Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 82: Khương nữ sĩ đâu có để ý đến cái đó chứ!



Trên đường trở về, Khương Tân Tân rất im lặng không nói gì.

Cô đang tiêu hóa tin tức lớn này. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, nhưng cô lại rõ ràng, chỉ cần cô tìm được sợi dây gắn kết, thì có thể sẽ rõ mọi chuyện.

Chu Diễn thấy cô không nói lời nào, rất không quen.

Cậu mấy lần muốn tìm chủ đề làm nóng bầu không khí, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ cô ấy quen biết vị Tịch Thừa Quang đã qua đời kia sao? Nhưng hôm tiệc từ thiện đó, biểu hiện của cô nhìn không giống như người quen Tịch Thừa Quang.

Chu Diễn không nghĩ ra, cả một đường đều vắt óc suy nghĩ, đến lúc tìm được chủ đề để nói chuyện, thì chiếc xe đã chậm rãi tiến vào gara biệt thự Chu gia. Vừa dừng xe xong, thì điện thoại Khương Tân Tân liên tiếp kêu mấy lần, cô vừa cúi đầu xem tin tức, vừa xuống xe đi vào nhà.

Chu Diễn khẩn trương đi sau lưng cô, sợ cô không chú ý đường đi sẽ té ngã.

Khương Tân Tân mở Wechat ra, thấy tin nhắn của Tô Tư Duyệt mới kết bạn.

Ngày đó Tô Tư Duyệt đi đến cửa hàng tiện lợi, hai người thêm Wechat cho tới bây giờ chưa từng nhắn tin với nhau.

Tô Tư Duyệt: 【 Chu phu nhân, xin lỗi đã quấy rầy ngài. Trước đó tôi với Chu tổng bị người ta đưa lên hot search, người đại diện của tôi cũng rất để ý, trong khoảng thời gian này luôn điều tra, đối phương giấu rất sâu, đoạn thời gian trước cuối cùng đã tra ra một chút. 】

Tô Tư Duyệt: 【 Chu phu nhân, ngài biết tập đoàn Nguyên Thịnh không? 】

Nhìn tin nhắn này, Khương Tân Tân bỗng nhiên dừng bước.

Chu Diễn đi phía sau không kịp phản ứng, chút nữa thì đụng vào cô.

Cậu cũng không đoái hoài tới mình, đi đến bên cạnh cô: "Dẫm lên hòn đá?"

Đã nói rồi mà, đi đường không nên chơi điện thoại.

Nhưng mà lời này cậu không dám nói ra.

Khương Tân Tân tắt điện thoại đi, vẻ mặt đờ đẫn, một mặt thì nghĩ nên trả lời Chu Diễn thế nào, mặt khác thì nghĩ đến tin nhắn Tô Tư Duyệt gửi tới.

Vào thời điểm như thế, thật khó để làm cả hai.

"A..."

Chu Diễn thấy bộ dạng lơ đãng của cô, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng cũng không muốn nặng lời với cô, chỉ nói nhẹ: "Khương nữ sĩ, cô đã quên sao, trước kia cô nói với tôi đi đường không nên nhìn điện thoại, bây giờ là sao đây, là người lớn mà không là tấm gương tốt?"

Khương Tân Tân nhìn thấy khuôn mặt ân cần của Chu Diễn, rồi mọi chuyện xảy ra gần đây làm cô cảm thấy áp lực rất lớn.

Ở sâu trong nội tâm, cô không phải chưa nghĩ tới chuyện trốn tránh —— chỉ cần không tiếp tục điều tra nữa là được rồi, chỉ cần tiếp tục làm Khương Tân Tân không tim không phổi là được.

Nhưng mỗi khi cô có ý nghĩ này, cô cảm giác như mình nhìn có thể thấy nguyên chủ âm thầm chịu đựng tất cả.

Áp lực rất lớn, cô thấy sợ hãi đối với chuyện mình không biết, cô vẫn muốn kiên trì tra đến khi có kết quả.

