Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 91: "Chụp lén anh à?"



Editor: Lilac | Beta-er: lnc

Có thể nói gần đây thầy Lưu đang độ xuân phong đắc ý, từ sau khi tiếp nhận lớp 11-7 đến giờ, thầy chưa từng sảng khoái đến vậy, ngay cả viết giáo án cũng nhiệt tình hơn bình thường.

Đối với một người làm nghề giáo mà nói, không có gì so được với chuyện một học sinh đội sổ trở nên tiến bộ, chưa kể Doanh Kiêu còn là một học sinh cá biệt đến vậy.

Ấy vậy mà chỉ chưa đến một học kỳ, thành tích đã tăng từ 400 điểm lên 566 điểm. Từ giờ đến thời điểm thi đại học còn khoảng một năm rưỡi nữa, nếu thằng bé vẫn luôn kiên trì đi lên...

Thầy Lưu không nhịn được, bật cười thành tiếng, lớp mình lại sinh ra thêm một "đối thủ nặng kí" nữa chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

"Thầy Lưu, thầy đỉnh thật đấy." Trong văn phòng, một giáo viên chủ nhiệm vừa chuẩn bị xong bài giảng của mình, ngẩng đầu lên xoa xoa cổ, hâm mộ nói: "Một thằng nhóc cứng đầu như Doanh Kiêu mà qua tay thầy cũng thành học sinh giỏi cho được."

Một giáo viên trẻ bên cạnh cũng chen miệng hỏi: "Doanh Kiêu? Sao cái tên này quen quen?"

Thầy giáo kia nhanh chóng phổ cập lại cho đồng nghiệp trẻ: "Tiểu Trần mới về trường không lâu nên chắc không biết cái cậu Doanh Kiêu này quậy cực kì, năm lớp 10 cậu ta đánh một giáo viên trong trường nhập viện. Cuối cùng cậu ta chẳng bị làm sao, còn thầy giáo kia thì bị đuổi việc."

Thầy giáo Tiểu Trần không khỏi kinh ngạc: "Như vậy không phải hơi quá đáng rồi à?"

Thầy Lưu nghe không nổi nữa, hừ lạnh một tiếng, đặt cây bút xuống bàn: "Người quá đáng không phải Doanh Kiêu, là do giáo viên kia cố ý để lộ đề cho thằng nhỏ biết rồi lại đổ ngược nó gian lận. Học sinh lớp tôi sao tôi lại không biết? Doanh Kiêu sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện đó."

Còn một vài lời mà thầy Lưu không nói, giáo viên kia đáng ghét nhất không phải vì điều đó, mà là vì gã nhận tiền của mẹ kế Doanh Kiêu rồi vu khống Doanh Kiêu cưỡng bức con gái nhà người ta.

Để hủy hoại một cậu thanh niên đang độ mới lớn cực kì đơn giản, chẳng cần chứng cứ đanh thép rõ ràng, cũng chẳng cần mưu cao kế hiểm làm gì. Chỉ cần khiến cho một người "thầy" bâng quơ hời hợt thêm mấy câu bôi đen là được.

Một bên là học sinh cá biệt với thành tích lẹt đẹt, bên còn lại là thầy giáo đức cao vọng trọng thì thử hỏi xem người ta sẽ chọn tin vào ai?

Tiếng xấu bay xa, còn lời thanh minh trong sạch thì mấy ai thèm để tâm.

Con trai trong khoảng thời gian dậy thì là có lòng tự ái cao nhất, cũng yêu thể diện. Vẫn may là đụng phải Doanh Kiêu, nếu là người khác thì có lẽ sau khi bị người người dòm ngó chỉ trỏ, bị vu khống một cách ác ý như vậy đã sớm sụp đổ và xin thôi học từ lâu rồi.

Thầy giáo Tiểu Trần biết mình nói sai, cẩn thận nhìn gương mặt đen thui của thầy Lưu một chút rồi lại nhìn giáo viên đang ngậm chặt miệng không nói lời nào kia rồi cũng im lặng, không nói thêm lời nào nữa.

Thầy Vương dạy hóa vốn đang đọc sách cũng nhận ra được bầu không khí có hơi khựng lại, vội giảng hòa: "Nói mới nhớ, không nhắc tới Cảnh Từ thì Doanh Kiêu chính là học sinh thông minh nhất mà tôi từng dạy."

