Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Chết Sớm Của Vai Ác

Chương 10



Sau khi xác nhận lại nhiều lần số liệu không có vấn đề gì, mọi người nhất thời rơi vào sự yên lặng quỷ dị.

À cái này......

Cũng quá thấp đi.

Công bằng mà nói, cô nghĩ kém cái nhất cũng phải là một con số dương chứ.

“Ta nhớ rõ, người xuyên việt có thể đơn phương chấm dứt nhiệm vụ phải không?”

Ngu Tuệ Tuệ hỏi vậy thôi, nhưng cô nhớ rõ là có thể, chỉ có điều sau khi chấm dứt phải làm thêm nhiệm vụ cho ba thế giới.

023 vẻ mặt kinh hãi: “Ký chủ, không phải là người muốn quay về sao?”

Chẳng lẽ bị độ hảo cảm của đối tượng nhiệm vụ làm cho tức rồi...... Nhưng chuyện này không phải do một hệ thống nhỏ bé như cậu gây ra, tất cả thật oan uổng a QAQ.

“Nhiệm vụ này ta không làm nữa.”

Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao. Cô đã quyết định bỏ trốn.

Gặp công việc không làm được phải làm sao bây giờ?

Đương nhiên là đổi một công việc khác!

Đi làm loại nhiệm vụ chân chính dành cho lính mới, căn bản không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian.

Loại nhiệm vụ tự nghĩ ra cốt truyện tự tạo ra nhân vật như này đều không hề dễ dàng, thông thường nói tới tất cả đều thuộc về nhóm người xuyên việt có những kinh nghiệm phong phú, chung quy dù sao cũng không đến trên đầu một người mới như cô.

Cô hoàn toàn nhận ra: Tạ Dung Cảnh thật sự rất khó đối phó.

Hơn nữa bây giờ hắn có thể hắc hóa bất cứ lúc nào, hoàn toàn giống hệt một quả bom, chính là loại mìn không xác định được thời gian nổ.

Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy bản thân không có bao nhiêu thiên phú dị bẩm nào, mà lần đầu tiên xuyên không có thể hoàn thành nhiệm vụ cần trình độ cao như vậy.

Ngươi xem đấy, đó còn không phải là sự thật sao?

- 50 là khái niệm gì thế?

Đại khái tương tự như việc cho dù cô chết trước mặt Tạ Dung Cảnh, tâm lý đối phương cũng không dao động to lớn gì...... Cũng không đúng, không phải ở trên cầu Nguyệt Ngưng hắn đã từng cứu mình sao?

Đầu óc Ngu Tuệ Tuệ vừa minh bạch lại ngây dại tiếp.

Ngay sau đó cô lại nghĩ: Quên đi, ai rảnh mà quản lúc đó hắn đang nghĩ cái gì.

Nếu không trị được Tạ Dung Cảnh, vậy tự xử lý chính mình, té ngã tại chỗ thì nằm xuống ngay chỗ đó.

Loại nhiệm vụ cần trình độ cao này, thất bại thì thất bại thôi.

“Ký chủ, có một chuyện khả năng ngươi không biết......” 023 chọn lọc từ ngữ tương đối cẩn thận: “Chỉ những nhiệm vụ có độ khó từ trung bình trở xuống, mới có thể tùy ý kết thúc......”

Ngu Tuệ Tuệ:……

? Ngươi đùa ta à.

“Chưa chắc đây không phải chuyện tốt nha!” Mắt thấy giá trị bất mãn của ký chủ đang từ từ tăng lên, liên quan đến việc bản thân có bị báo cáo hay không, 023 ra sức khuyên giải ăn ủi đủ kiểu.

“Ký chủ ngươi nghĩ xem, nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, không những có thể chuyển sang chính thức, mà còn được bầu chọn là nhân viên ưu tú của cục xuyên thư! Làm gì có người mới nào được đãi ngộ như này?”

Ân ân, ta cảm ơn ngươi.

Ngươi nói đúng, những tân nhân khác xác thật không được loại đãi ngộ này.

“Thật sự không thể kết thúc?”

