Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Nam Chính Cặn Bã

Chương 35



Edit: Uen

Beta: Vô Ảnh

Tin nhắn cuối cùng là giọng nói, Bạch Tiêu tò mò mở ra.

"Phòng làm việc của anh luôn sẵn sàng chào đón em, bé thỏ con nhổ củ cải trắng."

Bạch Tiêu lập tức đầu đầy vạch đen, tuy cô không cảm thấy đang trong giờ công việc bận rộn mà tán nhảm là một lịch sử đen tối, nhưng không thể không để ý trong lúc tăng ca anh có hay chăng vì để gửi cái file thoại này cho cô đã sải chân rời khỏi nơi làm việc hơn hai mét mà làm lãng phí rất nhiều thời gian của nhân viên trướng dưới, tổng giám đốc liệu có thể nhận thức được sự vất vả này của bọn họ không!?

Không, anh không thể.

Bạch Tiêu vốn vẫn còn do dự, lúc này ngược lại thật muốn đi xem trạng thái làm việc của Cố Minh Chiêu.

Lái xe đến công ty anh, trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường cô chợt nhận được thông báo tin nhắn mới từ Tô Thiên Linh, thời gian ghi hình cho năm tập đầu tiên đã được sắp xếp xong xuôi, quả nhiên là tiết mục trình diễn tài năng của đám thiếu niên thực tập sinh từ Tomoro.

Cho nên Tô Thiên Linh đây là có ý định cắt đứt sản phẩm của công ty Bạch Mộ khỏi tay Trình Lại Ngọc? Nghĩ đến đây, mắt Bạch Tiêu đột nhiên sáng lên, niềm vui sướng bỗng chốc được nhân đôi.

"Linh Linh, tiết mục này từ bên Tomoro ra đấy, cậu có vừa ý tuyển thủ nào không? Tôi sẽ nói với anh trai một tiếng..."

*****

Bạch Tiêu đã đến công ty Stone, trợ lý của Cố Minh Chiêu đã sớm chờ ở cửa thang máy, đập vào mắt cô là đôi giày theo phong cách Tây Âu, trên cổ thắt chiếc cà vạt tinh xảo, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, ngoại trừ không đeo kính ra, còn lại toàn bộ như đúc ra từ một khuôn của thư ký Kim.

"Tôi là tổng trợ lý của Quý tổng, Bạch tổng có thể gọi tôi là Tiểu Sở." Tiểu Sở nho nhã lễ độ nói, "Quý tổng đang họp video, Bạch tiểu thư phiền chờ một lát, mời ngài đi theo tôi."

Bạch Tiêu cho rằng Tiểu Sở đưa mình đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, kết quả đổi phương mang cô tới thẳng tới phòng làm việc của Cố Minh Chiêu, nhẹ nhàng gõ hai lần liền đẩy cửa đi vào.

Cố Minh Chiêu đang ngồi ở trước bàn làm việc, âu phục vắt ở một bên, trên người anh chỉ mặc nhẹ nhàng một chiếc áo sơ mi màu đen. Một tay nâng cằm, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc nghiêm túc nhìn màn hình, nghe thấy động tĩnh có người vào Cố Minh Chiêu mới dời mắt từ trên máy tính sang.

Giương mắt nhìn thấy Bạch Tiêu, mặt mày anh lập tức trở nên ấm áp.

Tiểu Sở ngầm hiểu, yên lặng dẫn Bạch Tiêu tới sofa đối diện ngồi xuống, bưng lên một ly cà phê nóng xong liền rời đi.

Bạch Tiêu ngẩng đầu, chán muốn chết nhìn cái người đang tập trung tinh thần làm việc. Ngoại trừ ánh mắt khi cô vừa mới vào cửa, đén bây giờ Cố Mình Chiêu vẫn chỉ một mực chú ý vào màn hình máy tính, lông mày còn hơi cau lại.

