Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 46: Cô chợt quên mình phải nói gì



Edit: Heo

Diệp Phạm nháy mắt giật mình, cô phát hiện Hạ Hạn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ép mình tỉnh táo, cố gắng không để Hạ Hàn biết được sự khác thường của cô.

Giờ phút này, Hạ Hàn đứng ở cửa ra vào, anh mặc một cái áo sơmi màu đen, nút tay áo mở ra tùy ý xắn lên, làm lộ ra cánh tay thon gầy.

Anh chỉ bình tĩnh đứng ở đó, đã khiến Diệp Phạm cảm thấy áp lực.

Ở nơi mà người khác không nhìn thấy, Diệp Phạm siết chặt tay.

Cô cố gắng nở nụ cười, lạnh nhạt gật đầu một cái.

Xong rồi cô quay người đi.

Đô Đô còn đang một mặt mừng rỡ nhìn Hạ Hàn, Diệp Phạm nhíu mày.

Diệp Phạm đưa tay ôm chặt Đô Đô vào lòng.

Cô cố tình không muốn để Hạ Hàn thấy mặt của Đô Đô.

Diệp Phạm luôn nhắc nhở bản thân nhất định phải khiến Hạ Hàn cảm nhận được sự tránh né của mình. Cô không muốn để anh phát hiện ra đứa con của mình chứ không phải vì Đô Đô có quan hệ với Hạ Hàn.

Cô nhất định không thể bị phát hiện.

Cơ thể nhỏ nhắc của Đô Đô xoay tới xoay lui trong ngực Diệp Phạm. Bé chui ra khỏi ngực cô.

Đô Đô nhô cái đầu xù ra, bé nhìn về phía Hạ Hàn.

"Chú!"

Đô Đô kêu một tiếng.

Diệp Phạm biết không thể biểu hiện được quá rõ ràng, cô buông tay thả Đô Đô ra.

Đô Đô lập tức chạy tới trước mặt Hạ Hàn.

Đô Đô ngửa đầu, bé cầm lấy tay anh kéo tới chỗ Diệp Phạm.

"Chú, đây chính là mẹ của con."

Đô Đô cảm thấy mẹ cái gì cũng tốt, tự nhiên muốn khoe mẹ của mình cho mọi người đều biết.

"Có phải mẹ con rất đẹp không?"

Đô Đô luôn đợi câu trả lời của Hạ Hàn, bé rất thích mẹ, cũng muốn mọi người đều cảm thấy mẹ rất đẹp.

Lúc này, Diệp Phạm đã đứng lên, cô đứng trước mặt Hạ Hàn.

Ánh mắt của cô đã khôi phục hoàn toàn.

Gương mặt cô lạnh nhạt, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác.

Hạ Hàn vẫn luôn chú ý mọi hành động của Diệp Phạm. Đáy mắt anh hiện lên ý cười.

Anh rõ ràng là đang trả lời câu hỏi của Đô Đô, nhưng mắt lại nhìn về Diệp Phạm.

"Rất đẹp.”

Hạ Hàn cố ý nói chậm lại, mỗi câu mỗi chữ như muốn kéo dài ra. Giọng anh không nặng không nhẹ, nhưng Diệp Phạm có thể nghe rõ.

Đây là lần đầu tiên mà anh có thể thấy được những biểu cảm khác của Diệp Phạm.

Anh không khỏi bật cười: "Thật là trùng hợp, Diệp Phạm."

Diệp Phạm mím môi, không trả lời.

Đô Đô nghe Hạ Hàn khen mẹ, bé cực kỳ vui sướng, còn nhảy nhót tại chỗ.

Đô Đô chạy đến trước mặt Diệp Phạm, bàn tay nhỏ giật giật quần của cô.

"Mẹ, chú có thể bế con lên cao thật cao."

Đô Đô sợ Diệp Phạm không tin nên đưa tay về phía Hạ Hàn.

"Chú! Bế con."

Hạ Hàn rất phối hợp, anh không nhìn Diệp Phạm nữa. Anh cầm nách Đô Đô, chỉ một cái nhấc tay đã bế lên được.

Trong nháy mắt Đô Đô bay lên không trung, bé vui vẻ cười khanh khách.

