Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 39: Cơm tù



Chu Tước Vệ ở hoàng thành, chuyên bảo vệ sự an toàn của hoàng đế. Bởi vì thân phận đặc thù, đi lại đều không có dấu vết, cho nên rất nhiều người không biết danh hiệu của họ. Nhưng mà, làm ám vệ của hoàng đế, lại là cánh tay tâm phúc, nên Chu Tước Vệ giữ một thân phận quý trọng.

Chu Tước Vệ chứng kiến Lưu Vĩ Trạm từ khi tòng quân, lăn lộn mấy năm mới thành võ tướng, chuyển đến Tây Bắc đóng giữ biên quan. Người này thoạt nhìn thì thật thà vụng về, vậy mà vụng đến cả lệnh bài của Chu Tước Vệ cũng không nhận ra.

Kẻ cầm đầu tính toán chứng minh thân phận, cho Lưu Vĩ Trạm biết rõ sự lợi hại.

Tất nhiên Lưu Vĩ Trạm biết, Từ Yến Chu cũng biết. Tay chàng đặt lên thanh đoản kiếm, một bên đề phòng Chu Tước vệ, một bên đề phòng Lưu Vĩ Trạm sẽ phản bội.

Lưu Vĩ Trạm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn không dám, xa như vậy Từ Yến Chu còn cho hắn một lỗ thủng, nếu ở cự ly gần như bây giờ, kiếm khí nhanh, nhất định có thể đâm xuyên tim hắn.

Ai muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo hắn.

Còn Chu Tước vệ? Dẫn theo nhiều người thế kia, Từ Yến Chu một chọi năm cũng không thành vấn đề. Lưu Vĩ Trạm chỉ có thể làm bộ như không biết, ra lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lại.”

Năm người kia chưa kịp phản ứng đã bị trói lại.

Trong năm người thì đã có ba người bị Từ Yến Chu trói, kỹ thuật của chàng quá tuyệt diệu, bọn hắn muốn phản kháng cũng không được, hơn nữa dây thừng trói càng giãy càng chặt…

Giang Nhất tích tụ lửa giận trong lòng, Lưu Vĩ Trạm làm sao dám?

Giang Nhất: “Buông ra! Lưu Vĩ Trạm, ngươi đây là cản trở công vụ, chán sống!”

Hắn liều mạng giãy dụa khiến mặt đỏ bừng, nhưng không có kết quả.

Lưu Vĩ Trạm giả vờ kinh ngạc: “Sao ngươi biết tên ta?”

“Ta là người bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên đã gặp qua ngươi.”

Lưu Vĩ Trạm khinh thường: “Ai biết là thật hay giả…Đừng giãy dụa nữa, cái này là dây trói heo, đến heo cũng không chạy nổi.

Mặt Giang Nhất lúc đỏ lúc trắng, vô cùng đặc sắc.

Lưu Vĩ Trạm ỷ có Từ Yến Chu ở đây, gan lớn cực kỳ. Hắn nhích lại gần Từ Yến chu: “Ý ta không phải nói các ngươi không bằng heo…Ách, giải thích cái này làm gì, người ta sẽ mang đi, chờ đã, ngươi còn đồng lõa không?”

Bọn họ chia ra hai đường, Giang Nhất đến Vân Thành trước, còn Giang Tam dẫn người bám theo Sở Hoài.

Giang Nhất cứng cổ không nói.

Vậy chính là có.

Năm người bị bắt tống vào ngục tối trong phủ tướng quân, năm người bị bắt lần trước nghe thấy động tĩnh, đều đi tới cửa phòng giam nhìn chằm chằm.

Giang Nhất chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn khi nào chịu qua loại đãi ngộ này, Lưu Vĩ Trạm quả thực đã hết thuốc chữa, chờ hắn ra ngoài rồi nhất định sẽ viết sổ con dâng đến Thịnh Kinh, nói Lưu Vĩ Trạm bỏ bê nhiệm vụ.

Giang Nhất thở hắt ra hai cái: “Lưu Vĩ Trạm, bản quan là người của Chu Tước vệ, có lệnh bài này làm tín vật, ngươi có thể lấy đến cho thủ thành kiểm nghiệm là biết. Ta còn có việc quan trọng phải làm, ngươi không thể trì hoãn.”

