Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 80: Đây đối với các nhan chó mà nói, như là một bữa tiệc thịnh soạn



Hôm nay Chu Minh Phong rất không thích hợp.

Cho đến khi anh từ phòng tắm ra, hai người nằm ở trên giường, cô cho rằng anh uống quá nhiều khẳng định sẽ không hứng thú cùng với cô nói chuyện phiếm, lúc muốn ngủ sớm một chút, anh đột nhiên đè cô lại.

Hô hấp hai người quấn quanh nhau, trong bóng tối, Khương Tân Tân trợn tròn mắt, chờ lúc phản ứng lại, cô hơi khẩn trương không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Kỳ thật có chút nhanh.

Trong nội tâm, cô không xem anh như là một người chồng, chỉ xem như bạn trai.

Tính toán ra, thời gian bọn họ yêu đương cũng không phải rất dài.

Cô muốn cự tuyệt, thế nhưng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì quanh quẩn mũi cô là hơi thở của cô, càng làm cô mê muội hơn chính là, khi Chu Minh Phong uống rượu say so với bình thường hấp dẫn hơn. Anh không che giấu tâm tư của mình đối với cô, làm cô có một ảo giác như mình rơi vào ổ sói.

Trên thực tế, cũng không phải ảo giác.

Anh nghiêng thân hôn cô, không còn là hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước, cũng không phải là loại nhẹ nhàng hôn môi rồi lui ra, mà là sự tấn công mãnh liệt.

Ngay từ đầu cô còn có thể theo kịp tiết tấu của anh, càng về sau, cô hoàn toàn mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể bị động mặc kệ anh.

Thời điểm mơ mơ màng màng, cô nhớ tới ý nghĩ khi mình vừa mới xuyên qua.

Cô cảm thấy cô phải thu lại cái nhìn phiến diện của mình.

Đàn ông 39 tuổi... Không phải là người Phật hệ.

Nhưng tại lúc cô nghĩ, hôm nay quan hệ của bọn họ sẽ tiến một bước dài, chân chính trở thành bạn đời không còn khoảng cách, thì anh đột nhiên ngừng lại.

Không khí cuối cùng đã trở về, Khương Tân Tân bị anh hôn không còn tia lý trí nào, một giây đã thanh tỉnh.

Hai người trong bóng đêm, cơ hồ là trăm miệng một lời --

"Thật xin lỗi."

"Trong nhà không có... Cái kia a?"

...

Khương Tân Tân: "..."

Cô một cước đá văng Chu Minh Phong, quấn chặt lấy chăn, như thể sự trong trắng của cô bị anh hủy hoại vậy, cảnh giác nhìn anh.

Với không khí này, đoán chừng là không thể tiếp tục được.

Chu Minh Phong suýt nữa bị cô đạp xuống giường, chỉ khó khăn dán sát cạnh giường, anh đứng dậy.

Khương Tân Tân không đợi anh mở miệng, đã rất tri kỷ giúp anh tìm lý do xong, lớn tiếng nói: "Em biết, anh còn một emali chưa trả lời! Đi đi!!"

Chu Minh Phong ngồi bên giường, đầu tiên là trầm mặc, sau đó cười nhẹ lên tiếng.

Khương Tân Tân đã chết rồi.

Lật người hừ nhẹ một tiếng, không muốn để ý đến anh nữa.

Chu Minh Phong lần này thẳng thắn không ít: "Không đi trả lời email, anh đi tắm nước lạnh."

Khương Tân Tân: "A nha."

Hơn mười phút sau, Chu Minh Phong trở về, người đầy hơi nước, anh nằm ở trên giường, đưa tay ra, chỉ cầm tay cô.

Cô vẫn còn đang ảo não, hất tay anh ra.

Anh kiên nhẫn nắm lại, hai người giống như trẻ con, cứ hất lại nắm hất lại nắm, cuối cùng Khương Tân Tân chủ động đầu hàng, xét độ không cần mặt mũi, cô cho là cô hơn anh, nhưng bây giờ mới phát hiện cái gì gọi là bên ngoài núi còn có núi khác, người tài ắt có người tài hơn.

