Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 56: Ba mươi mốt



Mùi mì xào bên cạnh không ngừng thoảng tới khiến bụng Mạc Sơ Quyết sôi ùng ục. Đói quá!

Cậu liếm môi, lấy điện thoại gửi tin nhắn.

[Ccyyds: Không ăn thật hả?]

Cậu đợi vài phút nhưng không thấy đối phương trả lời.

Chờ thêm lát nữa vẫn không thấy động tĩnh gì, Mạc Sơ Quyết bưng đồ ăn vào phòng khách, đặt lên bàn.

Khách sạn sắp xếp cho Dụ Quy Tinh một phòng luxury suite sáng sủa rộng rãi. Cậu hiếu kỳ dạo quanh một vòng, sau đó ngồi xuống giường trong phòng ngủ chính.

Nệm rất mềm, nằm xuống như thể chìm vào đống kẹo bông.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại cất trong túi bỗng rung lên, Dụ Quy Tinh trả lời tin nhắn.

[Dụ Quy Tinh: Không cần.]

Như trở lại thời điểm hai người lần đầu gặp nhau, dẫu cách một màn hình mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

[Ccyyds: Ò.]

Mạc Sơ Quyết thở dài đi vào phòng khách xử lí bữa tối.

Mì xào đã nguội đi phân nửa, tào phớ cũng hơi nát, cậu đánh nhanh diệt lẹ liên tục nhét vào miệng, hai má phồng lên xẹp xuống theo động tác nhai nuốt.

Ăn no nê, cậu đi vào toilet rửa mặt, sau khi thấy bộ dạng mình trong gương thì không khỏi sửng sốt.

Hai cánh môi vừa đỏ vừa sưng, không phải vì mì xào quá cay mà bởi vừa rồi bị người nào đó tóm lấy gặm cắn cả buổi.

Môi dưới còn hằn vết răng rất rõ ràng, thoạt nhìn liền biết đã xảy ra trận chiến hết sức kịch liệt.

Hai má Mạc Sơ Quyết hơi ửng đỏ. Cậu đưa tay chạm vào, cảm giác ấm áp và mạnh mẽ ấy dường như vẫn còn lưu lại trên môi.

Thì ra môi con trai cũng mềm mại đến thế.

Dụ Quy Tinh trông lạnh lùng và xa cách, ấy vậy mà đôi môi lại ấm nóng lạ thường.

Nghĩ tới đây, Mạc Sơ Quyết bắt đầu nhăn mặt.

Lúc nãy tâm trí rối bời như tơ, thậm chí mình là ai cũng không nghĩ nổi, giờ tỉnh táo lại cậu mới nhận ra... hình như bản thân cũng không chán ghét... nụ hôn kia?

Chẳng lẽ cậu cũng là gay?

Bên kia bức tường, Dụ Quy Tinh vừa mới tắm xong.

Mùi rượu ám trên người đã bay đi phân nửa, hắn tiện tay quấn khăn tắm ra ngoài. Lúc đi ngang giường không khỏi nhìn về phía tủ đầu giường.

Điện thoại di động của hắn để trên đấy, màn hình tối thui không có động tĩnh.

Hay là tin nhắn gửi lâu quá nên màn hình tự động tắt?

Dụ Quy Tinh tự thuyết phục mình như vậy rồi mở khóa màn hình.

Vẫn chẳng có gì.

Màn hình hiển thị giao diện chat giữa hắn và Mạc Sơ Quyết, tin nhắn cuối cùng chính là chữ "Ò" mà đối phương gửi đến.

Sao không chịu hỏi hắn thêm lần nữa?

Dụ Quy Tinh bắt chéo chân, ánh mắt nặng nề.

Biệt danh "bé cưng" mà hắn đặt cho cậu bây giờ nhìn lại cứ kỳ cục thế nào, nửa muốn sửa nhưng nửa thì không nỡ.

Cuối cùng vẫn giữ nguyên.

Dụ Quy Tinh sấy tóc xong nằm trên giường trằn trọc tới hơn nửa đêm mới ngủ. Hôm sau thức dậy hai mắt thâm quầng như gấu trúc.

Vì ngủ không đủ giấc nên cả người rơi vào trạng thái lờ đờ mệt mỏi, hắn vô thức rút điện thoại gửi tin chào buổi sáng cho bạn trai nhỏ.