Hạ Hàn trực tiếp bế Đô Đô lên bàn ăn, để bé ngồi vào ghế dành cho trẻ em.

Sau khi ngồi vào chỗ, Đô Đô vẫy tay với Diệp Phạm.

"Mẹ, mẹ ơi."

Ánh mắt Diệp Phạm khó nén trở nên phức tạp, bước chân cô dừng lại, đi qua chỗ Đô Đô ngồi.

Trước đó Diệp Phạm đã tới đây nên Trình Bình giữ cô lại ăn cơm. Vì Hạ Hàn sẽ tới và bà muốn tạo cơ hội cho anh.

"Dì Trình." Trên mặt Diệp Phạm mang ý cưới, lên tiếng chào hỏi Trình Bình.

Cơm tối đã làm xong, đều được dọn lên bàn..

Mọi người đều ngồi vào chỗ, Diệp Phạm ngồi bên cạnh Đô Đô, mà kế bên Đô Đô lại có một chỗ trống.

Không biết vô tình hay cố ý. Nhưng sau đó Hạ Hàn đến trễ nên ngồi vào chỗ trống đó, thành ra là Đô Đô ngồi vào giữa hai người.

Ba người ngồi cạnh nhau, hòa hợp đến bất ngờ.

Trình Bình đảo mắt nhìn Hạ Hàn và Diệp Phạm.

Diệp Phạm rõ ràng cảm thấy phản ứng của Hạ Hàn không đúng. Đến cùng là Hạ Hàn đã làm những gì?

Lúc này bầu không khí có chút im lặng, chợt giọng nói non nớt của Đô Đô vang lên làm phá vỡ sự yên tĩnh ấy.

"Mẹ, Đô Đô đói rồi."

Đô Đô chỉ vào thức ăn trên bàn.

Diệp Phạm gắp đồ ăn vào trong chén của con, Đô Đô cầm đũa tập ăn của trẻ em và tự mình ăn một cách ngon lành.

Trên cổ Đô Đô đeo một cái yếm, bé ngồi rất yên lặng.

Diệp Phạm sợ đồ ăn dính vào tay áo của Đô Đô, nên đã xắn tay áo con lên.

Cánh tay trắng nõn của Đô Đô được đặt trên mép bàn.

Trình Bình ngồi đối diện bọn họ suýt nữa quên ăn cơm.

Bà nhìn ba người, cứ cảm thấy kỳ lạ.

Rõ ràng không phải là một nhà ba người. nhưng trông họ không có gì gọi là lạ lẫm cả.

Trình Bình nhìn Đô Đô, dáng vẻ bé con ngoan ngoãn ăn cơm cũng khiến bà cảm thấy thích.

"Đô Đô, con có muốn ăn món gì nữa không? Bà sẽ gắp cho con."

Đô Đô ngẩng khuôn mặt sắp dí vào chén cơm lên, bé chỉ vào món bí ngô và hạt dẻ xay nhuyễn trên bàn.

"Đô Đô muốn ăn cái này."

Hạt dẻ xay nhuyễn cách rất xa Diệp Phạm và Trình Bình, nhưng ngược lại thì nó nằm ngay trước mặt Hà Hàn.

Diệp Phạm giật mình, cô lập tức nói.

"Để tôi."

Diệp Phạm vừa đứng dậy thì Hạ Hàn đã đưa tay ra.

Động tác của anh không nhanh không chậm, múc một muỗng hạt dẻ xay vào chén của Đô Đô.

"Chú múc cho con."

Đô Đô nhớ tới lời dạy của Diệp Phạm, bé nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Hàn.

"Cảm ơn chú."

Đô Đô nói xong thì tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Diệp Phạm liếc qua Hạ Hàn, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của anh.

Ánh mắt Hạ Hàn vô cùng trong trẻo, anh hơi nghiêng đầu, cằm căng chặt.

Lúc Diệp Phạm nhìn qua, Hạ Hàn dù bận bịu vẫn mỉm cười với cô.

Ánh mắt Diệp Phạm ngưng trệ, quay đầu đi.

Lúc Diệp Phạm cúi đầu xuống, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đó vẫn luôn nhìn cô.

Mặc dù thời gian không dài, nhưng Diệp Phạm lại cảm thấy không biết phải làm sao.

