Xuyên Thành Mèo Yêu Nhỏ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 1



Chương 1:

Tan học, học sinh trong trường đi tới đi lui, có người đi theo nhóm, có người đi theo cặp. Bọn họ vui đùa chửi bới đi ngang qua, không hề chú ý tới con mèo đang ngồi bên cái thùng rác màu xanh mà mỗi ngày mình đều đi qua.

Con mèo gầy yếu nhỏ nhắn, co rúm lại ngồi bên thùng rác nhìn ven đường, đã đói bụng mấy ngày nay. Mấy ngày trước trời mưa, móng vuốt mèo đen nhánh, lông nó cũng bị nước bùn bắn vô, toàn thân bẩn thỉu, nhìn không ra màu lông.

Học sinh lui tới càng ngày càng ít, tiếng ồn cũng giảm bớt, sân trường cũng yên tĩnh hơn. Lúc này, một thiếu niên đeo ba lô chầm rãi đi từ xa tới.

Mặt mũi thiếu niên dịu dàng, trên người mặc đồng phục màu trắng đã phai màu, hai vai đeo ba lô màu hồng hình con báo bướng bỉnh.

Tuy đi trên đường, nhưng thiếu niên vẫn đeo tai nghe, sợi dây tai nghe dài treo ở gấu quần, đầu cắm với máy MP3 ở trong túi quần. Từng từ tiếng Anh trôi chảy được phát trong tai nghe, khi quá nhập tâm, cậu cũng sẽ nhỏ giọng đọc theo, cách phát âm giống hệt so với tiếng trong tai nghe.

Khi thiếu niên đi qua thùng rác, con mèo nhỏ chạy ra ngoài, vồ lấy chân của cậu bé ham học. Nó nhanh chóng trở mình, để lộ cái bụng mềm mại, nhìn thiếu niên rồi nhỏ giọng "Meo", tiếng kêu của con mèo như mới cai sữa không lâu.

Đột nhiên có một thứ đen tuyền xông về phía mình, Lục Khi hoảng sợ. Thấy rõ chỉ là một con mèo, cậu thở phào nhẹ nhõm, bỏ tai nghe ra ngồi xuống.

Gần trường có rất nhiều mèo hoang, trước đây ngẫu nhiên sẽ có học sinh cho chúng ăn, nhưng từ khi có học sinh bị cắn thì không ai dám cho chúng ăn nữa.

Về sau, có học sinh lấy thức ăn làm mồi nhử rồi dùng gậy đánh đập tụi mèo hoang. Nhìn những con mèo bị đánh đến nỗi lông dựng đứng, lộ ra móng tay sắc nhọn, kêu khò khè, những học sinh chỉ cười haha giống như thể đây là một chuyện khiến người ta sung sướng.

Dần dà, số lượng mèo hoang gần trường ít đi, không biết là bị đánh chết hay vì đói mà chết. Còn những con mèo vẫn còn ở lại đây đều không có chủ nhân, chúng thường trốn ở những bụi cây hoặc là những nơi tối tăm, thấy người thì cong mình kêu.

Con mèo này không sợ người, không chỉ tiếp cận người trước mặt mà còn làm nũng lộ ra cái bụng như muốn được vuốt ve, cưng nựng.

Lục Thời vươn tay thăm dò, cẩn thận vuốt ve lưng mèo. Xúc cảm không tốt vì bộ lông dính đống bùn bẩn.

Cậu nhẹ nhàng bế con mèo lên, Lục Khi cẩn thận nhìn, không rõ nó có bị thương hay không. Hơn nữa cậu phát hiện con mèo này tuy bẩn nhưng có một đôi mắt như viên ngọc lục bảo, to tròn rất xinh đẹp.

Nhẹ nhàng thả mèo xuống đất, Lục Thời bỏ chiếc ba lô xuống, lấy ra gói giăm bông. Đây là bữa tối của cậu, nấu ăn với mì. Nhưng nhìn qua thì con mèo nhỏ này cần thứ này hơn hắn.

Dùng răng xé bao bì ra, để một miếng giăm bông xuống mặt đất. Nhưng con mèo chỉ nghiêng đầu nhìn Lục Thời chằm chằm, cũng không tiến lên ăn miếng thịt được đặt trên mặt đất.

"Không đói bụng sao, thế nào lại không ăn?" Lục Thời nhặt miếng giăm bông lên, một lần nữa đặt cạnh chân con mèo nhỏ, nhưng miếng giăm bông tội nghiệp vẫn bị móng vuốt cào qua bên cạnh.

Lục Thời mím môi, nói: "Không ăn sao? Ta đi đây."

Nhưng cậu vừa đứng lên, con mèo liền kêu "Meo,meo", còn dùng sức kéo ống quần, cố gắng leo lên người cậu.

Bộ đồng phục vừa mới được giặt sạch sẽ đã bị bẩn, Lục Thời cũng không tức giận, cậu lại ngồi xổm xuống vuốt ve đầu con mèo nhỏ, hỏi: "Không lẽ mi muốn về nhà cùng ta?"

