Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 9: Uyên Uyên lợi hại nhất, thiên hạ đệ nhất lợi hại



Tóm tắt

Bọn họ bắt nạt ta!

==================================

Việc trộm cắp ở Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải là chuyện lớn, nói chung, loại chuyện này sẽ không được đưa ra trước mặt Thiên Đế, Thiên giới có quy tắc của riêng mình, nếu ngươi thực hiện bất kỳ tội trạng nào, ngươi sẽ phải đến gặp thẩm phán ở Chiêu Hình đài để tiếp nhận trừng phạt.

Nhưng sự việc hôm nay liên quan đến hai cung điện.

Trong đó còn có một bên là cung điện của Thượng Thần, cho dù có trừng phạt, cũng phải thông báo cho Thượng Thần chủ cung điện đó mới được, cho nên chuyện này đúng sai chỉ có Thiên Đế được ra mặt giải quyết.

Năm người được thiên binh dẫn đến trước mặt Thiên Đế, vừa nhìn thấy Thiên Đế, hai thành viên của Lạc Hà cung vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Cảnh Hoán và Tùng Khê không ngờ rằng sẽ có ngày mình gặp được Thiên Đế, đây là người quản lý toàn bộ Thiên cung, làm sao đến lượt những giai cấp thấp ở Hạ Tiên giới như bọn học có thể diện kiến được, hơn nữa là do bọn họ phạm tội theo theo bản năng sợ hãi quỳ xuống.

Chỉ có mình Tuyết Mịch là đứng yên không nhúc nhích.

Tuyết Mịch không học bất kỳ lễ nghi nào, y cũng vừa mới vỡ vỏ không lâu, thậm chí Lạc Linh còn chưa dạy cho y xong về mối quan hệ giữa Tam giới với Tứ tộc nữa, thế nên làm gì có chuyện y có thể học xong các lễ nghi nhanh như vậy được.

Huống chi, y là tiểu Long quân, chỉ có kẻ khác phải chào hỏi y thôi, không đến phiên y chào hỏi kẻ khác, nên gặp phải Thiên Đế cũng không biết nên làm như thế nào.

Lạc Hà cung thuộc cung điện của Thiên Đế, vì vậy khi nhận được tin tức từ các thiên binh, gần như là lập tức phi thân tới.

Về Thiên cung, Tuyết Mịch vẫn hiểu biết một chút, mặc dù không quá rõ chi tiết, nhưng Lạc Linh đã từng giới thiệu sơ qua với y.

Thiên Đế cai quản Tam giới, nhưng Tam giới không lấy Thiên Đế làm tôn vi, Thiên Đế chỉ được coi là người thực thi pháp luật của Tam giới, phải vượt qua thử thách của Thiên Đạo, sau khi trải qua thiên kiếp, mới có thể đạt được mệnh lệnh của Thiên Đế.

Mà việc Thiên Đế phải làm, chính là cân bằng mọi tầng giới, điều khiển nắng mưa bốn mùa, đạo lý luân phiên luân hồi, dập tắt tai ương.

Cho nên, Thiên Đế cần có khả năng tự điều động binh lực thần quan của riêng mình, tỷ như Lạc Hà cung thuộc về Thiên Đế, chủ yếu phụ trách luân phiên các vì tinh tú. Còn có Thiên Cơ doanh, phụ trách quản lý thần binh của Thiên cung, những nơi này thuộc về lực lượng của Thiên Đế, đều là người do Thiên Đế thăng cấp từ Hạ Tiên giới đi lên, nhiều nhất cũng chỉ là tiên nhân mà thôi.

Một khi thành Thần, liền siêu thoát khỏi Tam giới, tự nhiên sẽ vượt qua khỏi sự kiểm soát của Thiên Đế, cho nên nếu có người trong cung của các vị Thần phạm tội, cho dù tội trạng có chọc thủng rổ Thiên cung đi nữa, thì cũng chỉ có vị Thần đó mới có quyền tự mình xử lý, đến cả Thiên Đế cũng không thể can thiệp vào.

Hiện tại, Thiên Đế chỉ có thể xử lý Lạc Hà cung, còn Thần Hư cung thì phải chờ Thời Uyên Thượng Thần tới.