Đêm nay, Hạ Hàn nhìn qua không khác biệt lắm so với bình thường, nhưng Diệp Phạm vẫn bị khí thế của anh áp chế.

Khi ánh mắt của Hạ Hàn dời đi chỗ khác, thì Diệp Phạm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bữa ăn hôm nay, Diệp Phạm căn bản là không có ý định ăn.

Đợi đến khi nào Đô Đô ăn xong, Diệp Phạm sẽ đưa Đô Đô đi.

"Dì Trình, thời gian không còn sớm nữa, con xin phép đưa Đô Đô về trước."

Trình Bình nhẹ gật đầu: "Con đi đường cẩn thận."

Lúc Trình Bình đưa Diệp Phạm ra khỏi cửa, Hạ Hàn cũng đi theo sau.

Bé con chào tạm biệt mọi người trước khi lên xe.

Bé non nớt chào, rất lễ phép.

"Tạm biệt bà, tạm biệt chú, cảm ơn hôm nay đã chăm sóc cho cháu."

Bộ dạng này của Đô Đô thật đáng yêu, khiến Trình Bình không ngừng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt với Đô Đô.

Diệp Phạm cũng chào tạm niệt với Trình Bình: "Dì Trình con đi về đây!"

Diệp Phạm vừa muốn đi thì Đô Đô lại kêu Diệp Phạm quay lại.

"Mẹ, mẹ còn chưa nói tạm biệt với chú đâu."

Đô Đô ngẩng mặt nhìn Diệp Phạm. Bên trong đôi mắt đen láy đầy nghi hoặc.

Mẹ nói khi chia tay bạn bè thì phải chào tạm biệt với họ.

Động tác của Diệp Phạm chậm lại, cô ngước mắt nhìn Hạ Hàn.

Diệp Phạm giả vờ như không có chuyện gì rồi lạnh nhạt cười chào với Hạ Hàn.

"Gặp lại, Hạ Hàn."

Diệp Phạm và Đô Đô trở về nhà.

Sau khi kiếm được tiền, cô đã mua một chiếc xe ô tô. Xe chạy nhẹ nhàng trong màn đêm rồi ngừng lại ở bãi đậu xe.

Diệp Phạm nhìn về phía bên cạnh, Đô Đô ngồi trên ghế trẻ em, đã ngủ từ lâu.

Cô bước xuống xe, mở cửa còn lại.

Cô đỡ đầu Đô Đô lên rồi ôm vào lòng.

Đô Đô cọ vào người Diệp Phạm, ngửi được mùi hương quen thuộc của mẹ, hài lòng ngủ tiếp.

Bé con nhỏ giọng lầm bầm gì đó, phát ra âm thanh mơ hồ, núp vào ngực Diệp Phạm.

Lên lầu, Diệp Phạm cẩn thận từng li từng tí bế Đô Đô đặt lên giường, xong thì đắp chăn nhỏ lên cho con.

Cô không muốn đánh thức Đô Đô vì trới đã rất tối, trẻ con thức khuya không tốt.

Diệp Phạm không bật đèn nên trong phòng rất tối.

Dưới ánh sáng yếu ớt xuyên qua ngoài cửa sổ, cô nhìn Đô Đô đang ngủ say trên giường.

Trong lòng Diệp Phạm bùi ngùi mãi, cô sắp xếp lại chuyện tối nay.

Thỉnh thoảng Diệp Phạm có nghe Tiếu Tiếu nhắc đến chú của mình nhưng cô không ngờ đó lại là Hạ Hàn.

Trên thế giới tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Hơn nữa Diệp Phạm đã qua nhà Trình Bình nhiều lần nhưng chưa từng gặp Hạ Hàn. Vậy sao hôm nay cô lại gặp được anh.

Dường như Hạ Hàn cố tình đợi cô ở đó, và cố gắng cho cô biết rằng anh và Đô Đô rất hòa hợp.

Sao Hạ Hàn biết được Đô Đô?

Từ lúc nào mà Hạ Hàn biết Đô Đô là con của cô?

Những chuyện khác anh có biết không?

Diệp Phạm thở dài, có quá nhiều câu hỏi cứ quay quanh trong đầu cô, không cách nào nghĩ ra được.

