Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 43: Hôn lại một lần nữa đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chân Chân, chúng ta rất nhanh sé có căn nhà của riêng mình.”

Thiếu niên nói xong câu nói này, trái tim của Bùi Chân đập kịch liệt.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn, trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ đèn trong sảnh tiệc đều tắt hết.

Bùi Chân lòng dạ rối bời, bỗng nhiên cảm nhận được có một cánh tay ấm áp đang ôm lấy mình, giọng nói dịu dàng trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên lập tức vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

Mọi người xung quanh đều hỏi đã xảy ra chuyện gì, có vài quý phu nhân nhát gan thậm chí còn khóc lóc cầu xin chồng của mình đưa mình về nhà.

Nhưng Bùi Chân nắm lấy bàn tay ấm áp của thiếu niên trong một trận hỗn loạn này lại vô cùng an tâm.

Cô tin tưởng Lê Khí. Thiếu niên nói không có chuyện gì, vậy nhất định sẽ không có chuyện gì.

Màn hình lớn sáng lên, thắp sáng cả sảnh tiệc, mọi người yên tĩnh trở lại, cho rằng là cái ý tưởng sáng tạo khác người nào đó để mừng lễ kỷ niệm hai mươi năm, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía màn hình lớn.

Trên màn hình lớn xuất hiện mấy cái tiêu đề, phối màu cực kỳ bắt mắt cùng nội dung hấp dẫn người xem:

[Sốc thật! Doanh nhân nổi tiếng đội mũ xanh.]

[Nam nữ rơi nước mắt*! Người chồng rõ ràng đã nuôi con gái của vợ và tình nhân trong suốt 17 năm qua.]

(*Nam nữ rơi nước mắt: từ thông dụng trên mạng, câu đầy đủ “Con trai sẽ im lặng khi nhìn thấy con gái khóc.” Chủ yếu để sử dụng miêu tả một bài báo, liên quan đến tình cảm yêu đương. Nguồn Baidu.)

[Tuesday xoay người biến thành quý phu nhân, thiên kim giả tu hú chiếm tổ!]

Nếu muốn nói sở thích chung của cộng đồng loài người là gì, nhất định chính là thích hóng dưa rồi.

Lực chú ý của tất cả mọi người tập trung cao độ, chờ xem video tiếp theo phát lên.

Sau đó –

Trên màn hình xuất hiện một đôi nam nữ đang hôn nhau.

Không quay cận mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ đang triền miên hôn môi, tất cả mọi người hưng phấn thảo luận rốt cuộc là ai, nhưng không ai chú ý đến săc mặt của một nhà Bùi Hồng Đạt đang lặng lẽ thay đổi.

Tô Lệ Ngọc là người đầu tiên kịp phản ứng lại, khi bà ta nhìn thấy cái tiêu đề [Người chồng nuôi con gái của vợ và tình nhân trong suốt 17 năm qua] đã thầm nói không ổn, chờ đến lúc những bức ảnh được tung ra sắc mặt của bà ta hết xanh rồi lại trắng.

Người trong tấm ảnh chính là bà ta.

Ngày đó bà ta nhân lúc Bùi Hồng Đạt đi công tác cùng tình nhân Vương Húc hẹn hò tại khách sạn, rõ ràng bà ta đã rất cẩn thận, nhưng không ngờ đến vẫn bị người khác chụp được!

Ngay từ đầu Bùi Hồng Đạt còn rất hứng thú nhìn màn hình lớn, muốn biết cái tên xui xẻo nào bị người khác cắm sừng lại còn coi tiền như rác nuôi dưỡng con của tình nhân, mãi đến khi ảnh chụp xuất hiện, ông ta nhận ra chiếc vòng trên tay người phụ nữ kia —

Rõ ràng là món quà năm mới mà ông ta đã tặng cho Tô Lệ Ngọc, ông ta còn tìm nhà thiết kế ở nước ngoài làm theo yêu cầu.

Huyết áp của Bùi Hồng Đạt nháy mắt tăng cao.