"Meo meo meo" mèo nhỏ kêu liên tục, còn dùng đầu cọ tay cậu tỏ vẻ tán thành.

Con mèo này nghe hiểu tiếng người? Lục Thời vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Cậu không phải không nghĩ đến việc đưa nó về nhà, chỉ là đời sống sinh hoạt cảu cậu thiếu thốn, chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân. Nếu giờ nuôi thêm một con mèo thì tiền cần tiêu ít nhất cũng phải gấp đôi.

Vốn muốn chạy đi không để ý nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của mèo nhỏ, Lục Khi do dự một lát nhưng vẫn mềm lòng. Cậu ôm lấy con mèo toàn thân bẩn thỉu mà không hề chán ghét, chậm rãi đi về nhà.

Cậu nghĩ, so với việc bị mình đưa về nhà thì kết quả nào cũng tệ hơn nhiều. Giờ đã cuối mùa thu, mùa đông sẽ đến sớm, thời tiết đang dần lạnh đi. Con mèo này gầy yếu, nếu không có chỗ che mưa tránh gió thì có lẽ nó sẽ không chịu nổi mùa đông năm nay,

Vòng tay của thiếu niên vô cùng ấm áp, chú mèo con ngoan ngoãn làm tổ trong ngực càng ngày càng có sức sống, đôi mắt tròn xoe mở to, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và và sự an tâm khó thấy,

Hôm nay đã là ngày thứ 5 Úc Miểu xuyên sách. Trước khi ngủ cô có đọc một bộ tiểu thuyết tuổi teen có tên "Hôn Sâu", lúc tỉnh dậy liền phát hiện mình đã biến thành con mèo trong sách, là một con mèo hoang đang tìm đồ ăn trong thùng rác.

Cốt truyện của bộ truyện cũng không tệ, nội dung kể về câu chuyện tình ngọt ngào của nam chính Lục Ngộ và nữ chính Tần An An từ trường đến văn phòng, từ đồng phục đến áo cưới. Mặc dù kịch bản cẩu huyết nhưng Úc Miểu lại thích, đọc từ 7-8 giờ tối đến tận 3-4 giờ sáng hôm sau cô mới bắt đầu ngủ.

Người khiến cho Úc Miểu thổn thức nhất chính là nhân vật Lục Thời - anh trai của nam chính, cũng là nhân vật phản diện lớn nhất, luôn tìm cách chia rẽ nam nữ chính, ở công ty cũng là người luôn ngáng chân nam chính.

Lục Thời là con ngoài giá thú của cha nam chính, chưa bao giờ nhìn thấy người nhà của nam chính. Còn mẹ Lục Thời là một đại mỹ nhân, xuất thân từ một gia đình có học.

Chẳng may bị cha của nam chính lừa gạt, bản thân không chỉ mất đi sự trong sạch, việc cha của nam chính có vợ cũng không hay biết mà bị ép trở thành tiểu tam.

Nhà họ Lý không thể chấp nhận được việc con gái mà mình khổ tâm nuôi dưỡng trở thành tiểu tam, họ kiên quyết không nhận đứa con gái này, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không chấp nhận.

Cuối cùng mẹ của Lục Thời không còn cách nào ngoại trừ việc rời xa quê hương, nghiến răng sinh ra đứa trẻ. Những người mẹ đơn thân luôn bị nghi ngờ, trong tiểu khu mà cô sống, có người còn khinh thường cô không biết giữ mình trong sạch, cho rằng vì vậy nên cô mới phải nuôi con một mình.

Vì những lời đồn đại này, những công ty tốt tỏ ý không muốn tuyển dụng người có hạnh kiểm xấu như vậy. Không tìm được công việc tốt nhưng hai mẹ con vẫn phải tiếp tục cuộc sống, mẹ của Lục Thời liền thử vận may đến nhà hàng xin làm nhân viên rửa bát.

Sau đó, có người thấy hai mẹ con đáng thương, liền cho cô một công việc dễ dàng hơn là làm bồi bàn ở quầy lễ tân. Vì vậy, ban ngày cô phụ trách kiểm tra thông tin khách ở quầy lễ tân khách sạn, đến tối lại đến nhà hàng rửa bát.

Cuộc sống này chỉ kéo dài được năm sáu năm, mỹ nhân mềm yếu này vì làm việc quá sức nên sinh bệnh tật rồi chết, để lại đứa con nhỏ một mình.

Với sự giúp đỡ của hàng xóm và tự mình không ngừng làm công việc bán thời gian để kiếm tiền, Lục Thời dần trường thành. Thành tích cậu luôn xuất sắc và đem lòng thích cô nàng có hoàn cảnh giống mình là Tần An An.

Nhưng, Tần An An thích Lục Vũ.

Sau đó có chuyện gì xảy ra, Lục Thời phát điên chống lại Tần An An và Lục Vũ, còn suýt nữa khiến công ty của Lục Vũ phá sản.