Thế nhưng lúc này thấy Chu Diễn quan tâm như vậy, làm mũi cô có chút chua xót.

Cô cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.

Chu Diễn thấy cô cúi đầu xuống, còn tưởng rằng mình nói quá nặng lời, lập tức chân tay luống cuống, ấp úng giải thích: "A, tôi không có ý đó, tôi muốn nói, cô có thể xem điện thoại, nhưng, nhưng vẫn phải chú ý đường đi một chút."

"A, tôi sai rồi tôi sai rồi." Chu Diễn giơ hai tay đầu hàng.

Khương Tân Tân lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt là dáng vẻ tươi cười đắc ý: "Tiểu tử, cậu đã bị tôi lừa gạt."

Sau khi cô nói xong, lại mở điện thoại lên, nghiên cứu nét mặt của mình, tự nhủ nói: "Tôi có nên tiến quân vào giới giải trí rồi trở thành ảnh hậu không đây?"

Trên mặt cô nào còn cảm xúc cô đơn với buồn bã!

Quả thực lãng phí tình cảm của cậu!!

Chu Diễn vừa tức vừa cười: "Có như vậy là cô đã mơ làm ảnh hậu? Đến cái ngưỡng cửa của ngành giải trí cô cũng không bước đến nổi."

Khương Tân Tân không muốn làm Chu Diễn lo lắng. Cậu chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, phi thường chính trực, tâm địa lại mềm mại của lứa tuổi học sinh cấp ba.

Chuyện của nguyên chủ quá mức phức tạp, cô tạm thời không muốn để cho cậu biết.

Cô liếc mắt, giống như trước kia cùng cậu vừa cãi nhau vừa lên lầu, lúc Chu Diễn đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô vẫn không quên lớn tiếng nhắc nhở cậu: "Từ lần sau cậu nên tự đi mua a! Không được ăn đồ của tôi nữa!"

Chu Diễn quay đầu đáp: "Đồ cô mua ngon hơn."

Khương Tân Tân lại mắng cậu vài câu rồi mới lên lâu, xoay người một cái, dáng vẻ tươi cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Sau khi trở về phòng ngủ, cô mới run run tay tiếp tục mở Wechat.

Tô Tư Duyệt: 【 Chu phu nhân, tôi không hề quen biết tập đoàn Nguyên Thịnh, ngài có thể cùng Chu tiên sinh thương lượng một chút, xem có phải hai người có cái gì đó với tập đoàn Nguyên Thịnh hay không. 】

Trước đó, Tô Tư Duyệt cũng đã nói, vụ bê bối vô căn cứ kia được lên đỉnh hot search, không phải do người trong ngành giải trí làm.

Lúc ấy cô còn nói với Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong nói, anh biết.

Cô lúc ấy còn tưởng rằng là đối thủ cạnh tranh của anh muốn bôi đen hình tượng anh, nên mới sử dụng chiêu này.

Cô cảm thấy, trên phương diện làm ăn của anh, cô không hiểu, cho nên chuyện này liền bị cô ném ra sau đầu, hiện tại Tô Tư Duyệt một lần nữa đề cập đến, Khương Tân Tân lúc này mới từng chút từng chút suy nghĩ lại những chi tiết bị cô coi nhẹ rồi bỏ qua.

Ví dụ như, Chu Minh Phong nói qua, anh không có quan hệ gì với tập đoàn Nguyên Thịnh, nhưng khi đó anh lại rất để ý đến bữa tiệc từ thiện kia, anh là người luôn luôn tích chữ như vàng, lại nhắc đến nhiều lần.

Ví dụ như, khi đó cô đã thấy, Tịch tổng Tịch Chỉ Nghi Tịch nhìn cô mấy lần.

Hay ví dụ như, bức họa được treo ở phòng trưng bày mà nguyên chủ từng làm việc, thực sự là của Tịch Thừa Quang.