“Thật sự không được QAQ!”

Hảo đi, nếu có cơ hội trở thành nhân viên ưu tú cũng không tồi, Ngu Tuệ Tuệ tự an ủi chính mình.

Không phải cô có cảm giác hứng thú với nhân viên ưu tú bao nhiêu.

Mà chủ yếu tình huống hiện tại đã ra nông nỗi này, ngoại trừ tiếp tục ngu ngốc ở thế giới này, thật sự không còn biện pháp gì khác.

Bởi vì không có cách nào khác, không bằng nghĩ đến gì đó vui vẻ chút, chẳng hạn như tự vẽ cho mình chiếc bánh.

Đồng học Ngu Tuệ Tuệ lần nữa tâm thái tốt đáng kinh ngạc của mình, đương nhiên, cũng có thể là phong cách cá mặn “Tha hồ đi rồi mọi thứ sẽ ổn”.

Nhân tiện, đi một bước liền tính một bước. Cô nghĩ.

Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại thôi, ai sợ ai chứ.

023 bàn giao lại vài câu liền rời khỏi thế giới này, Ngu Tuệ Tuệ đứng dậy, vô tri vô giác mà bưng bát thuốc lên rồi bước ra phòng đổ xuống.

Một khi cô đã hoàn toàn nằm xuống, thì không có gì có thể đánh gục được cô.

Chuyến đi này, chính là gần nửa tháng.

Ngu Tuệ Tuệ sống cuộc đời của một đại tiểu trong hai tuần qua, sau khi đuổi Phục Linh và các thị nữ khác do người cha chưởng môn phái tới, cô mới hoàn toàn chân chính rơi vào trạng thái muốn làm gì thì làm cái đó.

Cô ngủ đến trưa mới thức dậy, thưởng thức món ăn đặc sản ở Thiên Chiếu Môn, sau đó buổi chiều sẽ đi dạo quanh Nam Phong ngắm nhìn mỗi nơi từng chút một, trong sân gảy đàn cổ hoặc xem cuốn thoại bản ở Tu Tiên giới, tâm sự với các tiểu thị nữ hay gì đó.

Cứ coi như đi nghỉ dưỡng.

Ở giữa nghe đám người Bạch Sương kể chuyện bát quái, tựa như chuyện hư hư thực thực hai đệ tử ngoại môn nọ giả chết âm mưu tính kế hại Tạ Dung Cảnh.

Nghe nói kết quả điều tra đã có, hai người náo loạn cái gì mà xảy ra chút mâu thuẫn, sau khi một người sử dung linh thuật hệ kim đâm người kia tới chết, lại dùng linh thuận hệ thủy tự dìm chết mình.

Mặc dù phương pháp tự dìm chết mình nghe có vẻ kỳ quái, nhưng tại hiện trường xác thật không có lưu lại linh lực nào của người thứ ba, cho nên vụ án liền khép lại.

Ngu Tuệ Tuệ một tay chống cằm, một tay ăn loại lình quả giống anh đào.

Chuyện này nhìn như thế nào cũng thấy có gì đó không ổn, không phải bọn họ chỉ bị cấm túc và nộp tiền phạt thôi sao, vậy tại sao lại phải thương tổn lẫn nhau.

Còn là loại kịch lớn như hắn giết hắn ta hắn ta không giết hắn hắn tự sát.

Không biết nó có liên quan gì đến Tạ Dung Cảnh hay không, Ngu Tuệ Tuệ sửa lại những đánh giá sai lầm trước đây của mình cho đúng: Người này cũng không hoàn toàn là tiểu đáng thương, hắn nhất định có thủ đoạn tấn công nào đó mà không ai biết được.

Tuy nhiên, bây giờ cô đang vô cùng bình tĩnh.

Hoàn toàn không giống lúc trước cho rằng Tạ Dung Cảnh giết người liền khẩn trương.

Không thể không nói, tiềm năng con người là vô hạn.

