Xuyên Thành Đối Tượng Hôn Phu Từ Bé Của Nam Chính A Biến O

Chương 8: Tôi nguyền rủa cậu sẽ phân hoá thành Omega



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiết học thể dục Nhất Trung được dạy ở cả cơ sở phía Đông lẫn phía Tây.

Alpha vị thành niên rất bồn chồn.

Mặc dù trường Nhất Trung có các giáo viên đặc biệt để dạy học sinh cách kiểm soát việc tiết ra và giải phóng pheromone, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh Alpha sẵn sàng cho Omega xem pheromone của mình.

Đây là bản tính khắc sâu trong gien Alpha, cũng là bản năng của bọn họ khi đối mặt với Omega khiến họ tim đập chân run.

Đối với các Alpha ở năm nhất mà nói, giờ học thể dục là khoảng thời gian hiếm hoi để cùng các Omega làm quen, vì vậy việc tiết ra pheromone là đặc biệt nghiêm trọng.

Đáng tiếc đây dù sao cũng là tiết thể dục, rất nhiều học sinh sau khi chạy sẽ đổ mồ hôi.

Mùi mồ hôi được trộn lẫn với các loại pheromone của các Alpha khác nhau, rượu vang đỏ, vani, chanh, gà nướng, hạt tiêu... các loại pheromone được trộn lẫn với nhau, khiến cho Bạch Kiêu ở cuối hàng chỉ cảm thấy đau đầu và thậm chí còn có chút Ghê Tởm.

Nhưng Bạch Kiêu không để trong lòng những cảm xúc này.

Dù sao, anh cũng không phải là người duy nhất không thích mùi hương này.

Không thấy giáo viên thể dục bịt mũi lùi ra xa à?

"Mấy đứa! Mấy đứa! Thu thập pheromone của mấy đứa vào đi! Quá nồng! Đừng có làm như mấy đứa trong mười tháng rưỡi này không có gặp được một Omega nào đấy chứ."

Ngay khi lời nói bắt đầu, các sinh viên bắt đầu phàn nàn

"Tuy rằng mười tháng rưỡi không phải là chúng em không gặp được, nhưng thật đúng là chúng em chỉ có thể gặp Omega ở tiết học thể dục một tuần một lần mà thôi!"

"Tại sao Nhất Trung lại có hệ thống phân chia AO chứ? Chưa từng nghe nói về việc AO kết hợp sao, làm việc không mệt sao?"

"Khi nào đến năm hai Nhất Trung vậy chời? Em thực sự không thể chịu đựng được việc ở trong một nhóm Alpha không biết tiết chế pheromone rồi!"

....

Giáo viên thể dục đã quen với những lời phàn nàn tương tự như này rồi, vì vậy bịt mũi lại rồi cười nói: "Được rồi, đừng phàn nàn với tôi nữa, đó không phải là quy tắc của tôi. Còn người nói rằng anh không thể chịu đựng được những Pheromone của Alpha kiểu như này. Vâng, chính là anh đấy, trước tiên hãy bỏ pheromone có vị ớt của anh đi! sắp nghẹt thở chết tôi rồi!"

Nam sinh kia trả lời: "Ớt ngon lắm mà! Thưa thầy, thầy không thể kì thị pheromone như thế được đâu!"

Khi nói, cậu ta càng tiết ra pheromone một cách tự do hơn.

Bạch Kiêu đứng sau lưng cậu ta.

Pheromone vừa phóng ra, đầu tiên đã khiến cho cổ họng của Bạch Kiêu đau rát.

Cơn buồn nôn trở nên tồi tệ hơn.

Bạch Kiêu không nhịn được nữa nhéo nhéo mi tâm, tức giận nói: "Thu hết Pheromone của bọn mày lại cho tao!"

Đồng thời, pheromone hương hoa hồng của anh được giải phóng, với sự áp bức của một Alpha cấp S, ngay lập tức tất cả đều xếp thẳng thành hàng.

Hoa hồng đẹp nhưng cũng có gai.

Nếu không có sự uy hiếp của Pheromone Bạch Kiêu thì chắc sẽ có nhiều người bị mê hoặc bởi hương thơm hoa hồng độc đáo trên người anh.

