Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 110: Tìm ở đâu ra phụ nữ khác?



Đại Phúc bị hỏi có chút phiền, chuyện này lăn qua lộn lại hỏi qua anh thật nhiều lần, nói đến nói đi là hỏi có gặp qua một người phụ nữ hay không: "Nói qua bao nhiêu lần, không có người, người ở đâu ra, núi sâu rừng già ngoài Bối Thiến là phụ nữ, đi tìm ở đâu ra người phụ nữ khác."

"Bối Thiến!!"

"Anh nói Bối Thiến cũng ở dưới núi, tôi không phải kêu anh đi đưa cô ấy trở về sao?" Lương Tử Hùng trừng hướng Đại Phúc, Bối Thiến ở dưới núi, vì sao lúc trước Đại Phúc không nói cho anh biết...

Đại Phúc bị trừng rụt rụt đầu, thì thầm nói: "Vốn là đi rồi, nhưng nghe được tiếng súng cô ấy nhất định phải quay trở lại, biết lão đại bị rớt xuống núi, cô ấy cũng nhảy theo xuống, sau đó lúc tôi tìm được các người, vừa vặn thấy lão đại hôn mê bất tỉnh, mà Bối Thiến nhào lên người của anh chắn một thương, sau đó đem người A Cổ Nặc cuối cùng giết chết luôn... Lão đại tôi thật sự không thấy người phụ nữ nào khác..."

Ô Sao kéo Đại Phúc một phen, để anh ta nói tiếp, lão đại không chừng sẽ giết người: "Cho nên, Bối Thiến ở dưới núi vì sao anh không nói sớm..."

"Hả? Chưa nói sao? Tôi cứu bọn họ trở về, còn không phải là lão đại và Bối Thiến, Bối Thiến và lão đại vẫn luôn ở bên nhau, lão đại còn có thể không biết sao..." Đại Phúc cào cào cái đầu trọc, không hiểu được rốt cuộc là rối rắm cái gì.

Ô Sao hết chỗ nói, vẫy vẫy tay để Đại Phúc đi, nói với Lương Tử Hùng đang trầm mặc: "Lão đại, anh đừng trách Đại Phúc, Đại Phúc vẫn luôn là như vậy..."

"Tôi không trách anh ta..." Đúng vậy, Lương Tử Hùng không trách Đại Phúc, có trách là trách chính mình, anh rõ ràng biết Bối Thiến giống Tiên Tiên cũng không đi điều tra rõ ràng, biết rằng Bối Thiến bị thương cũng không đi thăm liếc mắt một cái, nếu anh làm những chuyện này, như vậy anh và Bối Thiến có phải đã sớm được ở bên nhau, mà Bối Thiến cũng không cần thương tâm lâu như vậy, ăn khổ lâu như vậy...

Lương Tử Hùng đứng dậy, đi đến phòng cách vách, từ phía sau ôm lấy Bối Thiến đang nói chuyện với Thích Thất, mặt chôn vào cổ Bối Thiến. Bối Thiến kinh ngạc nghiêng người, muốn tránh ra khỏi cái ôm này, trong phòng còn có nhiều người như vậy, Lương Tử Hùng làm thế thật sự tốt hay sao... Ngay sau đó, động tác giãy giụa dừng lại, bên tai Bối Thiến chỉ nghe được Lương Tử Hùng một lần lại một lần: "Thực xin lỗi, Bối Thiến, thực xin lỗi......"

......

Ban đêm, Hàn Triều nằm bên người Thích Thất, ngửi ngửi hương khí ngọt thanh trên người cô, khàn khàn nói: "Thất Thất, nếu có một ngày anh làm chuyện gì làm em hiểu lầm, em nhất định phải lại hỏi anh, có biết không?" Không cần giống Bối Thiến đau khổ chờ đợi, cũng không cần mang theo hiểu lầm rời xa, mà nhất định phải nói cho anh biết. Thật lâu không nghe Thích Thất trả lời, mày Hàn Triều nhăn lại, tay ôm chặt eo Thích Thất, âm u lặp lại: "Đã biết chưa?"

Thích Thất mờ mịt hoàn hồn, lời Hàn Triều nói vang lên trong óc, cô gật đầu: "Được, đã biết." Tâm tư Hàn tổng thật sự càng ngày càng khó đoán, hơn nữa giống như theo sự tăng trưởng của dị năng hệ tinh thần, tính cách anh ấy cũng trở nên âm tình bất định, chẳng lẽ dị năng tinh thần lại có ảnh hưởng lớn như vậy?

Đáng thương Thích Thất thế nào biết được, tính cách Hàn Triều trên thực tế nguyên bản chính là hung ác nham hiểm như vậy.