Từ Yến Chu nhíu mày, gương mặt đã cải trang thành một người khác, chàng bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, quả đúng là Chu Tước lệnh.

Xích Mộng lệnh bài, phía trên là một biểu tượng hình con chim màu đỏ bay lên trời, đó chính là kim chỉ nam Chu Tước.

Giang Nhất nghiêm mặt: “Mau chóng đưa đến cho thủ thành kiểm tra thực hư, sau đó thả bọn ta ra ngoài.”

Từ Yến Chu kinh ngạc, Giang Nhất vậy mà chủ động nộp lệnh bài ra. Phải biết, Cố Diệu tìm lệnh bài, không có mười thì cũng được tám cái. Từ Yến Chu nhận lấy đưa cho Lưu Vĩ Trạm.

Lưu Vĩ Trạm nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra kết quả gì, hắn nói: “Ngươi khẳng định mình là Chu Tước vệ?”

Giang Nhất gật đầu, Lưu Vĩ Trạm lẽ dĩ nhiên cũng nghe qua danh tiếng của Chu Tước vệ.

“Chu Tước Vệ thì nuôi heo có mập lên chút nào không?” Lưu Vĩ Trạm hiếu kỳ: “Bọn họ có thể làm những việc khác không?”

Hắn muốn giữ chân những người này, ít nhất cũng phải một năm rưỡi mới được.

Giang Nhất tức muốn ói máu: “Ta nuôi heo cái gì!”

Lưu Vĩ Trạm cười ha hả: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi đừng tức giận.”

Chu Tước là chim, xem chừng lại tương đối am hiểu cách nuôi gà, nếu không biết nuôi heo thì có thể chăm gà con, may mà ngục tối trong tướng quân phủ không lạnh.

Lưu Vĩ Trạm nói: “Ta sẽ đem lệnh bài cho thủ thành xem qua, lúc đó mới có thể định đoạt.”

Ra khỏi nhà lao, Lưu Vĩ Trạm giao lệnh bài cho Từ Yến Chu: “Coi như ta đã hiểu…”

Từ Yến Chu: “Hiểu cái gì?”

Cũng chỉ có Lưu Vĩ Trạm mới dám hỏi Chu Tước vệ có nuôi heo được không.

Lưu Vĩ Trạm: “Lên núi làm ruộng, vẫn còn đường đó.”

Hừ, Chu Tước Vệ chỉ xứng ở trong ngục tối nhặt đậu, ấp gà con mà thôi.

Từ Yến Chu không nói gì, lòng chàng cảm kích Lưu Vĩ Trạm, nếu lúc ấy hắn nói ra thân phận của chàng, dựa vào võ công của Chu Tước vệ, chàng khó mà thoát thân. Nhưng lưu Vĩ Trạm không nói, ít đi một mầm tai vạ.

Từ Yến Chu chân thành nói: “Đa tạ.”

Ánh mắt Lưu Vĩ Trạm phức tạp: “Cũng không cần.”

Hắn là vì mình, vì hắn sợ chết, nếu đem sự thật nói ra cho dù Hoàng thượng chưa làm gì, Từ Yến Chu cũng đã đánh chết hắn.

Hai người đều có tâm sự trong lòng, trở lại trên núi, Từ Yến Chu kể lại đại khái sự việc diễn ra.

Không biết Chu Ninh Sâm đã phái bao nhiêu người đến, phía Sở Hoài vẫn luôn không có tin tức gì, nếu Chu Ninh Sâm biết được bọn họ ở chỗ này, nói không chừng sẽ phái binh bao vây diệt trừ.

Tám đến mười người bọn họ còn có thể xuống tay trước, nhiều hơn sẽ đánh không lại. Muốn điều tra chuyện trước kia trên chiến trường, nhưng tất cả đều đã chết, Từ Yến Chu hòng sửa lại án sai cũng không có chứng cứ. Nếu Chu Ninh Sâm không buông tay, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ phải triệt để đối đầu với hắn.

Cố Diệu: “Trốn đông trốn tây không phải biện pháp lâu dài, người một nhà chúng ta thì thôi, nhưng không nên liên lụy đến những người khác.”

Người trong thôn, mẹ ruột của nguyên thân, còn có Lưu Vĩ Trạm và Sở Hoài, nếu bọn họ thật sự bị bắt ai cũng không có kết cục tốt.