Ngay từ đầu Bùi Giai cũng không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy sắc mặt của ba mẹ không đúng lắm, lại cẩn thận quan sát kỹ tấm ảnh, trái tim thẳng tắp rơi xuống.

Người phụ nữ này….Tại sao lại trông giống mẹ mình thế này?

Chuyện kế tiếp càng làm cho cô ta kinh hồn bạt vía hơn, trên màn hình lớn bắt đầu phát một đoạn video:

Tô Lệ Ngọc dựa vào lòng người đàn ông nọ, nũng nịu nói: “Anh Vương, chúng ta đã lâu không gặp, trong khoảng thời gian này có nhớ em không?”

“Nhớ, tất nhiên nhớ rồi.”

“Em cũng nhớ anh. Gần đây thân thể của Bùi Hồng Đạt không khỏe, ở nhà không cho em sắc mặt tốt. Em vì muốn moi thêm tiền từ ông ta, chỉ có thể nuốt giận chịu đựng, haizz…”

“Tiểu Ngọc em cực khổ rồi. Giai Giai thế nào?”

“Đương nhiên Giai Giai của chúng ta là ưu tú nhất, ở trường học đạt thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, gần đây em còn giới thiệu con bé làm quen với con trai nhà họ Đổng, có chỗ dựa này, chúng ta có thể sớm đá Bùi Hồng Đạt đi rồi.”

“….”

Ngay khi khuôn mặt của Tô Lệ Ngọc và tên của Bùi Hồng Đạt xuất hiện, toàn bộ những người sống ở khắp thành phố H có quen biết với hai người bọn họ lập tức nhìn qua cái bàn này, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu cũng có hưng phấn, còn có cả trào phúng xem thường…

Bùi Hồng Đạt sắc mặt âm trầm, nắm chặt tay thành đấm.

Không nghĩ đến trên màn hình lớn chợt lóe lên, một bức ảnh giám định ADN hiện ra:

[Dựa trên dữ liệu có sẵn cùng kết quả phân thích ADN, loại trừ khả năng Bùi Hồng Đạt là ba ruột của Bùi Giai.]

Mọi người ồ lên, Bùi Giai là người đầu tiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Điều đó không có khả năng!”

Cô ta nhìn về phía Tô Lệ Ngọc, giọng nói run rẩy: “Chẳng lẽ con không phải là con gái ruột của ba …?”

Tô Lệ Ngọc nào dám trả lời con gái của mình, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, chân cũng mềm nhũn.

Một chùm sáng chiếu thẳng lên người Bùi Hồng Đạt, lại còn là màu xanh lá cây, khiến sắc mặt của ông ta càng thêm tái nhợt.

Có một giọng nói trong màn hình lớn hỏi ông ta: “Bùi tiên sinh, xin hỏi, có một người vợ và đứa con gái tốt như vậy, ngài có cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn không?”

“Ngài dự định báo đáp Tô Lệ Ngọc và Vương Húc như thế nào, khi bọn họ đã sinh cho ngài một đứa con gái tốt như thế?”

“À đúng rồi, xin hỏi hành vi cô ta gian lận trong kỳ thi cuối kỳ là do ngài dạy cô ta sao?”

Một loạt câu hỏi liên tiếp xuất ra khiến cho người ngoài không khỏi cười nhạo, Bùi Hồng Đạt không thể nhịn được nữa, túm mạnh cổ tay của Tô Lệ Ngọc lạnh lùng nói: “Bà đi theo tôi!”

Tô Lệ Ngọc nào dám đi, bà ta đã giẫm lên tử huyệt của Bùi Hồng Đạt rồi, nếu lúc này bà ta cùng ông ta đi ra ngoài không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Vì vậy móng tay đỏ chót của bà ta nắm chặt cái bàn: “Tôi không đi!”

Bùi Hồng Đạt giận điên người, cậy sức lực mạnh, dùng sức kéo một cái, Tô Lệ Ngọc bị ông ta kéo ngã nằm dài trên mặt đất. Bùi Giai vội vàng chạy đến giúp đỡ, ngăn cản Bùi Hồng Đạt lại cầu tình: “Ba, ba bình tĩnh một chút đi!”

