Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 72: Bốn mươi bảy



Vì tối qua náo loạn quá khuya nên sáng ra hai người ngủ nướng đến tận mười giờ. Khương Y Linh chẳng biết đã đi đâu, còn đại phát từ bi không gọi dậy.

Hôm nay khó có dịp mặt trời ló dạng, ánh nắng ấm áp hắt lên chăn, Mạc Sơ Quyết lười biếng trở mình nằm trên ngực Dụ Quy Tinh.

Hai tay Dụ Quy Tinh ôm eo đối phương, mắt díu thành đường thẳng, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Dậy rồi?".

Lỗ tai Mạc Sơ Quyết phát ngứa, vùi mặt vào cơ ngực hắn, dùng đầu dụi cằm người ta: "Ừm".

Nằm như vậy một lúc, Mạc Sơ Quyết lại ngẩng đầu lên: "Khi nào tụi mình xuống giường?".

Dụ Quy Tinh xốc đối phương lên trên, một tay nâng cằm, dịu dàng hôn: "Không vội".

Mạc Sơ Quyết tiện thể leo lên cổ hắn, mũi phát ra mấy tiếng ngâm nga thoải mái.

Dụ Quy Tinh hôn lên bờ mi run rẩy, sau đó đến hai má nhỏ nhắn ửng hồng, cuối cùng mới đè lên cánh môi đo đỏ.

Hắn thay đổi góc độ, dùng phương pháp nhẹ nhàng ma sát, mơn trớn đôi môi mang đến cho đối phương một cảm giác hưng phấn như có dòng điện xẹt qua.

Ngay lúc hắn liếm mép định đưa lưỡi vào, Mạc Sơ Quyết đột nhiên mở mắt, luống cuống trèo khỏi người hắn, bịt miệng lại: "Không được hôn! Em vẫn chưa đánh răng!".

Dụ Quy Tinh dở khóc dở cười nhìn cậu mặc độc chiếc quần lót gấu con chạy vào phòng tắm, hai chân thon dài trắng nõn lắc lư trước mặt.

Tuy trong phòng đang bật điều hòa nhưng thế này vẫn dễ nhiễm lạnh, Dụ Quy Tinh vén chăn ngồi dậy, gọi về hướng nhà tắm: "Em ra mặc quần trước đi!".

Một lúc sau, giọng nói mơ hồ của Mạc Sơ Quyết kèm theo tiếng bàn chải điện ro ro từ bên trong vọng ra: "Không sao... chỉ vài phút à..."

Dụ Quy Tinh bất lực vươn tay vơ lấy chiếc quần trên ghế sô pha đưa vào cho cậu.

Mạc Sơ Quyết đang dựa lên thành bồn rửa mặt soi hai hàm răng trắng đều tăm tắp trong gương, thấy hắn bước vào, cậu vội vàng che thân dưới: "Em không mặc quần, anh vào đây làm gì?".

Dụ Quy Tinh tức giận: "Em cũng biết mình không mặc quần? Qua đây".

Mạc Sơ Quyết nhổ bọt kem đánh răng ra, vừa ngậm nước súc miệng ùng ục vừa chậm rì bước tới.

Dụ Quy Tinh ngồi xổm xuống, hai tay giữ mép quần: "Xỏ chân vô".

Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn xỏ vào, Dụ Quy Tinh đứng dậy kéo lên, quần ôm gọn lấy hai cẳng chân trắng nõn, tôn lên đường cong mượt mà hoàn hảo.

Ngậm nước trong miệng khiến hai má Mạc Sơ Quyết phồng lên, không thể nói chuyện, định chờ Dụ Quy Tinh làm xong mới đi phun ra, nào ngờ người trước mặt bỗng trở nên bất động. Cậu nghiêng đầu khó hiểu nhìn đối phương.

Dụ Quy Tinh búng nhẹ lên khóa quần, vẻ xấu xa: "Anh giúp em nhé?".

