Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 78



Sau khi ra khỏi bí cảnh, Khổng Linh tâm trí rối bời đến mức không có chỗ để đi.

Vì Ninh Tễ đã đi nên hắn cũng không muốn về Yêu giới, lúc này hắn nhớ đến quán trọ. Hắn đến quán trọ mà trước đó Ninh Tễ ở, nghĩ chắc là Ninh Tễ đã về rồi.

Nhưng chờ rồi chờ, Khổng Linh vẫn chẳng chờ được người nọ về.

Có điều hắn lại nghe lỏm được ít chuyện.

—— Tạ Dữ Khanh nói "Sở Tẫn Tiêu chưa chết".

Những người khác không biết, nhưng Tạ Dữ Khanh tinh thông bói toán, vừa rồi sắc mặt hắn nhàn nhạt nói thế thì sẽ không sai.

Khổng Linh khẽ chau mày, không ngờ Sở Tẫn Tiêu vậy mà vẫn còn sống.

Ban đầu trước đó, thật ra hắn không muốn giết Sở Tẫn Tiêu. Lúc ấy hắn chỉ muốn cướp sen xanh Tịnh Thế sau đó đưa Ninh Tễ cùng về Yêu giới. Nhưng giữa đường nào ngờ Tô Phong Diễm và Lâu Nguy Yến cũng đến, cục diện nhanh chóng thay đổi, sen xanh lại chỉ có một đóa nên Khổng Linh ra tay.

Dù rằng Khổng Linh thích Ninh Tễ, cũng vô cảm với Sở Tẫn Tiêu mình từng thích nhưng không có ý định giết hắn.

Mãi đến ngày ấy Ninh Tễ đứng chắn trước người Sở Tẫn Tiêu mới khiến Khổng Linh cảm thấy nguy cơ.

Hắn không rõ cảm giác lúc đó của mình là gì, lòng Khổng Linh lập tức chùng xuống. Nỗi khủng hoảng không giành được Ninh Tễ nháy mắt lan rộng trong lòng hắn, khiến đầu óc hắn thoáng trống rỗng.

Người nọ cầm kiếm đứng trước ngọn lửa, bạch y như tuyết, ánh mắt lạnh nhạt nhìn họ.

Như thể chỉ cần họ tiến lên thì y sẽ không nương tay, điều này khiến lòng Khổng Linh mơ hồ dâng lên chút dự cảm xấu.

Dường như có gì đó đã thay đổi.

Ngày trước Ninh Tễ đối xử với họ lạnh nhạt. Khổng Linh đã từng làm trứng tiên hạc, hai người ở chung rất lâu nên hắn biết Ninh Tễ chỉ có tình cảm sư đồ với Sở Tẫn Tiêu.

Dù Sở Tẫn Tiêu từng mạo phạm y ở cạnh hàn đàm, song khi đó y vẫn không thay đổi gì cả.

Khổng Linh vẫn luôn cảm thấy Ninh Tễ sẽ không chấp nhận Sở Tẫn Tiêu, nhưng giờ lòng hắn có hơi do dự.

Nếu Ninh Tễ thật sự chấp nhận Sở Tẫn Tiêu...

Khổng Linh nhăn mày, hắn bực bội ngồi xổm chờ trước cửa phường thuốc. Lúc này chỉ có thể gửi hi vọng vào việc Sở Tẫn Tiêu không chết, Ninh Tễ sẽ ra ngoài lấy thuốc.

Hắn biết mình càng nghĩ thì càng sợ nên đưa mắt nhìn đám người đến đến đi đi bên cạnh, thấy không có ai thì thu ánh mắt về. Lấy điều này trấn tĩnh chính mình.

Bên kia Dược Mục từ trên pháp khí bước xuống, ông hỏi thăm mới biết đằng trước có một phường thuốc, vừa định đi vào bốc thuốc thì phát hiện có một tia hơi thở khác thường.