Chuyện này quá bất ngờ, cô không biết phải đối mặt với Hạ Hàn ra sao.

Nói cho anh biết sự thật? Không thể nào?

Từ mấy tháng trước, cô đã sớm coi Đô Đô là con ruột của mình và sẽ tự tay nuối nấng, dạy dỗ con thật tốt.

Hạ Hàn là Ảnh đế Quốc tế, nhà họ Hạ lại là gia tốc lớn, những tranh chấp nội bộ là không thể tránh khỏi. Mặc dù Đô Đô rất thích Hạ Hàn nhưng Diệp Phạm không hy vọng cục cưng của cô sẽ dính vào những chuyện đó

Cô hy vọng bé con có thể khỏe mạnh lớn lên, sống một cuộc sống bình thường.

...

Sau khi "Giải thưởng truyền hình toàn quốc" kết thúc, đã khiến cư dân mạng ra sức bàn tán.

Studio của các ngôi sao ra sức tranh đoạt hot search, mong tìm được cảm giác tồn tại.

"Đường Cẩm xinh đẹp", "Lý Quỳnh, Diệp Phạm", "Ảnh tạo hình sủng phi hắc hóa của Cố Nhã Thần"...

Nhất thời, tất cả các hot search trên weibo đều bị chiếm đóng.

Ai cũng biết tất cả những hình ảnh của các ngôi sao đều được chỉnh sửa qua rồi mới đưa lên phương tiện truyền thông. Chuyện này đã khiến cư dân mạng chế giễu và coi thường.

Mấy người xem ảnh đã qua chỉnh sửa rồi khen “mỹ nữ” quả là buồn cười.

Dưới con mắt của cư dân mạng, họ đã tìm thấy một trang Web thần kỳ.

Những bức hình được đăng tải trên nền tảng nổi tiếng, chỉ đơn giản là một dòng suối trong trẻo, có thể gọi là tấm gương thần của các sao nữ.

Trang web này hot chủ yếu vì không chỉnh sửa ảnh.

Có thể dễ dàng nhận ra ai có làn da kém sắc, ai có đường nét nặng nề và ai trang điểm đậm.

Trên diễn đàn hóng hớt nổi tiếng xuất hiện một bài viết.

【Bạn nghĩ nữ diễn viên nào có ảnh thảm đỏ đẹp nhất không qua chỉnh sửa của giải truyền hình quốc gia.】

Người đăng bài đã tổng hợp tất cả những bức ảnh và gửi chúng đến tòa soạn.

"Ha ha ha mới sáng sớm mà Cố Nhã đã trang điểm khoa trương như vậy. Đường kẻ mắt đậm như thế, mắt cô không cảm thấy khó chịu sao?"

"Cảm giác tình trạng da của Đường Cẩm trong khoảng thời gian này rất kém, quần thâm và nếp nhăn rãnh mũi quá rõ ràng. Là một tiểu hoa mà cô ta không biết chăm sóc da sao?"

"Đẹp quá! Diệp Phạm là tiên nữ sao? Tôi xin tuyên bố đây là người đẹp nhất trên thảm đỏ hôm nay, tiên tử hạ phàm cực khổ rồi."

"Fan hâm mộ thật khoác lác, chỉ là thảm đỏ thôi mà. Có phải Diệp Phạm mua thủy quân không đó?"

Một bình luận nào đó đã tạo ra làn sóng dư luận, nghi ngơ bài viết này là do đoàn đội của Diệp Phạm thực hiện.

Mục đích là nâng Diệp Phạm lên và dìm các nữ diễn viên khác xuống.

Không mất quá nhiều thời gian để xuất hiện các video phỏng vấn từ phương tiện truyền thông.

Sau nhiều lần xem lại một vài đoạn clip, cư dân mạng tinh mắt nhìn ra.

Xuất hiện thêm một bài viết mới.

【Bạn đã xem qua đoạn video mà Đường Cẩm đối đầu với Diếp Phạm trên thảm đỏ chưa?】

Trong đoạn clip thì Diệp Phạm và Lý Quỳnh đến vào lúc Đường Cẩm đang đi thảm đỏ.