Qua hồi lâu, Khương Tân Tân đã vào trong mộng cùng Chu công gặp gỡ, Chu Minh Phong mới nói giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi."

Là anh đường đột, bị sự ghen ghét thúc đẩy việc mình muốn làm.

Thời cơ trước mắt, lại đột nhiên nghĩ đến, nếu có một ngày cô biết hết thảy tất cả, bao gồm cả chân tướng bọn họ kết hôn, lúc đó, liệu cô có hối hận hay không.

Chu Minh Phong một đêm không ngủ.

Thời điểm Khương Tân Tân tỉnh lại, anh đã đi làm.

Nhớ tới tối hôm qua làm chuyện gì, không biết có phải là do tâm lý hay không, cô có chút run chân.

Rời giường đến phòng tắm, lúc đánh răng mới phát hiện trên cổ của mình có một vết đỏ, đến gần xem, mới đột nhiên nhớ ra, là dấu vết anh lưu lại.

Là cô thua!

Cô hôm qua nên xuất chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cào nát lưng anh.

Vết tích này quá mập mờ. Mùa này chưa tới mùa thu nên không cần phải mặc áo dài tay a, nếu như đột nhiên mặc một bộ quần áo kín cổ, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi?

Khương Tân Tân một bên đánh răng, một bên vươn tay nhìn móng tay mình.

Tốt, từ hôm nay trở đi, cô muốn nuôi móng tay dài một chút.

Bất quá đối với việc đột nhiên đêm qua anh dừng lại, cô cảm thấy có chút may mắn. Dù sao trong nhà này cô chưa từng thấy sản phẩm dành cho kế hoạch hóa gia đình, cái gì mà kỳ an toàn chứ căn bản không thể tin, nếu như đêm qua thật sự phát sinh, vậy hôm nay cô không phải sẽ căng thẳng mua thuốc tránh thai? Nếu ai bảo cô ăn thứ này, cô có thể sẽ thu hồi tối thiểu một nửa yêu thương!

Hai người mà chưa có tâm lý chuẩn bị, làm con gái mang thai, đây là tội thứ nhất.

Không có biện pháp, để con gái phải uống thuốc tránh thai gấp, đây là tội thứ hai.

Đều là tội không thể tha thứ!

Tâm tình Khương Tân Tân tốt hơn rất nhiều, chí ít hiện tại Chu Minh Phong nhiều lắm cũng coi như là tội thứ tư.

Tâm tình cô tốt, sẽ có hứng thú tán gẫu với Chu Minh Phong, tìm góc độ đẹp để chụp một tấm qua gương: 【 Không cho em phí bịt miệng, hôm nay em sẽ không để anh yên. 】

Lúc nhận được tin nhắn từ Wechat, Chu Minh Phong vừa mới tới vào thang máy chuyên dụng của mìn, anh ấn mở ảnh ra xem, thoáng cái đã nhìn thấy trên cổ trắng nõn của cô có một vết đỏ, bỗng nhiên nắm chặt điện thoại, trên đường đi anh cứ cân nhắc nên trả lời tin nhắn này kiểu gì, thần sắc rất nghiêm túc.

Có một nhân viên khác lên lầu, nhìn thấy bộ dáng này của Chu Minh Phong, ở trong lòng phỏng đoán: Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì hay không.

Sau khi Chu Minh Phong vào phòng làm việc của mình liền đóng kỹ cửa, lúc này mới chậm dãi trả lời tin nhắn: 【 Thật xin lỗi, em muốn bao nhiêu? Hoặc là em muốn bạo lực gia đình cũng được. 】

Khương Tân Tân nhìn thấy tin nhắn này, phản ứng đầu tiên là: 【 Trợ lý Lưu? 】

Không trách được cô nghĩ như vậy, thật sự không giống tác phong của Chu Minh Phong.

Mặc dù cô cũng biết, chắc chắc trợ lý Lưu sẽ không cầm điện thoại riêng của anh, còn giúp anh trả lời Wechat...