Cho nên, hiện tại có ba khả năng. Thứ nhất, đây đều là do cô tưởng tượng ra, chuyện này chỉ là trùng hợp. Thứ hai, Chu Minh Phong với tập đoàn Nguyên Thịnh có quan hệ không nói ra được, bởi vậy tập đoàn Nguyên Thịnh mới muốn nhằm vào anh, nên mới đưa anh với Tô Tư Duyệt lên hot search, thứ ba...

Khương Tân Tân dừng lại.

Đây cũng là khả năng lớn nhất, người có quan hệ với tập đoàn Nguyên Thịnh không phải là Chu Minh Phong, mà là nguyên chủ.

Khương Tân Tân nằm ở trên giường, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ.

Càng nghĩ thì càng cảm thấy lạnh sống lưng.

Nằm hồi lâu, cô mới cầm điện thoại lên, trả lời tin nhắn củaTô Tư Duyệt: 【 Tô tiểu thư, cám ơn cô, tôi sẽ nói với tiên sinh nhà tôi. 】

Tiên sinh nhà tôi...

Khương Tân Tân nhịn không được suy nghĩ: Như vậy, nếu như suy đoán của cô là đúng, trong chuyện này Chu Minh Phong đóng vai nhân vật nào?

Cô không muốn suy đoán ác ý với người bên gối mình.

Huống chi trong khoảng thời gian này, ở chung đều là thật, anh đối với cô tôn trọng, anh cũng quan tâm cô, đây đều là sự thật.

Chẳng lẽ lại trách anh sao?

Cô đối với bạn bè mình luôn luôn tha thứ, đối với người đàn ông mình thích cũng sẽ không quá khắc khe, huống chi, từ đầu tới cuối, cô cũng không thành thật một trăm phần trăm.

Ngay lúc Khương Tân Tân suy nghĩ lung tung, có người gõ cửa phòng một tiếng.

"Là tôi!" Thanh âm Chu Diễn vang ở ngoài cửa.

Khương Tân Tân đành phải lết cơ thể mình đi ra mở cửa, trong lúc mở cửa, cô lại lập tức giữ vững tinh thần: "Làm gì."

Chu Diễn nhìn cô: "Đói bụng."

Khương Tân Tân: "... Tiểu tử, lặp lại lần nữa, tôi không phải bảo mẫu của cậu."

Chu Diễn: "Thế nhưng là mẹ của tôi."

Câu nói đó làm Khương Tân Tân mất bình tĩnh, tức giận nói: "Bảo a di trong nhà nấu cho cậu a."

Chu Diễn giờ phút này đem bản chất của gấu con ra thể hiện vô cùng tốt: "Thế nhưng tôi không muốn ăn ở nhà, tôi muốn ăm ở ngoài."

Khương Tân Tân: "..."

Chu Diễn xuất tuyệt chiêu: "Như vậy đi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó, tôi cùng cô đi dạo phố, tôi mua cho cô một thứ, thế nào?"

Khương Tân Tân vểnh tai: "Cậu mua cho tôi một món đồ?"

Chu Diễn gật đầu, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ: "Đúng vậy."

Khương Tân Tân: "Sao không nói sớm, ngân sách là bao nhiêu."

Nếu như hạn mức ở mức 500 tệ, cô sẽ trực tiếp nhìn lên trời.

Chu Diễn khẽ cắn môi: "Không có giới hạn."

Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn cậu: "Gà sắt bắt đầu nhổ lông rồi?"

Cái câu không có hạn mức cao nhất, từ trong miệng hai cha con nhà này nói ra, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Chu Minh Phong nói không có hạn mức cao nhất, làm người ta run chân.

Nhưng khi Chu Diễn nói vậy... Làm Khương Tân Tân cảm nhận được trong lòng cậu đang rỉ máu.

Chu Diễn: "Có đi hay không?!"

"Đi!" Đương nhiên đi, nếu bỏ lỡ cơ hội cạo lông dê này, không biết liệu kiếp này còn cơ hội làm thịt Chu Diễn lần thứ hai hay không.