Triệu Phong cũng cười nói: "Lão Lưu, không phải phong thủy lớp ông hơi bị tốt quá rồi đấy chứ? Một Cảnh Từ còn chưa đủ, giờ có thêm Doanh Kiêu nữa."

Mấy lời này thầy Lưu thích nghe, ông cố ghìm khóe môi đang cong cong của mình, làm bộ như không để ý nói: "Cũng không có gì đâu, chẳng qua chỉ là một lần thi thôi ấy mà, còn phải xem xem lần sau thành tích của em ấy có còn ổn định như vậy không đã."

Nói xong, ông khép tập giáo án lại, xách theo bình nước của mình: "Mấy thầy cô nói chuyện đi, tôi qua lớp xem chút."

Thầy Lưu ra khỏi văn phòng, đi thẳng tới lớp 11-7. Ông không trực tiếp vào cửa mà lặng lẽ đứng sau cửa, nhìn vào trong lớp qua một lớp cửa kính nhỏ.

Thấy Doanh Kiêu đang cúi đầu học bài, không quậy cùng Trịnh Khuyết bên cạnh, lúc này ông mới hài lòng gật đầu, từ từ bước vào trong lớp.

"Thằng nhóc to mồm nhất này!" Thầy Lưu xuống hàng cuối cùng, dùng sách vỗ Trịnh Khuyết mấy cái: "Xem Doanh Kiêu chăm chỉ như nào kìa, mấy cậu có quan hệ tốt như vậy mà sao không học bạn tí nào vậy hả!"

Trịnh Khuyết ôm đầu, lệ rơi trong lòng nhiều chút.

Anh Kiêu vì yêu mà phấn đấu học tập, chứ cậu chàng vừa không theo đuổi được cô bạn kia vừa không có tình yêu thì động lực ở đâu ra?

Một yêu đương nồng nhiệt vs. một chó độc thân. Không cùng giai cấp thì sao có thể đặt cạnh nhau mà so sánh đây?

Thầy Lưu không thèm quản cậu chàng nữa, ánh mắt nhìn về phía sách bài tập của Doanh Kiêu: "Đang làm hóa à?"

Doanh Kiêu khẽ gật đầu.

Thầy Lưu ho khan một tiếng, như vô tình nói: "Điểm toán của em vẫn hơi thấp, nên dành nhiều thời gian cho môn toán hơn."

Doanh Kiêu: "..."

Doanh Kiêu bật cười: "Vâng ạ."

Thầy Lưu dặn dò thêm mấy câu rồi đi một vòng trong lớp, cái gì nên thu thì thu, nên gõ thì gõ, xong xuôi mới rời đi.

Doanh Kiêu cũng không đổi sang làm đề toán, Cảnh Từ làm cho hắn một cái thời khóa biểu, bên trên sắp xếp thời gian cho từng môn học, hắn luôn tuân theo.

Vừa làm xong một bộ đề hóa thì cũng là lúc tiết tự học kết thúc. Doanh Kiêu đóng sách bài tập lại, chờ khi mọi người trong lớp ra về gần hết hắn mới đứng dậy, gõ lên mặt bàn của Cảnh Từ: "Quay về thôi."

Thời gian này hắn vẫn luôn ở lại ký túc xá. Nhưng tình huống trước mắt tạm thời thì hai người đang tách ra, không thể chạm vào nhau nên tờ đơn xin đổi phòng kí túc xá bị gác lại vô thời hạn, vẫn ở riêng như lúc ban đầu.

Cảnh Từ thu dọn cặp sách một chút rồi cùng hắn quay về phòng kí túc.

Đám con trai rửa mặt vệ sinh mau lẹ nên lúc này đã qua "giờ cao điểm" ở phòng nước. Cảnh Từ tìm một vị trí trong góc, rửa mặt với tốc độ nhanh nhất rồi thay đồ ngủ, nghĩ một chút rồi cất hai cái điện thoại đi, sau đó tới phòng Doanh Kiêu.

Doanh Kiêu đang đứng lau tóc cạnh bàn, nước bắn tung tóe khắp nơi, ánh sáng chiếu xuống mặt bàn tối màu làm cho những giọt nước trở nên lấp lánh.

"Em ngồi đi, anh sắp xong rồi."