Lúc trước Từ gia bị soát nhà lưu đày, nô bộc đều bị mang đi, chỉ có thể cất giấu hai ba khối bạc vụn trên người, từ Thịnh Kinh đến Tây bắc mấy vạn dặm đường bọn họ có khả năng đã đói chết trên đường, là mẹ ruột của nguyên thân vụng trộm đưa cho nàng năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng này hẳn là số tiền nàng đã tích cóp cả nửa đời, kết quả giao hết cho Cố Diệu.

Lý thị là một người ôn nhu, lúc nàng lén đến gặp Cố Diệu, trên mặt toàn là nước mắt nhưng còn chưa kịp nói thêm cái gì. Cố Diệu tuy không phải con gái nàng, nhưng lại có cảm giác thân thiết, Lý thị cũng đối với nàng rất tốt.

Cố Diệu sửa sang lại nỗi lòng: “Không thể thẩm vấn Chu Tước vệ như mấy phạm nhân khác, một khi chúng ta đã lấy lệnh bài bọn chúng chắc chắn sẽ thúc giục, phải nghĩ biện pháp kéo dài.”

Từ Yến Chu: “Tìm lúc hỏi xem, còn có người khác hay không.”

Lưu Vĩ Trạm rất đồng tình: “Nhưng mà cứ giam bọn chúng như vậy cái gì cũng không làm, thật lãng phí lương thực trong phủ. Có muốn tìm cho bọn chút ít việc làm không?”

—–

Năm người Giang Nhất bị nhốt trong ngục tối, hắn cho rằng Lưu Vĩ Trạm sẽ lập tức đem lệnh bài đưa đến chỗ thủ thành, sau đó trở về thả bọn hắn ra.

Nhưng bọn họ đã đợi rất lâu.

Trong địa lao không có ánh mặt trời, chỉ có mấy ngọn nến mờ ảo, đợi đến lúc nến cháy hết ngục tốt mới đến đổi.

Giang Nhất căn bản không biết đã qua bao lâu, cũng không biết hiện tại là giờ nào. Hắn càng nghĩ càng tức giận, bốn người khác phải khuyên nhủ: “Chờ một chút, có lẽ một lúc nữa sẽ đến.”

Chỉ chứng thực cái lệnh bài thì mất bao nhiêu thời gian? Giang Nhất là hoài nghi Lưu Vĩ Trạm đang đùa giỡn hắn, còn dám hỏi hắn có thể nuôi heo hay không.

Bọn hắn không phải là người duy nhất bị nhốt trong lao, nhưng Giang Nhất khinh thường phải nói chuyện với đám người kia.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc có động tĩnh, Giang Nhất ngẩng đầu trông thấy Lưu Vĩ trạm dẫn theo vài người phía sau, tay ôm giỏ trúc, không biết bên trong là cái gì.

Giang Nhất đứng lên: “Nếu đã biết thực hư rõ ràng vậy thì mau thả bọn ta ra ngoài.”

Cố Diệu nhìn rõ dáng vẻ mấy người này, đều là diện mạo bình thường, ném vào trong đám đông khó mà nhận ra. Nàng đặt giỏ trúc xuống, bên trong là hạt đậu, có xấu có đẹp.

Mấy cái giỏ trúc xếp thành một hàng, cất xong Từ Yến Chu liền đứng bên cạnh Cố Diệu.

Lưu Vĩ Trạm nói: “Thủ thành đại nhân không ở đây.”

Giang Nhất: “?”

Lưu Vĩ Trạm: “Chưa biết khi nào mới trở lại…”

Cố Diệu: “Các ngươi không thế cứ ăn cơm trắng trong tù được, nhặt đậu xấu trong này ra, không nhặt không cho ăn cơm.”

Đường đường là Chu Tước Vệ, vậy mà dám ra lệnh cho bọn họ nhặt đậu?

Còn dám lấy cơm ra uy hiếp? Tốt, rất tốt.

Giang Nhất triệt để nổi giận, gông cùm trên cổ tay bị hắn kéo kêu leng keng: “Ngươi thật to gan!”

Cửa lao mở ra, Cố Diệu dọn hết chỗ đậu vào.