Sau trận chiến ở Ngọc Thanh Tông mười năm trước ông đã trở nên cẩn thận hơn, đôi chân vốn định trực tiếp vào thoáng chững lại. Sau khi cảm thấy không đúng thì nhanh chóng lẫn vào đám đông.

Quả nhiên sau khi ông trốn đi thì thấy một thanh niên mặt mày diễm lệ mặc bích y xuất hiện trước phường thuốc, điều tra khắp nơi như muốn tìm gì đó.

Dược Mục thầm rùng mình, sau khi nhận ra hơi thở của đối phương còn cao hơn tu vi của mình thì mím môi, nhanh chóng quyết định đi sang bên kia.

Ông không quên kiếm tôn từng nói có người đang tìm y và Sở Tẫn Tiêu, hiện tại hai người muốn lánh mình. Vào lúc này, ý nghĩ chú ý cẩn thận chiếm ưu thế, dù có thế nào cũng không được mạo hiểm.

Khi Dược Mục rời đi không để lộ tia hơi thở nào, mãi đến khi bóng dáng đó biến mất Khổng Linh cũng không phát hiện ra.

Hắn ngồi xổm nửa ngày cũng không chờ được Ninh Tễ, qua một lúc sau lại chờ được người của Ma tộc.

Là một đám đệ tử Kết Đan của Ma tộc.

Trước đó đã tổn thất ba vị trưởng lão Ma tộc trong bí cảnh, chỉ e bây giờ Ma tộc đã không còn mấy người có thể xuống tay được nữa. Khổng Linh thầm chê cười trong lòng, trên mặt lại tò mò mấy kẻ này đến đây để làm gì.

Nhưng sau đó hắn nhận ra mấy kẻ này cũng đây để ngồi chờ Ninh Tễ đến như hắn.

Khổng Linh:...... Mấy tên này không đáng tin hơn chút được à?

Phản ứng còn chậm hơn cả hắn nữa.

Tuy Khổng Linh châm chọc là vậy, nhưng Lâu Nguy Yến làm còn nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Phường thuốc ở Tu Chân giới không phải là nơi nào cũng có. Ngay cả nơi phồn hoa nhất Trung Châu, phường thuốc cũng do các thế gia nắm giữ.

Ở thành nhỏ hẻo lánh như châu Nam Chiếu, số lượng phường thuốc càng là đếm trên đầu ngón tay.

Khổng Linh chỉ ngồi ở chỗ lớn nhất trong thành là chỗ này. Nhưng thám tử Ma tộc đã nấp ở các nơi trong thành. Chỉ cần người vừa xuất hiện, dù là quầy thuốc nhỏ thì cũng sẽ bị phát hiện.

Dược Mục xoay người đi sang bên kia. Dù ông đã cẩn thận nhưng vẫn bị mấy bóng người trong mấy quầy thuốc trông thấy.

Mấy tên Ma tộc liếc mắt nhìn nhau, nhìn phương hướng Dược Mục rời đi rồi mau chóng truyền tin về.

...............

Lúc Dược Mục trở về đã là buổi chiều. Tuy Sở Tẫn Tiêu bị phong bế linh lực nhưng sự nhạy bén của Hóa Thần kỳ vẫn còn, sau khi nhận ra có âm thanh thì hắn nhanh chóng quay đầu lại.

Thấy là Dược Mục mới thu sắc bén trong tay về.

"Kiếm tôn đâu?" Dược Mục trực tiếp mở miệng hỏi.

"Sư tôn ở bên trong." Thấy ông sốt ruột như thế, Sở Tẫn Tiêu chau mày trả lời, lòng thầm biết chỉ e là đã xảy ra chuyện gì đó.

Dược Mục gật đầu nói: "Ta có chuyện muốn nói với kiếm tôn."