Tuy nhiên, một khi hoa hồng lộ ra gai nhọn, nó cũng có thể đâm người ta đến chảy máu.

Cả lớp lập tức im như gà trống, không dám nói bậy bạ, trực tiếp khống chế pheromone của mình lại.

Đợi đến khi không ngửi thấy được mùi Pheromone của người khác nữa. Bạch Kiêu mới thu liễm Pheromone của mình lại.

So với lúc trước, sắc mặt của anh rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Giáo viên thể dục thấy cũng sắp hết giờ, yêu cầu học sinh giải tán tại chỗ để tự do hoạt động.

Lúc này, có người nhỏ giọng nói: "Do mình ảo giác sao? Sao cảm giác thấy mùi hương của anh Bạch có chút ngọt ngào..."

Anh chỉ đang nói chuyện với chính mình mà thôi, nhưng anh không nghĩ rằng mình được người khác đáp lại.

Võ Khang nói: "Tao cũng nghĩ vậy. Mùi hoa hồng rất thơm, và anh Bạch cũng rất là đẹp trai."

Hắn tiếc nuối nói: "Đáng tiếc anh Bạch lại là Alpha, nếu không tao nhất định sẽ dốc toàn lực đem người đuổi tới tay."

Câu nói này khiến bạn bè khinh bỉ: "Cho dù anh Bạch thật sự là Omega, cũng không đến lượt cậu đâu, đi soi gương đi, anh Bạch không thích loại người như cậu đâu, muốn theo đuổi được thì cũng phải giống như Tô Tửu ấy."

"Tô Tửu? Mày mù sao? Ngoại trừ khuôn mặt cùng dáng người ra thì có điểm nào giống Omega đâu? Cậu ta còn công khai mục tiêu của mình là gả vào gia đình giàu có. Người này quá tham vọng."

Võ Khang càng nói càng hùng hồn, trên mặt lộ ra khinh thường: "Tao lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy một Omega nào giống như cậu ta, Quả thật là sỉ nhục cho Omega quá đi."

Nhưng hắn không để ý, những người vừa rồi đứng bên cạnh hắn, bởi vì Bạch Kiêu tới gần, đã sớm chuồn đi từ xa.

Động tác của Bạch Kiêu thật sự quá nhanh, anh bước đến nhẹ nhàng,không một tiếng động.

Vì vậy, khi Võ Khang bị Bạch Kiêu đấm vào bụng, rồi bị đối phương thả ngã xuống đất, mọi người như chết lặng.

Kéo cổ áo, Bạch Kiêu từ trên cao nhìn xuống Võ Khang, giống như đang nhìn một tên phế vật vậy

Nói: "Lại để cho tao nghe thấy mày nói xấu cậu ấy, đừng trách tao không khách khí."

Nói xong, cũng không để ý biểu tình của đối phương như thế nào, lạnh lùng bỏ đi.

Đi đến thùng rác, anh lấy khăn giấy lau chỗ tay đã đánh người, sau đó ném khăn giấy thẳng vào thùng rác với vẻ mặt kinh tởm.

Toàn bộ lớp một ban bảy, mọi người nhìn cảnh này, không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Bạch Kiêu đi rồi, mới có người lặng lẽ đi tới trước mặt Võ Khang, nửa cười nửa mỉa mai nói: " Mày ngốc sao? Ạnh Bạch là Alpha cấp S đó, toàn trường duy nhất có một người. Mày nói to như vậy chẳng lẽ người ta điếc chắc? Sau lưng đùa giỡn cậu ta thì thôi đi. Nhưng mày còn dám giễu cợt vị hôn phu bé nhỏ nhà cậu ta, là bất kì ai cũng sẽ không tha cho mày đâu."

Võ Khang bởi vì đau đớn, sắc mặt dần trở lên vặn vẹo.

Sau khi nghe những lời chế nhạo này, một chút oán hận thoáng qua trong mắt hắn.

Trong lòng hắn rất bất mãn với Bạch Kiêu, nhưng vẫn sợ Bạch Kiêu nghe thấy, cho nên hắn nhổ nước bọt một cái, đứng dậy bỏ đi.