Vì anh đang đeo tai nghe, nên Bạch Tiêu không nghe được bên kia nói gì, còn Cố Minh Chiêu đại đa số thời gian là lắng nghe, thi thoảng mới lời ít ý nhiều mà chỉ thị vài câu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, cách nhau cả một khoảng không lớn mà Bạch Tiêu cũng cảm thấy có cảm giác lành lạnh.

Nếu để ý thật ra, phòng làm việc của Cố Minh Chiêu so ra có phần lớn hơn với phòng của Bạch Tiêu, có thể là do đồ đạc bày trí tương đối ít, cho nên nhìn qua rộng rãi và sáng sủa hơn nhiều, không tính đến chiếc bàn gỗ lim cực lớn không dính một hạt bụi mà người nào đó đang ngồi kia, thì ngoại trừ những đồ đạc thiết yếu cần sử dụng, cô cũng không tìm được một đồ vật thừa thãi nào khác.

Giống hệt như khí chất của chủ nhân nó, sạch sẽ, trầm tĩnh và tinh tế.

Ai, cô đột nhiên thật muốn sang bên A làm việc.

Ước chừng nửa giờ sau, hội nghị chấm dứt. Cố Minh Chiêu tắt video, tháo tai nghe, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiêu hai mắt lập tức trở nên ôn nhu, khóe môi nhếch lên tỏa ra sự vui vẻ không dễ dàng phát giác.

"Ngại quá, đã để em đợi lâu rồi." Cố Minh Chiêu ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, nghiêng người cúi đầu nói, "Mới vừa rồi em nhìn cái gì vậy?"

Bạch Tiêu: "Nhìn anh làm việc. Anh lãnh khốc như vậy lại còn trưng ra bộ mặt nghiêm túc chẳng kém, liệu có dọa cho cấp dưới hoảng hốt gào to hay không?"

Cố Minh Chiêu: "Anh là làm việc chứ không phải bán rẻ tiếng cười. Bọn họ không muốn anh lạnh lùng thì đừng có mang anh ra khảo nghiệm với chỉ số IQ của họ."

Bạch Tiêu nhìn thấy khóe môi anh cong nhẹ lộ ra tâm tình thực chất đang vui vẻ, liền trêu chọc nói: "Vậy anh bây giờ có tính là đang bán tiếng cười không?"

Cố Minh Chiêu nụ cười càng sâu: "Tính chứ, thế Bạch tiểu thư có muốn mua không?"

"...... Mua không nổi."

Xử lý xong việc lặt vặt còn sót lại, Cố Minh Chiêu nhanh chóng chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời khỏi công ty, lúc này bộ phận vận hành lại mang tới một bản báo cáo tài chính.

Quản lý không nghĩ tới văn phóng tổng giám đốc còn có khách, giao báo cáo cho Cố Minh Chiêu xong, tay vẫn sững sờ nâng ở giữa không trung. Ba người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tiêu lại ngồi xuống.

"Sếp bận ạ."

Quản lý kịp phản ứng, tranh thủ thời gian liền lẻn đi.

Cố Minh Chiêu ngồi trở lại ghế tổng giám đốc, hướng Bạch Tiêu nở nụ cười áy náy, "Thật ngại quá, Tiêu Tiêu phiền em đợi anh thêm chút nữa vậy."

"Không sao."

"Ừ, Ngoan."

"............"

Cố Minh Chiêu cúi đầu chăm chú đọc qua báo cáo đánh giá, Bạch Tiêu chơi game vài phút liền quay đầu liếc nhìn một cái.

Quan sát từ góc độ này, không thể không cảm thán chiếc mũi cao thẳng tinh xảo cùng lông mi cong dài của Cố Minh Chiêu cực ký thu hút ánh mắt người khác, trong lòng Bạch Tiêu run lên, nhanh chóng dời ánh mắt, tiếp tục chơi trò chơi còn dang dở.

Một lát sau, Cố Minh Chiêu đột nhiên nói: "Tiêu Tiêu, em tới đây giúp anh nhìn một chút."

Bạch Tiêu tạm dừng trò chơi, chần chờ nói: "Không tốt lắm đâu, dù gì cũng là cơ mật của công ty anh."