Ninh Tễ đặt bút xuống thì trông thấy dáng vẻ vội vã của Dược Mục, y không khỏi có hơi ngạc nhiên.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Dược Mục vừa ra khỏi thành đã cảm nhận được có người đang theo dõi mình, sau khi thử vài lần thì phát hiện quả nhiên không phải ảo giác.

Cũng may tu vi của ông cao hơn những người này, sau khi bỏ lại những kẻ này, chờ họ rời đi Dược Mục mới dám trở về. Ông lau mồ hôi, gặp kiếm tôn mới thoáng thả lỏng: "Kiếm tôn, hình như nơi này bại lộ rồi."

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại.

Dược Mục nói: "Hôm nay ta vào thành phát hiện có rất nhiều hơi thở xa lạ ẩn náu ở phường thuốc trong thành, trong đó có một tên mặc bích y và tu vi trên ta."

Bích y, tu vi trên Dược Mục, Sở Tẫn Tiêu đã biết là ai, sự lạnh lẽo thoáng xuất hiện trong mắt hắn rồi biến mất.

"Đạo quân có biết người nọ làm gì ở phường thuốc không?"

Sắc mặt Dược Mục trở nên khó coi: "Hình như đang tìm Ninh Tễ chân quân, trừ chuyện này ra thì còn có một đám Ma tộc không rời khỏi châu Nam Chiếu nữa."

"Xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định." Trong nháy mắt Ninh Tễ nhìn không ra cảm xúc, không ngờ mấy kẻ này lại cố chấp như vậy, y khẽ cau mày. Đến nay y vẫn không biết ý nghĩ của Lâu Nguy Yến, y chỉ cho rằng hắn ta vì chuyện Ngọc Thanh Tông trước đó, muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Ma tộc nên mới xuống tay với y và Sở Tẫn Tiêu.

Về phần Khổng Linh và Tô Phong Diễm...

Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng nhăn lại, hai người này vẫn mãi không đối phó y.

Châu Nam Chiếu không lớn, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra, lúc này Dược Mục có hơi lo: "Kiếm tôn về Ngọc Thanh Tông cùng ta đi." Tốt xấu gì Ngọc Thanh Tông cũng là tông môn lớn đứng đầu thiên hạ. Dù hiện tại Tu Chân giới ở thế yếu hơn so với Ma tộc, nhưng Ma tộc cũng không dám tùy tiện đến xâm phạm.

Sở Tẫn Tiêu cũng nhìn sư tôn thì thấy Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Không cần."

Người mà Lâu Nguy Yến muốn tìm chính là hai người bọn họ, y không muốn gây thêm phiền phức cho Ngọc Thanh Tông. Có điều bây giờ Nam Chiếu như bị vây trong thùng sắt vậy, muốn rời đi cũng là vấn đề.

Ninh Tễ khẽ cau mày, lúc này dường như Dược Mục nghĩ đến gì đó.

"Đúng rồi, sao ta lại quên mất chứ."

Ninh Tễ nhìn ông: "Đạo quân còn có cách khác?"

Dược Mục nói: "Ta nhớ ra rồi."

"Nam Chiếu này có một nơi có thể đi, chúng ta có thể đến đó."

"Làm phiền rồi." Ninh Tễ đưa Dược Mục một lọ thuốc.

Lần này Dược Mục giúp họ rất nhiều, việc nào ra việc đó, Ninh Tễ cũng không muốn thấy ông khi không mà bôn ba. Trong lọ thuốc này có đồ mà Dược Mục cần nhất hiện giờ, cũng coi như là đã thanh toán xong.

Tất nhiên Dược Mục không muốn nhận, nhưng lại nghe Sở Tẫn Tiêu nói: "Đạo quân cứ nhận lấy đi, hiện tại ta và sư tôn không phải là người của Ngọc Thanh Tông, được đạo quân chiếu cố, như thế cũng là điều nên làm."

Dược Mục đành phải nhận lấy.

..........

Một ngày sau, ba người đi đến một nơi. Sở Tẫn Tiêu không ngờ nơi mà Dược Mục nói chính là Hải vực.