Khương Tân Tân cao hứng bừng bừng đi theo Chu Diễn ra cửa, hai người đi ăn cá nướng, Khương Tân Tân kỳ thật không có khẩu vị gì, nhưng nhìn Chu Diễn ăn ngon như vậy, bất tri bất giác cũng bị ảnh hưởng nên ăn tầm nửa bát cơm.

Sau khi cơm nước xong, hai người đi dạo phố ở gần đó.

Khương Tân Tân trên phương diện sinh hoạt cũng không xa hoa lãng phí, không giống mấy vị phu nhân ở khu biệt thự, yêu thích thu thập trang sức hoặc là túi xách phiên bản số lượng có hạn. Mặc dù bây giờ có người chu cấp ăn mặc ngủ nghỉ, nhưng cô vẫn không đành lòng mua chiếc túi giá hơn mấy chục vạn. So với các thương hiệu lớn, cô ưa thích thuê nhà thiết kế riêng hơn, cũng quen dùng túi xách từ những thương hiệu không nổi tiếng mấy.

Nhưng mà, kỳ lạ chính là...

Thời điểm bất tri bất giác, cô kéo theo mấy phu nhân ở khu biệt thự theo đuổi mấy nhãn hiệu không nổi tiếng này, cho nên, lúc ấy mấy thương hiệu đó đều kiêu ngạo, rồi còn lên giá!!

Đến trung tâm mua sắm, Chu Diễn làm như mình là người trưởng thành vậy.

Khương Tân Tân cửa hàng nào cũng đều đến tản bộ một vòng, nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ mua một lọ nước hoa.

Chu Diễn lúc đi tính tiền, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng vô cùng rõ ràng.

Chỉ vì lọ nước hoa này bán giá chưa tới một ngàn thôi.

Từ trung tâm mua sắm đi ra, Chu Diễn giọng nói nhẹ nhàng: "Vừa vặn nơi này cách đây cũng gần, chúng ta đến bờ hồ Nhã Hiên đi."

Khương Tân Tân: "Đến đó làm cái gì?"

Chu Diễn với một ánh mắt rất kỳ quái nhìn cô: "Trong nhà có một căn phòng, lúc tôi học sơ trung hình như có để quên một bài thi ở đó, nên muốn đến đó tìm."

Bờ hồ Nhã Hiên là khu mới được phát triển mấy năm gần đây.

Giá cao, lúc chưa bắt đầu giao dịch đã có rất nhiều người chú ý tới, khi vừa đưa ra thị trường thì đã có bao bài báo.

"Không phải, cha cậu rốt cuộc có bao nhiêu phòng ở?"

Cô đương nhiên biết Chu Minh Phong là thương nhân, nên số lượng bất động sản khẳng định rất khả quan.

Nhưng cô chưa từng xem hay nghe qua, từ lúc xuyên sách, cũng chỉ ở biệt thự Sâm Lâm.

Chu Diễn: "Cô không biết?"

Không đợi Khương Tân Tân trả lời, Chu Diễn lập tức nói: "Cô cũng không biết, vậy tôi sẽ biết sao?"

Khương Tân Tân chóng mặt, lái xe đưa Chu Diễn tới bờ hồ Nhã Hiên, nhìn những tòa nhà cao tầng xấp xỉ nhau, nhìn sân vườn ở tiểu khu, lại nghĩ tới trước đó cùng Tôn Văn Thanh đi xem phòng, thỉnh thoảng nghe được người khác nói qua giá phòng ở nơi này...

Giờ khắc này, cô có một cảm giác——

Khương Tân Tân mày thật có tiền đồ a!!

Thế mà lại cua được một người đàn ông như thế!!!

*

Cùng lúc đó, trong nhà cũ Tịch gia, Tịch Chỉ Nghi nhận được tin tức, đành phải buông công việc trong tay xuống rồi lái xe trở về.

Trước kia nhà cũ Tịch gia phi thường huy hoàng náo nhiệt, sau khi cha con Tịch lần lượt qua đời, ngôi nhà cũ này đã không còn trong tâm trí của Tịch Chỉ Nghi nữa.