Cảnh Từ không ngồi, những giọt nước kia khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Thấy Doanh Kiêu lau tóc gần xong thì cậu đi rút mấy tờ khăn giấy, mang tới lau bàn từ trong ra ngoài một lượt.

Doanh Kiêu đứng bên cạnh thu một loạt động tác này vào mắt, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.

Chứng ám ảnh cưỡng chế của Cảnh Từ khá nghiêm trọng nhưng vẫn có điểm tốt là chỉ để tâm đến mình mình thôi chứ chưa bao giờ ép người khác phải làm theo thói quen của cậu. Nếu thực sự chịu không nổi nữa thì cùng lắm chỉ mở miệng nhắc một câu hoặc yên lặng tự mình chỉnh sửa lại.

Doanh Kiêu híp mắt, cố ý làm chuyện xấu, lại vẩy tóc.

Mặt bàn vừa lau xong lại xuất hiện mấy giọt nước, Cảnh Từ hơi ngẩn ra, vội duỗi tay lau lại lần nữa.

Doanh Kiêu rất thích cái cảm giác Cảnh Từ xoay tới xoay lui cạnh hắn, vậy nên từ trước tới giờ, lúc hai người ở chung, hắn sẽ cố ý ném quần áo lung tung, không đắp chăn, rồi nhìn Cảnh Từ lọ mọ dọn đồ sau lưng mình, cảm giác cực kì thỏa mãn.

Bởi vậy Cảnh Từ càng dọn càng bẩn, cậu không biết phải làm thế nào, chỉ đành ngước mắt nhìn Doanh Kiêu: "Anh đừng quậy nữa."

"Em nói ai quậy cơ?" Doanh Kiêu làm chuyện xấu mà không biết ngại: "Tóc nhỏ nước mà trách anh hả? Sao em vô lý vậy?"

Cảnh Từ: "..."

Cảnh Từ biết hắn cố ý bắt nạt người khác, cúi đầu định lau lại lần nữa thì khăn giấy trên tay bị Doanh Kiêu lấy đi.

"Không trêu em nữa." Doanh Kiêu khẽ cười, tự mình động tay lau sạch bàn. Sau đó biếng nhác dựa bên lan can giường, hỏi Cảnh Từ: "Sao hôm nay động tác lại mau lẹ thế?"

Cảnh Từ tránh không trả lời câu hỏi này, lấy điện thoại ra đưa cho hắn: "Trả điện thoại cho anh."

"Ừ?" Doanh Kiêu không nhận: "Sao thế"

"Em..." Cảnh Từ cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Mai em sẽ đi tập huấn."

"Vậy nên?" Ý cậu là gì, Doanh Kiêu rõ như lòng bàn tay nhưng vẫn cố ý hỏi một câu.

Mình đã nói đến mức này rồi, sao Doanh Kiêu vẫn mãi không hiểu vậy chứ?

Mặt Cảnh Từ hơi ửng hồng, giải thích: "Đến lúc đó... chúng ta liên lạc với nhau."

Lòng Doanh Kiêu mềm nhũn, biết cậu không nỡ nên nhẹ nhàng trấn an: "Em cứ cầm đi, mai anh ra ga tàu tiễn em thì lúc đó em đưa anh trước khi soát vé là được."

"Không cần!" Cảnh Từ lên tiếng gần như ngay khi hắn vừa dứt lời: "Em không cần anh tiễn."

Phản ứng của Cảnh Từ hơi lớn khiến Doanh Kiêu có phần bất ngờ: "Sao thế bé cưng? Chiều mai được nghỉ, anh tiễn em cũng không ảnh hưởng gì."

Cảnh Từ vẫn lắc đầu, vẻ mặt kiên định như cũ: "Anh, em không muốn anh tiễn."

Ảnh hưởng của lần chia tay trong mộng đó với cậu quá lớn, tới tận bây giờ, mỗi lần nghĩ đến hình ảnh Doanh Kiêu tiễn cậu là cậu lại cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng có thể nhìn ra được cậu thực sự không muốn, vậy nên Doanh Kiêu cũng không ép buộc cậu nữa, gật đầu: "Được rồi, vậy em tự đi. Dù sao anh cũng là người có vợ quản nghiêm, trong nhà mình có em quyết là được."

Nhất thời, mặt Cảnh Từ đỏ ửng lên.

Có vậy đã đỏ mặt? Đúng là dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn mà.

