cô ấy, vừa rồi Bối Thiến ngồi trên xe, hương vị ngọt ngào trên người cô làm anh trầm luân, anh sợ, sợ chính mình sẽ bị hãm sâu, sẽ không khống chế được khát vọng của mình.

Trên người Bối Thiến chỉ có một cái áo da và một áo ấm, lúc trước mùa đông bình thường là đã đủ, nhưng hiện tại nhiệt độ khoảng âm 50 độ, hắt xì một cái ra ngoài không khí cũng có thể đóng thành băng. Bối Thiến mặc như vậy, chỉ nhìn đều cảm giác được có bao nhiêu là lạnh, Thích Thất từ ghế phụ bò ra phía sau, từ đống vật tư phía sau lấy ra một cái chăn đắp lên cho Bối Thiến, trong miệng oán giận Bối Thiến sao không biết mặc thêm nhiều quần áo. Bối Thiến chỉ bất đắc dĩ cười cười, thoái thác chính mình đã quên mất, trên thực tế mấy hôm nay cô không đi ra ngoài cùng đội ngũ, quần áo giữ ấm gì đó cô đâu có được thêm, trong đội ngũ đều là đàn ông, đâu có ai cẩn thận giúp cô thu thập thêm quần áo.

Đúng lúc này, Hàn Triều ở phía trước đưa ra một bộ quần áo thám hiểm nam cực giống như của Thích Thất đang mặc, từ tầng giữ ấm, tới tầng thoát mồ hôi, hiệu quả cách lạnh thật tuyệt hảo, ở nhiệt độ dưới 50 vẫn bảo đảm được ấm áp.

Thích Thất cao hứng tiếp nhận, Bối Thiến có điểm thụ sủng nhược kinh, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn Triều thiếu, tôi...... Tôi......"

"Không cần khách khí." Tiền quần áo anh sẽ chính mình thu, nói xong Hàn Triều mở cửa xe xuống xe, để không gian lại cho hai người.

Chờ đến Hàn Triều xuống xe, Thích Thất cầm quần áo nhét vào trong lòng ngực Bối Thiến thúc giục cô thay, trời lạnh như vậy, ngay cả ngồi trên xe cũng không ngăn cản được từng trận khí lạnh thổi tới.

Trên người Hàn Triều mặc đồ phòng lạnh màu đen, mang mũ trùm đầu, toàn thân trên dưới bao bọc lại, không lộ ra làn da một chút nào.

Động tác của anh không chịu ảnh hưởng chút nào từ thời tiết, như chém bí đao mà chặt chặt đầu thây ma, gõ gõ, đá đá, lấy ra tinh hạch, sau đó bỏ túi, chém xong một cái lại đi chém cái khác.

Nhìn động tác Hàn Triều, khóe miệng mọi người trừu trừu, Triều thiếu muốn tiền đến điên rồi, tuy rằng bọn họ đều biết tinh hạch là sử dụng như thế nào, nhưng mà loại tinh hạch cấp thấp như vầy, bọn họ cũng không dùng làm gì. Ngoại trừ có thể tăng trưởng dị năng, họ thật sự không nghĩ ra tinh hạch còn lợi được ở chỗ nào nữa, khi đại bộ phận con người đều tiến vào dị năng cấp ba trở lên, loại tinh hạch cấp thấp này trở thành râu ria, bọn họ trong tình huống bình thường giết chết vài thây ma xong đều là mặc kệ bỏ đó.

Xem nhẹ ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, Hàn Triều nhẹ nhàng cười trào phúng, người ngu xuẩn không đáng anh lãng phí miệng lưỡi, giá trị tinh hạch không chỉ là làm người tăng lên dị năng, người cầm quyền ở kinh thành nếu chịu lấy tinh hạch thành tiền để sử dụng, vậy giá trị tinh hạch không ngừng lại ở việc tăng lên dị năng, ngoài ra các người nghĩ viện nghiên cứu ở kinh thành đều là ăn không ngồi rồi sao? Bên trong tinh hạch rõ ràng có năng lượng bí ẩn, những nhà khoa học đó sao có thể bỏ qua không nghiên cứu loại đồ vật này, nói không chừng tinh hạch sẽ trở thành nguồn năng lượng mới ở mạt thế, mà anh chỉ là đi theo sau đám người Lương Tử Hùng nhặt tinh hạch bọn họ khinh thường không lấy mà thôi. Không thể không thừa nhận, đoàn Lương Tử Hùng có sức chiến đấu thật mạnh mẽ, nơi này thây ma bị giết không có một ngàn cũng phải mấy trăm.