Giang Nhất khó thở, một chân đạp đổ giỏ trúc, đậu rơi vãi đầy đất.

Hắn nói: “Để xem, ta sẽ không nhặt, đưa ta đến thủ thành phủ.”

Cố Diệu một thân nam trang, trên mặt cũng đã cải trang không có nửa điểm khí chất của nữ nhân, nàng vững vàng khóa cửa lại: “Các vị đại nhân chớ tự làm mình khó xử, nhớ kỹ, còn một hạt đậu xấu cũng không được.”

Còn năm người bị nhốt bên cạnh, Từ Yến Chu dọn vào hai sọt, dù sao vẫn còn rất nhiều đậu, nhặt xong lại chuyển thêm.

Nhiều đậu thế này có thể làm đậu mầm, Cố Diệu tự thử nghiệm trước, sau đó sẽ dạy bọn hắn làm.

Năm người bị bắt trước kia ngược lại không nói gì, bị nhốt quá lâu, độc giấu trong kẽ răng cũng bị lấy đi, bọn họ không thể ung dung chịu chết được.

Đợi lúc nhàm chán sẽ đi nhặt đậu.

Cho dù không được ăn cơm Giang Nhất cũng không nhặt đậu, hắn chưa bao giờ bị vũ nhục như thế này, đợi hắn ra ngoài được rồi, nhất định sẽ cáo trạng Lưu Vĩ Trạm.

Mấy người Cố Diệu vừa đi, Giang Nhất nhìn một nhà tù trống rỗng, đám người đối diện đã thắp nến nhặt đậu.

Hắn cười lạnh trong lòng, một đám phế vật.

Hai ba ngày không ăn cũng không sao, bọn họ là ám vệ, thời gian eo hẹp gấp gáp có khi không để ý tới dùng bữa.

Hắn nhấc chân đi đến giường bên kia, kết quả dẫm lên hạt đậu. Phải biết, cho dù hạt đậu bên trong đã khô quắt nhưng đại đa số vẫn bóng loáng tròn vo. Dưới chân trơn trượt, Giang Nhất lắc lư từ trái sang phải, “rầm” một cái liền ngã xuống đất.

Những người còn lại thấy không ổn, muốn đỡ Giang Nhất đứng dậy, nhưng vì quá trơn mà từng người từng người ngã trên đất.

Giang Nhất quá thảm, hắn bị đè ở phía dưới cùng.

Năm người đối diện xem náo nhiệt, sau đó không hẹn mà cùng cong môi lên.

Chu Tước vệ thật vất vả mới đứng lên được, Giang Nhất xoa xoa cái eo bị ngã đau nhức, sắc mặt âm trầm: “…Nhặt hết đậu đi.”

Giang Nhất làm việc rất nghiêm túc, đương nhiên việc nhặt đậu trên đất cũng làm tốt.

Đậu đã nhặt xong, cũng đã chọn xong đậu xấu.

Hắn là vì mình mới làm loại việc này, không có nghĩa sẽ nghe lời Lưu Vĩ Trạm, không cho ăn cơm thì đã làm sao, chẳng có gì to tát, chờ hắn ra ngoài rồi tất nhiên sẽ được ăn ngon.

Cố Diệu đang kho thịt trong phòng bếp ở phủ tướng quân. Màu tương kho canh đã ninh lâu này, mỗi lần kho lại ninh một lần nữa, tư vị càng thêm nồng hậu. Bên trong có thịt ba chỉ, đậu da, thêm một chút chân gà. Đi kèm với đậu phộng chiên trong dầu ớt và một bình rượu nóng.

Cơm trong nồi chia cho mỗi người một tô cũng không quá nhiều.

Đây là bữa trưa, Cố Diệu hỏi Trần Dương: “Có nhặt không?”

Trần Dương đáp: “Cái nào bị đổ xuống đất sẽ được nhặt, những cái khác không động đến.”

Chu Tước vệ lấy Giang Nhất làm chủ, Giang Nhất bất động bọn họ liền không động.

Cố Diệu múc món kho ra: “Đưa cơm trưa qua đi.”

Cơm tù không tốt lắm, chỉ có bánh bao và một ít đồ ăn, miễn cưỡng có thể ăn no. Trần Dương nhìn thức ăn mà Cố Diệu chuẩn bị, dầu ớt mới chiên, ớt khô hơi cháy có mùi thơm nồng, đậu phộng dã nát, món kho tất nhiên không cần nói, tất nhiên ăn rất ngon.