Cuối cùng, nhân vật phản diện bị nam nữ chính lật đổ. Từ đó, nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau.

Đại khái đấy là nội dung của truyện, Úc Miểu không nhớ rõ từng chi tiết. Kỳ lạ là sau khi xuyên vào đây, cô cảm thấy trí nhớ mình giảm xuống, nhiều thứ dần trở lên mơ hồ.

Cô ngồi bên thùng rác trường nhiều ngày, lạnh run vì gió và mưa. Cốt truyện một chút cũng không liên quan đến cô, cô chỉ muốn ăn vạ được một con sen, để có thể ăn một bữa cơm nóng hổi.

Úc Miểu nghiêm túc quan sát các học sinh, Lục Thời được chọn trúng giữa rất nhiều người. Không chỉ vì cậu đẹp trai mà cô cảm thấy cậu là người tốt, có lẽ cậu sẽ đưa cô về nhà vì thấy cô chỉ là một con mèo nhỏ gầy ốm.

Quả nhiên, Lục Thời thật sự đưa cô về.

Nằm trong lồng ngực ấm áp của cậu lim dim ngủ, Úc Miểu nghĩ như vậy. Cho đến cô bị đánh thức bởi nước ấm, cô sợ tới mức không để ý hình tượng mà nhảy dựng lên.

Sau khi đưa mèo về, Lục Thời đi dép, việc đầu tiên là bước vào nhà tắm. Điều chỉnh nước đến nhiệt độ thích hợp, mở vòi hoa sen rồi cẩn thận để nước chảy lên con mèo bẩn.

Cậu phải tắm cho chú mèo trước. Nếu không sẽ bẩn, đi hai bước cũng sẽ làm bẩn nhà.

Chỉ là cậu vừa mới dội nước âm lên người con mèo, nó đang ngủ say liền giật mình tỉnh, còn thảm thiết kêu "meo meo", vùng vẫy muốn chạy ra khỏi phòng tắm.

Lục Thời không để ý, mu bàn tay bị con mèo cào. Cậu cau mày kêu lên, buông con mèo ra. Cả người con mèo ướt sũng không giãy giụa nữa, nhút nhát tiến đến bên cậu liếm liếm miệng vết thương, tỏ ý không muốn làm cậu bị thương.

"Không sao, đừng lo lắng. Ta lấy cồn lau chút là được." Lục Thời sờ đầu mèo, bước ra khỏi phòng tắm tìm tủ thuốc, dùng cồn lau miệng vết thương, sau đó quay lại tiếp tục tắm cho con mèo.

Nghe nói sau khi bị chó mèo cắn cần phải đến bệnh viện tiêm phòng, Tuy nhiên, cậu lại không thừa tiền để làm việc này. Sau khi đóng tiền học phí đầu năm, giờ ngoại trừ bốn năm trăm tệ tiền sinh hoạt thì cậu cũng không còn gì.

Huống hồ, bốn năm trăm tệ này chỉ miễn cưỡng dùng được trong một tháng. Chờ đến

tháng sau, tiền lương làm thêm bán thời gian của cậu mới được chuyển vào tài khoản

Biết mình đã làm sai, Úc miểu đứng im không nhúc nhích. Cô sợ thiếu niên tức giận, vứt mình ra ngoài.

Con mèo bẩn thỉu kêu hai tiếng "meo meo" rồi chôn mình một chỗ trên sàn nhà phòng tắm đầy nước. con mèo nhìn chằm chằm Lục Thời.

*Tác giả có lời muốn nói:

Truyện "Sau Khi Chữa Khỏi Bệnh Cố Chấp Của Nam Chủ" được duyệt đăng ~ Văn án như sau:

Sau khi tỉnh lại, Ôn Nhuyễn phát hiện mình xuyên thành nữ phụ kiêu ngạo ác độc trong truyện.

Trong truyện, nữ phụ độc ác khinh thường nam chính sinh xuất thân nghèo khó, thường xuyên cười nhạo hắn, thậm chí còn làm hỏng cái vòng cô mà mẹ hắn để lại. Sau đó còn bị người khác giật dây đánh gãy chân nam chính.

Không ngờ nam chính sống lại thành lão đại, hắn khiến nhà của nữ phụ phá sản. Còn gậy ông đập lưng ông, sai người đánh gãy chân nữ phụ ác độc.

__________

Hoắc Hi phát hiện ánh mắt của Ôn Nhuyễn đã thay đổi từ khinh thường thành hận không thể cách xa hắn ba mét. Cô không chỉ không châm biếm hắn còn bắt đầu ân cần hỏi han hắn.

Thường xuyên tiếp xúc, hắn dần trở nên cáu kỉnh, dựa vào tường hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì.

Ôn Nhuyễn ranh mãnh, kiễng chân đền gần, nhìn hắn bất ngờ không kịp phòng ngự, cô liếm môi cười khẽ một tiếng.

Hoắc Hi nhìn thấy cô nói chữ "Anh".

Muốn là tiểu tiên nữ ngọt ngào x đại ma vương cố chấp tàn nhẫn