Chu Minh Phong: 【 Ân. 】

Khương Tân Tân: 【... 】

Em là quỷ cũng không tin anh.

*

Gần đây Khương Tân Tân rất nhiều chuyện phải làm, sau khi chọn xong chi nhánh để mở cửa hàng tiện lợi, lại bắt đầu chạy đi làm các thủ tục, loại chuyện này trước lạ sau quen, cô đã quen quá trình làm rồi, so với lần đầu tiên tốc độ nhanh hơn. Chi nhánh thứ hai ở gần trường học, trong phạm vi một km ở đây có bệnh viện cũng có công viên, chỉ cần kinh doanh thật tốt, tuyệt đối sẽ không thiếu khách hàng.

Hôm nay đi cùng cô còn có Edwin, không biết Edwin được thần thánh phương nào chỉ điểm, trước đó không lâu thế mà chủ động hỏi cô, có còn muốn mở tiệm làm nail không.

Hai người ăn nhịp với nhau, hiệu xuất làm việc của Edwin cũng cao, anh đối với thế giới này hiểu rõ hơn, cho nên việc quyết định mặt tiền cửa hàng liền giao cho Edwin.

Lúc cô tới trường học, thì lớp Chu Diễn đang học thể dục.

Xong công tác kiểm tra, Khương Tân Tân nghĩ đến, vừa vặn nhà thể thao cách nhà ăn gần, cô muốn đến xem tiết thể dục ở học viện quý tộc sẽ như thế nào, đi vào nhà thể thao, chỉ thấy Chu Diễn với Từ Tòng Giản ngồi trên bậc thang, giữa hai người cách nhau khoảng hai mét, đều đang nghiêm túc đọc sách.

Khương Tân Tân lại một lần nữa cảm nhận được quyết tâm của Chu Diễn.

Cô nhẹ chân nhẹ tay đi đến, muốn dọa Chu Diễn một cái.

Từ Tòng Giản thấy cô đầu tiên, cô lập tức giơ ngón trỏ lên môi, Từ Tòng Giản ngầm hiểu, không lên tiếng, giả bộ như tiếp tục nghiêm túc đọc sách, chỉ là thỉnh thoảng sẽ liếc về phía bên này.

Chu Diễn không bị hù dọa, khóe môi giơ lên, ngoài miệng lại nói: "Nhàm chán ngây thơ, cô năm nay mấy tuổi rồi."

"Không nhiều không ít, mới mười tám tuổi."

Khương Tân Tân ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc mắt qua quyển sách toán trong tay cậu, nhìn thấy công thức cùng bài giải lít nha lít nhít đầu liền đau, cô quả quyết di chuyển ánh mắt, nhìn mấy nam sinh đang đánh bóng rổ cách đó không xa: "Nam sinh kia là ai, người áo số 8 đang chơi bóng kia kìa."

Chu Diễn cùng Từ Tòng Giản đồng thời nhìn về phía sân bóng.

Chu Diễn bĩu môi: "Hỏi cái này để làm gì."

"Cảm giác cậu ta đánh rất tốt, cú ném ba điểm mới vừa rồi rất tốt." Khương Tân Tân hiểu một chút về bóng rổ, vừa tùy ý nhìn thoáng qua, liền nhìn ra người có thực lực mạnh nhất là nam sinh mặc áo số 8.

Chu Diễn lườm cô một chút, nhấn mạnh một câu: "A, cậu ta từng bại dưới tay tôi."

Khương Tân Tân một mặt không tin.

Chu Diễn khép sách vở lại ném cho cô, hoạt động một chút, quay đầu nhìn cô: "Tôi đi hoạt động một chút, để cô mở rộng kiến thức một chút xem cái gì mới là trình độ chân chính."

Chu Diễn thấy Từ Tòng Giản cũng nhìn về phía sân bóng, thuận miệng hỏi: "Từ Tòng Giản, cậu có muốn đi hay không?"

Lúc đầu Khương Tân Tân cùng Chu Diễn đều nghĩ là Từ Tòng Giản chắc chắn sẽ không đi, ai ngờ cậu cũng buông sách trong tay xuống: "Được."