Bùi Hồng Đạt trở tay tát Bùi Giai một cái, đánh đến mức mặt Bùi Giai nghiêng qua một bên, cùng Tô Lê Ngọc ngã nhàu xuống mặt đất.

Ông ta lao đến túm tóc vợ mình, trong miệng đều là từ ngữ ô uế, gọng kính vàng rơi xuống, áo vest bung ra, hình tượng nho nhã trước sau như một hoàn toàn biến mất.

Ngô Trấn Sơ nhíu mày, gọi bảo an: “Mang những người này ra ngoài.”

Mấy người bảo an cao to xuất hiện, từng người một đưa bọn họ ra ngoài. Sảnh tiệc một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng tất cả mọi người vẫn còn hưng phấn ăn dưa, còn có người quay video tung lên mạng.

Toàn bộ quá trình Lê Khí và Bùi Chân đều bình tĩnh ngồi xem, thỉnh thoảng còn nhấp một ngụm đồ uống trong tay, giống như đang xem trò hề của cái gia đình này.

Hôm nay Bùi Hồng Đạt quá mất mặt, về sau chỉ cần nhắc đến ông ta, chắc hẳn mọi người ở đây đều nhớ đến một màn thất thố ngày hôm nay.

Dù sao có người đàn ông nào mà chịu đựng được việc bị đội nón xanh lại còn giúp vợ nuôi con của tình nhân đâu?

Loại khuất nhục này đối với kẻ sĩ diện đến chết như Bùi Hồng Đạt, chính là đòn trí mạng.

Ngô Thiệu Trạch từ phòng điều khiển đi ra, chạy đến bàn của Lê Khí: “Anh thấy em làm thế nào?”

Thiếu niên gật đầu: “Rất tốt.”

Nhưng Bùi Chân lại có chút lo lắng, nhìn Ngô Trấn Sơ đang ngồi ở vị trí chủ trì: “Nhưng hôm nay là buổi tiệc tối mừng kỷ niệm hai mươi năm, khiến nó trở thành một màn như vậy, chú Ngô có tức giận không?”

“Yên tâm đi, ba của em không so đo chuyện này đâu, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ xen vào giữa mà thôi.” Ngô Thiệu Trạch không ngừng giảng đạo, nhưng cậu ta vẫn lén liếc nhìn ba của mình, thấy người đàn ông trung niên ấy không có bất kỳ phản ứng nào quá lớn, mới ầm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, mình sẽ không bị đánh chết chứ.

Lê Khí rũ hàng lông mi dày rậm xuống, ngũ quan thâm thúy sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo người sống chớ đến gần.

Cậu thong thả khuấy súp trong chén, buồn bã nói: “Đêm nay nhà họ Bùi sẽ không yên ổn.”

Thiếu niên ngước mắt lên, nhìn về phía thiếu nữ: “Chân Chân, đêm nay đừng về đó nhé.”

Nơi ấy vốn không phải là nhà của thiếu nữ.

Bùi Hồng Đạt vội vàng xử lý chuyện xấu trong nhà, căn bản không có thời gian quản cô.

Hơn nữa ngày mai còn có những chuyện phiền phức khác đang chờ ông ta giải quyết.

“Ừ, tớ không về.” Bùi Chân đáp, cô thực sự đã nghĩ đến việc muốn sống cùng thiếu niên.

…..

Đợi buổi tiệc tối kết thúc, thiếu niên xử lý xong tất cả mọi việc, đêm đã khuya.

Ngô Trấn Sơ cho một chiếc xe đưa Lê Khí và Bùi Chân quay trở về nhà.

Thiếu nữ vô cùng buồn ngủ, quấn lấy chiếc áo khoác ngồi ở ghế sau xe ngủ chết đi sống lại.