Trần Dương đem thức ăn đến, trời mùa đông còn tản hơi nóng, mùi thơm bay xa.

Ai nhặt đậu sẽ có đồ ăn ngon hơn hẳn, hoàn toàn khác với các cải trắng nấu nước lã trước kia, không chỉ có thịt mà còn có rượu.

Tốt nhất bọn họ chỉ nên uống một ngụm, không thì sẽ say khướt đến khi bị bắt muốn phản kháng cũng không được. Gắp một miếng thịt đã được thái rất đẹp, nhúng qua dầu ớt, sau đó phủ thêm một lớp đậu phộng dã nhuyễn rồi cho vào miệng, vừa thơm vừa cay.

Chân gà, cánh gà từ từ nhấm nháp, lại thêm một ngụm rượu, không phải chỉ là nhặt đậu thôi sao? Bao nhiêu cũng được.

Giang Nhất nghe động tĩnh bên kia, đơn giản nhắm mắt lại.

Mắt không thấy lòng không phiền.

Nhưng nhắm mắt thì vẫn còn lỗ tai, thân là ám vệ, nhất định tai phải thính mắt phải tinh.

Mũi hắn ngửi thấy mùi thơm, lỗ tai nghe thấy lời khen, ăn khen, uống cũng khen.

Không nhịn được nữa, hắn gầm lên: “Câm miệng!”

Trong không khí nhất thời im lặng một lát, sau đó năm người kia nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống.

Trên trán Giang Nhất nổi gân xanh, yết hầu không được tự nhiên nuốt nước miếng một cái.

hắn có chút đói bụng.

“Đại ca…”

“Chọn đậu cũng không phải việc gì quá khó.”

“Ta lại cảm thấy rất thú vị.”

“Người khác có thể, chúng ta cũng có thể làm.”

Giang Nhất nhắm mắt lại: “Không, ta không tin thành thủ vẫn chưa trở lại, chờ đi.”

“Trên đường chúng ta đều lưu lại ký hiệu, đám người Giang Tam nhất định bám theo, chỉ cần bọn họ đến Vân Thành, tự nhiên sẽ phát hiện ra điểm không đúng, đến lúc đó sẽ viết thư cho Hoàng thượng, Lưu Vĩ Trạm hắn cứ chờ đi.”

Giang Nhất nói: “Đều là người có bản lĩnh, cũng chưa phải không từng ăn thịt, nhìn xem các người giống cái dạng gì.”

Tất nhiên đã từng ăn thịt, cũng đã nhìn thấy người khác ăn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thơm như vậy.

Nếu đại ca đã nói, vậy chỉ có thể nghe theo, năm người nhắm mắt lại.

Cố Diệu không ngờ bọn họ có thể nhịn được, xem ra nàng nấu còn chưa đủ thơm.

Cố Diệu nói: “Từ Yến Chu, huynh đi mua một ít xương ống thật lớn, phòng bếp còn ít dưa chưa, buổi tối chúng ta ăn mì nước dưa cải chua.”

Canh xương, mì dưa cải, thả thêm một quả trứng gà, sợi mì cắt ra còn tươi mới, một tô mì với thịt kho và cho một thìa dầu ớt.

Mùi chua cay xông vào mũi.

Bên kia ăn khí thế ngất trời, mấy người Giang Nhất cảm thấy có chút lạnh.

Trong nhà tù có bếp lò, nhưng dưới địa lao ẩm ướt lạnh lẽ, mấy cái bếp lò cũng không đủ dùng. Nếu có thể ăn một bát mì nóng như vậy, toàn thân tất sẽ ấm nóng ngay.

Buổi trưa không ăn cơm, buổi tối cũng chưa ăn.

Giang Nhất há miệng thở dốc, gọi ngục tốt lại: “Bọn ta muốn ăn cơm, cơm nước xong sẽ nhặt đậu.”

Ngục tốt: “Cái này không được, nhặt đậu xong mới có cơm ăn.”

Mặt Giang Nhất trầm xuống: “Có ý gì?”