Doanh Kiêu than thở, ánh mắt đảo tới đảo lui từ trên xuống dưới Cảnh Từ một lượt, thấy nút áo ngủ của cậu được cài nghiêm chỉnh, tiếc nuối thở dài trong lòng: "Vậy mai đi rồi thì tối nay ở cạnh anh thêm chút?"

"Được."

"Đúng rồi, trước đây em nói quan hệ giữa em và Vương Quỳnh không tồi, cậu ta là người như nào?" Doanh Kiêu ngồi ở mép giường, vừa khom người lấy nước trong thùng dưới gầm giường vừa hỏi.

Cảnh Từ đang mở điện thoại chụp hình, lặng lẽ đặt góc chụp ngay bên mặt Doanh Kiêu, cậu nghe vậy xong thì tay hơi run lên, vành tai đỏ ửng nói: "Thì, cũng bình thường thôi."

Cậu bình tâm lại một chút rồi mới nói tiếp: "Cũng cao gần bằng Lý Trụ, hơi mập chút, đeo mắt kính, sao thế?"

Không cao bằng mình, cũng không đẹp trai bằng mình, Doanh Kiêu lập tức yên tâm hẳn.

"Không sao, anh..." Doanh Kiêu còn chưa nói hết câu, khóe mắt liếc thấy Cảnh Từ đang giơ điện thoại lên, lập tức quay qua hỏi: "Bé cưng, em làm gì đó?"

"Không, không làm gì hết á." Cảnh Từ nuốt nước miếng, dịch sang bên cạnh, tính giấu điện thoại đi thì lại bị Doanh Kiêu nhanh tay nhanh mắt cướp được.

Doanh Kiêu nhấn hai cái trên màn hình, thấy bức hình trong album thì bật cười: "Chụp lén anh à?"

Chụp lén người khác lại bị bắt ngay tại trận khiến Cảnh Từ ngượng đến muốn bốc khói. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thì... tùy tiện bấm cái thôi..."

Doanh Kiêu sắp bị cậu nhấn chìm trong biển đường, chỉ hận không thể ôm cậu vào lòng hung hăng xoa vuốt một trận, hôn một cái. Hắn hắng giọng một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại: "Muốn hình của anh hửm?"

Cảnh Từ gật đầu.

"Có ngốc không cơ chứ," Doanh Kiêu cong môi cười, nhẹ giọng nói: "Em muốn còn cần chụp lén nữa à? Nói với anh một tiếng không phải là được rồi sao? Muốn dáng thế nào cũng tạo ngay tại chỗ được."

Hắn hơi ngừng một chút rồi nói: "Anh chợt nhớ ra, anh có một tấm hình cực kì đặc biệt..."

Cảnh Từ ngước mắt lên.

Doanh Kiêu thấy ánh mắt cậu, lẳng lơ cười một tiếng: "Không mặc gì cả, từ trên xuống dưới chỉ che chắn một chút, những chỗ khác đều lộ ra đó, anh đưa em giữ nha?"

Cảnh Từ mím môi, hơi xấu hổ, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút không được thoải mái: "Sao... sao anh có thể chụp hình kiểu đó?"

"Hình kiểu gì cơ?"

Cảnh Từ cụp mắt: "Thì cái loại đó đó..."

"Cảnh thần, sao lại có thể có suy nghĩ đen tối như vậy chứ?" Doanh Kiêu ngắm đủ biểu cảm trên gương mặt cậu rồi mới mở nắp chai nước hớp một ngụm, nhướn mày hỏi: "Anh nói là hình hồi nhỏ của anh á, em nghĩ đi đâu vậy?"

Cảnh Từ ngớ người, sau đó hai bên má lập tức đỏ bừng, hận không thể đào một cái hố để chui xuống.

Doanh Kiêu nhìn gương mặt nho nhỏ đỏ bừng của cậu, cười không ngừng lại được.

Tối đó, Doanh Kiêu cầm điện thoại Cảnh Từ tự sướng mấy chục tấm, tới tận khi không biết tạo dáng gì nữa mới thôi.

Ngày hôm sau, Cảnh Từ ăn trưa xong thì lập tức lên đường đến trại tập huấn.