Hai người chạm mặt nhau trên thảm đỏ, Diệp Phạm nhìn Đường Cẩm rồi nhẹ gật đầu một cái, còn Đường Cẩm thì ngược lại. Cô ta đứng đơ ra đó, một câu chào hỏi cũng không nói.

Nhấn vào trang web để xem sự thật thì có một đoạn video ngắn.

Hành vi này của Đường Cẩm đã bị camera ở một bên ghi hình lại.

Trong các cuộc phỏng vấn Đường Cẩm luôn nói rằng cô và Diệp Phạm không có mâu thuẫn với nhau. Nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là nói dối.

"Đường Cẩm ích kỷ như vậy sao? Thật là không nhìn ra đó, sự ghen ghét sắp xuyên qua màn hình rồi, hahaha."

"Thật đau lòng cho Đường Cẩm! Cô ấy và Diệp Phạm đã hợp tác nhiều lần mà Diệp Phạm cũng không chưa lại chút mặt mũi nào cho Đường Cẩm!"

"Mạnh miệng nói đến cùng là ai? Các người không thấy rõ sao? Đường Cẩm nói Lý Quỳnh và mình có quan hệ rất tốt, kết quả là Lý Quỳnh đi thảm đỏ với Diệp Phạm. Bị mất mặt cũng đáng!"

"Fan Diệp Phạm và Đường Cẩm không muốn làm hòa sao, hai nhà này còn muốn cãi nhau đến bao giờ?"

Nhưng chuyện trên có thể khiến hai nhà cãi nhau đến sáng mai cũng không xong.

Đặc biệt là Diệp Phạm và Đường Cẩm luôn đối đầu với nhau. Trên thảm đỏ, ai đúng ai sai mãi mãi không có câu trả lời.

Bên kia.

Trong phòng sáng đèn, một sinh viên đại học đang ngồi trước máy tính xách tay.

Diệp Lật không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay bấm nhanh hết phím này tới phím khác trên bàn phím.

Cô nàng đã chiến đấu trên các diễn đàn rất lâu, đến khi các ngón tay mỏi nhừ và cổ họng có chút khô.

Diệp Lật vô thức cầm ly nước trên bàn lên uống. Nhưng bên trong lại không có nước, cô ta bực bội đứng lên rót nước.

Trong lúc Diệp Lật rót nước, cô ta nhìn thấy ngoài phòng khách vẫn sáng đèn.

Cô ta bước ra khỏi phòng, phát hiện mẹ vẫn chưa ngủ.

"Mẹ." Diệp Lật thuận miệng oán trách một câu, "Tại sao Diệp Phạm lâu như vậy không về nhà.."

Cô ta tức giận nghĩ đến túi tiền của mình.

Vì Diệp Phạm không còn can thiệp vào tài chính của gia đình, nên Nhiếp Vi Như chỉ có thể cho Diệp Lật một ít tiền từ tiết kiệm của mình.

Dù sao suốt nhiều năm như thế, Nhiếp Vi Như đã chèn ép lấy không ít tiền của nguyên chủ.

Từ nhỏ đến lớn, Nhiếp Vi Như luôn dạy nguyên chủ là mẹ quan trọng nhất nhưng bây giờ Diệp Phạm lại chẳng thèm về nhà.

Nhiếp Vi Như nghĩ đến lời nói lúc trước của Diệp Phạm, lo lắng cho Đường Cẩm.

Đường Cẩm và Diệp Phạm đều trong giới giải trí. Mà trong mấy ngày gần đây lại rất hay tiếp xúc với nhau. Một ngày nào đó, thân phận của Đường Cẩm có thể giấu được sao?

Nhiếp Vi Như mắng Diệp Lật: "Sao con lại không hiểu chuyện như thế hả?"

"Bây giờ chị của con là diễn viên nổi tiếng, sao mỗi ngày đều về nhà được."

"Có thể là do chị ta không phải con ruột." Diệp Lật nhếch miệng.

Nhiếp Vi Như bật cười một tiếng: "Tòa miếu nhỏ này của chúng ta sao chứa nổi nó."

Lời nói gấp gáp từ miệng của bà, che giấu chuyện của Đường Cẩm.

Dù đó là Diệp Lật thì cũng không thể nói ra.