Cô sinh ra ở chỗ này, lớn lên cũng ở đây, lẽ ra cô phải đối với nơi này tràn đầy tình cảm, nhưng mỗi một lần trở về, cô đều muốn mau chóng rời đi.

Trong khoảng ba bốn thế hệ Tịch gia, mỗi một thời đại đều xuất hiện thiên tài xuất chúng.

Chỉ là ông trời rất công bằng, Tịch gia giống như là bị nguyền rủa, mỗi một thiên tài ở từng thời đại đều không thể sống qua ba mươi tuổi, ngay từ đầu, người trong nhà cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi Tịch Thừa Quang sinh ra, y học ngày càng phát triển, nên bọn họ mới dần dần làm rõ chuyện này, Tịch gia có bệnh di truyền theo gene, đồng thời loại bệnh này chỉ truyền nam không truyền nữ, phát bệnh cũng là nhìn xác suất, có người lúc còn rất nhỏ đã phát bệnh, có người thì đến năm hai mươi, ba mươi tuổi mới phát bệnh.

Cho dù hiện tại y học đã phát triển, nhưng có rất nhiều bệnh không có cách nào chữa trị.

Tịch gia bỏ ra vô số tiền bạc, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được Tịch Thừa Quang qua đời.

Tịch Chỉ Nghi dưới ánh mắt bất lực của quản gia đi lên lầu hai, tầng hai âm u đầy tử khí, cô đi tới một phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang khép hờ.

Đi vào, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi ở trên ghế xích đu, xem một ablum ảnh cũ.

Tịch Chỉ Nghi không cần nhìn cũng biết, trong quyển album ảnh kia đều hình của em trai mình.

Lúc nhỏ, em trai còn nhỏ nên cái gì cũng đều không hiểu, cô cũng đã biết em trai bị bệnh không thể sống lâu được, cho nên, không cần trưởng bối nhắc nhở, cô thân là chị, nên luôn nhường em mình, em trai rất hiểu chuyện, kỳ thật lúc đó, quan hệ của hai chị em rất tốt, thỉnh thoảng cô muốn em trai sống lâu một chút, còn lén khóc nữa. Về sau, có mấy lần cô nghe được mẹ nói một mình, hoặc là nói với người ngoài, tại sao căn bệnh này không truyền cho Chỉ Nghi?

Cô tưởng rằng là do mình không đủ ưu tú, nên liều mạng cố gắng, nhưng bất luận cô có tốt thế nào, thì cha mẹ đều cảm thấy em trai tốt hơn.

Cô tin tưởng, nếu như có thể lựa chọn ai là người bị bệnh đó, cha mẹ nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn cô.

Thời gian dài, tâm của cô cũng từng chút từng chút lạnh đi.

Cô không còn như một con chó vẩy đuôi mừng chủ, không còn hi vọng tình thương của cha mẹ nữa.

Có đôi khi nghĩ đến em trai tràn đầy thương yêu của bọn họ căn bản không sống lâu được, còn sẽ có cảm giác vui sướng, nhưng mà mỗi lần nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy tự ghét, bởi vì bất luận cô có lạnh lùng đến đâu, em trai đều hướng về cô. Cho nên, sau khi lớn, cô chậm rãi tránh xa em trai, không cần thiết thì không bao giờ gặp nhau, cảm tình càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi tất cả mọi người biết, chị em Tịch gia không hợp nhau.

Mẹ Tịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía con gái đứng trước cửa, nói mà không có biểu cảm gì: "Trở về."

"Nếu như Thừa Quang còn sống, nếu như Thừa Quang nhìn thấy, nó biết mẹ đối xử với người nó yêu như thế, mẹ cảm thấy nó sẽ tha thứ cho mẹ sao?" Tịch Chỉ Nghi lạnh nhạt nói: "Tại sao lại tức giận với Khương Tân Tân, mẹ không đến mức hồ đồ đổ lỗi cho cái chết của Thừa Quang là do cô ấy?"