Thời điểm không ai chú ý, Hàn Triều sẽ dùng tinh thần lực trực tiếp thu tinh hạch vào trong không gian, có người xung quanh, Hàn Triều sẽ giống như bây giờ đi nhặt tinh hạch, đương nhiên tự mình động thủ nhặt như vậy thật chậm và ít, nhưng lần này là do anh quá nhàm chán, đứng chờ ở bên ngoài không làm gì, còn không bằng đi hoạt động gân cốt, mà việc thu tinh hạch của đám người Lương Tử Hùng vất vả đánh, anh không có chút cảm giác ngượng ngùng nào, coi như đây là tiền quần áo của Bối Thiến. Nếu đoàn người Lương Tử Hùng biết tiền quần áo cho Bối Thiến quý như vậy, cũng không biết họ sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Chờ Bối Thiến đổi xong quần áo, đội ngũ bắt đầu xuất phát, thời tiết quá lạnh như vậy, ngoại trừ con đường không dễ trơn trợt không dễ đi lại, kỳ thật không có chỗ nào khác bị hư hỏng, thây ma thính giác khứu giác đều bị giảm đi, thân thể còn cứng đờ hơn so với trước, đối với một hàng bảy, tám chiếc xe, chúng còn chưa kịp phản ứng đã bị ném ra phía sau rất xa.

Trong xe máy sưởi chạy ầm ầm, Thích Thất Bối Thiến từ từ theo xe chạy đều đều mà mơ màng ngủ đi, chú ý tới tình huống hai người phía sau, Hàn Triều chợt dừng xe lại, cầm vô tuyến nói chuyện với xe sau, sau đó ra khỏi chỗ điều khiển đi đến phía sau ôm Thích Thất lên, còn Bối Thiến ở một bên, anh không nhìn đến một cái, mặc cô ngồi dựa vào ghế ngủ. Ô Sao khóe miệng trừu trừu, không phải người cậu ta để ý thì cậu ta cứ tùy tiện làm lơ sao? Bất quá trong lòng oán giận thì oán giận, anh cũng không dám nói gì, chỉ có thể chạy ra phía sau lấy chăn đắp cho Bối Thiến, trong lòng lại mắng lão đại vô số lần, nếu không phải lão đại nhà anh, Bối Thiến sao phải bị đãi ngộ như vậy.

Trở lại căn nhà chỗ Hàn Triều gặp Chu Bất Thanh, bọn họ đã ở trên đường hơn mười mấy giờ, người ngồi xe mệt, người lái xe càng mệt, giọng Lương Tử Hùng từ bộ đàm truyền đến, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường.

Nhà lầu so với lúc Hàn Triều Thích Thất rời đi không có gì thay đổi, thừa lúc mọi người không chú ý, Hàn Triều đem mấy túi than đá bỏ vào nồi hơi trong phòng, thời tiết quá lạnh, anh không muốn Thích Thất bị đông lạnh, thuận tiện còn lấy ra thêm mấy thùng than, trời lạnh như thế này mà nhúng lẩu cùng ăn thịt nướng thì không còn gì bằng.

Thịt dê là Lương Tử Hùng lấy ra, chân dê cắt lát, lại đem đậu hũ Thích Thất đã làm cắt thành phiến, để đậu hũ bên ngoài đông lạnh cỡ mười phút, mấy đĩa đậu hũ đông liền ra lò, còn có Nhị Tử từ dưới hầm tìm được khoai tây, khoai lang. Khoai cũng là do Hàn Triều thừa lúc mọi người không chú ý đến mà để ở đó, thủ hạ Lương Tử Hùng chặt mấy cái chân bàn làm thành đống lửa, đoàn người xoay quanh đống lửa nướng thịt nhúng lẩu, vô cùng náo nhiệt.

Đang gắp thịt dê vào chén Thích Thất, Hàn Triều bỗng nhiên chựng lại một chút, sau đó tiếp tục gắp thịt cho Thích Thất, thúc giục cô ăn nhanh lên. Lúc Thích Thất ăn vừa chớm no, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, ngay sau đó là tiếng đập cửa dồn dập.