Bạch Kiêu phát hiện ánh mắt Võ Khang có chỗ không đúng, nhưng anh căn bản không để ý tới đối phương.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi anh ngoài ý muốn mà đánh người, cũng có thể là bởi vì sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm, các Omega đang chuẩn bị tiếp cận anh cách đó không xa đều do dự tại chỗ, không dám tiến lên.

Cuối cùng, có một Omega lấy hết can đảm đi lên nói chuyện với Bạch Kiêu, lại nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại di động của anh.

Bởi vì tiếng âm thanh điện thoại thông báo, Omega dũng cảm này may mắn hai lần nhìn thấy Bạch Khiếu thay đổi sắc mặt.

Ban đầu, sắc mặt Bạch Kiêu rất u ám, nhưng sau khi nhận được tin nhắn của Tô Tửu, ngay lập tức khuôn mặt biến đổi, trở lên ba phần ấm áp.

Nhưng một giây sau, sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn của Tô Tửu, sắc mặt anh lập tức lại tối sầm lại, thậm chí còn tệ hơn trước.

Omega đáng thương còn chưa kịp hoàn hồn trước khuôn mặt ấm áp của Bạch Kiêu, thì đã bị khuôn mặt lạnh lùng của anh làm cho tê cóng.

Cậu vừa muốn lấy hết can đảm hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, liền nghe thấy Bạch Kiêu nói: "Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt."

Sau khi xin phép giáo viên thể dục, Bạch Kiêu không ở lại một lúc mà chạy thẳng đến văn phòng của Triệu Ngọc Lam.

Khi anh đến nơi, anh chỉ thấy trong văn phòng chỉ có một mình Triệu Ngọc Lam.

Về phần Tô Tửu, người đã gửi tin nhắn cầu cứu cho anh? người đã sớm không thấy đâu.

"Em là tìm Tiểu Tô?"

Triệu lão sư thò đầu ra khỏi đống giáo án, chỉ về hướng cổng, "Vừa mới cùng chú của em rời đi rồi."

Bạch Kiêu biết mình đến chậm một bước, trong lòng chửi thầm: Mẹ kiếp!

"Thầy, chú ấy có nói là đi đâu không?"

"không nói gì cả, xin phép cho Tiểu Tô nghỉ rồi liền rời đi."

Bạch Hiểu: "..."

Anh không nhịn được hỏi: "Chú ấy cấp phép cho Tô Tô nghỉ thầy liền phê chuẩn?Sao thầy không xem Tô Tô có bằng lòng hay không đi?

Triệu Ngọc Lam làm một cử chỉ nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc, cười nói: "Thế nhưng Tiểu Tô đã đồng ý rồi nha?"

Bạch Hiểu cả giận: "Cậu ấy mà dám không đồng ý sao?"

Triệu Ngọc Lam chỉ cười và không nói.

Bạch Kiêu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, biết nói nhiều cũng vô dụng, vội vàng xoay người rời đi.

Nhưng Triệu Ngọc Lam lại ngăn anh lại.

Triệu Ngọc Lam nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt nói: "Cảnh Mậu là chú của em, cậu ấy đã nhìn thấy em và bạn học Tô Tửu lớn lên. Hai người họ ở cùng nhau, vì vậy em không cần phải lo lắng."

Bạch Kiêu hừ một tiếng, đóng cửa lại, không thèm quay đầu rời đi.

Triệu Ngọc Lam tặc lưỡi hai lần rồi nói: "Người trẻ tuổi!"

Khi ra khỏi lớp, Bạch Kiêu tức giận đập tường, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Tửu.

Tôi ăn sầu riêng: Tớ sẽ đến, đừng sợ.

Phía trên là tin nhắn của Tô Tửu trước đó không lâu.

Em đẹp nhất thiên hạ: Ét ô ét! Panic.jpg Chú Bạch đến rồi aaa!!!



Sợ hãi.jpg

*****

Khi Tô Tửu và Bạch Cảnh Mậu ở cùng nhau, tất nhiên cậu sẽ không bị tổn hại về thể xác.

Tuy cậu không bị tổn hại về thể xác, nhưng mà bị tổn hại về tinh thần...

Ha ha!

