Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Chết Sớm Của Vai Ác

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió chiều thổi qua những bóng tre, vốn thời tiết đầu xuân có chút se lạnh nay càng thêm lạnh lẽo.

Các tiên đồng sau khi nhận được mệnh lệnh của đại tiểu thư thư lần lượt lui ra, trong viện chỉ có ba người là Ngu Tuệ Tuệ, Bùi Lâm và Tạ Dung Cảnh.

"Làm càn!" Bùi Lâm quất một roi xuống mặt đất.

Mấy con chim tước bị đánh thức, vỗ cánh bay dưới ánh trăng.

"Đại tiểu thư, ma chủng rất nguy hiểm." Bùi Lâm hít sâu một hơi rồi nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, thuộc hạ sẽ đưa hắn về nơi ở ban đầu."

Tầm mắt Ngu Tuệ Tuệ rời khỏi Tạ Dung Cảnh đang đeo xiềng xích trên người, từ từ di chuyển đến chiếc roi Bùi Lâm đang cầm trên tay.

Không phải chứ, ngươi không bị thương không bệnh tật còn cầm vũ khí, chả lẽ sợ một người không có kinh mạch còn bị xiềng xích khoá chặt.

Bùi Lâm không hiểu ý tứ trong mắt đại tiểu thư là gì, dị động vừa rồi của Tạ Dung Cảnh khiến hắn có cảm giác như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, nắm lấy dây xích đang khóa chặt Tạ Dung Cảnh, hận không thể ngay lập tức đưa đối phương đến Chấp Pháp Đường nhốt lại.

Đây là muốn khởi công sao?

Ngu Tuệ Tuệ không thể không *chi lăng khởi lai.

(*) Chi lăng khởi lai - 支棱起来: đây là một từ thông dụng trên mạng, ý chỉ một sự vật gì đó đang từ trạng thái buông thả, sang trạng thái thẳng đứng, muốn nói một người nào đó đã bắt đầu mạnh mẽ, phấn chấn hơn.

Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên xuyên đến, cô chỉ muốn làm quen với nhau mà thôi, ai biết ở giai đoạn sau đại vai ác thay đổi như chong chóng, hiện tại là phàm nhân mà lại thê thảm đến như vậy.

Thế nên cô phải chuyển từ một lời chào hỏi đơn giản, sang phân đoạn phức tạp hơn đó là cầu tình và trị thương.

Tạ Dung Cảnh nhìn nửa con mắt, nụ cười ở khéo miệng vẫn giữ nguyên độ độ cong vừa rồi, ánh trăng bị bóng tre cắt ngang chiếu lên sườn mặt, ấn đường hơi nhăn lại, trông có vẻ ẩn nhẫn lại yếu ớt.

Bình thường, trường hợp những thiếu niên có cảm giác dễ vỡ đều là đối tượng chọc người khác đau lòng, nhưng nhìn bộ dáng Bùi Lâm, không phải đang đau lòng, mà chỉ muốn đánh Tạ Dung Cảnh đến khi toàn thân đau nhức.

"Ừm..... Hắn bị sao vậy?" Ngu Tuệ Tuệ lịch sự hỏi.

Bùi Lâm kìm nén cơn tức giận và kể lại mọi chuyện, thoáng chốc cô đã sắp xếp xong những tiền căn hậu quả.

Nói một cách đơn giản, trong thời kỳ này hành động của Tạ Dung Cảnh vẫn chưa được lão luyện lắm, đã giết chết hai đệ tử ngoại môn, bị người Chấp Pháp Đường ở môn phái phát hiện.

Ba tháng trước, ba người bọn họ cùng xuống dưới chân núi làm nhiệm vụ cho môn phái, nhưng chỉ có một người là Tạ Dung Cảnh trở về, đến nay hai người kia vẫn còn mất tích, trước mắt xem ra là lành ít dữ nhiều.

Hai người mất tích đều có liên quan đến Tạ Dung Cảnh, lần cuối cùng gặp nhau chính là lúc cùng Tạ Dung Cảnh rời khỏi môn phái, bởi vậy, tất cả đệ tử đều lén lút nói với nhau: Hai người này đều bị Tạ Dung Cảnh âm thầm sát hại.

Ý thức pháp luật của người ở thế giới này hiển nhiên không tiến tiến như ở thế giới của cô, không biết cái gì gọi là "Không biết không có tội". Kết quả Tạ Dung Cảnh bị Chấp Pháp Đường nghiền nát kinh mạch toàn thân, trừ phi thần y tái thế, nếu không cả đời này không bao giờ cầm được đao kiếm.