Cố Minh Chiêu: "Không tính là cơ mật, anh là khách hàng của em."

Bạch Tiêu nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy đứng dậy vừa đi vừa nói: "Đây coi như là tăng ca, thêm tiền."

Cố Minh Chiêu sửng sốt hai giây, cực kỳ nhanh gọn lôi bóp ra, vừa nhìn vào trong liền giống như khó xử nói: "Aiz, tiền mặt không đủ. Bạch tổng nhìn xem, không thì anh lấy bản thân mình ra gán nợ? Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, khỏi phải nói dùng rất tốt."

"Anh lo làm nhanh lên, lát nữa đến giờ cao điểm sẽ kẹt xe." Bạch Tiêu nhịn cười, ngồi xuống bàn làm việc đối diện, mặt không chút biểu tình nói.

Báo cáo đánh giá rất chuyên nghiệp, vừa nhìn liền thấy chính là do một người có năng lực làm ra, chẳng qua là quá chuyên nghiệp ngắn gọn, không cân nhắc đến liệu người không chuyên nghiệp có khả năng đọc được không.

Bạch Tiêu xem qua tư liệu một lần, cẩn thận giảng giải cho Cố Minh Chiêu ở phía bên kia bàn. Cố Minh Chiêu cũng là một bên A rất khó đối phó, sau khi nghe cô giải thích nhanh chóng hỏi chính xác mấy vấn đề hiểm hóc, dáng vẻ tỉnh táo trầm ổn ấy, khiến cho một người vốn thân kinh bách chiến như Bạch Tiêu cũng thiếu chút nữa không chịu được.

Cố Minh Chiêu nhìn Bạch Tiêu cầm tư liệu ngồi đối diện, đưa bút vạch vào mấy chỗ, câu môi cười nói: "Cho nên em cảm thấy báo cáo đánh giá này như thế nào?"

Bạch Tiêu: "Chỉ cần ngân sách đủ, hạng mục đa phần có thể kiếm ra lãi."

Cố Minh Chiêu hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tiêu Tiêu, bộ dáng em chăm chú làm việc thật khiến người khác rung động."

Bạch Tiêu: "???"

Cố Minh Chiêu: "Thật hy vọng em vĩnh viễn giống như ánh mặt trời đáng yêu như thế, bộ dáng cô đơn muộn phiền hôm đó tại quán bar sẽ không còn xuất hiện nữa."

"............" Bạch Tiêu trầm mặc chốc lát, tâm bình khí hòa nói, "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rơi vào trạng thái đó lần nữa."

Hai người dùng qua bữa tối, thấy thời gian còn sớm, đi ra đê sông, một bên ngắm nhìn mười dặm hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng, một bên nói chuyện phiếm tản bộ.

Cố Minh Chiêu một nửa thời gian đều là ở nước ngoài, lại thêm Cố tiên sinh ảnh hưởng, khi tham gia các hoạt động xã hội để mưu cầu danh lợi, anh cũng từng gây ra không ít chuyện chê cười, hai người chia sẻ với nhau những chuyện ngu xuẩn thời đại học, đôi mắt lập lòe ánh sáng lấp lánh, trao nhau nỗi thấu hiểu.

"Tiêu Tiêu, em thật sự khác với những gì cha anh kể." Cố Minh Chiêu cười nói, "Thật là ngốc nghếch đáng yêu."

Bạch Tiêu giật giật khóe miệng, "Tôi thì khác, cha tôi chưa từng nhắc tới anh. Lại nói, tôi ngốc chỗ nào chứ?"

Ngắm nhìn dòng người qua lại, tản bộ thưởng thức cảnh đêm, Cố Minh Chiêu khoanh hai tay trước ngực, dựa vào lan can bảo hộ, khóe môi giương lên: "Lần thứ nhất gặp mặt tại nhà ăn tư nhân, em rõ ràng cả kinh đến hét lên, lại giả vờ như không thèm để ý chút nào, anh thiếu chút nữa đã bị em lừa gạt rồi."

