Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 9: Rời khỏi nhà ấp



Thư Lê vẫn luôn cho rằng học ngoại ngữ là một quá trình cần rất nhiều thời gian.

Cậu học tiếng Anh từ nhỏ đến cấp 3, ròng rã mười mấy năm trời còn chưa thấm vào đâu. Huống chi là tiếng Tinh Linh khó gấp mười lần tiếng Anh?

Nếu ba Thư biết cậu thông thạo một trăm từ trong vòng một tháng thì chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng khiếp sợ.

Thư Lê hoàn toàn không cảm thấy dùng tiếng Trung phiên âm và dùng âm bồi điền từ là có gì mất mặt.

Giáo viên từng nói, chỉ cần tìm được phương pháp học tập thích hợp là có thể làm ít công to.

Yêu tinh và tinh linh đều là chủng loài trường sinh, tuổi thọ dài lâu, thời gian nhiều, trẻ mãi không già.

Hiện tại cậu mới chỉ là một đứa bé hơn hai tháng tuổi, tốn 5-6 năm để học một môn ngoại ngữ thâm ảo cũng không có gì đáng trách chứ?

Xây dựng tâm lý xong, tâm trạng Thư Lê từ lo lắng quá độ chuyển sang bình tĩnh.

Nói chuyện chậm, vấp lời, sai từ, sai câu thì có làm sao? Từ từ học là được.

Cậu định ra cho mình một mục tiêu nhỏ: Học nói chuyện trong vòng một năm.

Nhưng mỗi ngày đều bị một đám thiên tài ngôn ngữ vây quanh, Thư Lê phải chịu đả kích cực mạnh.

Khó khăn!

Khó khăn quá đi mất!

Cậu mới bi bô tập nói, những đứa trẻ khác đã có thể nói chuyện lưu loát, không những vậy còn có thể hát nhạc thiếu nhi một cách trôi chảy.

Chênh lệch càng lúc càng lớn, lòng tự trọng của Thư Lê chịu tổn thương đôi chút.

Nhưng rất nhanh cậu đã vực dậy tinh thần, tìm lại tự tin.

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Chỉ cần dựa theo mục tiêu tiến về phía trước, nhất định có thể giành được thắng lợi.

Một tháng tiếp theo, Thư Lê càng thêm khắc khổ học tập. Dùng 3 quyển sổ tay ghi lại nội dung trên lớp một cách tỉ mỉ. Bên trái là phiên âm tiếng Tinh Linh, bên phải là giải thích ý nghĩa bằng tiếng Trung, chữ viết từ lối chữ thảo chuyển sang hành thư.

Viết nhiều quen tay, ngón tay mũm mĩm của Thư Lê cũng linh hoạt lên nhiều. Chữ hành thư viết vừa nhanh vừa đẹp, lối chữ thảo của quyển đầu tiên khác hẳn với chữ hành thư của hai quyển sau, quả thật trông không khác gì vẽ bùa.

Hôm nay là tròn 100 ngày tuổi của nhóm bé con.

Buổi sáng, sau khi dạy xong hai bài hát thiếu nhi, Sit tuyên bố một tin tốt với toàn bộ bé con.

"Các cục cưng, chiều nay chúng ta sẽ rời khỏi nhà ấp, có vui không nào?".

Các bé con nhìn nhau, xác định mình không nghe nhầm. Cả đám reo lên, vỗ cánh bay vòng vòng trong không trung.

"Oaaaa---chúng ta sắp được đến khu rừng Yêu Tinh rồi!".

"Có thể ở trong căn nhà xinh đẹp nữa!".

"Thế Sit và Aisha còn dạy chúng ta nữa không?".

"Liệu khu rừng Yêu Tinh có những động vật thật to lớn không? Mình muốn làm bạn với chúng".

"Ha, chúng nó sẽ há miệng nuốt chửng cậu. Giống vậy nè, GRAOOOO".

"Không đâu! Sit nói các sinh vật trong khu rừng Yêu Tinh đều là bạn của chúng ta".