Da mặt Mạc Sơ Quyết nóng bừng, lỗ tai bốc khói: "Hứ! Không biết xấu hổ!".

Dụ Quy Tinh cười khẽ, không cần đối phương phản ứng, hắn đã nắm phéc mơ tuya kéo lên.

Roẹt, dây kéo chạm tới đỉnh.

Mạc Sơ Quyết hết hồn chụp tay hắn, hoảng hốt chạy đến bồn rửa mặt phun nước ra rồi thét lên: "Anh làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết!".

Dứt lời, cậu rùng mình bụm lấy thân dưới.

Khóe môi Dụ Quy Tinh cong lên.

Trông biểu cảm hắn thế này, Mạc Sơ Quyết có linh cảm không hay, quả nhiên tiếp theo nghe hắn phán một câu: "Yên tâm, nhỏ thế này không kéo trúng được".

Nhỏ... thế này?!!

Thứ khiến đàn ông khó chịu nhất chính là bị người ta chê nhỏ!

Dù là sự thật đi nữa, Mạc Sơ Quyết vẫn bực bội hết sức: "Anh mới nhỏ!".

"Hửm?", Dụ Quy Tinh nhướng mày nom rất thiếu đánh, "Em chắc chưa?".

Mạc Sơ Quyết bất giác cảm thấy nguy hiểm, chân lùi về sau mấy bước nhưng vẫn mạnh miệng: "Vốn dĩ là sự thật..."

Lời còn chưa dứt, Dụ Quy Tinh thình lình nhào lên như loài báo đốm rình mồi, đôi mắt nhìn chăm chú vào điểm yếu của đối phương, nguy hiểm lạnh lùng, dường như có thể nhào lên tấn công bất cứ lúc nào.

Mạc Sơ Quyết bị dọa sợ, loạng choạng ngã về sau theo bản năng cho đến khi đụng vào thành bồn rửa mặt.

Dụ Quy Tinh không nói thêm lời nào vô nghĩa, sau khi ôm lấy cậu, hắn chộp lấy cổ tay kéo thẳng xuống phía dưới.

Cảm nhận được nơi nào đó tràn trề tinh lực buổi sáng, Mạc Sơ Quyết trợn tròn hai mắt.

Thứ đồ chơi đó còn dũng mãnh nảy lên trong tay cậu.

Da mặt thoáng chốc đỏ bừng, nước mắt bị kích thích chảy xuống, hốc mắt ươn ướt đỏ hoe.

Thấy bé khóc nhè bị dọa khiếp vía, Dụ Quy Tinh hôn lên hàng nước mắt vương trên má cậu, cười dỗ dành: "Mới vậy đã khóc thì sau này phải làm sao?".

Mạc Sơ Quyết ngơ ngác ngửa mặt: "... Hả?".

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này, trái tim Dụ Quy Tinh bắt đầu ngứa ngáy: "Đánh răng rồi nè, giờ hôn em được chưa?".

Mạc Sơ Quyết sực tỉnh, vội đẩy hắn ra: "Nằm mơ đi! Anh còn chưa đánh răng đâu, đúng là mất vệ sinh!".

Nói rồi, cậu giận đùng đùng đẩy cửa nhà tắm chạy ra ngoài.

Người nào đó bị chê mất vệ sinh đứng sờ mũi, thầm nghĩ, hồi trước không biết ai ở sau lưng than hắn nào là phiền phức, nào là khiết phích tinh chuyển thế, vậy mà bây giờ trở mặt không quen.

Hắn cúi đầu nhìn nơi nào đó đang hăng hái ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Bà xã quá ngây thơ với dễ ngượng thì phải làm sao bây giờ?

Xem ra vẫn phải tự lực cánh sinh thêm khoảng thời gian nữa.

Mạc Sơ Quyết nhất thời nóng đầu lao khỏi phòng ngủ xong chẳng biết đi đâu tiếp nên bực dọc đi vòng quanh phòng khách.