Thật là thảm quá...... đồ chết tiệt.

Bình tĩnh lại xem nào, Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy: Chưa chắc Tạ Dung Cảnh đã bị oan, chí ít khả năng là rất thấp.

Dù sao sau này khi hắn lớn lên cũng sẽ trở thành một nhân vật hung ác diệt môn tàn sát người dân trong thành, thậm chí toàn bộ môn phái của Thiên Chiếu Môn cũng bị giết chết không chừa lại người nào, giết hai đệ tử ngoại môn từng có quan hệ với bản thân, đúng là đối phương sẽ làm hành động như vậy.

Ầm ĩ đến mạng người, vậy mà hệ thống còn gọi thiếu niên Tạ Dung Cảnh là【Vô hại với người và động vật】, thành ngữ được sử dụng như vậy sao? Lão sư Văn học sẽ khóc mất.

Cô không nén nổi sự lo lắng đang bao trùm tất cả về hành trình xuyên không lần này.

Thời điểm mọi người lo lắng, suy nghĩ của họ có xu hướng phát tán khắp nơi.

Hai ngày trước khi xuyên tới đây, cô nhìn thấy bài đăng của bạn cùng lớp về đại vai ác.

【Ngạn vạn lần không được trêu chọc Tạ Dung Cảnh, hắn chính là kẻ điên!! Tôi có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến ​​hắn một giây trước còn trò chuyện vui vẻ với người khác, giây tiếp theo liền chặt đầu người ta như đang nhổ củ cà rốt vậy!】

【1L: Không hiểu nên muốn hỏi, cách khoảng thời gian liền có một bài viết thảo luận về Tạ Dung Cảnh là như thế nào? Vai ác chỉ giết ai đó mà thôi, không đến mức đó chứ.】

【2L: Lầu trên, nhất định ngươi chưa từng làm nhiệm vụ ở thế giới kia...... Thật hâm mộ ngươi.】

【3L: Đúng vậy, tôi đã gặp rất nhiều vai ác, thậm chí còn xuyên thành vai ác nữa mà, nhưng Tạ Dung Cảnh là trường hợp đặc biệt muốn làm gì thì làm không có gì có thể ngăn cản được, độc nhất vô nhị trên thế giới này......】

【4L: Lầu trên +1, nguy hiểm nhất là khi hắn phát điên ngay cả người của mình cũng giết, chắc ma tộc biết đi? Hầu giết sạch gần như hắn là người duy nhất còn sót lại.】

【......】

Chết tiệt, sớm biết như vậy thì nên kiên quyết bảo hệ thống thay đổi nhiệm vụ.

Ngu Tuệ Tuệ trộm nhìn đại dành nhân này trên diễn đàn một cái, không biết cô đóng vai "Bạch nguyệt quang" này, có nằm trong phạm vị bị giết không nhỉ.

Nhìn bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa kinh sợ của cô, Bùi Lâm cho rằng đại tiểu thư đã thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình, nếu từng nhìn thấy ma chủng, vậy hắn cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

"Chờ một chút." Ngu Tuệ Tuệ thấy chết không nhờn nói với giọng điệu quan tâm: "Hắn bị thương rất năng, có y tu nào tới trị liệu không?"

Bùi Lâm kéo Tạ Dung Cảnh lại với vẻ mặt chán ghét: "Làm sao có thể! Chỉ là không thể tu luyện mà thôi, đã rất tiện nghi cho hắn. Thiên Chiếu Môn có thể giữ lại cho hắn một mạng, hoàn toàn là do chưởng môn đại nhân từ bi."

Nhìn xem đây là lời có thể nói sao, cái gì gọi là không thể tu luyện mà thôi.

Không thể tu luyện trong môn phái ở thế giới tu tiên, giống như trong giai đoạn giáo dục bắt buộc chín năm bị cưỡng chế bỏ học, nghe có vẻ rất bi thảm khổ được không?

Bất quá cô cũng không có ý định tranh cãi với Bùi Lâm, những người khác có thể không biết, nhưng cô một người xuyên việt biết nội tình vô cùng rõ ràng, bởi vậy đối với đồng học phản diện không có gì phải lo lắng cả.

Phương pháp tu luyện của ma tộc khác với người thường, Tạ Dung Cảnh không có kinh mạch còn có biện pháp khác. Huống chi sau này hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ cần hắn muốn, tùy tiện nói một câu sẽ có vô số thần y tới xếp hàng để tái tạo mạch cho hắn.

