Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 17: Có giày nhỏ rồi nà~



Tinh linh và yêu tinh là chủng tộc có thiên phúc cực cao, am hiểu ngôn ngữ, thơ ca, âm nhạc, vũ đạo, ma thuật, v.v.... Là nhà ngôn ngữ học, nhà nghệ thuật và ma thuật sư trời sinh.

Đối với Leah mà nói, Sperion không phải bé con duy nhất vừa nhận đàn mà đã có thể sử dụng ngay từ lần đầu tiên. Ngoại trừ khen ngợi và cảm thán thì cô vẫn không thấy có gì đáng kinh ngạc.

Chỉ có thể nói yêu tinh thiên tài quá nhiều, quen quá hoá thường.

Tuy nhiên, Sperion vẫn có điểm độc đáo của riêng cậu.

Các yêu tinh khác đàn lần đầu tiên đều là bắt chước bản nhạc mà yêu tinh trưởng thành từng đàn. Nhưng cậu thì không, Leah chưa từng nghe qua bản nhạc nào như thế này.

Đơn giản, nhẹ nhàng, vui vẻ, tươi mới, khiến cho tâm trạng trở nên thoải mái. Đây là khúc nhạc thuộc riêng về Sperion.

Thư Lê hưởng thụ làn sóng sùng bái, trong lòng có chút đắc ý. Nhưng rất nhanh, cậu ép cái đuôi nhỏ đang vểnh lên của mình xuống.

Cậu có thể lập tức sử dụng ngay sau khi nhận được đàn hạc là vì cậu có ưu thế mười năm học tập. Đợi sau khi các bé con khác học được cách đàn mà bản thân không có chí tiến thủ, vừa lòng với hiện tại, chỉ sợ cậu sẽ bị bọn họ vượt xa mười con phố.

Thiên phú của yêu tinh thực sự rất đáng sợ!

Cho nên, vì giữ được danh hiệu "học sinh âm nhạc xuất sắc", cậu tuyệt đối không được lơ là, thậm chí càng phải nỗ lực hơn nữa!

Có Thư Lê làm gương, hứng thú học nhạc của các bé con tăng vọt, cả đám giục giã Leah mau chóng dạy bọn họ đánh đàn hạc.

Leah tươi cười, chính thức bắt đầu lên lớp.

Cả một buổi chiều, trong lớp mầm không ngừng truyền ra "tạp âm" chói tai, yêu tinh đi ngang qua cũng vội vã né tránh.

Thư Lê xoa đôi tai chịu mọi tra tấn, cúi đầu nhìn tay mình.

Đôi tay này của cậu mới "xuất xưởng" được một trăm ngày, non mềm hơn đôi tay đầy vết chai kia nhiều, mới đàn một tiết mà đã tê đỏ cả lên.

Đau quá hà~

Nhìn các bé con khác vẫn còn đang gảy đàn, Thư Lê bội phục không thôi.

Tay bọn họ không đau luôn hả? Người sau còn gảy hăng say hơn người trước, khúc nhạc không hề có trật tự như ma âm xuyên thủng đại não, nghe mà buốt cả óc.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phúc lợi ở trường học yêu tinh cũng tốt quá xá!

Không chỉ cung cấp miễn phí đồ dùng học tập mà nhạc cụ cũng tặng không luôn, mỗi bé con đều có một cái, ra tay hào phóng thật!

Vốn Thư Lê còn định đi phố buôn bán để kiếm một chiếc đàn hạc, nhưng bây giờ lại vừa hay.

Việc học của lớp mầm rất nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ học ba tiết, còn lại là thời gian chơi đùa.

Từ giờ tới bữa cơm tối vẫn còn kha khá thời gian, Thư Lê đề nghị với tóc đỏ và tóc trắng, trước tiên về nhà cất đàn hạc, sau đó đi dạo phố buôn bán một vòng.

Budno nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, thân hình tròn trịa nhào tới, đập mạnh lên bàn của Thư Lê, hùng hổ nói:"Mình cũng đi nữa!".

Nhóc và Sperion đang là bạn tốt trao đổi đồ ăn, bạn bè thì đương nhiên là phải đi cùng nhau rồi.

Disio và Angel trợn tròn mắt, lập tức cảm thấy nguy cơ ập tới.

Tên nhóc mập này muốn cướp đại ca với bọn họ!

Nằm mơ!

Budno bị bọn họ trừng mắt, không cam lòng yếu thế mà làm mặt quỷ lại.

Đáng giận! Tên này đang khiêu khích bọn họ!

Trong nháy mắt, ba đứa nhỏ đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm.

Nhận thấy bọn họ có xu hướng chuẩn bị đánh nhau, Thư Lê vội vàng hoà giải:"Aisha nói, chúng ta là, đứa trẻ lớn, phải chung sống hoà thuận!".