Có lẽ không ép chính mình một phen, vĩnh viễn côvkhông biết giới hạn ở đâu. Trước đây đối với vấn đề này từng cảnh giác, nhưng sau khi cô biết Tạ Dung Cảnh không chỉ giết người mà còn có thể hắc hóa bất kỳ lúc nào...... Thần kinh của cô đã dần vững vàng hơn giữa những thăng trầm lên xuống.

Sau đó, lại đột nhiên trở nên bi quan.

Giống như người không có một xu dính túi đang thiếu hai vạn viên (linh thạch), nhất quyết sẽ nghiêm túc làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền.

Nhưng nếu hắn thiếu hai trăm triệu, về mặt tinh thần thì chẳng khác nào không thiếu tiền nữa.

Cho nên, tâm tình của Ngu Tuệ Tuệ bình tĩnh trở lại một cách quỷ dị, thậm chí còn thoải mái hơn lúc đầu.

Vẫn là câu nói đó: Chỉ cần bản thân nằm xuống đủ nhanh, thì không có ai đánh ngã cô được.

Ngu Tuệ Tuệ vẫn có thể nhàn nhã thêm ba hai ngày nữa, chiều hôm nay, trong viện có một vị linh tu tới thăm cô.

Vị khách không ai khác chính là Ngưu chấp sự đến từ Bắc Phong, trên thực tế, đây là lần thứ tư hắn ta đến thăm trong nửa tháng qua rồi.

Hình như người này đã xem Ngu Tuệ Tuệ là chỗ dựa hơi của mình, thỉnh thoảng lại mang theo vài lễ vật nhỏ gì đó để bày tỏ sự tôn kính, có cái Ngu Tuệ Tuệ không thích, có cái cô lại cảm thấy rất hứng thú, ví dụ lần trước đến đây đã gửi một loại linh dịch tương tự nước ép dưa hấu, cô cảm thấy uống mùi vị rất ngon.

Vì phân lượng của nước ép dưa hấu, cô đành phải miễn cưỡng chấp nhận loại bỏ Ngưu chấp sự ra khỏi phạm vi “Chấp Pháp Đường ngu ngốc” này, bởi vậy thái độ còn khá hòa nhã: “Buổi chiều tốt lành, Ngưu chấp sự.”

Ngưu chấp sự:……

Chính xác thuộc hạ họ Mã……

Sau một hồi hàng huyên và vuốt mông ngưa, Ngưu chấp sự cuối cùng cũng ngượng ngừng tiến vào vấn đề chính: “Thật không dám giấu giếm…… dạo gần đây thuộc hạ ăn không ngon ngủ không yên, ngài nhìn mặt ta này, có phải đã gầy đi một vòng hay không?”

Có sao?

Ngu Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, nhìn như thế nào khuôn mặt kia vẫn tròn trịa như cũ.

Cô không lên tiếng phụ họa, nhưng xưa nay da mặt Ngưu chấp sự đã đủ dày, hắn ta tiếp nhận nó một cách tự nhiên: “Chắc hẳn đại tiểu thư biết rồi, sau ba tháng nữa chính là lễ mừng của môn phái.”

Cô thực sự không biết luôn.

Lễ mừng môn phái, là cái quái gì?

Ngu Tuệ Tuệ lục lọi ký ức của nguyên chủ, phát hiện không giống với các môn phái khác, tần suất mở họp của Thiên Chiếu Môn đặc biệt cao. Không chỉ có lễ mừng môn phái, còn có cuộc tỉ thí môn phái, đại hội tấn chức đệ tử ngoại môn lên nội môn, hàng loạt hoạt động quy mô lớn như giao lưu với môn phái khác, thời gian dao động từ một năm một lần đến 5 năm một lần.

Về phần lễ mừng môn phái, nghe nói là ngày kỷ niệm thành lập môn phái Thiên Chiếu Môn, nhưng mà đã trải qua hàng nghìn năm, ai còn nhớ thời gian cụ thể là ngày nào chứ.

Vì thế cha nguyên chủ ấn định ngày bản thân kế nhiệm chức chưởng môn làm ngày lễ mừng của môn phái, ba năm sẽ tổ chức kỉ niệm một lần, mỗi lần kỉ niệm liền suốt một tháng trời.