"Đúng, đúng, đúng. Nếu chúng ăn thịt tiểu yêu tinh thì sẽ bị Tinh Linh Vương trừng phạt".

"Woa, mình cũng muốn gặp Tinh Linh Vương...."

"Mình cũng muốn....Phải rồi, Sperion, không phải cậu từng được Tinh Linh Vương chúc phúc sao?".

"Đúng rồi ha, Sperion đã từng gặp Tinh Linh Vương".

"Tinh Linh Vương có phải là tinh linh xinh đẹp nhất, cao quý nhất, mạnh mẽ nhất thế giới như Sit nói không?".

Đột nhiên bị các tiểu yêu tinh vây quanh, không ngừng đặt câu hỏi, đầu óc Thư Lê lùng bùng luôn.

"Mấy cậu....từng...từng người nói thôi...". Dù đã học tiếng Tinh Linh được hai tháng, nhưng khả năng nghe của Thư Lê vẫn không tốt lên chút nào. Nhiều người nói cùng lúc là lỗ tai tự động mở chế độ điếc.

Một bé yêu tinh tóc xoăn chớp đôi mắt to tròn long lanh, hỏi:"Trông Tinh Linh Vương như thế nào?".

"Có phải....". Một tiểu yêu tinh khác vừa định lên tiếng thì bị tóc đỏ bịt kín miệng.

"Ưm ưm ưm?". Tiểu yêu tinh tức giận trừng mắt nhìn tóc đỏ.

Khuôn mặt non nớt của tóc đỏ đanh lại, lạnh lùng nói:"Từng người nói thôi".

Tiểu yêu tinh kia rủ tai, tỏ vẻ đã biết. Lúc này tóc đỏ mới buông miệng cậu ta ra.

Bảo Thư Lê miêu tả ngoại hình của Tinh Linh Vương thì khó cho cậu quá. Một người còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh thì làm sao có thể dùng câu từ sinh động phức tạp để miêu tả người khác được.

Nhìn từng khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tò mò, Thư Lê vắt não để sắp xếp ngôn ngữ:"Tinh Linh Vương tóc vàng, mắt xanh lá, cao...hẳn là rất cao? Cao như vậy....".

Vì để các bé con có ấn tượng cụ thể hơn, Thư Lê vỗ cánh bay về phía trước khoảng 1m8.

"Cao tầm này".

Chắc thế.

Thư Lê thầm thêm hai chữ này trong lòng.

Thực tế, vào ngày cậu sinh ra, cả người Thư Lê đều chìm trong tình trạng mơ mơ màng màng. Vừa mở mắt đã bị "người khổng lồ" đập vào mặt, suýt chút nữa thì bị doạ cho ngu người, nào biết Tinh Linh Vương cụ thể cao bao nhiêu.

Dù sao cũng trên 1m8 là được.

Miêu tả xong, cậu từ từ đáp xuống đất, ngậm chặt miệng không nói chuyện.

Các bé con khác đều biết Thư Lê không giỏi nói chuyện, cụt hứng mà trở về chỗ ngồi của mình.

Sit kiên nhẫn chờ các bé con thảo luận xong xuôi rồi mới gảy nhẹ đàn hạc, giải đáp từng vấn đề một.

"Khu rừng Yêu Tinh vô cùng rộng lớn, bên ngoài khu vực sinh sống của yêu tinh rất nguy hiểm. Nếu không có yêu tinh trưởng thành đi cùng thì các em không được tự ý vào rừng một mình".

"Ngoại trừ anh và Aisha thì sẽ có giáo viên mới đến dạy cho các em".

"Mỗi bạn sẽ có một căn nhà, cần tự mình sắp xếp".

"Lễ hội trung thu sắp diễn ra, tất cả yêu tinh và tinh linh đều sẽ đến lâu đài thuỷ tinh trong vương quốc Tinh Linh, cùng nhau ca ngợi chủ nhân của vạn vật".

"Đương nhiên các em cũng sẽ được gặp Tinh Linh Vương cao quý thánh khiết của chúng ta".