"...... Cái này thì có quan hệ gì với ngu xuẩn." Bạch Tiêu không cam lòng yếu thế, "Lần thứ nhất gặp mặt anh cũng đâu chịu thua quá nhiều, lúc đầu trầm ổn tỉnh táo nho nhã lễ độ, chớp mắt một cái đã đùa giỡn chơi xấu."

"Tại sao là anh chơi xấu? Rõ ràng là em ngủ với anh xong, không nguyện ý chịu trách nhiệm, anh cũng thật khó khăn. Bị em túm cổ rót nhiều rượu như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại em thế mà không thèm nhìn lấy anh một cái quay đầu liền bỏ đi, ném anh một mình ở trong phòng, thậm chí chăn mền cũng không che cho, huhu."

"???"

"Như vậy đi, em phụ trách với anh, lấy anh về nhà, từ nay về sau hai ta không ai thiếu nợ ai, trên TV không phát đều chiếu như vậy sao."

Hai người nói về câu chuyện nam lặng yên nữ khóc lóc ngày đó, tuy là đang tranh cãi, nhưng trên mặt cả hai đều hiện vẻ nhẹ nhõm, không để ý chút nào tiếp tục ồn ào.

Trở lại căn hộ, Cố Minh Chiêu dùng hành động thực tế để biểu đạt ra câu "lên được phòng khách xuống được phòng bếp" trước đó không phải là lời lừa gạt qua loa. Đồ đạc Bạch Tiêu tuy không nhiều lắm nhưng lại rất vụn vặt, vậy mà một mình Cố Minh Chiêu chỉ vỏn vẹn đóng gói trong hai mươi phút đã xong rồi.

Bạch Tiêu mắt trừng lớn, nhìn đại lão đang thu dọn nhà cửa.

Cố Minh Chiêu bị cô nhìn chăm chú như thế, trong lòng run lên, kìm lòng không được đưa tay quơ quơ trước mặt Bạch Tiêu, "Còn đồ vật nào khác không? Nếu không thì chúng ta đi thôi."

Bạch Tiêu ôm vợt bóng bàn: "Ừ ừ."

Nhà họ Cố cũng ở trong khu biệt thự, chẳng qua Cố Minh Chiêu ban ngày đi làm buổi tối lại hẹn bạn bè, chạy tới chạy lui bất tiện, nên phần lớn thời gian đều ở bên căn hộ trung tâm, nhưng so với Bạch Tiêu, người một năm nay quay về không tới hai lần mà nói, thì anh quen thuộc đường nẻo hơn cô nhiều.

Xe dừng ở cổng lớn biệt thự, đèn đường kiểu Âu đã sáng lên, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Cố Minh Chiêu nghiêng người liếc mắt nhìn, nói: "Có muốn anh tiễn em vào hay không?"

Bạch Tiêu: "Anh tôi có thể ở đây, không cần đâu."

Cố Minh Chiêu ồ một tiếng, nghiêng cổ nói: "Em sợ Mộ ca nhìn thấy chúng ta à?"

Nói đến đây, Bạch Tiêu cũng rất tò mò: "Anh tôi lợi hại, thông minh như vậy mà anh không sợ sao?"

Cố Minh Chiêu ánh mắt khẽ động, "Em rất sùng bái Mộ ca?"

"Còn phải hỏi sao, anh ấy chẳng những thông minh cơ trí, trầm ổn tỉnh táo, lực phán đoán bậc nhất, lớn lên còn đẹp trai, quan trọng là có cả năng lực nghiệp vụ siêu mạnh nữa." Bạch Tiêu vạch từng ngón tay, "Đàn ông ưu tú như vậy không ai lại không sùng bái, tất nhiên nếu không có anh ấy tôi cũng không thể biết anh."

Cố Minh Chiêu bật cười, thò tay véo má Bạch Tiêu, "Rất tốt, còn nói anh là quỷ đùa giỡn, em bây giờ càng ngày càng quen đường quen nẻo đùa giỡn anh đấy."