Ngục tốt: “Ý trên mặt chữ, tối nay ngươi nhặt đậu, sáng mai sẽ có cơm ăn, sáng mai nhặt đậu, buổi trưa sẽ có cơm.”

Giang Nhất cuộn bàn tay kêu răng rắc: “Ngươi nói cái gì!”

“Nếu chiều nay không nhặt, buổi tối sẽ không có cơm, hiểu chưa?” Ngục tốt hỏi: “Đúng rồi, các ngươi muốn cái gì?”

Giang Nhất: “…Muốn đậu.”

Đem đậu chuyển vào, Giang Nhất thật sự muốn đánh xỉu ngục tốt, sau đó vượt ngục, nhưng mà hắn không biết bên ngoài có bao nhiêu người, hắn sợ sẽ bị bắt trở lại, trói như trói con heo.”

Ba giỏ đậu, rất nhanh đã chọn xong.

Thần sắc Giang Nhất rốt cuộc cũng hòa hoãn lại: “Cũng không phải việc khó khăn, mọi người ngủ đi, sáng mai ăn cơm.”

Đều là huynh đệ của mình, bản thân mình bị đói không là gì, nhưng không thể để huynh đệ bị đói.

Hôm sau trời vừa sáng, món mì dưa cải chua mà bọn họ đã thèm cả đêm được mang tới. Giang Nhất nhanh chóng ăn hết, cảm thấy thật thỏa mãn.

Bây giờ không cần người giục, bọn họ đã chủ động làm việc.

Lưu Vĩ Trạm cảm thấy việc này rất đơn giản, một đứa trẻ cũng có thể làm được: “Làm khó bọn chúng đi.”

Cố Diệu nhíu mày: “Cái gì khó?”

Lưu Vĩ Trạm kích động xoa xoa hai tay: “Trộn lẫn các loại đậu vào với nhau bắt bọn chúng chọn.”

Cố Diệu: “Sớm biết có cách này thì tốt rồi, ngươi có việc để làm.”

Lưu Vĩ Trạm lập tức ngậm miệng.

Nhặt đậu vì muốn làm đậu mầm, lúc ở nhà Cố Diệu đã làm thử, ngâm hạt đậu một đêm, dùng miếng vải lưới thật mỏng phủ lên trên mẹt đậu, sau đó dùng vải bông để che lại. Đặt mẹt đậu ở nơi ấm áp và ít ánh sáng, thỉnh thoảng tưới nước để đậu mầm mọc ra.

Bóng tối trong tù rất thích hợp để làm đậu mầm.

Cố Diệu vén lớp vải bông lên xem thử, mầm còn nhỏ, muốn dài thêm đoán chừng phải qua sáu bảy ngày nữa.

Thấy đậu mầm đã thành công, Cố Diệu lập tức đi dạy bọn họ cách làm.

Giang Nhất tình nguyện nhặt đậu, không có nghĩa cái gì hắn cũng chịu làm, Lưu Vĩ Trạm gan to bằng trời, dám chỉ đạo bọn hắn làm cái này cái kia.

Giang Nhất hỏi: “Thủ thành còn chưa trở về sao? Chu Tước lệnh không chỉ có mỗi hắn mới biết, thủ thành Liêu An cũng được.”

Cố Diệu: “Chưa về, không thì sẽ cho người đi Liêu An một chuyến hỏi, nhưng vạn nhất thủ thành đột nhiên trở về thì phải làm sao?”

Giang Nhất không nghĩ được cách nào tốt hơn: “…Quên đi, chờ thêm vậy.”

“Ta là một đại nam nhân, sao có thể làm đậu mầm?” Hắn bất bình nói: “Dựa vào cái gì không cho bọn ta ăn cơm?”

Cố Diệu suy nghĩ một lúc, quả thực không nên: “Đại tướng quân nói, các vị không nguyện ý thì không cần ép buộc, mỗi ngày đều có người đưa cơm đến đủ ba bữa.”

Đoán rằng Lưu Vĩ Trạm đã biết cách làm người, không dám đắc tội với bọn họ. Giang Nhất gật nhẹ đầu: “Các ngươi mau chóng tìm thủ thành, chứng minh thân phận của bọn ta, trên người bọn ta còn có việc rất quan trọng, không thể chậm trễ.”

Cố Diệu gật đầu, đi dạy năm người khác làm đậu mầm.