Giúp Thích Thất tắm rửa xong, Hàn Triều ôm Thích Thất nhắm mắt nghỉ ngơi, Thích Thất từ trong lòng ngực Hàn Triều xoay người, chọc chọc vào người anh: "Hàn tổng, ngày mai chúng ta phải chia tay với Thiến Thiến."

"Ừ." Vậy thì sao?

"Chính là anh cũng biết, Thiến Thiến thân thể không tốt lắm, chúng ta có nên đưa cho cô ấy chút đồ bổ gì không?" Thích Thất thương lượng với Hàn Triều, cô biết Hàn Triều không thiếu đồ bổ, không nói tới trong không gian Hàn Triều có thể sản sinh, ngay cả bọn họ thu gom được cũng có rất nhiều.

Đôi mắt Hàn Triều cũng chưa nâng, duỗi tay ôm chặt Thích Thất, vỗ vỗ: "Không cần, cô ấy đã có rất nhiều." Lương Tử Hùng từ chỗ anh đã lấy đi rất nhiều đồ, đương nhiên giá cả cũng làm anh ta muốn hộc máu.

"Hả? Phải không?" Thích Thất ngẫm lại cũng đúng, Lương Tử Hùng nói như thế nào cũng là trùm dầu mỏ tương lai, tìm mua chút đồ bổ gì đó, hẳn là thật dễ dàng.

Nếu Lương Tử Hùng biết Thích Thất nghĩ như vậy, khẳng định sẽ rống to ba tiếng, một chút cũng không dễ dàng, có biết không, hiện tại là mạt thế, mạt thế! Kêu anh đi đâu tìm! Từ đây về sau, vì Bối Thiến, Lương Tử Hùng không thể một lần lại một lần bị Hàn Triều áp bức, sai khiến... Nhưng mà cho dù Hàn Triều không cung cấp vật tư, anh sẽ không bị Hàn Triều áp bức, sai khiến hay sao...

......

Vùng ngoại thành căn cứ thành phố B, mấy chiếc xe người sống sót từ xa chậm rãi trờ tới, đoàn xe có xe lần đầu tiên tới thành phố B, cũng có xe từ bên trong thành phố ra ngoài làm nhiệm vụ quay trở về, mặc kệ như thế nào, người sống sót sẽ mau chóng đi vào khu vực an toàn không có thây ma, không có động vật biến dị, tâm tình ai cũng sung sướng, nhẹ nhàng.

Hàn Triều và Thích Thất ngồi một chiếc xe việt dã bình thường theo chân đội ngũ chậm rãi đi tới, từ căn cứ thành phố H đến đây, trên đường đã mười ngày, tình huống thành phố B như thế nào trên đường đã hỏi được rõ ràng từ những người sống sót khác.

Căn cứ thành phố B trải qua nửa năm mạt thế đã được cải biến, xây dựng thêm, và vẫn còn đang tiếp tục mở rộng. Cho dù trước hay sau mạt thế, thành phố B đều không làm thất vọng danh hiệu đệ nhất thành ở quốc gia Z, chẳng trách các đại thế gia đều luyến tiếc từ bỏ việc thủ lại ở thành phố này.

Khác với trước mạt thế là, hiện giờ bên ngoài nội thành thành phố đều xây lên tường thành. Tường thành là do dị năng giả hệ kim hệ mộc dựng nên, so với bê tông cốt thép còn kiên cố hơn, căn cứ thành phố B thật quá lớn, 4 hướng đông tây nam bắc đều có cổng riêng ra vào.

Từ cổng chính đi vào, bên ngoài chính là khu dân nghèo, người sống sót đại bộ phận là những không có dị năng không có sức lao động, người già trẻ em, bọn họ dựa vào chính phủ cứu tế. Cùng phân chia chỗ này là khu vực loạn nhất căn cứ - khu giải trí, có những thứ giải trí có từ trước mạt thế, có thứ sau mạt thế do không ai quản chế càng thêm trầm trọng, nơi nơi đều là đánh bạc, ẩu đả, mua da bán thịt. Sau đó là khu giao dịch nhiệm vụ, khác với những căn cứ khác, nơi này cửa hàng san sát, có không ít quầy hàng, chợ nhỏ.

Tiếp theo là khu dân cư, là khu to lớn nhất căn cứ, nơi này đều có quy hoạch kiến tạo, tài sản thuộc về căn cứ, người sống sót muốn ở chỗ này đều phải giao nộp tiền thuê nhất định, tiền thuê dựa vào phòng lớn nhỏ tốt xấu mà có giá khác nhau, có thể nộp bằng tinh hạch, cũng có thể lấy tích phân, vật tư trao đổi. Bình thường dị năng giả ở chỗ này không nhận được ưu đãi của căn cứ, ăn ở đều là tốn phí.