Mẹ Tịch như cái xác không hồn, nên sẽ không bởi vì lời nói đó mà bị chọc giận.

Hai mẹ con mỗi lần nói chuyện, mỗi một lần đóng sập cửa rời đi luôn là Tịch Chỉ Nghi.

Mẹ Tịch luôn âm u đầy tử khí, làm bạn bè bên cạnh dần dần đều bỏ mặc bà.

"Thừa Quang nói, con bé đó là vợ của nó." Tịch mẫu nói.

Tịch Chỉ Nghi cười lạnh: "Lúc Thừa Quang còn sống, ngài không đồng ý cho nó cưới Tân Tân, tại sao bây giờ lại thừa nhận cô ấy là vợ của Thừa Quang? Hai người bọn họ không hề kết hôn, lại nói, cho dù có kết hôn, Thừa Quang đã qua đời, không có đạo lý bắt Tân Tân không được bắt đầu cuộc sống mới a?"

"Con có thể đi." Mẹ Tịch chậm rãi nhắm mắt lại: "Chuyện của em trai con, không cần con quan tâm."

"Ngài cho là Chu Minh Phong sẽ giống như con nhường nhịn ngài sao?" Tịch Chỉ Nghi nói: "Nếu như lại có lần tiếp theo, con cam đoan, công ty không chỉ mất một hạng mục."

Nói xong câu đó, Tịch Chỉ Nghi liền quay người đi ra ngoài cửa.

Phòng bên cạnh chính là phòng của em trai cô.

Tịch Chỉ Nghi vào phòng, nhìn ảnh treo trên tường, cô lạnh lùng nhìn Tịch Thừa Quang trong ảnh.

Thật buồn cười.

Biết rõ cơ thể của mình, biết rõ mình sống không được lâu như người bình thường, nhưng vẫn khư khư cố chấp yêu người khác.

Yêu Khương Tân Tân, nhưng lại giống như không bao giờ nghĩ tới, nếu như có một ngày mình qua đời, người yêu của nó sẽ trải qua chuyện gì.

Loại yêu này không phải là quá ích kỷ ư?

Chỉ sợ Khương Tân Tân cũng đang hối hận, hối hận khi gặp Tịch Thừa Quang, để rồi có một đoạn ác mộng như vậy.

*

Một bên khác, Khương Tân Tân dừng xe xong, đi theo Chu Diễn đi vào tòa D.

Tiến vào thang máy phải kiểm tra vân tay.

Quản lý nơi này phi thường nghiêm ngặt, chắc là do ở khu vực trung tâm thành phố phồn hoa, nên phương diện riêng tư làm tốt hơn so biệt thự Sâm Lâm.

Thang máy dừng ở tầng 16.

Tòa D khác với mấy tòa nhà khác, nó là một thang máy với một căn hộ, đơn giản mà nói, là một mô hình sàn phẳng.

Chu Diễn một bên kiểm tra vân tay, một bên nói: "Lát nữa thêm cả vân tay cô vào."

Khương Tân Tân còn thận trọng: "Không cần a, cái này không phải nhà của tôi."

Chu Diễn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, ngữ khí mười phần tự nhiên nói: "Nói gì vậy, cha tôi không phải là của cô sao?"

Khương Tân Tân mặc dù không coi lời đó là thật, nhưng nghe xong là muốn trộm cười.

Chu Diễn nhớ tới cái gì lại nói: "Cô yên tâm, về sau đồ của ba tôi tôi không muốn đâu, tôi nói được thì làm được."

"Đừng nói mấy lời ngốc nghếch" Khương Tân Tân nói: "Trí thông minh trong nhà đều bị cậu kéo xuống!"

Cho tới bây giờ chưa thấy qua đồ đần nào như này!

Sau khi bị xã hội vùi dập hai tháng, mà vẫn còn không giác ngộ...

