Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 39



Editor: minhsike

Khi Tần Tự đầy cửa vào, Triệu Nhã Nguyên vẫn chưa rời đi.

Thư phòng của Lục Chấp Hoành vào mùa đông cơ bản rất rộng rãi, phần lớn hai bên đều để bày trí các loại sách, một bàn làm việc màu đỏ thẫm, một cái rèm cửa. Ánh nắng mùa đông âm thầm chiếu vào khiến cho toàn bộ căn phòng giống như chìm trong ánh chiều tà.

Nguyên bản Triệu Nhã Nguyên ngồi đối diện Lục Chấp Hoành. Giờ phút này, chứa đến ba người, thư phòng kia không hiểu sao lại có chút nhỏ hẹp.

Thiếu niên lưng thẳng tắp, không để ý Triệu Nhã Nguyên.

Anh thường ngày mặt mày lạnh nhạt nội liễm, luôn luôn không biểu lộ cảm xúc, bây giờ cũng không ngoại lệ.

"Tiểu Tần." Lục Chấp Hoành cười: "Mấy ngày nay vừa vặn nghĩ dành chút thời gian gọi điện thoại cho cậu, không nghĩ tới cậu lại tự mình đến."

"Hai người làm quen một chút chứ?" Lục Chấp Hoành ý bảo: "Vị này là Nhã Nguyên, Triệu Nhã Nguyên, đây là..."

"Cháu biết anh ta." Triệu Nhã Nguyên nói.

Cậu vẫn ngồi đấy, nhàn nhạt nhướng mày về phía thiếu niên.

Làm thế nào mà không biết được chứ.

Đây là cái người mà Lộc Niệm coi trọng?

Cậu cùng Tần Tự cũng chưa trực tiếp chạm mặt bao giờ. Hiện tại, cậu nhìn một lần liền cảm thấy Lộc Niệm khả năng cũng chỉ đơn giản là có tâm tư của tiểu nữ sinh. Bởi vì túi da này có thể khiến người sinh ra hảo cảm mông lung.

Lục Chấp Hoành: "Hai cậu hẳn là tốt nghiệp cùng một trường đi, vậy mà ta lại quên mất."

Triệu Nhã Nguyên buông tay: "Đúng vậy, thành tích của Tần học trưởng thật sự quá tốt, muốn không biết cũng khó."

Thanh âm Tần Tự nhàn nhạt: "Trên đường có gặp nhau vài lần."

Hiển nhiên, anh cũng không có làm Lục Chấp Hoành sinh ra ảo giác rằng bọn họ rất quen thuộc.

"Chú ơi, cháu hôm nay cũng không có gì để làm." Triệu Nhã Nguyên nói: "Vậy cháu đi trước đây, không quấy rầy hai người nói chuyện."

Lục Chấp Hoành gật đầu: "Đi đi, tôi cùng Tiểu Tần tâm sự."

"Thính Nguyên bây giờ ở nhà?" Triệu Nhã Nguyên đứng dậy trước, Lục Chấp Hoành bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, giống như thuận miệng hỏi một tiếng.

Giao tế trước (1), tiểu bối hai nhà đều tới cửa chúc Tết, bọn họ ở bên trong một vòng đều không ngạc nhiên, Nhưng những ngày Tết trước, bình thường đều là Triệu Thính Nguyên sang thăm hỏi Lục gia, năm nay lại đổi thành Triệu Nhã Nguyên.

(1) Giao tế: Qua lại liên lạc với nhau.

"Anh cháu tạm thời quay về Hải Thành." Triệu Nhã Nguyên nói: "Đi tiếp đón thân thích nhà cháu ở đấy, cháu về đây trước."

Dù sao hiện tại Triệu Nhã Nguyên đang học lớp mười hai, thời gian eo hẹp, lại là tiểu nhi tử, nếu không có mặt cũng không vấn đề gì.

"Vốn dĩ nhà cháu muốn anh tới đây, nhưng anh ấy thật sự không thể phân thân. Ông bà nội lâu lắm không nhìn thấy đích tôn, như thế nào cũng không thả người."