Bé con trước trăm ngày và sau trăm ngày có khác biệt rất lớn.

Trước một trăm ngày, trí thông minh chưa phát triển hoàn toàn, bé con vẫn còn ngây thơ, cãi vã ầm ĩ là chuyện bình thường.

Sau một trăm ngày, khi đã được giáo dục vỡ lòng, trí tuệ về cơ bản là đã phát triển, hiểu được lễ phép, đúng sai. Nếu còn gây gổ đánh nhau thì sẽ phải nhận trừng phạt.

Ba bé con tức giận lầm bầm, tâm không cam, tình không nguyện mà bình tĩnh lại.

Bọn họ đều không muốn bị Aisha phạt quét sân thể dục.

Sân thể dục rất lớn, ngoại trừ bụi bặm và lá rụng thì còn có phân chim rất thối. Dọn dẹp mà không có ma thuật giúp đỡ sẽ rất vất vả.

Thư Lê thấy bọn họ bình tĩnh lại, âm thầm lau mồ hôi, ôm đàn hạc dẫn đầu bay ra khỏi lớp học.

"Đợi mình với". Disio nhấc đàn hạc của mình lên, vỗ cánh đuổi theo.

Angel cũng không chậm, lập tức theo sát.

Chỉ có Budno bởi vì béo mà hành động chậm chạp hơn, ôm đàn hạc bay đến nỗi thở "hồng hộc, hồng hộc".

Thư Lê trở lại nhà của mình, cẩn thận cất đàn hạc vào ngăn tủ trống, sau đó tìm một ít "đặc sản" mang theo từ nhà ấp, nhét vào hành lý mà Aisha đưa cho lúc trước.

Lúc trước, khi dẫn nhóm bé con đi tham quan phố mua bán, Aisha có từng nói với bọn họ: Có hai phương thức mua sắm trong phố buôn bán, một là dùng vật đổi vật, hai là dùng đồng vàng.

Đồng vàng là tiền tệ thông dụng ở đại lục, chỉ có tinh linh hoặc yêu tinh ra ngoài rèn luyện mới thường xuyên sử dụng, còn trong khu rừng thì thích dùng vật đổi vật hơn.

Đồ mà bé con mang từ nhà ấp ra có thể dùng để trao đổi vật phẩm ở phố buôn bán.

Thư Lê cảm thán.

Chẳng trách trước khi rời khỏi nhà ấp, Aisha và Sit đã nhắc đi nhắc lại ba lần rằng các bé con hãy mang theo "gia sản" của mình.

Hoá ra đó chính là nguồn vốn ban đầu cho cuộc sống mới của bọn họ.

Thư Lê cảm thấy may mắn vì bản thân thích thu thập này nọ, mang ra hẳn một túi lớn. Mà một ít bé con ngại phiền phức nên mang ít, chắc giờ hối hận không kịp.

Nhưng cơ hội chỉ đến một lần, sau khi rời khỏi nhà ấp thì không thể quay về nữa.

Thư Lê không biết đống hạt giống, lá cây, cục đá mà mình thu nhặt có đáng tiền hay không, có thể đổi được một đôi giày hay không.

Dù sao con chim béo ban sáng kia có vẻ rất thích hạt giống mà cậu cho.

Mười mấy phút sau, bốn bé con mỗi người vác theo một cái túi bay về phía phố buôn bán.

Cây thần vô cùng khổng lồ, có đến mấy chục nghìn cành cây. Kể cả yêu tinh trưởng thành đã sinh sống lâu năm trên này cũng sẽ thi thoảng lạc đường, huống chi là các bé con mới tới.

Lần trước có Aisha dẫn đường nên bọn họ có thể thoải mái ngắm cảnh. Bây giờ phải hành động riêng rẽ, chẳng mấy chốc, bốn bé con đã lâm vào bế tắc.

"Ờ....bên trái hả?". Thư Lê không chắc chắn hỏi.

Đối với người mù đường sương sương như cậu, cây thần khổng lồ giống như một mê cung cỡ lớn, không có người dẫn đường là coi như mất phương hướng.

Trường học cách nhà không xa, hai đầu nối thành một đường thẳng, đi qua đi lại vài ba lần là có thể nhớ đường. Nhưng cậu chỉ mới tới phố buôn bán có một lần, nãy giờ đi tới đi lui làm cậu váng hết cả đầu.

"Không đúng, không đúng, là bên phải cơ". Angel chỉ vào cành cây phía bên phải nói:"Chỗ đó có rất nhiều nhà, chúng ta qua đó xem thế nào".

"Đều không đúng, rõ ràng là ở phía trên". Disio khẳng định nói.