Bạch Tiêu không để anh theo tiễn mình, kéo lấy hành lý trực tiếp bước vào cổng lớn. Đi được một lúc, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chưa tới hai bước, ngẩng đầu, đã thấy Bạch Mộ một tay đút túi, dựa vào cột đá trước cửa, lẳng lặng nhìn cô.

Đmm, Bạch Tiêu kinh hãi, cô rốt cục biết chỗ nào không đúng rồi!

Cố Minh Chiêu dám bóp mặt của mình!

Chờ phía sau truyền đến tiếng xe rời đi, Bạch Mộ sải bước đi tới, tiếp nhận hành lý trong tay Bạch Tiêu, "Cố Minh Chiêu đưa em về?"

Bạch Tiêu gật gật đầu, muốn há miệng giải thích, nhưng có thể là do nhìn thấy đôi mắt tựa như hiểu rõ hết thảy của Bạch Mộ, cô bỗng chốc cảm thấy giải thích cũng chỉ là dư thừa. Từ sau khi bị Tô Thiên Linh tẩy não, việc phủ nhận đối với Bạch Tiêu mà nói cô cũng không quá chắc chắn.

"Vào đi thôi."

Cố Minh Chiêu nghỉ ngơi trên xe một chút, sau khi cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực bình tĩnh trở lại mới lấy điện thoại di động ra đăng nhập Weibo, chỉnh sửa nhật ký tâm trạng hôm nay.

Lần thứ nhất cùng Tiêu Tiêu làm việc với nhau, phát hiện dáng vẻ chăm chú làm việc của cô ấy, chỗ nào cũng lộ ra tự tin, cơ trí, rất thích rất thích rất thích rất thích rất thích......

Sau khi lặp đi lặp lại 140 từ "rất thích", Cố Minh Chiêu mới gửi đi, thở phào nhẹ nhõm.

****

Nguyên chủ tuy chuyển ra ngoài rất nhiều năm, nhưng gian phòng của cô ấy vẫn luôn được thu thập quét dọn sáng sủa sạch sẽ. Bạch Mộ đem hành lý giao cho người hầu, ở sofa phòng khách xong liền ngồi xuống.

Người hầu bưng lên một bình trà Long Tỉnh liền rời đi, cha mẹ Bạch sáng sớm đã đi nghỉ phép ở đảo nhỏ phía nam, phòng khách lớn như vậy chỉ còn có hai người bọn họ.

Bạch Tiêu nhìn bộ dáng này đoán ra anh ấy có điều muốn nói, liền ngồi đối diện với Bạch Mộ, một tay chống cằm hỏi: "Anh, có chuyện gì sao?"

Bạch Mộ liếc nhìn tư thế thả lỏng của xem gái, cố dằn ý niệm vừa động trong lòng, "Em hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước ngày mai lại nói."

"Hôm nay hay ngày mai cũng như nhau thôi." Bạch Tiêu đổi lại tư thế, hai tay chống cằm nháy mắt, "Có chuyện gì anh cứ việc nói."

Bạch Mộ cúi xuống nhấp một ngụm trà, trong đầu nhanh chóng hiện lên thần sắc giọng điệu mấy tháng này của Bạch Tiêu, đặt chén trà xuống bình tĩnh nói: "Tiêu Tiêu, em hiện tại là đang nghỉ phép, có thể ở nhà nghỉ ngơi sao?"

"Đúng vậy, một tháng."

"Vậy nếu em không có việc gì thì có muốn về công ty giúp anh một chút không?" Bạch Mộ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua cô, nói tiếp, "Trước đó không lâu công ty mới thu mua Tomoro, Trường Hằng vẫn chưa quyết định sẽ cử ai làm quản lý... Hoặc là có bộ phận nào của Trường Hằng mà em cảm thấy quan tâm không?"

Đây là quyết định anh ấy đưa ra sau khi suy đi tính lại, nếu đổi lại là Bạch Tiêu của trước kia anh ấy chắc chắn sẽ không đề cập đến những việc này với cô. Chẳng qua thay đổi của em gái gần đây khiến anh ấy vừa kinh ngạc lại vui vẻ, với tư cách là anh trai, anh ấy phải cố gắng tìm cách để gia đình hòa hợp như trước.