Bây giờ thì biết rồi.

Ngu Tuệ Tuệ nở nụ cười như sáng tỏ mọi chuyện, ra hiệu cho Ngưu chấp sự cứ tiếp tục nói đi.

Sau một hồi trò chuyện với nhau, cô đã minh bạch nguyên nhân hôm nay Ngưu chấp sự lại đến gặp cô.

Theo ý tứ hắn ta, mỗi lần Thiên Chiếu Môn mở ra lễ hội thế này thế kia, Tạ Dung Cảnh đều phải phát biểu trước ánh nhìn chăm chú của vạn người, phân đoạn này hình như đã cố định cho tới nay.

Nhưng hình như Tạ Dung Cảnh đặc biệt không vui lắm, trước đây còn có biện pháp khiến hắn mở miệng, trong hai năm gần đây hắn càng ngày càng phản nghịch, lần trước môn phái tổ chức cuộc tỉ thí lớn, hắn thậm chí cắn chết cũng không nói một chữ, chuyện này chọc tức Ngưu chưởng môn không hề nhẹ.

A?

Ngu Tuệ Tuệ không hiểu.

Cô nghĩ đại loại giống như một đại diện học sinh lên phát biểu tại hội nghị của trường, nhưng không phải bọn họ rất căm ghét Tạ Dung Cảnh à? Tại sao lại đưa cơ hội này cho hắn.

Ngu Tuệ Tuệ và Ngưu chấp sự mắt to trừng mắt nhỏ, hai bên vẫn chưa lĩnh ngộ ý tứ của đối phương là gì.

Ngưu chấp sự vỗ đùi, làm sao hắn có thể quên chuyện này được chứ!

Lúc trước sức khỏe đại tiểu thư không tốt lắm vẫn luôn dưỡng bệnh, trường hợp như đại điển của môn phái này, từ trước đến nay chỉ xuất hiện một lần rồi rời đi, vì vậy không biết nhiều thứ cũng là điều bình thường.

“Mọi chuyện là vậy.” Ngưu chấp sự nói: “Thiên Chiếu Môn đem tên ma...... mang tiểu tử đó từ Ma tộc về đây, cho hắn ăn cho hắn mặc còn để hắn tu luyện, chỉ cần hắn nói vài câu ở lễ mừng của môn phái là được, nói ra Thiên Chiếu Môn đối với hắn có một chút ân tình, lại sám hối một số hành vi của Ma tộc mà thôi...... Ai biết hắn vì cái gì không vui.”

Ngu Tuệ Tuệ:……?

Cô biết một chút về tình hình của Tạ Dung Cảnh, biết hắn ở chỗ này không được khả quan lắm.

Đã bị bắt nạt, còn ép buộc hắn phải tạ chủ long ân sao.

Ngưu chấp sự không biết tâm lý hoạt động của đại tiểu thư, hắn ta chỉ có cảm giác tên tiểu tạp chủng này chắc hẳn rất nghe lời đại tiểu thư đi, đồng thời cũng mong đợi nàng sẽ giúp đỡ thuyết phục ma chủng kia.

Nếu thuyết phục thành công, chưởng môn đại nhân sẽ cao hứng, khẳng định công lao cũng có một phần của hắn ta.

Trong nháy mắt Ngưu chấp sự bày ra bộ dáng suy nghĩ cho Tạ Dung Cảnh: “Chung quy việc này đối với hắn cũng có lợi, ngài không biết, lần trước hắn không lên phát biểu tại cuộc tỉ thí của môn phái, rất nhiều đệ tử đều mắng hắn là bạch nhãn lang.”

Hắn ta biết đại tiểu thư bênh vực ma chủng, nhưng bây giờ không đánh đập hắn lại không mắng chửi hắn, đối với mọi người đều có lợi.

Ngu Tuệ Tuệ:……

Đối với hắn có lợi, ngươi đang nghiêm túc sao?

Cô theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng suy đi nghĩ lại, đành đáp ứng mà không chút do dự.