"Lúc nãy cậu cũng nói là ở trên, cuối cùng sai bét!". Budno lầm bầm.

Disio nhe răng với Budno:"Vậy cậu nói xem nên bay hướng nào?".

"Không biết!". Budno thản nhiên trả lời.

Disio trừng mắt, Budno cũng trừng ngược lại, ai cũng không chịu thua ai.

Thư Lê lại một lần nữa nhức đầu.

Trên quãng đường từ nhà bay tới nơi này, bởi vì lạc đường mà bọn họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Ban đầu cậu còn khuyên can, hiện tại đã từ bỏ cứu vãn.

Bắt cậu dùng tiếng Tinh Linh để nói chuyện, là một việc hết sức vất vả, hiểu không?

Nếu thực sự không tìm thấy phố buôn bán thì cậu định về trước rồi mai tính, nếu không sẽ không kịp ăn bữa tối mất.

Cậu không muốn bị đói đâu.

Thân thể bé con còn đang trưởng thành, không chịu được đói bụng.

Ngay khi bọn họ còn đang giằng co thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên:"Các em đang làm gì ở đây vậy?".

Thư Lê động lỗ tai, phát hiện giọng nói này vô cùng quen thuộc. Cậu vội xoay người, trong con ngươi màu xanh phát ra ánh sáng vui sướng.

"Kumandi!". Cậu buột miệng thốt ra.

Thiếu niên yêu tinh tóc đen mắt tím, giương đôi cánh màu tím sẫm, lơ lửng giữa không trung, nhíu mày đánh giá bốn bé con.

"A, là Kumandi!". Angel vui vẻ hô to, tựa như thân quen lắm mà bay tới hỏi thăm:"Kumandi, anh cũng đến phố buôn bán sao?".

Kumandi liếc khuôn mặt tươi cười của bé con tóc bạc, gật đầu:"Ừ".

"Vậy thì tốt quá!". Angel vui vẻ mà bay vòng quanh hắn:"Kumandi dẫn bọn em theo với!".

Lúc này, Thư Lê bội phục Angel sát đất, trình xã giao đỉnh của chóp!

Kumandi cũng không từ chối, đồng ý lời đề nghị của bé con.

Thư Lê cảm động không thôi:"Cảm ơn anh, Kumandi!".

Huhu, học sinh giỏi Yên Tĩnh đúng là người tốt bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.

"Cảm ơn anh, Kumandi!". Ba đứa nhóc khác trăm miệng một lời, giọng nói thanh thuý vang dội.

".....Ừ". Kumandi xoay người, vành tai hơi phiếm hồng. "Đi thôi".

Đôi cánh tím sẫm khẽ đập một cái, vội vàng bay về hướng nghiêng bên trái.

Bốn bé con cũng lập tức đuổi theo.

Thật ra vị trí ban nãy của bọn họ đã cách phố buôn bán rất gần rồi, chỉ cần xuyên qua ba cành cây khô nữa là tới.

Đứng ở đầu phố, Kumandi hỏi Thư Lê:"Em muốn cái gì?".

"Giày....giày". Thư Lê ngượng ngùng cúi đầu, hai bàn chân trắng nõn cọ cọ vào nhau.

Tuy rằng cậu đã cố gắng hết sức để giữ sạch sẽ, nhưng bàn chân vẫn không tránh khỏi dính chút bụi bặm.

Kumandi hiểu ra ngay mà nhướng mày, quay ra hỏi mấy nhóc khác:"Các em thì sao?".

Disio làm động tác kéo cung ngầu lòi:"Em muốn mua cung tên".

Angel chớp đôi mắt màu hổ phách:"Em muốn mua đồ chơi và nhẫn trữ vật".

Kumandi nói:"Em không có ma thuật, không thể dùng nhẫn trữ vật được".

Angel khua nắm tay:"Không sao, đợi em biết ma thuật là có thể dùng".

Nhẫn trữ vật của đại ca thật xinh đẹp, nhóc cũng muốn mua một cái, tạm thời đeo lên tay làm đồ trang sức.

Budno vốn chỉ đi theo cho vui, không có kế hoạch mua sắm, nhưng nghe bọn họ nói mua này mua kia thì cũng học theo.

"Giày, cung, nhẫn trữ vật, đồ chơi, em mua hết". Nhóc hào sảng vỗ vỗ cái túi của mình, trong đó là toàn bộ gia sản của nhóc.

Sau khi Kumandi hiểu hết được nhu cầu của bọn họ thì dẫn họ đến cửa hàng trang phục đầu tiên.

Cửa hàng trang phục có đủ các thể loại mặt hàng, khiến người xem hoa hết cả mắt.

Các bé con nói muốn mua giày, đúng là làm khó ông chủ cửa hàng.