Diệp Lật không ngờ Nhiếp Vi Như lại có thể nói giúp cho Diệp Phạm.

Cô mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, biết rồi."

Diệp Lật bị tức chết, trở về đăng mấy bài bôi đen Đường Cẩm tiện thể bôi đen luôn Diệp Phạm.

...

Diệp Phạm đi vào Ảnh Thị Thành, chuẩn bị cho cảnh quay hôm nay.

Diệp Phạm trang điểm xong, đi ra. Ánh mắt Hạ Hàn dừng lại khi nhìn thấy Diệp Phạm.

Trong cảnh này, Diệp Phạm phải đeo dây xích, nhìn cổ tay và cổ chân của cô có chút nặng nề.

Mặc dù là đạo cụ, nhưng nó vẫn khá nặng. Da Diệp Phạm lại trắng, chỉ đeo một chút đã hằng lên một vết đỏ.

Diệp Phạm liếc qua, ngược lại không để ý đến.

Hạ Hàn vẫn chăm chú nhìn nhìn Diệp Phạm, ánh mắt chậm rãi dời xuống cổ tay cô.

Tay Diệp Phạm rất trắng, làm nổi bật lên vết đỏ ở cổ tay.

Hạ Hàn khẽ cau mày. Anh quay đầu, cảm xúc không rõ ràng.

Lần này vẫn như cũ là đối diễn với Hạ Hàn.

Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, từng chuyện từng chuyện một, Diệp Phạm không kịp trở tay, kế hoạch của cô gần như bị phá vỡ hoàn toàn.

Cô không nghĩ chuyện của Đô Đô bị phát hiện, mà không ngờ tới là Hạ Hàn và Đô Đô đã biết nhau từ trước đó.

Dì Trình giúp cô chăm sóc Đô Đô, đồng thời cũng là dì của Hạ Hàn và Đô Đô đã ở trong nhà với Hạ Hàn.

Còn một diều khiến cô ngạc nhiên nhất đó chính là.

Hạ Hàn.

Diệp Phạm cụp mắt xuống.

Hạ Hàn vậy mà lại ngầm đồng ý ghép cp với cô, vài ngày trước còn mơ hồ bày tỏ tình cảm của mình, thậm chí bây giờ còn biết Đô Đô là con trai của cô.

Tất cả những chuyện này tới quá bất ngờ làm Diệp Phạm trở tay không kịp.

Chuyện phức tạp như vậy, Diệp Phạm cũng không biết xử lý làm sao.

Nhưng hiện tại đang là thời gian làm việc, Diệp Phạm không thể phân tâm, cô thu lại hết mọi cảm xúc lẫn lộn đó và nghiêm túc hoàn thành cảnh quay.

Máy quay đã được thiết lập và điều chỉnh gốc. Nhân viên công tác cũng đã sẵn sàng, diễn viên chính đã đứng dưới ánh đèn.

Máy bắt đầu quay.

Hoàng Thượng nhìn về phía Thẩm Uyên đứng thẳng lưng, người đứng trên tất cả mọi người. Khuôn mặt Thẩm Uyên nhạt nhẽo, thanh lãnh, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn, làm việc không chút lưu tình.

Giọng nói của Hoàng thượng ôn hòa: "Thẩm Uyên, lần này khanh đã lập công lớn, trẫm đồng ý ban thưởng cho một mình khanh. Khanh đã nghĩ ra mình muốn ban thưởng gì chưa?"

Thẩm Uyên ngẩng đầu, chậm rãi nói ra: "Thần chỉ muốn cầu Hoàng thượng một đặc xá."

Hắn mở miệng, giọng nói rơi vào bầu không khí tĩnh lặng.

"Cầu Hoàng Thượng để Dao Quang tự do."

Sắc mặt Thẩm Uyên lạnh lùng, nói rõ từng chữ.

Hoàng Thượng híp mắt, trên mặt không vui: "Khanh nghĩ kỹ chưa?"

Thẩm Uyên thấy rõ sự bất mãn trong đáy mắt của Hoàng thượng, nhưng trong lòng không hề có một gợn sóng nào, ý nghĩ đó không bao giờ thay đổi.

"Lòng thần chỉ ở chỗ nàng."

Giọng nói rõ ràng và ngữ khí nặng hơn trước, với sự quyết tâm và tuyệt vọng.