“Đậu mầm ăn ngon không?”

“Trồng được rồi lúc đó bọn ta có được ăn không?”

Cố Diệu: “Ăn ngon, có thể thêm đồ ăn cho các ngươi.”

Có người nhỏ giọng hỏi: “Không làm việc lúc ăn cơm có phải chỉ là bánh bao cùng nước trắng nấu đồ ăn không?”

Cơm tù nào cũng như vậy, một nồi lớn toàn củ cải trắng, đôi khi mỗi người chỉ có một củ khoai lang.

Cố Diệu gật đầu: “Không sai, thức ăn không giống nhau, các ngươi chăm chỉ làm đậu mầm sẽ được ưu ái hơn.”

Vậy nhất định phải làm đậu mầm thật tốt, sẽ được ăn thịt kho, nào ai muốn cắn khoai lang.

Phía Giang Nhất chờ cơm trưa.

Trưa ngày hôm qua, mấy tên kia được ăn thịt kho rượu uống rượu trắng, nhìn qua có vẻ rất ngon. Hắn liếm môi, rốt cuộc cũng chờ được ngục tốt đưa cơm tới, mắt thấy thịt kho và rượu trắng đều bị đưa sang ngục đối diện, mà bọn hắn chỉ có năm cái bánh bao đen xì, và một chậu canh cải trắng nhỏ.

“…”

Lời của Cố Diệu quanh quẩn bên tai, không làm việc vẫn có ba bữa cơm.

Giang Nhất cắn chặt răng: “Cái khổ nào mà chưa từng chịu qua, ăn bánh bao cải trắng chịu không được thì đưa hết đây ta ăn!”

Nhưng bánh bao đen nghẹn ở cổ họng, cải trắng chỉ có vị mặn, ngay cả một tí mỡ cũng không có, buổi sáng được ăn mì cải chua, gặm xương hầm, thịt kho ruột già, bây giờ chỉ giống như đang nhai sáp.

Ăn xong một bữa cơm tủ, Giang Nhất đã chủ động hỏi cách làm đậu mầm.

Việc này cũng trong suy tính của Cố Diệu, từ thanh đạm sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm rất khó.

Vừa dạy nàng vừa quan sát bọn họ: “Thủ thành còn chưa về, bây giờ cường đạo rất nhiều, vào thành không chịu khai báo, hộ tịch không đúng đều bị bắt lại.”

Cũng chính bởi vì hộ tịch nên Giang Nhất mới bị bắt tới đây, nếu vì hộ tịch mà tùy tiện bắt người, bọn Giang Tam chẳng phải rất nhanh cũng sắp tới…

Giang Nhất đơn giản ừ một tiếng: “Cũng không thể một gậy đánh chết, các ngươi đã bắt bao nhiêu người? Trước kia có từng bắt được một hộ nào không, nam nhân bị thương, còn có ba nữ nhân và một đứa bé…”

Cố Diệu tuyệt không ngờ, Giang Nhất lại hỏi thăm đến bọn họ, nàng nói: “Không có, người bị bắt đều là nam nhân, làm gì có nữ nhân nào làm trộm cướp.”

Giang Nhất nghẹn lại, hắn hiện tại cũng không biết rõ người nhà Từ gia đến cùng đang trốn ở nơi nào, có lẽ là ở Vân Thành nhưng không điều tra ra được.

“Loại chuyện này không thể bỏ qua cho kẻ nào.” Giang nhất ngóng trông Lưu Vĩ Trạm có thể bắt được người, đã lục soát nhiều ngày như vậy, ngay cả một người cũng không bắt được, thật đúng là phế vật.

Cố Diệu cảm thấy có lý: “Chính xác, Lưu tướng quân đã hạ lệnh cấm, một người cũng không tha.”

Vậy Giang Tam và những người khác đều có khả năng bị bắt.

Giang Nhất: “…”

Còn có người ở phía sau, không chỉ một đường.

Cố Diệu nghe được cái mình muốn, không muốn tốn nước bọt với hắn. Mặt khác nàng cũng không sợ thêm ai đến, chỉ sợ có người nào đó ở trong bóng tối đem hết sự tình ở Vân Thành viết thư báo về Thịnh Kinh.