Lần tập huấn này kéo dài tận chín ngày, cũng giống như lần trước, cứ cách một ngày là có một buổi kiểm tra. Cuối cùng tổng hợp thành tích của bốn bài, chọn ra sáu đội viên đại diện quốc gia tham gia tranh tài ở đấu trường toán học quốc tế vào tháng bảy này.

Cảnh Từ cùng Vương Quỳnh thực sự rất có duyên với nhau, lần này hai người vẫn ở chung phòng kí túc.

Vương Quỳnh vừa thấy cậu bước vào cửa lập tức vui vẻ: "Thực là trùng hợp quá đi." Cậu chàng thò đầu ra ngó hành lang bên ngoài một chút, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói chuyện với Cảnh Từ: "Sầm Hải cũng cùng phòng kí túc với chúng ta, đột nhiên cảm thấy áp lực hơi lớn."

"Không sao." Cảnh Từ mở một cánh cửa tủ ra, vừa dọn hành lí vừa an ủi bạn: "Đến lúc ấy mệt tới nỗi không còn sức để nói chuyện thì cùng phòng với ai cũng giống nhau thôi."

"Cũng đúng." Vương Quỳnh suy nghĩ một lát, đúng là có chuyện như vậy, thở dài: "Tôi mong lần giảm cân này lắm rồi nè."

Ngày thứ nhất, mọi thứ đều diễn ra theo thông lệ. Buổi tối, sau khi Cảnh Từ ăn cơm xong, đi dạo cùng với Vương Quỳnh dưới sân trường một lát rồi mới quay lại phòng kí túc.

Lúc mở cặp chuẩn bị lấy sách ra xem một chút thì Cảnh Từ không tránh khỏi nhớ Doanh Kiêu.

Cậu mở khóa điện thoại, đang định xem hình bên trong thì thấy Doanh Kiêu gọi tới.

Ánh mắt Cảnh Từ sáng lên, vội cầm máy ra ngoài nghe: "Anh."

"Ừ." Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm của Doanh Kiêu: "Đang làm gì đó?"

"Vừa ăn xong quay về phòng."

"Tối nay phải lên lớp học không?"

"Không cần." Cảnh Từ mở cửa sổ ngoài hành lang ra, gió xuân ẩm ướt thoáng lẻn vào, thích ý lướt qua gương mặt cậu. Cảnh Từ hơi ngẩng đầu, nheo mắt, giọng nói vương nét gấp gáp: "Tối nay là thời gian hoạt động tự do, em định đọc sách một lát rồi ngủ."

"Vậy em xem..."

Doanh Kiêu chưa nói hết câu thì Cảnh Từ đã nói: "Em... em không gấp, có thể nói chuyện một lát."

Doanh Kiêu khẽ cười: "Bé cưng, có phải em chưa thấy đồ anh để trong ngăn trong cặp sách của em không?"

Cảnh Từ theo phản xạ hỏi lại: "Bánh sữa dừa nhỏ à?"

"Không phải" Doanh Kiêu bật cười: "Em đi xem thử thì biết."

Cảnh Từ cầm điện thoại, chầm chậm quay trở về phòng, mở khóa kéo ra lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh màu trắng.

"Đây là cái gì vậy?"

"Tai nghe Bluetooth." Doanh Kiêu ngồi trên ghế trong lớp học: "Anh đã kết nối với điện thoại em rồi, em mở hộp ra, đeo vào tai là nghe được rồi."

Cảnh Từ không hiểu: "Sao anh lai tặng cho em cái này?"

Doanh Kiêu lấy một quyển sách bài tập ra: "Em đưa điện thoại cho anh mượn như thế, đương nhiên anh phải toàn tâm toàn ý mà dùng rồi."

Hắn cười một tiếng: "Hai ta tối nay cùng nhau làm đề được không?"

Sao cùng nhau làm đề được? Cảnh Từ ngơ người, vừa định hỏi hắn, lời đến khóe môi thì lập tức nhận ra.

Cậu vui đến mức hai má đều ửng hồng, lập tức đáp ứng: "Được."

Vì vậy, một buổi tối này, bằng một đôi tai nghe Bluetooth, Doanh Kiêu cùng Cảnh Từ vừa nói chuyện điện thoại, vừa làm đề của bản thân.

Dù không gian cách trở nhưng thời gian lại đồng bộ.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Kiêu: Tôi cảm thấy hình như Cảnh Từ thích ảnh khỏa thân của tôi á.