Các bé con nghiêm túc nghe lời dạy bảo. Khi biết sắp được gặp Tinh Linh Vương thì ai nấy đều hưng phấn mong chờ.

Thư Lê cầm bút lông chim, tay liệng như bay trên giấy, ghi chép lại những lời Sit nói.

Cần cù bù thông minh.

Mỗi ngày đi học cậu đều ghi chép lại để tan học ôn tập, chỗ nào không hiểu thì hôm sau đến hỏi Sit.

Nỗ lực không phụ lòng người, trong hai tháng ngắn ngủi, khả năng nghe của cậu cũng cải thiện rõ rệt.

Còn kỹ năng nói thì.....Thứ lỗi cho cái miệng của cậu, lưỡi cứng, đầu óc không linh hoạt, chỉ có thể nhả từng chữ một, đừng mơ đến chuyện cậu xổ cả câu.

Sit nhìn tiểu yêu tinh tóc vàng nghiêm túc vẽ bậy, trong lòng thở than.

Sperion là tiểu yêu tinh chăm chỉ nhất mà anh từng dạy.

Ban đầu không rõ là cậu cần sổ tay và bút lông chim để làm gì. Sau này mới biết là làm sổ ghi chép, dùng những ký tự mà chỉ cậu mới có thể hiểu được để ghi chú lại.

Cậu đang vô cùng nỗ lực học tiếng Tinh Linh.

Cho dù tiến bộ chậm chạp, nhưng hiện tại đã có thể giao tiếp đơn giản với các bé con khác.

Đây cũng là chuyện khiến anh rất vui mừng.

Chỉ là trong lòng Sit vẫn có một nỗi lo.

Thiên phú ngôn ngữ của tinh linh và yêu tinh cực kỳ cao. Ngoại trừ tiếng Tinh Linh thì còn phải học tiếng đại lục thông dụng, tiếng của các chủng tộc khác, ngôn ngữ chính của các quốc gia, cùng với hàng loạt thần chú câu thông với thần linh thượng cổ.

Một yêu tinh ưu tú có thể tinh thông mấy chục ngôn ngữ, không chỉ vận dụng linh hoạt mà còn có thể chuyển ngữ một cách tự nhiên.

Sperion học một ngôn ngữ đã khó khăn như vậy, sau này học các ngôn ngữ khác thì làm thế nào bây giờ?

Thư Lê không biết đến nỗi lo của Sit, càng không biết sau này bản thân sẽ phải học càng nhiều thứ tiếng hơn nữa.

Ghi chép xong, suy nghĩ của Thư Lê bay tới khu rừng Yêu Tinh ngoài kia.

Tuy nhà ấp rất lớn, nhưng thời gian ba tháng cũng đủ để cậu đi hết các ngóc ngách. Nơi này có thảm thực vật tươi tốt, côn trùng ôn thuần, sinh vật hệ thuỷ trong hồ nước cùng với các bé con yêu tinh mới sinh, là một nhà ấm vô cùng an toàn.

Bên ngoài nhà ấp là vùng trời đất càng thêm rộng lớn, tràn ngập những điều chưa biết.

Thư Lê từ các bài hát thiếu nhi mà biết được, khu rừng Yêu Tinh chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, giống như một lá chắn thiên nhiên màu xanh nằm giữa vương quốc Tinh Linh và thế giới bên ngoài.

Nếu như có người vô tình vào rừng thì hoặc là mất tích, hoặc là trở lại lối vào.

Từng có tiểu yêu tinh khờ dại hỏi Sit, những người mất tích đã đi đâu rồi.

Sit ngừng gảy đàn hạc, hiếm khi mà nghiêm túc nói:"Đã chết".

"A? Tại sao?". Các bé con hoảng sợ.

Sit rũ mắt, lạnh nhạt nói:"Bên ngoài khu rừng có một lớp sương mù, người ngoài tiến vào sương mù thì sẽ rơi vào ảo cảnh, phóng đại ác ý trong lòng người đó. Người không thông qua khảo nghiệm sẽ đánh mất lý trí, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng trở thành tù binh của thần chết. Mà người thông qua khảo nghiệm sẽ tìm được đường ra, an toàn rời đi".