Lúc này vẫn không có người ở Trần Hư cung đến, Minh Thần Thượng Tiên từ Lạc Hà cung sau khi đến liền liếc mắt nhìn ba tiểu hài tử, ánh mắt dừng lại một lúc trên người Tuyết Mịch đang đứng mà không quỳ, sau đó lại chuyển về phía các đệ tử của mình.

Hai đệ tử vừa nhìn thấy sư tôn tới, trong lòng thoáng chốc căng thẳng, hơi thở dường như trở nên gấp gáp, ánh mắt hai người chạm nhau lúc này lộ ra chút kinh hoảng.

Nhưng thấy sư tôn vừa tới liền nhìn ba tiểu tặc trước tiên, bọn họ tựa hồ đã dần bình tĩnh lại, chờ khi sư tôn nhìn bọn họ lần nữa, hai đệ tử liền quỳ xuống, sau đó hướng sư tôn của mình đi tới...

Minh Thần Thượng Tiên còn chưa kịp mở lời, hai người liền đem toàn bộ chuyện đi ngang qua Ngọc Lâm Viên, nhìn thấy kia ba tên tiểu tặc kia lén lút, vì thế một đường theo đuôi, còn tận mắt chứng kiến bọn họ hái trộm Bích Linh quả, sau đó bị hai người ra mặt chặn lại, kêu thiên binh tới xử lý kể hết ra.

Tuyết Mịch thở dốc, y đã lớn tới chừng này rồi, đã phá vỏ gần một tháng, nhưng chưa bao giờ phải trải qua chuyện như vậy, rõ ràng là bị oan ức, đôi tay nhỏ nhắn gắt gao siết chặt, cặp sừng trên đầu sắp tức đến muốn lộ ra: " Nói dối! Hai người nói dối! Mọi chuyện không phải như lời các người nói! "

Vẫn im lặng nãy giờ, Thiên Đế nhìn sang Tuyết Mịch, trầm giọng nói: " Vậy ngươi nói xem, sự tình là như thế nào? "

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Thiên Đế, Thiên Đế ngồi trên kia cũng không còn trẻ, giữa hai lông mày có một cái ấn ký, ánh mắt lộ ra ôn hòa, nhưng lại mang theo một cỗ áp lực, y phục rườm rà trải dài từng lớp, ngồi trên cao nhìn xuống, khí tức xung quanh càng thêm áp bức.

Nhưng không biết có phải là cùng tộc hay không, Tuyết Mịch đối với vị Thiên Đế này không có cảm giác áp bách hay sợ hãi, ngược lại chỉ cảm thấy đối phương lớn lên thoạt nhìn uy nghiêm, biểu tình có phần đáng sợ mà thôi, còn không bằng Thời Uyên mỗi lần bị y quấy nhiễu đến nỗi sinh khí, khuôn mặt dù vô biểu tình liếc y nhưng vẫn khiến y sợ hãi không thôi.

Cho nên khi Thiên Đế hỏi, Tuyết Mịch liền quay đầu lại nói: " Chúng ta là theo hai người bọn họ đi vào! "

Từ sau khi tiến vào, Minh Thần Thượng Tiên trước đó chỉ chào Thiên Đế rồi không nói gì, đột nhiên duỗi tay ra, búng ngón tay một cái, túi vải to bằng lòng bàn tay giấu trong vạt áo của Tùng Khê bay ra ngoài, một đạo linh lực lóe lên, chiếc túi đã cũ tức khắc bung ra, đồ vật bên trong rơi lộn xộn xuống đất.

Có một ít hạt linh châu hạ phẩm, một ít thịt linh thú cấp thấp, mấy bình đan dược đã hư hao, ngoài ra còn có hai Bích Linh quả còn chưa bị cắt ra cực kỳ dễ thấy.