Bên trong nữa chính là nguyên căn cứ thành phố B, trung tâm là khu làm công, viện nghiên cứu khoa học, quân đội, còn có các đại thế gia, tiểu thế gia, phú hào, các đội đánh thuê đều chiếm cứ ở đây.

Căn cứ trước mắt là do siêu cấp thế gia Đường gia, Lôi gia, Vũ Văn gia cộng đồng quản lý. Lôi gia gia chủ Lôi Đình Mạt trước mạt thế là quân hàm thượng tướng, đại bộ phận quân đội của quốc gia Z đều trong tay Lôi gia, bên ngoài đều nghe theo ông ta chỉ huy, bao gồm dòng chính các thế gia. Vũ Văn gia là chính khách nổi danh, còn Đường gia cầm giữ nghiên cứu khoa học. Trước mạt thế tự nhiên quân đội, nghiên cứu khoa học đều phải nghe theo Vũ Văn đế vương, nhưng mạt thế đến, chính khách không còn bằng có quân quyền Lôi gia và nghiên cứu khoa học kỹ thuật Đường gia, hơn nữa Vũ Văn gia sau mạt thế nhiều lần bị đánh vào, thực lực đã co lại. Hiện tại ở thành phố B là trạng thái thế chân vạc ba bên ngang ngửa nhau.

Hàn gia, Tiền gia, Trần gia, Tần gia ở trong căn cứ cũng có quyền lên tiếng nhất định, Hạ gia cùng Thượng Quan gia sau một vòng tranh đoạt quyền lợi đã trở thành phụ thuộc vào người khác, thế lực bị chia cắt, mà Tần gia trước mạt thế là thế gia hạng nhì, dựa vào kinh doanh chuỗi siêu thị trước mạt thế mà địa vị vững vàng trở thành tân thế gia.

Hàn Triều và Thích Thất xếp trong hàng xe dài người sống sót đang chờ tiến vào căn cứ, bọn họ chưa làm thẻ tích phân để sử dụng ở căn cứ thành phố B, thẻ này hiện tại là bắt buộc phải có.

Quy trình xử lý làm thẻ tích phân không có nhiều phiền toái, mọi người chỉ cần ở một nơi lấy thẻ, kiểm tra xem có bị dính virus thây ma hay không là có thể tiến vào.

Giống nhau cho những người đi vào trong căn cứ là, muốn đi vào thì đều phải nộp lên vật tư, khác nhau là lần đầu tiên vào căn cứ phải nộp một nửa vật tư, còn người sống sót đi ra ngoài rồi trở lại thì chỉ cần nộp một phần năm là được, tuy nhiên đều thống nhất, dị năng giả không gian toàn bộ đều phải tiếp nhận kiểm tra.

Thích Thất lo lắng nhìn về phía Hàn Triều, ở căn cứ thành phố H bọn họ nhờ vào quan hệ với Canh Ninh Ninh mà không bị kiểm tra, hiện tại ở đây họ còn có thể may mắn như vậy sao? Không gian Hàn Triều kỳ thật là ngọc bội kỳ lân, dụng cụ nơi này có kiểm tra ra được dị năng không gian của Hàn Triều hay không?

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thích Thất, Hàn Triều trấn an xoa xoa đầu cô, cười cười.

Nơi kiểm tra dị năng không gian là một kho hàng nhỏ, bên trong ngoại trừ một nhân viên làm việc không có ai khác, đây chủ yếu là phòng ngừa người có lòng xấu muốn lợi dụng, dị năng giả không gian một khi bị chết, vật tư trong không gian người đó sẽ rơi ra, bởi vì vậy, không thiếu chuyện người sống sót mai phục để đánh chết dị năng giả không gian.

Hàn Triều tiến vào kho hàng kiểm tra, được nhân viên làm việc ở đó cung kính mời đến ngồi lên ghế, vị này không thể đắc tội, không thấy có bao nhiêu người phía cao tầng phái tới chào hỏi hay sao!

Từ lúc tiến vào phạm vi căn cứ, Hàn Triều đã bị chú ý khắp nơi, các đại thế gia tuy đã rút nhiệm vụ tìm kiếm Hàn Triều về, nhưng tâm lý cũng không phải không có hoài nghi, hiện tại Hàn Triều đã đến thành phố B, nhân cơ hội này mọi người đều muốn nhìn xem Hàn Triều rốt cuộc có bao nhiêu vật tư.

Màn hình máy tính bắt đầu từ không có một tia dao động, sau đó con số không ngừng bò lên, cho đến khi biểu lộ số liệu không gian lớn như một sân bóng rổ thì dừng lại, nhân viên công tác ghi xuống chi tiết, sau đó yêu cầu Hàn Triều lấy toàn bộ vật tư từ trong không gian ra, Hàn Triều lấy ra vật tư chất khoảng một nửa sân bóng rổ, đèn trên dụng cụ khi đó chuyển thành màu xanh lục.