Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 26: Ký gửi tương tư



Edit: Manh Manh

Beta: Ly Ly

Giữa tiếng giễu cợt của mấy vị lão nhân hiền lành, nơi xa truyền đến từng đợt âm thanh pháo hoa nổ, bùm bùm, rất náo nhiệt.

“Tiểu thúc, tiểu thúc, có người tới nhà ta báo tin vui, ngoài cửa thôn tới rất nhiều người.” Hai huynh đệ Thẩm Tiểu Nam, Thẩm Tiểu Bắc thẳng tắp hướng tới Thẩm Kiêu, tươi cười trên mặt thế nào cũng không thu được.

Thẩm Kiêu đỡ lấy hai tiểu hài tử hỏi, “Báo tin vui gì? Có chuyện gì tốt sao?”

Hai huynh đệ kích động không thôi, vội vàng trả lời, “Chúng con chỉ quen biết với trấn trưởng gia gia thôi, còn người khác thì không quen biết nha. Trấn trưởng gia gia nói là tới báo tin vui, nói Sở thúc thúc cùng tiểu thúc thúc làm rất tốt, đều là Trạng Nguyên! Song Trạng Nguyên!”

Tiểu hài tử cười rất vui vẻ, cười đến răng cửa lọt gió cũng không ngừng được.

Thẩm Kiêu có chút kích động, không đợi cậu nói gì, mấy lão nhân bên cạnh đã vội vàng nói, “Tiểu oa nhi, mấy đứa nói có thật không? Sở thúc thúc cùng tiểu thúc của mấy đứa thật sự đổ Trạng Nguyên rồi sao?”

Thẩm Tiểu Nam, Thẩm Tiểu Bắc thấy bản thân bị nghi ngờ liền có chút nóng nảy, vội vàng ồn ào, “Đương nhiên là thật rồi, lúc trấn trưởng gia gia bọn họ vào thôn còn đốt thật nhiều pháo hoa, hiện tại bọn họ còn đang ở sân phơi lúa ở cửa thôn kìa.”

Nghe xong, vài vị lão nhân có chút kích động, cảm thán nói: “Tốt, tốt, Thẩm gia truân chúng ta cuối cùng đã có thêm người đọc sách rồi.”

Tư tưởng của thế hệ trước đều là cái dạng này, bọn họ khát vọng tri thức, sùng bái tri thức, đối với người có tri đều mang tâm lý kính sợ.

Vừa nói xong, ngoài đại viện đã truyền đến từng đợt kêu gọi.

“Sinh viên Sở, có tin vui đây!”

Một đám người ùa vào phòng y tế, tiểu viện tương đối rộng lớn dần trở nên chen chúc.

Thẩm phụ tiến lên giới thiệu cho hai người, “Sinh viên Sở, Kiêu Kiêu, đây là nhân viên công tác của zf cùng jyj, bọn họ tới báo tin vui cho hai đứa.”

Trong đó một vị nam nhân trung niên diện mạo phúc hậu nắm tay Sở Ngự, “Chúc mừng cậu nha, sinh viên Sở. Lúc trước xem qua tập san liền biết được sự tích hiển hách của cậu, đáng tiếc không có ảnh chụp, hôm nay vừa thấy cậu quả nhiên tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng, Văn Khúc Tinh* hạ phàm a.”

*Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.

Sở Ngự nhìn nam nhân cười đến mặt đều nhíu lại trước mắt, cũng lộ ra một nụ cười, “Quá khen rồi, trên báo chí đều là khuếch đại thôi.”

“Sinh viên Sở, cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy, năng lực của cậu rõ như ban ngày rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Một đám người đi theo phụ họa.

Sở Ngự cười cười không đáp lại.

Thôn trưởng tiến lên vỗ vai Thẩm Kiêu, “Kiêu Kiêu, bài làm không tồi, đúng thật cho ba con mặt mũi mà, cũng cho thôn chúng ta mặt mũi.”

Thẩm Kiêu không dám trả lời, “Lưu thúc, ngài đừng nói tốt như vậy.”