Thẩm Uyên mở miệng nói lại: "Ý thần đã quyết, mong Hoàng Thượng thành toàn."

Thẩm Uyên biết chuyện này sẽ chọc giận Hoàng thượng, nhưng hắn vẫn nói như vậy cho dù xảy ra chuyện gì, hắn vẫn không thay đổi quyết định.

Thẩm Uyên lặp lại một lần nữa: "Mong Hoàng Thượng thành toàn."

Lời nói như có sức mạnh, giọng nói đầy kiên quyết.

Hoàng thượng nhìn Thẩm Uyên, một lúc sau lại thở dài.

"Truyền Dao Quang lên điện."

Giọng nói sắc nhọn của thái giám vang lên: "Truyền Dao Quang."

Giọng nói vang trong điện, truyền ra xa.

Một lát sau, một âm thanh đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, xẹt qua mặt đất, có phần chói tai.

Giống như là âm thanh của vật nặng ma sát với mặt đất.

Đám người cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa của đại điện.

Trái tim của Thẩm Uyên chợt nhói lên, hắn nhìn về phía cửa.

Tất cả ánh đèn đều chiếu vào người phụ nữ đang bước vào.

Tay và chân của nàng đều bị xích lại, bước chân tràn đầy nặng nề mà đi tới, tất cả đều là sự trói buộc.

Nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, giống như người bị trói, bị cầm tù không phải là nàng.

Đây chính là công chúa vong quốc, Dao Quang.

Khí thế đó cũng chỉ có Dao Quang mới có. Dù nàng phải chịu nỗi đau, thống khổ như thế nào đi chăng nữa thì vẫn ung dung quyến rũ mê người.

Đạo diễn nhìn qua Diệp Phạm, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng.

Ông rất may mắn khi có Diệp Phạm đóng vai Dao Quang, khí chất riêng của Diệp Phạm rất hợp với nhân vật này.

Lại thêm kỹ thuật diễn xuất chúng của Diệp Phạm, đã thành công lột tả mọi cảm cảm xúc của nàng công chúa bị mất nước, mang trong mình nỗi thù của quốc gia và gia đình, nhưng vẫn kiên cường tồn tại trong giai đoạn khó khăn.

Có thể chắc chắc sau khi bộ phim này được phát sóng, rằng nhân vật Dao Quang này sẽ đi vào lòng người xem.

Hạ Hàn nắm chặt tay, nhìn Diệp Phạm, rồi nhìn cổ tay bị xích của cô, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Lúc này vẫn còn đang trong cảnh quay.

Dao Quang đi đến trước điện, ngửa đầu nhìn Hoàng Thượng, cho dù đối mặt với người nắm giữ quyền lực tối cao nhất thì cô vẫn vậy, không kiêu ngạo, không tự ti, một mặt lãnh đạm.

Hoàng Thượng mở miệng.

"Kể từ hôm nay, Dao Quang sẽ được giam cầm ở phủ đệ của Thẩm Uyên. Không có lệnh, không được rời đi."

Ra khỏi thiên lao, vào Thẩm phủ. Đó là kết quả tốt nhất đối với Dao Quang.

Thẩm Uyên nhìn Dao Quang, mái tóc nàng xõa tung trên vai, khuôn mặt lạnh nhạt bướng bỉnh, đôi mắt lại trong sáng vô cùng.

Hai người im lặng nhìn nhau, đáy mắt Thẩm Uyên dần hiện lên một tia dịu dàng.

Môi hắn khẽ mỡ, nói nhỏ.

Dao Quang, ta đưa nàng về nhà.

"Cắt!"

Diệp Phạm lập tức thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thoát khỏi nhân vật, rồi đi qua một bên xem tiếp kịch bản, không tiếp tục nhìn Hạ Hàn nữa.

Mà Hạ Hàn lại đứng đó, ánh mắt như có như không nhìn về phía Diệp Phạm.

Quan Duệ đi đến bên cạnh Hạ Hàn: "Hạ Hàn, kỹ thuật của anh lại tiến bộ..."

Không đợi cậu ta nói xong, Hạ Hàn đã nhanh chân đi về phái trước.