Suốt toàn bộ hành trình thiếu niên vẫn luôn yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt sáng ngời.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn giấu trong chiếc mũ len dày, hàng lông mi dày cong lên, còn nhìn thấy cô ôm hai cái hộp được đóng gói cẩn thận vào trong lòng.

Nghĩ đến mới vừa rồi thiếu nữ còn ngồi trên xe lải nhải nói về việc sáng mai sẽ dùng thức ăn còn dư này, làm món bánh rán rau củ* và sườn bò sốt tiêu đen*.

(Bánh rán rau củ)

(Sườn bò sốt tiêu đen)

Cậu rất thích nghe thiếu nữ nhắc đến những chuyện nhỏ nhặt này, lúc cô nói chuyện đôi mắt sáng long lanh, tràn đấy sức sống, khiến cho cậu rất muốn hôn lên đôi mắt đen láy sáng ngời đó.

Trước khi gặp cô, Lê Khí là loại người không quan tâm đến việc sống ở đâu, ăn cái gì hay mặc cái gì.

Chỉ là thời gian chầm chậm trôi qua, lúc cậu nếm thử món ăn nào ngon trong tiềm thức lại suy nghĩ: “Món này ăn rất ngon, hẳn là Chân Chân sẽ thích.”

Hay lúc cậu mặc quần áo nào đều sẽ nghĩ đến: “Không biết Chân Chân có thích màu sắc của bộ quần áo này hay không.”

Mấy ngày qua khi quay trở về căn nhà trống trải này, cậu thường xuyên nghĩ đến việc: “Nếu có Chân Chân ở đây thì tốt biết mấy.”

Dường như chuyện gì cũng có thể liên quan đến cô, một khi nó đã liên quan đến cô, thì ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng có ý nghĩa không tầm thường.

Tài xế chạy xe đến dưới lầu tiểu khu, vững vàng dừng lại.

Lê Khí có chút không đành lòng đánh thức thiếu nữ đang ngủ say dậy.

Hiện giờ cô rất ngoan, giống như một chú thỏ nhỏ, khiến cho người ta muốn nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương cưng chiều.

Ánh mắt của thiếu niên bất giác rơi trên đôi môi hồng nhuận của cô. Lúc không cười, khóe môi của thiếu nữ vẫn có đường cong đẹp mắt như cũ.

Trong lòng cậu có chút ngứa ngáy, giống như bị thôi miên cậu chầm chậm cúi người xuống, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt gió nơi khóe môi cô.

Nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, không mang một theo một tia dục vọng nào, cậu có thể cảm nhận được làn da trắng nõn vừa thơm vừa mịn màng của thiếu nữ, bờ môi lành lạnh, có một chút ẩm ướt.

Trong lúc hôn cô Lê Khí đã nhắm hai mắt lại, mà bây giờ cậu mở mắt lên, vừa khéo bắt gặp một đôi mắt đen láy giống như chú nai con của cô, trong đầu của thiếu niên ong một tiếng nổ tung, máu huyết toàn thân nhảy vọt lên đỉnh đầu.

Cậu đỏ mặt vội vàng ngồi thẳng người lên, nói lắp bắp: “Tớ, tớ, tớ…”

Cậu thậm chí không nói nên lời, vô cùng xấu hổ. Trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến việc lúc này có nên đi nhảy lầu hay là đi nhảy sông hay không, trong lúc bối rối có một bàn tay kéo cậu về hiện thực.

Bùi Chân kéo góc áo của cậu, vành tai ửng đỏ cả lên, lại kiên định mà nhẹ giọng nói:

“A Khí, hôn lại một lần nữa đi.”

Nói xong, cô chỉ chỉ vào giữa môi.

Giờ phút này, không biết là pháo hoa hay là dây pháo đang ở trong lòng thiếu niên bùm bùm bắn lên.

Trái tim của cậu cũng bị bắn đến nhảy loạn, hàng lông mi dày rậm run lên, giọng nói run rẩy không dám tin: “Cậu nói cái gì?”

————-//—//———

*Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Chân: Em bảo anh hôn em một lần nữa đi cái đồ đại ngốc này!