Tô Tửu trong lòng cười lạnh, sắc mặt tê dại, để cho Bạch Cảnh Mậu mặc quần áo nữ cho mình.

Bạch Cảnh Mậu thắt nơ quanh eo Tô Tửu, nhẹ giọng nói: "Tô Tô, sao em không có chút tự giác mình là Omega vậy? Hửm?"

Sắc mặt anh vẫn ôn hòa, nhưng ngữ khí lại có chút nguy hiểm: "Nằm trên người Tiểu Bạch hút pheromone của Alpha? Không biết thuốc ức chế đã hết tác dụng sao? Sao em có thể lợi hại như vậy nhỉ?"

Tô Tửu: "..."

Cậu để mặt mộc nói: "Thực xin lỗi,em nhớ rồi."

Cậu co ngón chân lại và nói: "Em không muốn mặc quần áo phụ nữ đâu".

Bạch Cảnh Mậu lắc đầu: "Tô Tô mặc đồ nữ nhìn rất đẹp, tại sao lại luôn cự tuyệt như vậy? Em cảm thấy mình mặc đồ nữ không đẹp sao?"

Tô Tửu: "..."

Cậu vốn là một người vô cùng tự luyến, luôn nghĩ rằng mình là người đẹp nhất trên thế giới.

Cho nên mặc dù biết Bạch Cảnh Mậu lời nói xảo trá, nhưng cậu vẫn nói: "Hừ, cần anh nói à? Tôi mặc cái gì mà chẳng đẹp."

Giọng điệu khá tự mãn và kiêu ngạo.

Bạch Cảnh Mậu cười cười, không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Tô Tửu.

"Vâng, Tô Tô của chúng ta là đẹp nhất, vậy hãy thử lại bộ này đi? "

Vẻ ngượng ngùng vừa mới xuất hiện trên mặt Tô Tửu trong nháy mắt liền biến mất, cậu cay đắng nói: "Chú! Chú! Ông nội! Cháu không muốn mặc quần áo phụ nữ!"

"Ồ~"

Bạch Cảnh Mậu mất tập trung đáp lại một tiếng, tiện tay đeo cho Tô Tửu một mái tóc ngắn gợn sóng.

Một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt hơi ngây ngô mặc lên chiếc váy quyến rũ chuẩn bị hiên ngang xuất hiện trên sân khấu.

Đó chính là Tô Tửu trong hình dạng phụ nữ.

Lúc này, Tô Tửu đang mặc một chiếc váy một mảnh siêu ngắn màu đỏ, đi giày cao gót buộc dây màu đen, trên eo thon thả còn thắt một chiếc nơ nổi bật bằng ruy băng đen, gợi cảm và xinh đẹp.

Chỉ là tuy xinh đẹp nhưng nước da lại quá mộc mạc.

Bạch Cảnh Mậu đi vòng quanh mỹ nhân hai vòng, cuối cùng điều chỉnh lại vị trí của bộ ngực rồi mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Lùi lại vài bước, rồi lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.

Sau khi quay xong,anh cảm khái nói:"Khuôn mặt của Tô Tô thực sự hợp gu thẩm mĩ của chú nha.Chú rất thích cái vẻ đẹp 360 độ không góc chết này của em. Chú thật sự rất thích nhưng cố tình sao lại bị thằng nhóc kia bắt đi mất rồi."

Sau đó anh ta lại nói: "Được, vậy cũng được, mặc bộ đồ này đi ăn tối từ thiện với chú đi."

Tô Cửu: "..."

Cậu không vui, nói: "Chú nhỏ, cháu không đi được không?"

Bạch Cảnh Mậu hoạt động trong làng giải trí, hiện là siêu sao nổi tiếng khắp cả nước.

Bởi vì quá nổi tiếng, trong giới giải trí có vô số người muốn xào CP để lấy danh tiếng.

Tô Tửu đã từng luôn coi những câu chuyện phiếm trong làng giải trí của Bạch Cảnh Mậu như một trò đùa, cho đến một ngày, một CP về cậu và Bạch Cảnh Mậu xuất hiện.

Trong bức ảnh bị paparazzi phanh phui, Bạch Cảnh Mậu cưng chiều nhéo mặt Tô Tửu.