Sở Hoài bị người khác bám theo ở một đường khác, muốn đến Vân Thành, chân núi Ngọc Khê Sơn là con đường duy nhất để đến đó, về phía bắc là Liêu An và mười bốn thành trì biên cảnh.

Sở Hoài muốn dẫn người vào Vân Thành rồi tính chuyện khác.

Đi theo một đường, không cảm thấy Sở Hoài có gì khác thường, thân là thần tử hắn phải nghe lệnh của Hoàng thượng, cho dù Từ Yến Chu từng có ân với hắn. Đợi đến lúc tìm được người, Giang Tam sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng khoan hồng.

Giang Tam nói: “Thập Tam Thập Ngũ, các ngươi ở lại phía sau, nếu có chuyện lập tức viết thư cho Hoàng thượng.”

“Thập Nhất, ngươi đi theo ta, nhìn xem Sở Hoài muốn đi chỗ nào.” Giang Tam là người cẩn thận, hắn đã từng theo Từ Yến Chu đóng quân ở Vân Thành một thời gian khá lâu, rất quen thuộc với nơi này.

Việc gì cũng nên cẩn trọng.

Sở Hoài thúc ngựa, đi hết con đường dưới Ngọc Khê Sơn cuối cùng cũng đến cửa thành. Không giống trước kia, trước cổng thành một đoàn người đang xếp hàng kiểm tra.

Sở Hoài tìm một người hỏi thăm: “Sao lại nhiều người xếp hàng như vậy?”

“Hiện tại đạo phỉ hoành hành, Lưu tướng quân vì an nguy của bách tính nên muốn kiểm tra từng người.”

Sở Hoài gật đầu nói đa tạ.

Sau hắn còn có người bám theo, Sở Hoài quyết định dắt ngựa đi lại vài vòng ngoài cổng thành, sau đó mới đi vào.

Giang Tam theo dõi từ xa, chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, gọi Giang Thập Nhất cùng mình theo sát.

Chu Tước Vệ và Sở Hoài làm việc tư cho Hoàng Thượng, cho nên không có văn thư bổ nhiệm. Sở Hoài cho binh lính kiểm tra nhìn thẻ bài, phía trên tường thành là Lưu Vĩ Trạm, người cao gầy đứng bên cạnh hắn hẳn là Từ Yến Chu, Sở Hoài yên tâm.

Tướng sĩ thủ thành xem thẻ bài nói: “Từ Thịnh Kinh đến, bắt lại trước.”

Trực giác mách bảo Giang Tam có chuyện không ổn, không nên lại gần, hắn quay người muốn đi, kết quả có vài quan binh xông tới: “Đứng lại, hai người các ngươi chạy cái gì?”

Giang Tam: “Trong nhà có chuyện, chúng ta không vào thành nữa.”

“Đừng nói nhảm, giao hộ tịch ra đây.”

Giang Tam lôi thẻ bài ra, quan sai nói: “Từ Thịnh Kinh đến? Cũng dẫn đi.”

Giang Tam không hiểu nơi này đã xảy ra chuyện gì, tại sao muốn bắt bọn hắn?

Dưới ngọn lửa sáng chói, Giang Tam nhìn thấy Lưu Vĩ Trạm, hắn đang đứng trên đầu thành, bên cạnh có vài người khí thế hùng dũng.

Như người chết vớ được cọc, hắn vội nói: “Chờ đã, ta biết Lưu tướng quân, mời tướng quân của các ngươi lại đây.”

Lưu Vĩ Trạm đi xuống.

Giang Tam chắp tay nói: “Lưu tướng quân, ta phục hoàng mệnh tróc nã yếu phạm, đây là thẻ bài, còn đây là lệnh bài.”

Lưu Vĩ Trạm: “…Cái này là lệnh bài gì, phụng hoàng mệnh? Cũng thật biết cách lấy cớ, bản tướng quân đóng giữ Vân Thành chưa từng nhận được tin tức nào, người đâu trói hắn lại.”

—–

Tác giả có lời muốn nói.

Giang Nhất: Ta không muốn nói chuyện, người tiếp theo.

Lưu Vĩ Trạm: Đoán chừng mặt bị đánh sưng không nói nên lời.

Từ Yến Chu: Bé hồ lô nhỏ cứu gia gia. (Tui không hiểu ảnh muốn nói gì -_-)

———-