Trước tiên trong lòng cô thắp một ngọn nến tcho hai đệ tử. Oan có đầu nợ có chủ, hy vọng hai vị ra đi thanh thản, nếu có kiếp sau nhớ mở to đôi mắt, chọc ai cũng được chớ đừng chọc đại vai ác.

Đây là công việc đầu tiên của cô, mặc dù đối tượng của nhiệm vụ có chút vấn đề, nhưng câu nói xưa vẫn còn đó: Chuyện gì đến thì sẽ đến.

"...... Nếu không được trị liệu kịp thời, khả năng cao hắn sẽ chết thật."

Ngu Tuệ Tuệ mở miệng cầu tình với giọng điệu chậm rãi đã được giảng dạy một khóa hơn một trăm lần trước khi xuyên tới đây, ba phần do dự ba phần tiếc hận ba phần không đành lòng, lại thêm một phần e lệ rụt rè.

"Đại tiểu thư, thuộc hạ biết ngài có tấm lòng nhân hậu." Bùi Lâm nghiêm nghị nói: "Nhưng ma chủng không đáng nhận được sự đồng tình của ngài đâu ạ."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tạ Dung Cảnh không nói một lời nào.

Hắn không phản bác những lời buộc tội của Bùi Lâm, trên mặt biểu hiện chuyện này không liên quan đến mình, vẫn giữ nguyên một nụ cười ôn hoag, như thể hắn không phải là trung tâm của cuộc thảo luận.

"Đó không phải là sự đồng tình." Ngu Tuệ Tuệ nói.

"Là như này, cho dù hôm nay có bất kì một vị đạo hữu bị thương đi chăng nữa, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu."

Ừm......

Sao có cảm giác cầm kịch bản hào quang nữ chính vậy.

Nhưng có cách nào không, dựa theo kinh nghiệm đọc nhiều cuốn sách của mình, bất kể là vai chính hay là vai ác, căn bản đều không chán ghét tiểu bạch hoa đơn thuần lương thiện.

Đặc biệt là trường hợp có chút biến thái như Tạ Dung Cảnh.

Thử nghĩ lúc hắn trở thành đại ma đầu tội ác tày trời, khi nội tâm bị lấp đầy bởi sự hắc ám, lại nghĩ đến những chuyện cũ năm đó, sẽ phát hiện -- cô gái như Ngu Tuệ Tuệ vừa tốt đẹp đơn thuần vừa không làm ra vẻ, là một phần tốt đẹp trong ký ức hoàn toàn vẩn đục của hắn.

Nếu cái này không là bạch nguyệt quang, thì cái gì là bạch nguyệt quang.

"Tuyệt đối không được!" Bùi Lâm vội la lên: "Dựa theo quy tắc thứ bảy điều thứ mười ba của môn, điều 7 của nội quy, tàn sát đồng môn là tội lớn!"

"Vậy các ngươi có chứng cứ không?"

"Chứng cứ......?" Bùi Lâm sửng sốt: "Nhưng, nhưng hắn là ma chủng......"

"Thời điểm khi cha ta đưa Tạ Dung Cảnh trở về, có từng nói phải đối xử khác biệt với hắn chưa?" Biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Tuệ Tuệ muốn chân thành bao nhiêu thì có chân thành bấy nhiêu, muốn thành khẩn bao nhiêu thì có thành khẩn bấy nhiêu: "Trên dưới tông môn chúng ta mỗi người đều bình đẳng, sao có thể bởi vì xuất thân của hắn, liền thua kém hơn chúng ta một bậc."

"......"

Tiểu huynh đệ Bùi Lâm bị khí chất của đại tiểu thư làm cho khiếp sợ, sau một khoảng thời giân không nói được một lời nào.

"Ta chỉ đang giúp hắn trị thương mà thôi." Ngu Tuệ Tuệ biết nên hành động theo cảm xúc hơn lý trí, để thực hiện hình tượng của kịch bản hào quang nữ chính cho đến cùng: "Rốt cuộc, hắn cũng là một sinh mạng vô tội......"

Bùi Lâm, bại.