Anh chỉ thấy Hạ Hàn rời đi.

Quan Duệ nhìn theo phương hướng mà Hạ Hàn đi, cách đó không xa là chỗ Diệp Phạm đang đứng.

Quan Duệ nhìn bọn họ ánh mắt phức tạp.

Hạ Hàn đi đến trước mặt Diệp Phạm thì dừng bước. Anh hạ mắt, đánh giá Diệp Phạm.

Diệp Phạm đang xem kịch bản chợt phát hiện có một cái bóng đang chắn trước mặt mình. Cô giật mình nhìn lên, là Hạ Hàn.

Quai hàm anh mím chặt, đột nhiên nói: "Không có đạo cụ khác sao?"

Diệp Phạm nghe không hiểu ý của anh: "Cái gì?"

Hạ Hàn nhìn xuống cổ tay Diệp Phạm, chậm rãi nói: "Tay của em có đau không?"

Lúc này Diệp Phạm mới hiểu ý của Hà Hàn.

Diệp Phạm có chút chột dạ, dù sao hôm qua bọn họ cũng gặp nhau như vậy.

"Cảnh quay tiếp theo sẽ tháo dây xích xuống nên không có gì đáng ngại."

Hạ Hàn không nói gì.

Giọng nói của anh trầm thấp rơi xuống, nói rõ ràng bên tai cô: "Về nhà nhớ thoa thuốc kỹ."

"Đừng để người khác lo lắng." Hạ Hàn bỗng nhiên nói thêm một câu, đầy ý tứ sâu xa.

“Người khác” trong miệng anh đương nhiên là nói “anh”.

Diệp Phạm sửng sốt, trừng mắt với Hạ Hàn.

Ánh mắt hai người đối đầu nhau trên không trung.

Hạ Hàn yên lặng nhìn Diệp Phạm, không rời mắt.

Diệp Phạm hít sâu một hơi, không nói gì.

Hạ Hàn bình tĩnh nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt tràn đầy hừng thú.

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Phạm, anh cong môi cười.

Đoạn đối thoại này người khác không nghe được, từ góc độ của người khác vào chỉ thấy rằng bọn họ đang thảo luận kịch bản mà thôi, mọi người cảm thán vì Hạ Hàn và Diệp Phạm quá tận tâm và nghiêm túc với mọi cảnh quay.

Một lát sau, cảnh thứ hai bắt đầu quay.

Đoạn này là Dao Quang và Thẩm Uyên rời khỏi hoàng cung, hai người rời đi. Thẩm Uyên không đành lòng nhìn Dao Quang mang xiềng xích trên người nên đã bế nàng lên.

Bối cảnh hiện trường thay đổi, nhân viên công tác nhanh chóng sắp xếp lại hiện trường, máy quay chĩa vào Hạ Hàn và Diệp Phạm.

Đạo diễn ra hiệu: "Bắt đầu."

Hoàng Thượng đáp ứng yêu cầu đưa Dao Quang rời đi của Thẩm Uyên, Dao Quang đi trước Thẩm Uyên theo sau.

Bỗng nhiên hắn bước nhanh đi tới chỗ Dao Quang, nhẹ nàng cúi xuống ôm ngang người nàng lên.

Diệp Phạm chỉ cảm thấy cơ thể mình như bay lên, một giây sau đã nằm gọn trong ngực của Hạ Hàn.

Diệp Phạm quay đầu, nhìn Hạ Hàn, Hạ Hàn cũng đúng lúc nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào mắt cô.

Đôi mắt Hạ Hàn sâu thẳm, sâu như màn đêm đen không có lối thoát.

Trong đôi mắt ấy, có chút tĩnh lặng, có chút u ám. Duy nhất không có sự lạnh lẽo ngày thường.

Những cảm xúc không rõ ràng cứ đè nén trong lòng Diệp Phạm.

Diệp Phạm chợt nhớ tới đêm qua.

Lúc trong nhà Trình Bình, khi Hạ Hàn dựa vào cửa sổ cũng nhìn cô với ánh mắt như vậy.

Diệp Phạm không khỏi choáng váng.

Lúc này, đáng lẽ là tới thoại của cô nhưng cô không cách nào phát ra tiếng, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Cô chợt quên mình phải nói gì ….