Tô Tửu trông rất không vui, khuôn mặt hôi hám, như thể đang nổi cơn thịnh nộ, mà Bạch Cảnh Mâu ở phía đối diện thì nở nụ cười bất đắc dĩ.

Thoạt nhìn, cậu rất được cưng chiều.

Bức ảnh rõ nét và chụp được khuôn mặt của Tô Tửu và Bạch Cảnh Mậu là 100%.

Ban đầu, đây chỉ là một bài báo tiếp thị để thu hút sự chú ý.

Dù sao Tô Tửu trên cổ có dán khống chế, trên tay đeo vòng cấm chế, nhìn thế nào cũng là một Omega nhỏ nhắn yếu ớt.

Omega và Omega, cho dù Bạch Cảnh Mậu có cười dịu dàng đến đâu, cũng không có mấy người coi trọng.

Nhưng không ngờ, Bạch Cảnh Mậu lại nhảy ra thừa nhận.

Và để lại lời nhắn trên Weibo rằng: Không sai, bạn gái của tôi.

Đúng, là 'nữ' bạn gái

Bởi vì hôm đó Tô Tửu mặc đồ nữ do Bạch Cảnh Mậu đưa.

Những lời này vừa nói ra, fan của Bạch Cảnh Mậu trong nháy mắt bùng nổ, từng người nhảy ra để lại lời nhắn trên Weibo chính thức của Bạch Cảnh Mậu.

"Làm sao vậy, anh Bạch cong sao?!!"

"Trời ơi, cái gì xảy ra vậy, Vợ tôi đi rồi, con chó cái kia mau trả lại vợ cho tao!"

"Tôi không tin, tôi không tin, anh Bạch là vợ của tôi! Của tôi! Cút đi,con đĩ!"

....

Cuối cùng, cụm từ 'cút đi,con đĩ' thậm chí còn bị Block thẳng tay.

Không ai nghĩ rằng Bạch Cảnh Mậu thực sự trả lời.

Anh ấy đã chặn người hâm mộ đầu tiên gọi Tô Tửu là 'con đĩ ', và công khai nói: Em ấy là con đĩ, còn tôi là chồng của con đĩ. Hai con đĩ, vừa phải.

Vào thời điểm đó, Weibo hoàn toàn tê liệt.

Cũng chính vào thời khắc đó, Tô Tửu buộc phải đóng vai 'nữ tình nhân Omega ' không hề tồn tại của Bạch Cảnh Mậu.

Vốn dĩ Tô Tửu rất sợ Bạch Cảnh Mậu, nhưng khi xảy ra chuyện này, cậu lại càng muốn tránh xa Bạch Cảnh Mậu hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, làm sao cậu có thể thoát khỏi Bạch Cảnh Mậu với tư cách là một học sinh luôn đến trường đúng giờ mỗi ngày.

Chỉ ở lòng thương xót của người khác.

Đối mặt với Tô Tửu vẻ mặt chua xót, Bạch Cảnh Mậu chỉ cười cười.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, Tô Tửu da đầu tê rần, thỏa hiệp nói: "Không phải, em có thể thay quần áo không? Cái váy này quá ngắn, em...

Mặt cậu hơi đỏ lên, xấu hổ xấu hổ nói: "Em thật sự đi ra không được."

Chiếc váy này quá ngắn, cúi người một chút là có thể lộ nội y, Tô Tửu chịu mặc đi ra ngoài mới là lạ.

Nghe vậy, Bạch Cảnh Mậu tiếc nuối thở dài: "Được rồi, nếu Tô Tô thực sự chống cự, chúng ta mặc bộ khác vậy."

Nói xong, hắn đổi tay lấy ra một bộ váy màu trắng.

Anh cười nói: "Em đừng buồn như vậy, chú vốn không định để em mặc bộ lễ phục này ra ngoài, cho dù em có bằng lòng, chú cũng sẽ không đành lòng, đây là bộ lễ phục dạ hội của em."

Trong khi nói chuyện, hai người cùng nhau đắm chìm trong ánh sáng ấm áp của phòng khách, đẹp như mơ.