Lưu Kiến Thiết cười cười, tiếp tục nói: “Kiêu Kiêu nhà chúng ta vẫn khiêm tốn như vậy, vẫn là ba cháu dạy tốt.”

Sau đó lại hàm súc một trận, làm một ít phỏng vấn đơn giản, mấy người cùng nhau chụp ảnh chung, lưu lại một ít lễ vật, rồi liền rời đi.

Phòng y tế an tĩnh trở lại.

Sở Ngự bảo Thẩm Kiêu lát nữa chọn một nửa số đồ vật mang về nhà, nhưng Thẩm Kiêu lại từ chối.

Lại một lát sau Thẩm phụ trở lại.

“Ba, người trở lại rồi.”

Thẩm phụ ngồi xuống cùng nhi tử sửa sang lại lễ vật, “Ân, Lưu thúc bọn họ lên xe rồi.”

Nhìn Sở Ngự đang đảo dược cách đó không xa, lại nhìn nhi tử nghiêm túc phân lễ vật, Thẩm phụ cảm thấy bản thân giống như đã uống một cân Nhị Oa Đầu*, có chút lâng lâng, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, “Sinh viên Sở, cảm ơn cậu đã phụ đạo cho Kiêu Kiêu.” Kỳ thật Thẩm phụ vẫn có chút ngượng ngùng, cảm thấy đã chiếm tiện nghi rất lớn của Sở Ngự, dù sao Sở Ngự thật sự đã giúp bọn họ rất nhiều, cùng Sở Ngự nói chuyện đôi khi ông lại cảm thấy hơi xấu hổ, mặt già có chút không chịu được.

*Loại rượu có nồng độ cồn từ 60% tới 70%.

Sở Ngự lắc lắc đầu, “Thẩm thúc, cháu cũng không dạy Thẩm Kiêu cái gì, chỉ là một chút chỉ điểm tượng trưng thôi, đầu óc Thẩm Kiêu rất linh hoạt, cháu cũng không chỉ dạy quá nhiều.”

Thẩm phụ thấy Sở Ngự nói như vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ là tự ngẫm làm sao để bồi thường nhiều một chút cho đối phương.

“Nga đúng rồi, sau này thành phố, huyện và trấn trên sẽ có khen thưởng, tổng cộng hẳn là hơn 1000 đồng, cậu cũng không cần lo lắng, đến lúc đó tôi với cậu cùng nhau lãnh về.”

Sở Ngự đương nhiên sẽ không có không yên tâm, hắn tin tưởng nhân phẩm của Thẩm phụ.

“Này thì có cái gì không yên tâm, cảm ơn Thẩm thúc trước.”

Trong đội còn có rất nhiều việc vặt vãnh, Thẩm phụ không ở lại bao lâu liền rời đi.

Thẩm Kiêu đã làm xong cơm trưa cho lão nhân và Sở Ngự rồi về nhà, cậu phải nhanh giúp tam thúc làm một chút quần áo bông. (?)

Thư thông báo trúng tuyển nửa tháng sau mới đưa đến. Lúc trước khi điền nguyện vọng, Sở Ngự điền Thanh Hoa. Thẩm Kiêu vốn dĩ cũng muốn điền Thanh Hoa, nhưng cuối cùng Sở Ngự lại khuyên cậu sửa thành đại học Bắc Kinh. Sở Ngự cho rằng di sản văn hóa cùng giáo dục ngôn ngữ của Bắc Kinh tốt hơn một ít so với Thanh Hoa, Thẩm Kiêu dĩ nhiên càng thích hợp với Bắc Kinh hơn. Huống chi trong sách cũng có viết qua Thẩm Kiêu sống ở Bắc Kinh rất vui vẻ, kết giao với rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, còn gặp được lão sư rất tốt, Sở Ngự hy vọng những thứ tốt đó, có thể quay quanh bên người thiếu niên, bên cậu ấy cùng nhau trưởng thành, tỷ như: Thầy tốt, bạn tốt.