Chu Diễn cười nhạo: "Cô thật thô tục."

Khi cửa mở, làm Khương Tân Tân kinh ngạc chính là, trong phòng đèn đều sáng.

Cô một mặt hoảng sợ nhìn Chu Diễn.

Ý nghĩ đầu tiên, là trộm hay là cướp??

Chu Diễn thần sắc lại rất bình tĩnh, giống như là hiểu tâm trạng của cô, nói: "Yên tâm, là cha tôi."

Khương Tân Tân: "?"

Căn phòng này diện tích rất lớn, phòng bếp cũng thông thoáng, đi vào xem, thì thấy trên bàn ăn có bày biện một chai rượu, bên trong là rượu vang đỏ.

Đúng lúc này, thân ảnh Chu Minh Phong xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Anh xắn tay áo sơ mi tới khuỷu tay, trong tay bưng đĩa, thấy bọn họ tới, tao nhã cười một tiếng: "Đúng lúc, bò bít tết sắp xong rồi."

Khương Tân Tân xem anh, lại nhìn Chu Diễn.

Lập tức phát giác được, mình bị hai cha con nhà này tính kế!!

Cô hung hăng trừng Chu Diễn.

Chu Diễn vội vàng nhấc tay đầu hàng: "Tôi là bị ép buộc." Ngay sau đó cậu lại nói: "Cha, không cần chuẩn bị cho con, con với Chính Phi đã hẹn nhau rồi hiện tại liền đi!"

Khương Tân Tân âm dương quái khí nói: "Đã hẹn nha? Hẹn xong làm gì nha, có đi quán bar uống rượu không?"

Chu Diễn: "......"

Có thể đừng đề cập đến lịch sử đen được không?

Khương Tân Tân khẽ hừ một tiếng: "Mặc kệ cậu."

Cô xoay người đi nơi khác, muốn tham quan phòng ngủ ở đây.

Chu Diễn thở dài một hơi.

Kỳ thật hôm nay cậu cũng đâu muốn "Tính kế" cô, nhưng, nghĩ đến cô không thích hợp, cậu vẫn rất lo lắng nha.

Lúc cha gọi điện thoại tới, cậu rất nghĩa khí, chuyện liên quan đến phòng trưng bày không hề hé răng nửa chữ!

Thế nhưng, cha cậu đã biết toàn bộ, còn bảo cậu đưa cô ra ngoài hít thở không khí.

Cậu cũng chỉ phối hợp thôi.

Chu Diễn thật sự muốn đi.

Cậu mẫn cảm phát hiện, có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu như cậu mà ở chỗ này, cha cậu với Khương nữ sĩ sẽ không mở miệng nói chuyện đâu.

Chu Diễn thấy Khương Tân Tân đi nơi khác, lúc này mới khó chịu đi vào phòng bếp, ấp úng nửa ngày, khẽ cắn môi, hạ giọng nói ra: "Kỳ thật ba cũng đã kết hôn a, còn có con nữa..."

Chu Diễn cũng có thể đại khái đoán được, khả năng vị tiểu Tịch tổng đã qua đời kia có quan hệ với Khương nữ sĩ.

Nhưng cái này cũng không có gì a!

Chu Minh Phong nhìn về phía cậu.

Chu Diễn tiếp tục nói: "Làm người không nên quá hẹp hòi a. Cô ấy hai mươi bảy tuổi, khẳng định sẽ có rất nhiều người thích, cái đó cô từng yêu đương với người nào người nào cũng rất bình thường a."

Nói nói, Chu Diễn liền không thể khống chế lại miệng của mình, thế mà nói ra: "Với lại cô ấy đâu để ý chuyện ba đã kết hôn lại ly hôn, còn mang theo một đứa con mười sáu tuổi đâu..."

Nên thỏa mãn a!!

Khương nữ sĩ đâu có để ý đến cái đó chứ!

Chu Minh Phong thở dài một hơi, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên bị con của mình giáo dục.

Anh chỉ có thể nói: "Biết."