"Tuyệt thật đấy!".

Các bé con không hẹn mà cùng kinh ngạc cảm thán.

Trong khu rừng Yêu Tinh, ngoại trừ sương mù thì còn có rất nhiều ma thú cấp cao hung hãn nguy hiểm. Một khi có người xâm lấn địa bàn của chúng thì e rằng người đó sẽ lành ít dữ nhiều.

Cả khu rừng chỉ có nơi sinh sống của các yêu tinh là an toàn tuyệt đối.

Thư Lê rất tò mò về thế giới bên ngoài.

Thế giới bên ngoài là chỉ đại lục nằm ngoài khu rừng Yêu Tinh.

Bởi vì cậu luôn cho rằng, bản thân đột nhiên xuyên tới thế giới này là vì cậu chính là anh hùng được thần linh triệu hoán.

Anh hùng đánh bại Ma Vương mới có thể trở lại thế giới của mình.

Ma Vương có thể ở đâu?

Nhất định là ở một chỗ nào đó trên đại lục.

Trong khoảng thời gian học tiếng Tinh Linh, cậu cũng góp nhặt được một ít tin tức hữu dụng.

Về cơ bản mà nói, nhạc thiếu nhi của yêu tinh giống như một bài thơ tự sự, kể về dòng lịch sử và những truyền thuyết từ xa xưa.

Thư Lê biết được, từ 10.000 năm trước, trên đại lục từng nổ ra một trận chiến long trời lở đất giữa các vị thần. Vô số anh hùng đã ngã xuống để phong ấn Ma Vương muốn huỷ diệt thế giới.

Thế giới này có Ma Vương là ngon rồi!

Căn cứ vào những manga, anime, tiểu thuyết mà cậu từng đọc, Đại Ma Vương bị phong ấn vạn năm như vậy thường sẽ phá vỡ phong ấn, một lần nữa gây tai hoạ cho thế gian.

Mà người anh hùng là cậu, chỉ cần rèn luyện bản thân thật tốt, tìm được Ma Vương, đánh bại hắn, phong ấn hắn là có thể giải phóng thế giới. Sau đó ẩn sâu công danh, trở về quê hương đoàn tụ với gia đình.

Cậu quả là một nhà hoạch định chiến lược.

Thư Lê tự like cho mình một cái.

Sau bữa cơm trưa, Aisha phát cho mỗi bé con một cái túi lớn, nhắc bọn họ thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi nhà ấp.

Hành lý chính là đủ loại "báu vật" mà các bé con thu thập được trong nhà ấp.

Thư Lê có rất nhiều "báu vật" không nỡ vất bỏ.

Ngày thường thám hiểm nhà ấp, nhìn thấy thứ gì thích là cậu lại mang về chất đầy giường hoa.

Cuộn tơ tằm trắng muốt, hạt giống như đá quý, lá cây không khô héo, vỏ xác côn trùng đẹp đẽ, đá cuội trơn bóng, cùng với các thể loại quả hạch nhét đầy túi lớn.

Chiếc túi nặng trĩu, xách trên tay còn tốn sức, hai cánh mỏng manh sau lưng liệu có vác được không?

Thư Lê tỏ vẻ hoài nghi.

Cậu thử dang cánh, dùng sức vỗ.

"Ai ui".

Thân thể vác theo túi lớn bay lên được khoảng mười mấy cm thì bắt đầu quá sức, toàn thân lắc lư lảo đảo.

Thư Lê sợ mình rơi khỏi giường hoa nên vội vàng đáp xuống, buông túi lớn ra.

Chao ôi~

Chiếc túi nặng như vậy, cánh nhỏ của cậu bay không nổi!

Thư Lê phiền não ngồi trên giường hoa vò đầu.

Tóc đỏ và tóc trắng mỗi đứa vác theo một cái túi lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay vào giường của cậu. Có lẽ do túi quá nặng, cả hai đứa đều không kiên trì được. Tay vừa buông, chiếc túi nặng như đá từ trên trời giáng xuống, đập cho giường hoa rung lên "ù ù".