Kỳ thật một khắc điền xong nguyện vọng kia Thẩm Kiêu có chút khổ sở. Cậu với Sở Ngự ở hai trường học khác nhau, mặc dù Sở Ngự cũng là suy xét cho cậu, nhưng cuối cùng Thẩm Kiêu cũng không vui được. Nhưng ngay khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Thẩm Kiêu lại có một loại cảm giác vốn nên như thế, trong lòng nảy sinh một cảm xúc quen thuộc cùng một tia nhiệt tình yêu thương không rõ. Phong bì màu đỏ, nhiệt liệt lại vui mừng, Thẩm Kiêu rất thích, dồn nén hơn nửa tháng trong lòng cũng dần dần tiêu tán.

Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển Sở Ngự liền rời Thẩm gia truân ngay ngày hôm sau. Cũng đã cuối năm, hắn cần phải trở lại kinh thành.

Hai ngày trước Thẩm phụ có cho hắn 1500 đồng, hắn nói bóng nói gió với thiếu niên, đoán được đại khái Thẩm gia đã cho hắn thêm 500 đồng. Sở Ngự định về sau sẽ trả lại, trước mắt mà nói, Thẩm gia nhất định phải cho được số tiền này.

Nếu bản thân Sở Ngự không có cái tư tâm kia, có khả năng số tiền này hắn sẽ thoải mái nhận lấy, nhưng lại đối với con nhà người ta tồn tại ý niệm rồi, nhận số tiền này làm mặt hắn có chút nóng.

Vẫn là một chuyến tàu hỏa như cũ, cùng với một chổ ngồi như cũ, nghĩ đến đây cũng là một loại duyên phận.

Giống với hai năm trước, ở mỗi một trạm dừng, Sở Ngự sẽ xuống xe hít thở không khí, xe lửa rất vững vàng, nhưng chổ Sở Ngự tương đối bịt kín, không khí không lưu thông có chút quẩn bách, hắn say xe khá nghiêm trọng, ngồi lâu trong tàu hỏa cũng sẽ không chịu nổi.

Trùng hợp đến kỳ lạ, Sở Ngự lại gặp nhân viên gác của hai năm trước, nhân viên gác cửa kia tựa hồ cũng còn nhớ rõ hắn.

“Hắc, huynh đệ, thật là cậu sao, về nhà ăn tết phải không?”

Sở Ngự trí nhớ tốt, biết nhân viên gác cửa này chính là người hai năm trước, hắn cười nhạt đáp lại: “Đúng vậy, đại ca.”

“Đừng nói nữa, huynh đệ, cậu có vẻ tuấn tú hơn không ít. Tinh thần so với hai năm trước cũng tốt hơn rất nhiều.”

Sở Ngự nghe xong sờ sờ mặt bản thân, một lát sau mới đáp, “Có thể là mấy năm nay gặp rất nhiều chuyện tốt đi.” Tựa như gặp được thiếu niên mình thích, tình yêu cả đời; gặp người nhà tràn đầy ôn nhu, hậu thuẫn vững chắc.

Từ đây ký gửi tương tư, ấm lạnh có người sẽ chia.

Nhân viên gác cửa cười nói, “Đúng vậy, mấy năm nay thật sự là gặp không ít chuyện tốt.” Nói xong, liền nhìn Sở Ngự, nói tiếp: “Cậu xem này, người trên tàu hỏa này khá nhiều, lại đông đúc, so sánh với mấy năm trước đi, người nhiều thì cũng chỉ ít tí tẹo không phải sao. Mặt ai cũng đều lộ ra nụ cười, dọc theo đường đi đều ríu rít, từ trời nam cho tới đất bắc, khác xa với trước kia, thẳng đến xuống xe mới có thể lộ ra gương mặt tươi cười.”

Sở Ngự nghiêm túc xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mọi người bên trong, ai cũng đều mang theo nụ cười, tuy rằng nghe không rõ rốt cuộc đang nói điều gì, nhưng có thể thấy được tâm tình bọn họ rất tốt. Vui sướng hóa thành thực thể, nhuộm đầy toàn thân.

“Đúng vậy, mọi người đều phát triển về hướng tốt, cõi lòng đều đầy chờ mong.”