Dường như sức nóng hãy còn lưu lại trong lòng bàn tay khiến cậu không khỏi nhớ đến cảm giác khi chạm vào.

...Chậc.

Nhớ hồi ấy nó đâu có to thế, bất quá lớn hơn cậu một chút, còn bây giờ lại... thiên phú dị bẩm đến vậy luôn?

Nói chẳng phải khen, không hổ danh là nam chính, ngay cả khía cạnh này cũng không có đối thủ.

Xem độ dài, đường kính kia, nuốt vào chắc khó chịu lắm.

Không đúng, ai mà nuốt được cái thứ kia!

Mạc Sơ Quyết càng nghĩ mặt càng đỏ, một mình đứng trong phòng khách tự não bổ, suy nghĩ bay tứ tung, cả khuôn mặt đỏ như đít khỉ, nước mắt rớt xuống lách tách.

Khương Y Linh vào cửa liền bắt gặp cảnh tượng trên.

Bà hoảng hồn biến sắc: "Làm sao đó? Ai bắt nạt con?".

Mạc Sơ Quyết vội đưa tay áo lau nước mắt: "Không có, tại con xem phim nên khóc... Mẹ đi đâu thế? Sáng dậy không thấy mẹ đâu".

Khương Y Linh đặt hai chiếc túi lớn trong tay xuống, đấm vai, nói: "Tôi lại hiểu anh quá! Sáng giờ mới biết mẹ không có nhà, mới dậy đúng không?".

Mạc Sơ Quyết nóng mặt: "Mẹ..."

"Được rồi, chưa tết nên cho con ngủ nướng đó, chứ vô tết thì đừng có mong". Khương Y Linh nói.

Mỗi dịp năm mới, gia đình họ luôn phải về quê thăm người thân. Họ hàng bên Mạc gia rất đông, nếu viếng thăm từng nhà chắc phải tới mồng bảy, đó là chưa kể phía Khương Y Linh. Nói cách khác, dù sớm mấy cũng qua mồng mười mới xong hết việc.

Mạc Sơ Quyết: "..."

Im lặng một lúc, cậu chủ động cầm lấy chiếc túi đặt bên chân Khương Y Linh, lấy lòng: "Mẹ mua cá cho con nè, con thích cá lắm".

Khương Y Linh buồn cười: "Nằm mơ, con cá này đem hấp, anh Tinh Tinh con thích món này nhất, chừng nào rảnh sẽ nấu cá chua ngọt cho con sau".

Mạc Sơ Quyết: TvT

Đả kích liên tiếp khiến Mạc Sơ Quyết mất hết niềm tin vào cuộc sống, thậm chí khi Dụ Quy Tinh ra khỏi phòng, cậu cũng chẳng buồn quan tâm.

Dụ Quy Tinh liếc nhìn bé thỏ nào đó nằm chết trân trên sô pha, bèn chủ động chào hỏi Khương Y Linh: "Chào dì Khương, hôm nay dì ra ngoài sớm thế ạ?".

Khương Y Linh mang đồ vào bếp, tâm trạng vui vẻ: "Ngày mai giao thừa, người ta đổ xô đi mua đồ đông lắm. Dì mua trước mấy cái dự trữ được, còn đồ nào dễ hư thì mai lại mua thêm, để không tới sát nút lại bị động".

Dụ Quy Tinh tiếp lời: "Vậy mà dì không gọi tụi con đi cùng, đồ nhiều nặng lắm. Lần sau dì đừng đi một mình, dù sao bọn con cũng đang ở nhà".

Mạc Sơ Quyết trợn mắt há mồm, tên này học bản lĩnh nịnh nọt đó ở đâu thế, miệng lưỡi ngọt ngào ghê ha!

Quả nhiên Khương Y Linh được nịnh liền cười tươi như hoa: "Ui cha, thằng bé này thật hiểu chuyện. Chẳng qua dì cũng muốn cho hai đứa ngủ thêm chút nữa ấy mà".

Mạc Sơ Quyết: "...". Dối trá! Lừa đảo!