Thần thái Lục Chấp Hoành không đổi, cười nói: "Không sao, tôi thấy Niệm Niệm cũng thích cậu, hai người quan hệ lại tốt, cậu thay ca ca tới đây không chừng con bé càng cao hứng."

Một bên thiếu niên toàn bộ thời gian vẫn trầm mặc, dung mạo bình thản. Nghe nói như vậy biểu tình cũng không biến hóa.

Tựa hồ hết thảy đều không có quan hệ với anh, như là chỉ nghe thấy nghị luận không liên quan.

Anh an tĩnh chờ bọn họ nói xong.

Hai người gặp thoáng qua, Triệu Nhã Nguyên dừng lại ở cửa, xác định thêm một lần: "Đúng rồi, chú, Niệm Niệm bây giờ đang ở nhà đúng không ạ?"

Cậu lần này tới Lục gia, cố tình lưu ý, nhưng không hề nhìn thấy Lộc Niệm.

Lục Chấp Hành nói: "Con bé sợ lạnh, mấy ngày nay mê man, tinh thần vẫn luôn không tốt, không biết có phải do học tập quá mệt mỏi hay không."

"Cậu đi xem nó đi, chắc hẳn là đang ở thư phòng đọc sách." Lục Chấp Hoành nói: "Xem có thể giúp nó nâng cao tinh thần không."

Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại.

Trong nhà lần thứ hai khôi phục yên tĩnh.

Lục Chấp Hoành nâng chén trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm.

Trà đen có vị chát chát, hắn thích thưởng trà.

Trên bàn của hắn có cái chuyên môn tiểu lò, chuyên dùng để pha trà, hương trà chầm chậm được hong ra, dần dần phiêu tán khắp toàn bộ thư phòng.

Trong thư phòng trầm mặc.

Lưng thiếu niên vẫn thẳng như cũ, giữa lông mày đẹp mắt, không có hiện ra nửa phần nóng nảy.

Khi còn nhỏ kia hung ác quật cường cùng lệ khí, tựa hồ đều đã bị thu liễm lại, chỉ là càng có thêm vẻ mặt mày thanh tuyển bức người, khí chất giống như tuyết tùng.

"Thành tích của Niệm Niệm lần này có tiến bộ rất lớn." Lục Chấp Hoành rốt cuộc nói: "Đặc biệt là Toán học."

Hắn nói: "Cái này đều nhờ có cậu."

"Thực vinh hạnh" Thiếu niên rũ hàng mi dài: "Là kết quả em ấy tự nỗ lực."

Lục Chấp Hoành hỏi: "Chương bí thư nói, đưa cậu tiền lương, bị cậu trả lại tất cả rồi?"

Anh không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ngữ khí nhàn nhạt: "Đã sớm nói qua rồi, không cần thù lao."

Xác thực, ban đầu khi anh tới tìm Lục Chấp Hoành, chính là nói như vậy. Nói rằng không cần thù lao, nếu có thể, muốn một cơ hội thực tập ở Lục thị.

Lục Chấp Hoành cười cười.

Tầm mắt cũng không cạn, so với một ít tiền, lâu dài tới xem, tự nhiên cơ hội ở Lục thị càng thêm quý giá.

"Tôi đã đáp ứng." Lục Chấp Hoành nói: "Vậy khẳng định là cậu làm được."

"Học nửa năm đại học." Hắn bỗng nhiên đổi chủ đề: "Cậu cảm thấy như thế nào?"

Anh nói: "Rất bận, tôi học nhiều một ít học phần."

"Trường cậu học là trường trước kia tôi đã học qua." Lục Chấp Hoành hình như có hoài niệm: "Đúng là một nơi tốt để học tập."

"Đáng tiếc con gái nhà tôi không bằng cậu, cơ bản không có khả năng thi được." Lục Chấp Hoành nói: "Nhưng mà, tôi đối với nó cũng không có yêu cầu nào quá cao. Thân thể con bé từ nhỏ đã không tốt, tôi là người làm cha, cũng không đành lòng bức bách cái gì."