Nhân viên gác cửa tiến lên vỗ vai Sở Ngự, “Không biết vì cái gì, cậu lại cho tôi có một loại cảm giác cao thâm khó đoán, lão đệ à lưu lại cho tôi một cái tên đi, tôi nhìn người rất chuẩn, bây giờ trực giác nói cho tôi biết cậu về sau nhất định là một nhân vật khó lường, tôi phải giao hảo tốt với cậu thôi.”

Sở Ngự bật cười, lấy tay đối phương ra, ý bảo đối phương nhìn về phía bên trong xe, “Tôi chỉ là một người bình thường, giống như bọn họ, đang chờ mong được về nhà như mọi người.”

Thời điểm tàu hỏa đến Kinh Thành đã là 2 giờ sáng, ga tàu hỏa không có quạnh quẽ như Sở Ngự tưởng, vẫn còn có không ít người.

Người đầu tiên phát hiện ra Sở Ngự chính là Sở Kỳ, “Đại ca, nơi này, nơi này, chúng ta ở đây.” Nói xong lập tức chạy đến, cầm hành lý cho đối phương.

Sở phụ theo sát phía sau, nhìn nhi tử một năm không thấy, có chút kích động. Sờ sờ quần áo đối phương, phát hiện không dày lắm, lập tức đen mặt, “Mẹ con không phải đã gửi cho con mấy cái áo lông sao? Sao lại không mặc lên, trời lạnh như vậy, đều đã lớn hết rồi còn không hiểu chuyện, con có biết hay không……”

Nhìn Sở phụ đen mặt, Sở Ngự lại cảm thấy ấm áp đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ, vội vàng đánh gãy đối phương, trấn an nói: “Ba, trên tàu hỏa kín gió, lại còn rất nóng, con có mặc áo lông, chẳng qua là lúc trước ở trên tàu hỏa có chút nóng liền cởi ra, vẫn còn ở trong túi tiểu Kỳ cầm đó.”

Sở phụ nghe xong, lập tức đoạt lấy túi, phát hiện bên trong quả nhiên có áo lông, sắc mặt tốt lên không ít, nhưng vẫn nhịn không được răn dạy Sở Ngự vài câu, "Ba nói con, trên tàu hỏa nóng, xuống tàu hỏa rồi con không biết mặc vào sao? Con có biết hay không, gần đây ở bệnh viện mẹ con có bao nhiêu người bị cảm, đừng tưởng rằng bản thân còn trẻ liền không để trong lòng.”

Dưới loại tình huống này Sở Kỳ không dám nói lời nào, cậu chỉ có thể tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, miễn cho Sở phụ cũng mắng cậu một trận.

Đường về nhà đều là âm thanh lải nhải của Sở phụ, hai huynh đệ Sở Ngự, Sở Kỳ trầm mặc mà đi.

Về đến nhà, Sở mẫu đang ngồi trên sô pha nôn nóng chờ đợi, nghe được tiếng mở cửa, liền vội vàng đứng lên. Nhìn Sở Ngự đã một năm không thấy, rất là cao hứng.

“Tiểu Ngự, mau uống nước đi.”

Sở Ngự nhận lấy nước Sở mẫu đưa qua, uống hơn nửa ly, “Cảm ơn mẹ.”

“Cảm ơn cái gì, mau vào trong tắm rửa đi, mẹ đi nấu cho con chén mì, sáng mai sẽ làm cho con một bửa sáng thật ngon, ba con có mua rất nhiều thứ con thích ăn.”

Sở Ngự gật đầu, cho thấy mình đã biết.

Sở phụ cũng lên tiếng nói, “Tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay muộn rồi, đồ đạt cứ để đó đi, ngày mai hẳn thu dọn.”

Tắm rửa xong, Sở Ngự nằm trên giường. Chăn bông có một cổ hương vị mặt trời rất nồng đậm, hẳn là không lâu trước đây đã được phơi qua, rất thoải mái. Trong đầu miêu tả một chút dáng vẻ của thiếu niên, dần dần tiến vào mộng đẹp……