Minh Thần Thượng Tiên không nói gì, chỉ xoay người lại, hướng Thiên Đế hơi khom lưng xuống, lạnh lùng nói: " Bệ hạ, sự thật hơn lời nói. "

Đúng lúc này, một vị thiên binh đi vào đại điện, khom người hành lễ, nói: " Bệ hạ, gần đây có tổ chức đại hội Phong Thần, có rất nhiều các vị Thần đến tham dự vì do quá đông người ra vào nên người gác cổng Thiên cung có chút bất cẩn, dẫn đến hai người từ Hạ Tiên giới kia lẫn vào. Còn về phần tiểu tiên tử đến từ Trần Hư cung, chúng ta đã cử người đến Trần Hư cung để kiểm tra rồi. ".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

Một đệ tử của Lạc Hà cung vội vàng nói: " Quả nhiên là bọn tiểu tặc này đã có tính toán từ trước. Bọn chúng nghe nói về đại hội Phong Thần ở Tam Trọng Thiên nên mới nhân cơ hội lén vào Ngọc Lâm Viên ở Thượng Tiên giới trộm cắp! Bệ hạ, sư tôn, đối với những tên đạo tặc này nhất định không thể nhẹ dạ, bằng không uy nghiêm của Thiên cung chúng ta làm sao bây giờ! "

Đệ tử còn lại bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm: " Nói không chừng cái kia Trần Hư cung đều là giả. " Hắn chưa từng nghe nói rằng Trần Hư cung có tiên đồng, hơn nữa tiên nga trong Trần Hư cung cũng không nhiều, huống chi mỗi người bọn họ tất cả đều có tên gọi ruêng, tốt xấu gì hắn cũng đã ở trên Thiên giới vài ngàn năm rồi, có tiên đồng hay không hắn vẫn sẽ biết.

Lời này nói ra không lớn, nhưng người trong đại điện không phải là Thượng Tiên thì cũng là Thượng Thần, dĩ nhiên sẽ không thể bỏ qua.

Minh Thần Thượng Tiên lườm tên đệ tử đang lẩm bẩm của mình một cái, sắc mặt tên đó nháy mắt tái nhợt, lập tức cúi đầu sợ hãi ngậm miệng lại.

Minh Thần Thượng Tiên nói: " Bây giờ mọi thứ đã phân rõ ràng. Vị tiên tử đến từ Trần Hư cung này sẽ để Thời Uyên Thượng Thần tự mình giải quyết. Hai người này từ Hạ Tiên giới tự ý đột nhập vào Thượng Tiên giới, tự tiện vào Ngọc Lâm Viên, dám trộm Bích Linh quả, trực tiếp đưa đến Chiêu Hình đài. "

Tuyết Mịch vội vàng đứng chắn trước mặt Tùng Khê và Cảnh Hoán, hung dữ nhìn Minh Thần Thượng Tiên: " Không được phép đụng vào họ! "

Y nhìn những món đồ nằm vương vãi trên mặt đất nói: " Ta sẽ trả lại Bích Linh quả cho ngươi. Họ không cố ý làm điều xấu. Họ chỉ muốn cứu người. "

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Minh Thần Thượng Tiên, đặc biệt là đôi mắt hơi híp lại khiến người ta lạnh cả sống lưng, Tuyết Mịch lại càng cảm thấy chán ghét, vì thế y trực tiếp quay sang nhìn Thiên Đế: " Bọn họ không cố ý, chúng ta không nên xông vào Ngọc Lâm Viên, chúng ta đã nhận sai, ngươi có thể phạt nhẹ một chút được không? "

Minh Thần Thượng Tiên cười khẩy: " Ngươi có phải là tiên đồng đến từ Trần Hư cung hay không còn phải xác minh. Nơi này đến lượt ngươi nói chuyện sao? Thiên quy luật giới nghiêm minh, dựa vào ngươi nói nhẹ liền nhẹ, nặng liền nặng sao? Ngươi tốt hơn nên thừa nhận những gì mình đã phạm, để tránh cho ngươi bị thẩm vấn lần nữa, nếu ngươi thú nhận sớm và biểu hiện tốt một chút may ra còn có thể giảm nhẹ hình phạt, nhưng hiện tại ngươi lại làm ầm lên trước mặt Thiên Đế, vô phương cứu vãn! "

Minh Thần Thượng Tiên sau khi nói xong, liền xin chỉ thị của Thiên Đế: " Bệ hạ, sao không dẫn hai tên Hạ Tiên giới này đi trước đi, về phần tiên đồng nói mình đến từ Thần Hư cung, đợi đến khi người từ Trần Hư cung đến để giải quyết nó sau. "

Thiên Đế ý vị không rõ liếc mắt nhìn Minh Thần Thượng Tiên, nói: " Vậy hai tên đồ đệ kia của ngươi nên làm thế nào? "

Minh Thần liếc nhìn hai tên đồ đệ đang quỳ bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của họ, hắn híp mắt nói: " Hai người này mặc dù có lý do, nhưng khi phát hiện kẻ cắp vẫn kịp thời báo cáo chiến tích của mình, nhưng bọn họ cũng tự ý vào Ngọc Lâm Viên, nếu công và tội không thể cân bằng, liền phạt chép Thiên quy một trăm lần. "

Nghe sư tôn nói vậy, cả hai tỏ ra có hơi ủy khuất, nhưng vẫn đáp ứng.