Không phải cô thật sự muốn tới khuyên Tạ Dung Cảnh phải mang ơn đội nghĩa, mà là cô cảm thấy: Hình như mình cũng nên đi gặp Tạ Dung Cảnh rồi.

Nghỉ ngơi đã hơn nửa tháng, nếu cứ tiếp tục giống như đang cố ý tránh né hắn vậy, thật sự không cần thiết.

Cũng không phải Ngu Tuệ Tuệ có bao nhiêu sĩ diện, chủ yếu chính là —— đã -50 rồi, dù thấp còn có thể thấp đến đâu nữa.

Hơn nữa, đã đáp ứng với 023 là ở lại thế giới này, nhiệm vụ kia vẫn phải làm một chút để tính tượng trưng chứ.

Hiện tại cô hoàn toàn giống như học tra xem thành tích cuối kì vậy: Đi đến trường học theo thường lệ, bài tập toàn lấy lệ.

Với trường hợp này ôm tâm thái hoàn toàn khác trước đây, Ngưu Tuệ Tuệ lại đến Bắc Phong một lần nữa.

Khi tới nơi trời đã buổi tối, cô lấy lý do đơn độc sẽ thuận tiện hơn nên thuyết phục Ngưu chấp sự rời đi, một mình một người đi tìm Tạ Dung Cảnh.

Tạ Dung Cảnh rất dễ tìm, tất cả đệ tử ngoại môn đều phải làm việc, và luyện tập, nhưng không ai muốn làm việc với hắn cả, khi tu luyện cũng không có ai yêu cầu phải mang hắn theo, vì thế hắn một mình nhận thầu một mảnh đất hoang gần nơi ở, một số linh hỏa đỏ thắm được trồng trên đó, nhìn thoáng qua một cái, giống như một tấm thảm màu đỏ.

Mà Tạ Dung Cảnh thì đứng ở giữa nguyên một vùng hoa.

Nửa tháng không gặp, vết thương bên ngoài dường như đã lành hết rồi, lúc này đang mặc trường bào màu trắng, ánh hoàng hôn khi một trời lặn chiếu lên cơ thể hắn, khiến khuôn mặt của hắn trông giống như một vị thần.

Thấy có người tới, hắn xoay người lại, ngược chiều ánh sáng nhìn về phía Ngu Tuệ Tuệ.

“Có việc sao? Đại tiểu thư.”

Tạ Dung Cảnh vẫn giữ nụ cười ôn hòa và thanh lịch đó trên môi.

Nếu bạn không biết cảm xúc chân thật trong lòng hắn, rất có khả năng bị hắn lừa như thế này rồi.

Yu Suisui do dự một lúc giữa việc tiếp tục giả vờ ngu ngốc hay vạch trần hắn: “Đến xem ngươi.”

“Xem ta.”

Tạ Dung Cảnh chậm rãi đem hai chữ này suy ngẫm một phen, cười khúc khích.

Hắn chậm rãi đi về phía cô, những cánh hoa dưới chân hắn bị giẫm nát thành thứ chất lỏng màu đỏ thẫm, khiến vạt áo màu trắng của hắn dính những chấm đỏ linh tinh, giống như dòng máu chảy xuống vào ngày đầu tiên gặp nhau.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Ngu Tuệ Tuệ, trong mắt có sự đùa cợt, cô cân nhắc...... Nhưng không có một chút độ ấm nào.

Tạ Dung dùng đầu ngón tay dính đầy dịch hoa nâng cằm Ngu Tuệ Tuệ lên, để lại hai vết ấn ký màu đỏ trên làn da trắng ngần của cô.

Sau đó, hắn mở miệng.

Vẫn là giọng điệu quen thuộc kia, âm cuối kéo rất dài, Ngu Tuệ Tuệ nhìn hắn, như thể quay lại ban đêm hôm đó ngày gặp nhau lần đầu tiên, nhìn có vẻ cung kính nhưng sự tôn trọng lại không có bao nhiêu.

Hắn nói: “Trò chơi cảm hóa ma chủng chơi đủ rồi sao? Đại tiểu thư.”