Hắn trông coi cầu Ngưng Nguyệt đã được mười năm, một thổ dân chỉ biết tu luyện từ nhỏ cho đến lớn chưa bao giờ được nói chuyện với nữ tu làm gì có kiến thức đối phó cục diện này? Mặc kệ Tạ Dung Cảnh có thích tiểu bạch hoa chính nghĩa hay không, nhưng hắn đã bị đại tiểu thư lương thiện thuyết phục tới nơi. Ngay cả khi bây giờ Ngu Tuệ Tuệ có chỉ tay lên trời và nói mặt trăng đang thiếu một mảnh thật đáng thương, hắn cũng sẽ giúp đại tiểu thư tu bổ mặt trăng thành hình tròn.

Sau nhiều lần xác nhận Tạ Dung Cảnh không có kinh mạch không gây ra mối đe dọa nào, Bùi Lâm đi một bước quay đầu ba lần mới rời khỏi cửa viện.

"Cái kia...... Ngươi khỏe không?"

Ngu Tuệ Tuệ có chút hối hận vì đã không giữ Bùi Lâm ở bên mình, có lẽ đã nghe quá nhiều sự tích đủ loại vinh quang *pháp chế già của vị này, cùng hắn ở chung một chỗ, cô có cảm giác không được thoải mái lắm.

(*) Pháp chế già - 法制咖: Chỉ những minh tinh uống rượu, lái xe, ăn chơi nghiện mai thúy... 咖 trong giới giải trí Đài Loan có nghĩa là diễn viên, người nổi tiếng. Nói cách khác法制咖 là người nổi tiếng vi phạm pháp luật.

Tạ Dung Cảnh nghiêng đầu, trong mắt hắc bạch phân mình tràn ngập hình bóng cô.

Ngu Tuệ Tuệ phát hiện hắn có một đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt có vài phần thờ ơ, thoạt nhìn có chút bi quan chán đời. Con ngươi màu đen phản chiếu ánh trăng màu trắng bạc, nếu không phải do sắc mặt quá nhợt nhạt, thật sự không giống đại vai ác tý nào.

Hai người không ai nói gì cả, ngay cả gió dường như cũng lặng yên.

Không biết có phải do ảo giác hay không, sự khó chịu trong lòng Ngu Tuệ Tuệ càng ngày càng rõ, nếu nó phải là một phép ẩn dụ, thì giống như ai đó đã lắp camera vô hình xung quanh cô vậy, đang bí mật quan sát, và phân tích cô.

Nếu Ngu Tuệ Tuệ là cây lúa, hiện tại đã thoải mái nằm trên giường đến phát ngốc rồi, đáng tiếc cô là đại tiểu thư của Thiên Chiếu Môn, hình tượng mới là tiểu bạch hoa lương thiện.

Mệt mỏi quá, hoá ra đóng một thân phận khác lại vất vả như vậy sao.

Còn muốn đứng ở trong sân bao lâu vậy......

Chân cô tê cứng rồi, muốn lên giường nằm.

Hơn nữa bên ngoài cũng rất lạnh nhe......

"Đại tiểu thư phẩm hạnh thanh cao."

Không biết qua bao lâu, Tạ Dung Cảnh chậm rãi moqr miệng, âm cuối của hắn có hơi lên cao, mỗi một chữ nói ra đều kéo dài rất lâu.

Hắn nói những lời khen ngợi, nhưng cố tình lại nghe không ra sự tôn kính.

Ngu Tuệ Tuệ cũng không biết đối phương có ý tứ gì, bất quá, mặc kệ nó thôi.

Cho dù là trào phúng, thì cũng đang nói đến đại tiểu thư kia, có liên quan gì đến Ngu Tuệ Tuệ ta chứ jpg.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên gặp nhau, điều quan trọng nhất bây giờ là, đừng đứng trong sân nói bóng nói gió nữa.

"Ngươi chảy máu rồi này." Cô lo lắng nói: "Trước tiên vào phòng khách lấy ít dược đi."

Tạ Dung Cảnh không nói được, cũng chưa nói không được, hắn đỡ lấy thanh tre bên cạnh để đứng lên, sợi dây xích đeo ở cổ tay phát ra tiếng leng keng.

Hắn tiến về phía trước hai bước, một chân đi lại có hơi khó khăn, trên mặt đất lờ mờ có một vệt máu kéo dài.

Đột nhiên, hắn lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất.

"Ngươi không sao chứ......" Ngu Tuệ Tuệ giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn.

Đầu ngón tay chạm vào cánh tay Tạ Dung Cảnh xuyên qua lớp vải mỏng, thân hình của người đằng sau rõ ràng cứng đờ trong chốc lát.

Cứ như vậy trong lúc nhất thời, Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương, sự lạnh lẽo này xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô theo bản năng muốn chạy trốn khỏi nơi đây.