...

Mấy phút sau, lúc đầu mấy nữ sinh đi lại tự do nói chuyện trời đất đột nhiên tụ tập lại, đứng bên ngoài sân bóng rổ làm cổ động viên.

Đây là một dịp hiếm có a!

Chu Diễn cùng Từ Tòng Giản đều muốn chơi bóng!!

Đây đối với các nhan chó mà nói, như là một bữa tiệc thịnh soạn.

Khương Tân Tân cũng kích động, bị những tiểu tiên nữ đáng yêu kéo theo, cũng mặt dày xích lại gần đội cổ động viên, nhìn Chu Diễn mồ hôi đầm đìa, Khương Tân Tân dứt khoát giơ tay lên, gửi mấy đoạn video cho Chu Minh Phong.

【 Chu Diễn có phải rất tuyệt hay không? 】

Chu Minh Phong không trả lời.

Khương Tân Tân cho là anh đang bận, nên chưa để ý tới.

Lúc Chu Minh Phong xem được video, đang ngồi ở trên xe, ngẫm nghĩ một lát, hỏi: "Tiểu Lưu, hội nghị bên Tinh Trình lúc mấy điểm?"

"Một giờ rưỡi."

Chu Minh Phong vươn tay nhìn đồng hồ: "Nơi này cách trường học a Diễn không xa?"

"Không xa, Chu tổng, làm sao vậy?"

Chu Minh Phong mỉm cười: "Lái xe đi, vừa vặn tôi muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm."

Trợ lý Lưu đối với việc này đã không ngoài ý muốn.

Kỳ thật, cậu rất muốn nói, Chu tổng ngài không cần tri kỷ nói "Bọn họ", cậu cũng sẽ hiểu, gặp con trai chỉ là tiện thể, chủ yếu là muốn gặp phu nhân.

Đàn ông đều hiểu.

Lúc Chu Minh Phong tới trường học, trận bóng rổ này tạm thời nghỉ ngơi. Anh xuất hiện, làm Chu Diễn kích động, Chu Diễn như bị điên, liên tiếp ghi bàn hai hoặc ba điểm, làm nữ sinh ở đây như bị điên theo mê muội vì cậu thét lên. Khương Tân Tân nhìn Chu Diễn tùy ý làm khán giả lay động, vậy mà cũng dâng lên một cảm giác vui mừng thậm chí là đắc ý: A a a con trai thật lớn!!

Hôm nay Khương Tân Tân buộc một chiếc khăn lụa trên cổ, vừa vặn rất hợp với bộ quần áo hôm nay cô mặc, sẽ không làm người ta nghi ngờ chiếc khăn ở cổ cô.

Chu Minh Phong nhìn chằm chằm khăn lụa của cô rất lâu, nhìn đến mức cô có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì."

"Rất đẹp."

Khương Tân Tân lườm anh một cái.

Chu Diễn bước đến, cả người toát lên vẻ bất khả chiến bại, có mấy nữ sinh đưa nước cho cậu, cậu giống như không nhìn thấy, đi vòng qua bọn họ.

Chu Diễn lúc này mới chú ý tới Khương Tân Tân buộc khăn lụa ở cổ, mồ hôi cậu đầm đìa, nhìn cô như vậy liền thấy nóng, thuận miệng nói: "Quàng khăn lụa không nóng a."

Khương Tân Tân biết Chu Diễn chỉ là một thẳng nam đang đặt câu hỏi, nhưng cô vẫn có chút không được tự nhiên, ấp úng không biết trả lời như thế nào.

Chu Minh Phong lườm Chu Diễn một chút, nhạt tiếng nói: "Trợ lý Lưu cho người đưa cho con mấy đề thi của các giáo viên nổi tiếng, ở trường học làm, về nhà vẫn phải làm?"

Chu Diễn: "..."

Cậu đã làm sai điều gì, đề thi ở trong nhà đã nhiều đến mức về sau cháu gái cháu trai của cậu đều làm không hết!