Hắn mở cửa hàng mấy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên có bé con mới trăm ngày tuổi đã tới hỏi mua giày.

"Không có sao ạ?". Thư Lê đáng thương hỏi.

Đôi mắt màu xanh cỏ non của bé con long lanh lấp lánh, trong vắt như giọt sương ban mai, đánh một đòn vào trái tim của ông chủ cửa hàng.

"Có! Nhất định phải có!".

Làm gì có yêu tinh trưởng thành nào lại làm các bé con thất vọng cho được?

Hắn ngay tại chỗ lấy ra một cái thước, đo kích cỡ của các bé con, sau đó lấy ra một đống vật liệu.

Hàng có sẵn thì không, nhưng có thể làm liền một cái mà!

Ông chủ tay chân thoăn thoắt, thủ pháp thành thạo. "Xoạch" một tiếng, bốn đôi giày nhỏ xinh tinh tế liền ra lò, quá trình hoàn thành không đến mười phút.

Chân các bé con nhỏ, không tốn nhiều vật liệu và công sức.

"Hoàn thành". Ông chủ lấy một đôi trong đó đưa cho Thư Lê:"Thử xem có vừa không".

"Cảm ơn ông chủ". Thư Lê vui vẻ nhận lấy.

Giày của yêu tinh không làm bằng da, cũng không làm bằng vải, mà được tạo thành từ một loại dây mây tự nhiên nào đó. Hình dáng giống như xăng đan của con gái thời hiện đại, bên trên còn cái dây giày được bện xinh đẹp.

Thư Lê trước khi xỏ chân còn lo dây mây sẽ cấn chân, nhưng sau khi xỏ thì thấy không những không cấn mà còn rất mềm mại, co dãn. Chỉ có duy nhất một điều là cậu không biết buộc dây giày kiểu gì.

Cậu vòng mấy lượt đều không được, gấp đến độ thiếu chút nữa thì thắt nút chết.

Chẳng trách không cho bé con đi giày, hoá ra là phức tạp quá sợ bé con đi không nổi.

Thư Lê buộc rối tung cả lên, cảm thấy cực kỳ chán nản. Ngay khi cậu muốn bỏ cuộc thì một đôi tay trắng trẻo vươn tới, chỉ vài động tác đã gỡ được dây giày bị cậu thắt loạn xì ngầu.

"Vắt chéo hai dây vào với nhau rồi vòng lên trên, làm như vậy.....".

Thiếu niên yêu tinh tóc đen nửa ngồi xổm trước mặt bé con tóc vàng, ngón tay linh hoạt mà vòng dây giày, vòng đến tận bắp chân rồi mới thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.

"Được rồi".

Kumandi ngẩng đầu, đôi mắt màu violet dịu dàng nhìn bé con tóc vàng đang đỏ ửng cả mặt.

"Cảm....cảm ơn anh". Thư Lê quá kinh ngạc, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Cậu thật sự không ngờ rằng, trò giỏi Yên Tĩnh sẽ chu đáo xỏ giày giúp cậu.

"Chân còn lại thì sao?". Kumandi kỳ quái nhìn bé con đang đỏ mặt. Mấy đứa nhóc tuổi này dễ thẹn thùng vậy à?

"Không...không cần, tự em, làm được!". Thư Lê vội vàng cầm chiếc giày còn lại lên, học theo động tác của Kumandi mà vụng về vắt chéo dây rồi vòng lên trên.

Tuy rằng không thắt đẹp như Kumandi, nhưng ít ra cũng đã thành công.

Kumandi thấy cậu thắt xong, bèn đi tới trước mặt các bé con khác, sửa sai cho từng người một.

Cuối cùng, bốn bé con đều xỏ xong giày.

Thư Lê dẫm chân lên mặt đất, nhảy thử hai phát, cảm thấy cực kỳ êm chân.

"Ông chủ, hết bao nhiêu tiền?". Cậu quen thói định hỏi, nhưng khi đối diện với khuôn mặt bảnh trai đang cười tủm tỉm của ông chủ thì sửa miệng:"Muốn....muốn đổi cái gì ạ?".

Ông chủ hỏi:"Em có cái gì?".

Thư Lê vạch túi của mình ra, để lộ đống đồ ở trong. "Chỗ này ạ".

Ông chủ thò đầu lại nhìn, kinh ngạc thốt lên:"Hạt giống hoa hồng tinh, cỏ nhật kim, đá nguyệt hân, vỏ xác bọ cạp kaming, tơ của bướm lửa,....".

Ông chủ nuốt nước miếng, hai mắt nhìn đăm đăm vào túi đồ.

Thế mà còn có cả vỏ cây cabal! Chắc cũng gần 200 năm hắn chưa được nhìn thấy nó rồi!