Tuyết Mịch nghe nói hai người kia cũng vì xâm phạm vào Ngọc Lâm Viên mà bị phạt, lại nhìn về phía Tùng Khê và Cảnh Hoán nãy giờ một mực không nói, sắc mặt tái nhợt như đã chấp nhận số mệnh, y không kìm được hướng Thiên Đế hỏi: " Còn họ thì sao? Họ sẽ nhận hình phạt gì vậy? Cũng là chép phạt sao? "

Nếu dựa vào câu hỏi kia của y, tội trạng kia dường như không có gì quá nghiêm trọng.

Trên ghế Thiên Đế tựa hồ khẽ cười một tiếng: " Đi Chiêu Hình đài không phải cũng chính trừng phạt sao, bọn họ tự tiện xâm nhập Thượng Tiên giới, ăn cắp Bích Linh quả, mỗi người đều quất một trăm roi thần cốt. "

Nghe được lời nói của Thiên Đế, Tùng Khê cùng Cảnh Hoán trong nháy mắt như muốn mất đi toàn bộ sức lực, lúc trước còn có thể quỳ thẳng tắp, nhưng bây giơ hai chân lại đột nhiên mềm nhũn.

Tuyết Mịch không biết roi thần cốt là cái gì, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Tùng Khê, Cảnh Hoán và những người khác, có vẻ như đó là một món đồ rất lợi hại, vì vậy y lo lắng hỏi: " Sẽ chết sao? "

Minh Thần Thượng Tiên ngữ khí lạnh lùng vô cảm: " Sẽ hồn phi phách lạc. "

Tuyết Mịch lắc đầu liên tục, chen vào giữa hai người, vươn tay ngăn cản: " Không được, phạt nặng như vậy làm gì, Bích Linh quả chúng ta trả lại cho các ngươi, ta, ta trả thêm cho các ngươi một ít nữa được không, đừng giết bọn họ. "

Tùng Khê nhìn đứa nhỏ đang đè trên người mình, không khỏi mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy y ra, âm thanh có chút phát khẩn, nhưng vẫn cố gắng nói ra lời an ủi: " Chuyện này không liên quan tới ngươi, tính ra chúng ta chỉ mới quen biết nhau có một ngày mà thôi, ngươi là bị bọn ta lừa ra ngoài, giờ mau trở về Trần Hư cung của ngươi đi. Chúng ta đã dám mạo hiểm lên đây, thì cũng đã sẵn sàng với việc sẽ không thể quay trở về. Nếu được, ngươi có thể giúp chúng ta cầu xin cung chủ của Trần Hư cung, xin ngài ấy đến Hạ Tiên giới để..., thôi quên đi, ngươi đừng cầu xin, ngươi ngốc như vậy, về sau hãy cố gắng tự lo cho bản thân, đừng quá tin vào lời người khác nói, đặc biệt là những người đã lừa gạt ngươi, đừng coi những kẻ lừa đảo ấy là bạn bè, không đáng. "

Minh Thần Thượng Tiên liếc nhìn những thiên binh bên cạnh, ý bảo họ nhanh chóng đưa hai người đi.

Tuyết Mịch ngăn cản không chịu lùi bước, đám thiên binh lo rằng y là người ở Trần Hư cung nên không dám tùy tiện sử dụng bạo lực.

Mặt khác, Minh Thần Thượng Tiên lại không hề khách sáo, sẵn sàng thúc giục tiên thuật để đẩy đứa trẻ cản đường ra.

Nhưng ngay khi tiên lực vừa được kích phát ra ngoài, sắp chạm vào cơ thể của Tuyết Mịch, nó không những không chế trụ được y mà còn bị đánh trả ngược trở về.