Ở thế giới ban đầu của Tô Tửu, bất cứ ai nhìn thấy hai người đều sẽ gọi họ là một đôi trai tài gái sắc.

Đáng tiếc, bọn họ đều là Omega.

Bạch Cảnh Mậu nhìn Tô Tửu đang bĩu môi với chiếc váy đỏ nhỏ, đột nhiên nói: "Tại sao chúng ta không cùng nhau kiếm sống? Tôi phụ trách kiếm tiền còn em phụ trách xinh đẹp như hoa, đây không phải là mong muốn của em khi lấy người chồng giàu có sao."

Tô Tửu chỉ nghĩ rằng Bạch Cảnh Mậu đang nói đùa, và nói một cách chính trực: "Tôi từ chối."

Bạch Cảnh Mậu dường như bị tổn thương bởi sự từ chối thẳng thừng của Tô Tửu, vì vậy hắn đã khóc một cách giả dối rồi nói: " Đồ trai đểu, rõ ràng khi còn bé em đã nói rằng em sẽ cưới tôi làm vợ."

Tô Tửu: "...Tôi không có."

Bạch Cảnh Mậu tiếp tục khóc một cách giả dối: "Làm sao em dám nói rằng em chưa bao giờ nói câu này?"

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu không còn gì để nói.

Cậu thật sự đã nói điều này.

Khi ấy cậu khoảng tám tuổi.

Tô Tửu có một lý tưởng từ khi còn rất nhỏ, cậu muốn cưới một Omega xinh đẹp như mẹ mình.

Alpha nữ không thể.

Bởi vì Tô Tửu nghe nói rằng Alpha nữ mà vén váy lên, cái 'ấy' so với cậu còn to hơn.

Tô Tửu từ chối.

Beta nữ cũng vậy.

Nghe nói hạt giống Omega nam không đủ mạnh để thụ thai cho nữ Beta.

Tô Tửu vẫn từ chối.

Loại trừ, chỉ còn nữ Omega.

Khi Tô Tửu tám tuổi, cậu nhìn thấy một Omega, tình yêu trong mơ của mình trong khu vườn của Bạch gia.

Omega kia ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trên cổ đeo một miếng dán mèo màu hồng rất dễ thương, đang ngồi học bài trong một cái đình nhỏ ở giữa hoa viên Bạch gia.

Cô gái mặc một chiếc váy hoa màu trắng xinh đẹp, trên đầu đội một chiếc mũ dễ thương có tai thỏ, lông mày và đôi mắt đều có phần giống như Bạch Kiêu.

Tất cả trong tất cả, đẹp.

Tô Tửu cảm thấy rằng mình đã bị trúng mũi tên của thần Cupid.

Cậu quyết định tỏ tình với cô gái.

Vì vậy, cậu chạy đến bên cô gái bằng hai cái chân ngắn ngủn, chớp chớp đôi mắt to dễ thương, nói với giọng trẻ con: "Chị, em thật xinh đẹp, làm vợ anh có được không?"

Tô Tửu lại nghĩ lung tung về nó.

Nếu cô gái đồng ý, thì họ sẽ là người yêu thời thơ ấu của nhau.

Tình yêu thanh mai trúc mã mới ngọt ngào làm sao!

Đáng tiếc giấc mộng của Tô Cửu chưa được bao lâu đã bị Tiểu Bạch Kiêu chạy tới phá vỡ.

Tiểu Bạch Kiêu xụ mặt, nghiêm túc nói: "Ba mẹ và các cô cậu đều nói, sau này cậu sẽ là vợ của tớ, sao cậu có thể lấy người khác được? Tớ không đồng ý đâu."

Tô Tửu ỷ vào chính mình khoác lên bộ đồng phục của học sinh tiểu học, khi chọc ghẹo người khác cũng không đỏ mặt: "Tớ không phải vợ của cậu, tớ muốn cưới chị gái xinh đẹp này. Dù sao chị gái cũng xinh đẹp như vậy. Cũng chỉ có tớ đẹp trai mới xứng đôi thôi."

Tiểu Bạch Kiêu vẫn muốn tiếp tục phản đối, vì vậy Omega trong mộng của Tô Tửu liền nói.