Vị trí bên cạnh cha nên có Bạch Tiêu, Bạch Mộ hiểu rõ em gái mình kiêu ngạo như thế nào, nên anh ấy phải là người lên tiếng.

Bạch Tiêu không kịp phản ứng trong chốc lát, thăm dò nói: "Có bộ phận nào được gọi là nghỉ ngơi kết hợp dưỡng sinh hay không?"

"???"

"Em nói giỡn với anh thôi." Bạch Tiêu ha ha cười hai tiếng, "Em cũng chỉ có tầm một tháng ngày nghỉ, về công ty làm nửa vời, đây không phải chuốc thêm phiền ư?"

Bạch Mộ trầm tư một lát, "Em nếu tìm được vị trí thích hợp, thì có thể ở công ty điều hành lâu dài."

Bạch Tiêu lắc đầu: "Vậy không được, anh đừng nhìn em hiện tại rất rảnh rỗi, cuối năm sẽ tăng ca đến mẹ cũng không nhận ra đấy. Nào có hơi sức để tới quản lý công ty? Hơn nữa em rất thích công việc hiện tại, thích làm bên B, thích xe bảng báo cáo, thích làm cố vấn, thích xem tiểu bằng hữu tinh thần phấn chấn phồn vinh.

Ô ô ô, cô không có, cô không phải, nói lời trái lương tâm quả thực tim rất đau.

Bạch Mộ biết rõ việc này không dễ đàm phán thành công, nhưng mà Bạch Tiêu cự tuyệt lưu loát dứt khoát như vậy vẫn làm cho ánh mắt anh ấy ảm đạm. Cũng may cô cũng chỉ đơn thuần từ chối, không có tỏ ra phản cảm chán ghét, cũng không có giống như trước kia lập tức vung tay rời đi.

"Như vậy đi, em hiện tại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến công ty một chuyến, thử qua lại nói tiếp, không nên cự tuyệt vội vã như thế." Bạch Mộ nói khẽ, "Coi như... Coi như thay đổi địa điểm đi, thay đổi lại tâm tình, thư giãn một tí, thế nào?"

Bạch Tiêu kinh ngạc mà nhìn Bạch Mộ, nghe được trong âm thanh lạnh như băng lộ ra chút nhu hòa và ấm áp. Không hổ là thần tượng cô sùng bái, mới từ trên bệ thần hơi thò chân ra một chút thôi đã khiến cô chịu không nổi rồi.

"Thử thôi thì không thành vấn đề, chẳng qua em đối với việc quản lý, đưa công ty vào hoạt động nhiệm vụ vẫn luôn dốt đặc cán mai, muốn làm thì cũng chỉ có thể bắt đầu từ ba bộ phận, kiểm toán nội bộ, tài chính, đầu tư chọn một trong số đó thôi."

"Em thông minh như vậy, tiếp quản cũng sẽ dễ dàng thôi." Bạch Mộ nhàn nhạt quét mắt qua cô, chắc chắc nói, "Có anh ở đây, đừng lo lắng."

Bạch Tiêu sững sờ, bất tri bất giác gật gật đầu, "Được."

Xong xuôi Bạch Mộ liền vào thư phòng làm việc, Bạch Tiêu tiếp tục ở lại phòng khách uống trà ngẩn người, thuận tiện làm quen lại một lần nữa hoàn cảnh trong nhà. Cô cảm thấy những lời nói vừa nãy của Bạch Mộ rất quen thuộc, nâng cằm lên cẩn thận nhớ lại từng đoạn đối thoại chi tiết của《True Game》.

Một hồi lâu, cô đột nhiên nhớ ra, cảm giác quen thuộc này là tới từ trí nhớ của nguyên chủ.

Khi bọn họ còn rất nhỏ, Bạch Mộ thường xuyên nói với nguyên chủ: "Có anh trai ở đây, đừng lo lắng."