Đây là thói quen hình thành từ vài năm gần đây, đúng ngay lúc ngón tay sắp chạm vào nút gửi, Dụ Quy Tinh mới đột ngột bừng tỉnh.

Hắn không còn bạn trai nữa rồi.

Mới đêm qua, sau khi trao đi nụ hôn đầu tiên, hắn mới vỡ lẽ, hóa ra từ đầu đến cuối mình vẫn luôn là một con chó độc thân.

Sự thật khiến hắn choàng tỉnh như bị dội gáo nước lạnh giữa trời đông.

Cảm giác nhục nhã không còn nữa, thay vào đó là sự ảo não và phiền muộn chiếm cứ cả cõi lòng.

Nếu lúc đầu thẳng thắn nói ra thì sẽ không gây ra trò cười lớn như vậy, cũng không đến mức tự bẻ cong mình.

Vất vả ổn định tâm trạng bước ra cửa, hắn liền gặp phải Mạc Sơ Quyết đang rón rén ra đi ra từ phòng ngủ bên cạnh.

Có vẻ Mạc Sơ Quyết ngủ rất ngon, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ.

Dụ Quy Tinh hơi bực bội. Đúng là nhóc vô lương tâm! Cả đêm qua hắn không ngủ được, còn người này thì ngủ ngon lành.

Mạc Sơ Quyết chào hỏi: "Chào buổi sáng".

Dụ Quy Tinh nhẹ gật đầu: "Chào buổi sáng".

Nhận thấy thái độ đối phương lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, Mạc Sơ Quyết mím môi.

Dù đã dự đoán trước nhưng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.

Rõ ràng trước kia bọn họ thân nhau biết mấy.

Hai người đi thang máy xuống tầng dưới. Cả hai cùng dậy muộn, giờ này thang máy chỉ có bọn họ. Mỗi người đứng một góc, Dụ Quy Tinh nhấn tầng ba định xuống nhà ăn ăn sáng.

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng ba, hắn nhấc chân bước ra ngoài, chợt nhận ra phía sau không có động tĩnh.

Ngoảnh đầu lại thì thấy Mạc Sơ Quyết đang rúc trong góc như cây nấm nhỏ.

"Cậu còn làm gì trong đó?", hắn hỏi.

"Hả?", Mạc Sơ Quyết ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ vào mình: "Đang nói tớ hả?".

Dụ Quy Tinh nhướng mày hỏi lại: "Chứ còn ai? Ở đây có người thứ ba à?".

Người thứ ba...

Mạc Sơ Quyết cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, vì đứng trong đó quá lâu nên suýt nữa bị cửa thang máy kẹp trúng.

Khóe môi Dụ Quy Tinh cong lên thật khẽ.

"Ngốc muốn chết, đi theo tôi".

Lòng bàn tay Mạc Sơ Quyết ướt đẫm mồ hôi, Dụ Quy Tinh đây là có ý gì? Tại sao cho cậu ở lại ăn sáng?

Trước đây vẫn có thể lấy mối quan hệ anh em tốt ra giải thích, nhưng giờ đã biết Dụ Quy Tinh có suy nghĩ kia với mình, cậu không thể không nghĩ nhiều.

Tối qua trước khi ngủ cậu đã cố ý tra thử. Đồng tính luyến ái vốn rất phổ biến trên thế giới, chẳng qua trước kia cậu chưa từng tiếp xúc nên vẫn luôn cho rằng dị tính là tính hướng duy nhất tồn tại.

Một số danh từ cũng được phần đông mọi người chấp nhận, chẳng hạn như công thụ, 0 nhiều 1 ít...

Nhưng điều cậu không thể nào ngờ tới là đồng tính cũng có thể làm chuyện kia.

Giữa hai người đàn ông... chính là dùng cửa sau.

Mạc Sơ Quyết không hiểu nổi, nhét thứ đó vô chỗ kia kiểu gì hay vậy?

Chỉ nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy mình sắp nứt ra.

Nhưng trời đất bao la, ăn cơm quan trọng nhất.

Ngồi xe về trường mất hơn một tiếng, vị trí khách sạn lại xa, xung quanh không có quán bán đồ ăn sáng, vẫn là đi theo Dụ Quy Tinh mới có cơm ăn.

Lấp đầy cái bụng đói trước cái đã.

Mạc Sơ Quyết không muốn nghĩ nhiều, che mông im lặng đi theo phía sau.