"Đây là Hải vực thông đến cấm địa của Nam Chiếu." Ninh Tễ khẽ cau mày, y nhận ra nơi này.

Châu Nam Chiếu là nơi có hơi lạ lẫm với y, song trước đó y đã từng nhìn thấy trên dư đồ.

Dược Mục khẽ gật đầu: "Kiếm tôn nói rất chính xác. Dưới giao giới của biển Nam Chiếu và cấm địa có một thủy cung, bên trong là nơi sinh sống ở ẩn trước kia của hoàng tộc Nam Chiếu."

"Nhiều năm trước ta từng giúp vua Nam Chiếu trị bệnh, bọn họ nợ ta một ân tình. Kiếm tôn có thể tạm lánh ở chỗ này, chờ sau khi Sở Tẫn Tiêu hồi phục thì ra ngoài."

Trong nước à.

Ninh Tễ rũ mắt suy tư, Sở Tẫn Tiêu là Long tộc, dù có thế nào thì ở trong nước cũng an toàn hơn trên bờ nhiều.

Y quay đầu nhìn Sở Tẫn Tiêu, thấy hắn gật đầu mới nói: "Đa tạ."

Dược Mục cười khổ: "Hà tất gì kiếm tôn lại khách khí với ta như thế." Ông đã nhiều lần được kiếm tôn giúp đỡ, đã thẹn trong lòng sao dám huề ân nữa.

Mắt thấy sắc trời tối dần, Dược Mục nói: "Kiếm tôn đến đây với ta đi."

Năm đó hoàng quyền bị tiêu diệt, lúc chín tông môn lớn quật khởi, hoàng thất Nam Chiếu là người đầu tiên ở ẩn. Nhiều năm luân chuyển như vậy Ninh Tễ cũng không ngờ sẽ có một ngày y sẽ đến hoàng thất Nam Chiếu tạm lánh.

Mặt mày y thản nhiên, lúc này Sở Tẫn Tiêu lại đưa tay nắm lấy tay sư tôn.

Khi vào trong nước, Sở Tẫn Tiêu bỗng đan tay hai người lại với nhau.

"Nếu phải dùng thân phận giả, sư tôn muốn giới thiệu ta thế nào?"

Dược Mục đi ở phía trước nên không thấy động tĩnh ở đằng sau.

Đôi mắt Sở Tẫn Tiêu sáng lên, ngước mắt nhìn y.

Tuy tạm lánh ở đây nhưng cẩn thận vẫn hơn, để ngừa bất tiện bọn Ninh Tễ vẫn chuẩn bị làm giả thân phận. Y cũng đang suy nghĩ đến thân phận mới, nhưng nhìn dáng vẻ của Sở Tẫn Tiêu, dường như y có một suy nghĩ khác.

Bàn tay cầm đốt ngón tay có hơi ấm.

Ninh Tễ đưa mắt nhìn Sở Tẫn Tiêu, dường như Sơ Tẫn Tiêu có hơi tủi thân: "Ta còn tưởng sư tôn sẽ nói chúng ta là đạo lữ á."

Hai từ đạo lữ.

Khiến Ninh Tễ nhắm mắt lại, ấn đường như phải bỏng.

Lúc này Dược Mục nói: "Chân quân, hoàng thất Nam Chiếu đến rồi."

Tô Phong Diễm đã thay đổi thân thể, ký ức chỉ còn lại một nửa. Lúc gã nhìn Ninh Tễ từ xa có hơi ngạc nhiên, không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc.

Nhưng đợi đến khi hai người đến gần, nhìn thấy y và Sở Tẫn Tiêu nắm tay thì chút cảm giác quen thuộc này lại biến thành cảm xúc khác.

Ánh mắt Tô Phong Diễm sầm xuống.

Gã thu ánh mắt về, cười nói: "Chào chư vị đạo quân."