Thư Lê vội che hai tai lại.

Một lúc sau, rung chấn mới biến mất. Cậu bỏ hai tay ra khỏi tai, ngẩng đầu nhìn hai tiểu yêu tinh vẻ mặt vô tội đang lơ lửng giữa không trung.

Tóc đỏ và tóc trắng lè lưỡi xin lỗi cậu.

Thư Lê thở dài, ngồi xếp bằng trên nhuỵ hoa, hai tay chống cằm nhìn trừng trừng ba chiếc túi lớn.

Làm thế nào để vận chuyển chúng đi bây giờ?

Ba người cùng nhau khiêng lần lượt từng cái ra ngoài?

Lỡ ra rồi không thể vào lại thì làm thế nào?

Tổn thất quá lớn, bọn họ không thể mạo hiểm như vậy được.

Đôi mắt xanh màu cỏ non của Thư Lê liếc sang, thấy Aisha đang bay về phía này.

Aisha tới thúc giục bọn họ.

Các bé con khác đều đã tập hợp trước cửa lớn, chỉ còn ba người họ là chưa thấy đâu.

Aisha dáo dác tìm xung quanh, phát hiện ba đứa đang ngồi xếp bằng trên giường hoa, mặt mày ủ ê mà nhìn ba cái túi còn to hơn người chúng.

Không cần hỏi cũng biết là vì sao.

"Cần chị giúp đỡ không?". Aisha dịu dàng hỏi.

"Cần!". Thư Lê gật mạnh một cái, mắt sáng rực nhìn túi trữ vật bên hông Aisha.

Tâm tư của bé con hiện lên mặt cả rồi, Aisha sao nỡ lòng từ chối? Cô dứt khoát bỏ cả ba chiếc túi vào túi trữ vật.

Phiền não được giải quyết, ba đứa bé vui vẻ bay về phía cửa lớn của nhà ấp.

Trước cửa lớn, rất nhiều bé con đang tay xách nách mang, cầm theo tất cả gia sản của mình. Chỉ là túi của bọn họ không to bằng của Thư Lê, chẳng thấy mang gì mấy.

Budno nhìn ba người họ không mang theo gì, vui sướng khi người gặp hoạ mà làm mặt quỷ.

Tóc đỏ lập tức đáp trả.

Tóc trắng đứng cách một khoảng vung vẩy nắm đấm.

Thư Lê ưu nhã ôm cánh tay, bình tĩnh nhìn cậu ta.

Nếu nhóc béo này biết hành lý của bọn họ có người lớn cầm giúp thì không biết có hâm mộ đố kỵ hay không?

"Đinh đinh đinh..."

Aisha bay lên trước, rung chuông nhỏ trong tay.

"Các bạn nhỏ xếp hàng nào".

Các bé con ngừng đùa giỡn, đứng thành hai hàng một cách bài bản.

Các bé nam một hàng, các bé nữ một hàng.

Aisha nhìn về phía Sit gật đầu, ý là có thể mở cửa rồi.

Sit vỗ cánh bay tới gần cửa lớn, duỗi tay ấn lên ma trận trên đó. Trong thoáng chốc, ma trận loé lên ánh sáng vàng rực rỡ.

Cánh cửa chạm trổ tinh xảo cao 4m từ từ mở ra.

Đợi đến khi ánh sáng lui tán, cửa lớn cũng đã hoàn toàn mở rộng.

Aisha rung chuông, cùng Sit dẫn theo hai nhóm bé con bay ra ngoài.

Thư Lê đứng cuối hàng, các bé con đứng trước lần lượt bay đi, cậu cũng vội vàng đuổi theo.

Bước ra khỏi cánh cửa, tầm mắt trở nên rộng mở thoáng đãng.

Nhưng cậu còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh xinh đẹp bên ngoài thì đã bị một rừng yêu tinh trưởng thành đứng đó doạ sợ.