Thấy thiên binh đến bắt người, Tuyết Mịch vội vàng đưa tay đẩy bọn họ ra, y còn chưa học được thuật pháp chiến đấu gì, nên chỉ có thể dựa vào sức lực của mình. Nhưng ở đây không có ai đứng ra giúp bọn họ, trong lòng tràn ngập bất lực cùng ủy khuất. Cặp sừng rộng bị ảo cảnh che giấu cũng không còn cách nào ổn định, thế là cặp sừng rồng nhỏ bé trắng nõn trên trán trực tiếp hóa thành hình.

Thiên Đế chỉ nghi hoặc nhíu mày, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại tựa hồ có chút sửng sốt, nhưng Minh Thần Thượng Tiên sắc mặt lại thay đổi rõ rệt.

Ngoài cổng cung xuất hiện một bóng hình, ngay sau đó một thân ảnh cao dài bước vào.

Còn chưa nhìn thấy hình nhưng Tuyết Mịch đã ngửi thấy hơi thở của đối phương, những ủy khuất trong lòng từ nãy giờ bỗng chốc dâng trào, không ngăn cản thiên binh bắt người nữa, nước mắt giàn giụa, khóc nức nở nhào về phía người vừa mới tới: " Uyên Uyên, oaaa... "

Thời Uyên cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao trắng nõn đều đã đỏ bừng lên, hốc mắt chứa đầy nước, ​​hắn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng vẫn hơi khom người bế đứa nhóc đã lăn lộn ở bên ngoài cả một ngày kia ôm lên.

Lạc Linh đi theo sau Thời Uyên nhìn Tuyết Mịch từ đầu đến chân, sau khi xác định rằng y vẫn không sao, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tránh sang một bên.

Tuyết Mịch ôm chặt cổ Thời Uyên, cố nén không để nước mắt rơi xuống, bàn tay nhỏ xíu còn không quên chỉ một vòng khắp sảnh, sau đó mách với Thời Uyên: " Bọn họ bắt nạt ta! "

Thiên Đế khóe miệng nhếch lên một nụ cười nói: " Thượng Thần Thời Uyên, mời ngồi. "

Thời Uyên hướng Thiên Đế khẽ gật đầu, đem tiểu hài tử đem cùng ngồi xuống ở cái ghế bên dưới Thiên Đế một bậc, đem vật nhỏ đang ồn ào đặt ở trên đùi mình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn xuống, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm khiến Minh Thần Thượng Tiên hoảng sợ bất an: " Nói đi, nguyên do của phiên tòa xét xử Tam cung hôm nay là vì chuyện gì. "

Tuyết Mịch háo hức muốn nói, nhưng bị Thời Uyên đưa tay vỗ nhẹ lưng một cái ngăn lại.

Hai đệ tử của Lạc Hà cung vốn đã yên vị và hoàn toàn thả lỏng, nhưng đến khi nhìn thấy cắp sừng rồng nhô ra từ trán Tuyết Mịch, quả tim trong lồng ngực liền đập nhanh đến loạn nhịp, sợ tới mức toàn thân phát run.

Minh Thần Thượng Tiên đồng dạng cũng có chút hoảng loạn, trong hàng vạn năm nay Long tộc không hề sinh ra tiểu Long tể nào, hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ tin tức nào gần đây về tiểu Long tể, nếu không phải vì thái độ của Thời Uyên đối với y vô cùng thân mật, hắn tuyệt đối sẽ nghi ngờ đứa trẻ kia là đang giả mạo tiểu Long quân.

Sớm biết như thế, vừa rồi thừa dịp cả hai tên nhóc kia đều nhận tội của mình xong liền xử lý nhanh hết luôn cho rồi, dẹp yên mọi chuyện ngay từ đầu chứ không day dưa đến giờ này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Hạ Tiên giới tự tiện xâm nhập vào Ngọc Lâm Viên trộm cắp cũng không oan uổng, trong lòng cũng lấy lại được ít vẻ tự tin, nên liền phất tay áo tát hai tên đệ tử thúi, lạnh nhạt nói: " Thượng Thần hỏi, hai người các ngươi còn không mau chóng khai báo sự thật! "

Cả hai tức khắc run lên, vừa lắp bắp nhắc lại những gì đã nói ban nãy.