"Xin lỗi nhóc, mặc dù anh đánh giá cao về việc nhóc khen anh xinh đẹp. Nhưng anh muốn làm chú của cậu hơn là làm người yêu của cậu."

Bạch Cảnh Mậu mặc quần áo của con gái đã nói như vậy.

Tô Tửu nhớ lại giấc mơ tan nát mà cậu đã trải qua, trái tim mỏng manh lại cảm thấy đau nhói.

Cậu nói "Không, lúc đó em không biết anh là con trai."

Bạch Cảnh Mậu không nghe cậu giải thích, ngược lại nói: "Đồ trai đểu!"

Tô Tửu chịu thua.

Cậu chuyển chủ đề trở lại: "Em thực sự không muốn tham dự tiệc từ thiện như vậy. Một đám người coi em như khỉ, còn lại thì coi em như là tình địch."

Cảm giác đó chỉ gói gọn trong ba từ: Quá đã.

"Nhưng mọi người đều nói rằng tôi có 'bạn gái', vì vậy em phải giúp tôi kinh doanh chút chứ."

Tô Tửu cự tuyệt: "Em không..."

Bạch Cảnh Mậu lắc lắc ngón tay: "Một giờ 10 ngàn ~"

Tô Tửu còn trẻ, chẳng lẽ là loại người có tiền là mua được sao?

Cậu là!

Sau đó Tô Tửu đổi lời nói: "20 ngàn!"

Tô Tửu cảm thấy rằng 20 ngàn là không đủ, nó thậm chí có thể không bằng một phần nhỏ của Bạch Cảnh Mậu khi tham gia bữa tiệc.

Vì vậy, cậu muốn có tiền với sự an tâm.

Bạch Cảnh Mậu cười mắng:"Tô gia làm sao có thể sinh ra em được chứ, tiểu tham tiền."

Tô Tửu hừ lạnh hai tiếng, cầm lấy váy trắng chạy vào phòng thay đồ.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát của cậu, Bạch Cảnh Mậu càng cười tươi hơn.

Khi điện thoại di động của Bạch Kiêu gọi đến, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.

Bạch Kiêu tiến lên hỏi: "Anh mang Tô Tô đi đâu?"

Bạch Cảnh Mậu mở to mắt và nói những điều vô nghĩa: "Chú không biết cháu đang nói cái gì cả. Chú vừa đón bạn gái của mình, có Tô Tô nào của cháu chứ?"

Gân trên trán Bạch Kiêu giật giật: "Tiểu thúc, chú đủ rồi! Tô Tô là vị hôn phu của cháu! Đừng có cố xen vào nữa!"

Trong mắt Bạch Cảnh Mậu thoáng qua một tia cáu kỉnh, hắn không còn giả vờ nữa, nói: "Nhưng Tô Tô chưa bao giờ chủ động nói muốn ở bên cạnh cháu mà."

Hắn đi đến ban công, dựa vào mép lan can, khiêu khích nói: "Chỉ là những lời hứa hôn trẻ con mà được hai người lớn thỏa thuận thôi, đừng quá coi trọng."

Bạch Kiêu hoàn toàn bị đối phương chọc giận, trong mắt lóe lên địch ý.

"Ngay cả như vậy!"

Anh hít sâu một hơi, "Cho dù là thuận miệng, cho dù Tô Tô có không coi trọng. Nhưng anh muốn chiếm đoạt của tôi cái gì? Trước đây anh luôn coi cậu ấy như một đứa trẻ con, suốt ngày nhìn cậu ấy đùa giỡn, Cho nên hiện tại như thế nào?? Hơn nữa anh đừng quên anh cùng cậu ấy đều là Omega, hai cái Omega sẽ không có kết quả gì đâu!"

Bạch Cảnh Mậu nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.

Hắn cười nói: "Omega cùng Omega không được sao? Có gan thì nói cho Tô Tô đi? Đừng quên, em ấy vẫn luôn mơ tưởng được cưới được một Omega nữ."

Nói xong, Bạch Cảnh Mậu trực tiếp cúp điện thoại.

Mắng chửi: "Chết tiệt! Tôi nguyền rủa cậu sẽ phân hóa thành Omega!"