Nhưng giây tiếp theo, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhận thấy vẻ mặt cô đã thay đổi, thậm chí Tạ Dung Cảnh còn thân thiện gật đầu với cô, dường như cảm giác nguy hiểm vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Hai người bình yên vô sự tiến vào gian phòng, khóa cửa ngăn ánh trăng trải đầy trên mặt đất ở bên ngoài.

Ngu Tuệ Tuệ sắp xếp để hắn ở phòng giành cho khách ngay bên cạnh, Tạ Dung Cảnh tùy tiện ngồi xuống *thái sư ỷ, đầu ngón tay vẫn theo quy luật nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

(*) Thái sư ỷ - 太师椅: Là loại ghế có lưng tựa cao, hai bên có chỗ đặt tay. Loại ghế này đã có từ thời Tống. Thoạt đầu nó giống như giao ỷ (giao ỷ là loại ghế có thể xếp được, có chỗ tựa lưng và đặt tay), nhưng không xếp được. Thành ghế và tay vịn hai bên ghế nối liền với lưng ghế và mặt ghế, chứ không tách khỏi mặt ghế như giao ỷ. Lưng ghế cũng thẳng chứ không xiên như giao ỷ. Đến thời Minh, lưng Thái Sư Ỷ làm cao hơn nữa và thường chạm thủng, hoa văn uốn lượn cầu kỳ sao cho phía trên của lưng ghế gồm nhiều đoạn uốn lượn, móc vào nhau, ghế cũng được làm to hơn trước, chân ghế, thành ghế đều được chạm trổ, uốn lượn thật thanh nhã. Có thuyết nói loại ghế này mô phỏng các pháp tọa giảng kinh của người Ấn Độ.



- - đong, đong, đong.

Ngu Tuệ Tuệ:......

Gõ mõ à?

Xuyên tới đây đã mấy canh giờ thật quá phong phú, cô muốn tan làm để đi ngủ.

Cho dù muốn bồi dưỡng một chút tình cảm quan với Tạ Dung Cảnh, thì hai người cũng chỉ mới gặp nhau, không cần phải biểu hiện quá mức nhiệt tình.

Đây không phải là lười biếng không muốn làm việc đâu, là tuân theo sự phát triển đúng đắn của các mối quan hệ giữa người với người, ừm, chính là như vậy!

Ngu Tuệ Tuệ lần theo ký ức, tìm thấy một bình sứ ngọc bích có kích thước bằng ngón tay cái, đẩy nó đến trước mặt đại vai ác.

"Đây là bích oánh cao, rất có tác dụng với vết thương của ngươi." Cô giới thiệu: "Ngươi tự mình bôi được không? Hay là muốn ta giúp ngươi."

Tốt nhất là tự mình bôi đi, cô vừa quan sát qua: Sợi xích trên tay Tạ Dung Cảnh rất dài, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc bôi thuốc.

Đối tượng của nhiệm vụ ngươi đã là một người trưởng thành, hẳn là nên học cách tự mình bôi thuốc đi, mà không phải làm phiền ta bạch nguyệt quang tương lai, cảm ơn.

Nhìn thấy Tạ Dung Cảnh chậm rãi cầm bình dược lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Vừa mơiz đứng dậy, cổ tay đột nhiên bị người ta khóa chặt trên mặt bàn.

Leng keng --

Tiếng kim loại va chạm vang lên, trong không khí tràn ngập một mùi rỉ sét.

Nhiệt độ cơ thể của Tạ Dung Cảnh thấp hơn bình thường một ít, khiến cô liên tưởng đến một loại động vật bò sát máu lạnh nào đó. Hắn siết chặt cổ tay cô, thậm chí Ngu Tuệ Tuệ còn có thể cảm nhận được mạch đập của mình trong lòng bàn tay đối phương.

*Hắc nguyệt phong cao, còn có thái độ không rõ thực hư của đại vai đang lôi kéo tay cô, gợi nhớ đến hình ảnh của vị này, nhìn thế nào cũng giống mở đầu một cuốn tiểu thuyết kinh dị.

(*) Nguyệt hắc phong cao - 月黑风高: Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." [月黑杀人夜, 风高放火天. ]. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Ngoài dự đoán, Tạ Dung Cảnh không làm gì cả.

Hắn chỉ kéo lại một khoảng thời gian rồi buông ra, phớt lờ Ngu Tuệ Tuệ người đang định rời đi sau khi chúc ngủ ngon, và ở một mình trong phòng dành cho khách.