Tuyết Mịch nắm lấy tay áo Thời Uyên: " Không phải như vậy, là bọn họ đi vào trước, thấy bọn họ đi vào nên chúng ta mới đi theo. "

Thời Uyên giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang khẩn trương túm ống tay áo của mình, liếc nhìn Minh Thần Thượng Tiên: " Minh Thần Thượng Tiên cảm thấy, giữa đồ đệ trong cung của ngươi với tiểu Long quân của bổn thần, ai đang nói dối? "

Minh Thần Thượng Tiên rũ mắt không dám nhìn thẳng lên trên, hắn im lặng một hồi trước khi nói: " Tiểu tiên cảm thấy, có lẽ cả hai bên đều không nói dối, chỉ là tiểu Long quân bị hai tên tiểu tặc từ Hạ Tiên giới kia lừa gạt mà thôi. "

Thời Uyên không phản bác lại lời của hắn, tiếp tục hỏi: " Có một chuyện khiến bổn thần hơi tò mò, còn muốn hỏi Minh Thần Thượng Tiên để làm rõ. Hai đứa trẻ từ Hạ Tiên giới này là thừa dịp đại hội Phong Thần ở Thiên giới đến đây, làm sao một người chưa từng đặt chân lên Thiên giới lại biết kết giới của Ngọc Lâm Viên có điểm yếu, còn có thể tìm ra vị trí chuẩn xác như vậy? "

Minh Thần Thượng Tiên nhất thời ngậm miệng, không thể trả lời.

Thời Uyên ôm Tuyết Mịch đứng dậy, nói với Thiên Đế: " Hôm nay đã không còn sớm nữa, đứa nhỏ này chơi đùa cả một ngày ở bên ngoài cũng đã thấm mệt rồi, ta sẽ mang cả hai tên nhóc kia đi, nếu Thiên Đế có quyết định nào khác, cứ để thiên binh đến cung của ta bắt người là được. "

Thiên Đế đứng dậy tiễn bọn họ, nhìn tiểu Long tể trong lòng hắn, mang theo ý cười nói: " Được rồi, lần sau không vội như vậy, ta sẽ chuẩn bị lễ vật gặp mặt thật đầy đủ, hơn nữa cũng không thể lại để tiểu Long quân chỉ vào mũi mình nói ta bắt nạt y được. "

Tuyết Mịch hai tay ôm chặt cổ Thời Uyên, khuôn mặt nhỏ xinh vùi vào trong cánh tay, chỉ để lộ ra một cặp mắt tròn xoe nhìn Thiên Đế.

Thời Uyên mang theo Tuyết Mịch rời khỏi đại điện, Lạc Linh nhìn hai đứa trẻ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nàng không hài lòng lắm với những kẻ bên ngoài dám dạy hư tiểu bảo bối Long quân nhà nàng, nhưng nghĩ đến bảo bối nhà nàng sẽ mất hứng nên đành thỏa hiệp nói: " Còn không mau đứng dậy đuổi theo. "

Cánh Hoán hai chân sớm đã mềm nhũn, nhờ Tùng Khê phản ứng nhanh nhẹn một phen đỡ lấy đứng lên, mặc kệ như thế nào, tốt nhất là nên rời khỏi cái đại điện như muốn ăn thịt người này trước đã.

Thời Uyên muốn buông người trong lòng ngực mình xuống, nhưng lực tay của đứa nhóc này không hề nhỏ, đừng nói đến việc y sống chết không buông cổ hắn ra, sau khi rời khỏi đại điện, Tuyết Mịch liền hôn chụt lên má Thời Uyên một cái, sau đó lại dùng cặp sừng rồng cọ cọ trên mặt hắn, trong lòng tràn đầy ủy khuất tựa hồ đã tiêu tán hết đi, hai mắt cong cong nhìn hắn, tươi cười đến lộ ra hàm răng trắng tuyết: " Uyên Uyên lợi hại nhất, là thiên hạ đệ nhất lợi hại! "

Thời Uyên vỗ vào bờ mông mềm mụp của y, ngữ khí bình thản nói: " Nghịch ngợm. "

==================================

Toi đang bị mê bộ này nên nếu thời gian vẫn rảnh như vậy thì mỗi ngày một chương ha:3

Uwaa bé Mịch dễ thưng gkê><

Translator& Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~