Gì mà "hai đứa"? Rõ ràng chỉ muốn mỗi Dụ Quy Tinh ngủ thêm!

Nếu cậu ngủ một mình, dám cá chưa tới chín giờ Khương Y Linh đã xông vào dựng dậy.

"Đúng rồi, Tinh Tinh, ngày mai dì nấu món cá chua ngọt con thích, lúc nãy dì mua được con cá tươi lắm!".

Dụ Quy Tinh lễ phép gật đầu: "Cảm ơn dì, làm phiền dì rồi".

Mạc Sơ Quyết buồn mà Mạc Sơ Quyết không nói, Mạc Sơ Quyết yên lặng cắn khăn tay.

Dụ Quy Tinh ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cậu, động tác dịu dàng hiếm thấy: "Sao vậy? Xem cái mặt tấm tức chưa này?".

Mạc Sơ Quyết ngó ra sau, Khương Y Linh đã vào bếp, thảo nào tên này to gan như vậy.

Cậu bĩu môi, tủi thân nói: "Anh có cảm thấy giữa anh và em, anh mới là con ruột của mẹ không?".

Thấy cậu vẫn bận tâm về việc này, Dụ Quy Tinh không thể không giải thích: "Em không nhận ra gì khác à?".

"...Hả?", Mạc Sơ Quyết ngơ ngác, "Nhận ra cái gì mới được?".

Quả nhiên vẫn là nhóc ngốc nghếch.

Dụ Quy Tinh buồn cười nói: "Em chỉ để ý mẹ tụi mình mua cá thôi à? Có thấy mẹ còn mua cả cà tím và tôm hùm đất không?".

Cà tím và tôm hùm đất đều là món ăn mà Mạc Sơ Quyết yêu thích. Nghe vậy, hai mắt cậu lập tức sáng ngời: "Tôm hùm đất! Thật à? Em thích ăn tôm nhất!".

Dụ Quy Tinh: "Vẫn còn trong thùng xốp kìa, em không để ý sao?".

Mạc Sơ Quyết: "Nãy em chỉ lo nhìn con cá thôi, ai rảnh đi lục lọi cái thùng xốp kia".

Nhưng lời của Dụ Quy Tinh khiến cậu an tâm không ít. Khương Y Linh vẫn rất thương cậu! Cậu mới là con ruột của mama!

"Từ từ, vừa rồi anh nói cái gì?", Mạc Sơ Quyết nheo mắt nhìn hắn, "Mẹ tụi mình cái gì, đó là mẹ em!".

Dụ Quy Tinh vân vê dái tai cậu: "Có khác đâu, sau này cũng là mẹ anh, kêu trước làm quen thôi mà".

Mạc Sơ Quyết: Ông nhổ vào! Đồ không biết xấu hổ!

Đúng lúc này, trong phòng bếp bỗng vang lên giọng Khương Y Linh: "Ủa? Mình quên mua nước tương hả ta?".

Mạc Sơ Quyết lập tức hất tay Dụ Quy Tinh, đổi tư thế ngồi nghiêm chỉnh.

Khương Y Linh lau tay lên tạp dề, bước ra từ phòng bếp nói với hai người ngồi trên sô pha: "Mẹ chạy ra siêu thị chút, hai đứa ở nhà ngoan nhé".

Mạc Sơ Quyết định vâng lời đáp lại, Dụ Quy Tinh đột nhiên cướp lời: "Đúng lúc con với Tiểu Sơ chuẩn bị đi dạo siêu thị một lát, dì để tụi con mua cho".

Mạc Sơ Quyết nghiêng đầu trừng hắn như muốn hỏi: em bảo muốn đi siêu thị hồi nào?

Khương Y Linh đáp: "Cũng được, vừa hay cho thằng nhóc này ra ngoài, tối ngày cứ ru rú trong nhà như con rùa phơi nắng, còn chẳng biết lật người".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Cái kiểu móc mỉa quen thuộc này thật đúng là mẹ mình!