Tần Tự không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là an tĩnh nghe Lục Chấp Hoành nói.

Thái độ đúng mực của anh được giữ quá tốt.

Là một loại thái độ vi diệu mà lễ phép, như đang nghe một chuyện bình thường. Chính mình đã dạy mấy ngày, nhưng là như cũ không quá quen thuộc với sự tình của học muội cao trung.

Hoặc là, đang nghe một tiền bối cùng ngành nghề đàm luận về chuyện con gái yếu đuối của mình.

Lục Chấp Hoành thổi ra một mảnh lá trà.

Ánh chiều tà hoàng hôn đã dần dần xuất hiện.

Hắn thực thưởng thức người trẻ tuổi này, Lục Chấp Hoành đứng kên: "Sang năm cậu đến Lục thị bản bộ thực tập đi."

Nên lớn một chút, tuổi tác hiện tại của anh còn quá nhỏ.

Tuy rằng Lục Chấp Hoành đôi khi nói chuyện cùng hắn, có khi chính mình cũng sẽ quên mất rằng trước mặt chi là một thiếu niên chưa đến hai mươi.

Hắn lại nói: "Lục thị ở Đế đô cũng có phần công ty, cậu đi tìm Đinh Khải Hoa, người đó sẽ phân cho cậu một chức vị thích hợp. Nếu cậu nguyện ý đi, bắt đầu sớm một chút cũng tốt.

Tần Tự tiếp nhận tấm danh thiếp kia: "Nhận được chiếu cố."

"Không cần khách khí." Lục Chấp Hoành cười.

"Tôi thích loại sinh khí tràn ngập của người trẻ tuổi các cậu."

Nếu, năm đó A Trác còn sống.

Nhưng mà, tính tình A Trác quá hiền. Mặc dù năng lực có thừa, quyết đoán cùng tàn nhẫn lại đều không đủ, rõ ràng không bằng vị đang đứng trước mắt này.

Đến nỗi Lộc Niệm... hắn càng thêm không suy xét.

Điện thoại của Lục Chấp Hoành rung lên, hắn cầm lấy, nhìn lướt qua: "Tôi phải lập tức trở về công ty một chuyến."

"Khó lắm cậu mới tới được một lần." Lục Chấp Hoành nói: "Gọi bọn họ chiêu đãi cậu một chút, nghỉ ngơi một lát thì đi."

Hắn nói: "Cậu dù sao cũng đã từng ở tòa nhà này, tùy ý đi, không cần câu nệ."

.....

Triệu Nhã Nguyên đi dạo quan Lục trạch.

Nhà cậu cũng rất lớn, nhưng nếu so với Lục trạch thì vẫn là nhỏ.

Đây chỉ là nhà chính, bên ngoài còn có mảng vườn rộng lớn tinh mỹ. Sườn phòng vờn quanh chủ nhân gia, bên trong đã tinh tinh điểm điểm điểm nổi lên ngọn đèn dầu.

Bên cạnh cầu thang xoắn ốc treo tranh phong cảnh diện rộng, đều rất có phẩm vị, chỉ là có chút quá mức cổ lỗ.

Lục gia cũng thật sự là không có cái gì vui, người làm đều như là người máy giống nhau, trần ngôn quả ngữ (2), cầm tiền lương, làm việc của mình, đối với những việc khác của chủ nhà đều luôn lôn một từ.

(2) Ít nói.

Nếu Thu Lịch phải về đây.

Cậu có chút khó có thể tưởng tượng. Cậu ấy sẽ bị nhốt ở trong dinh thự này, rốt cuộc thói quen với non xanh nước biếc bên ngoài, thế giới tự do tự tại, so với nơi này áp lực tối tăm, đại trạch nặng nề, như là hai thế giới.

Phòng của vợ chồng Lục thị ở tầng một, mà phòng Lộc Niệm ở tầng hai.

Bước chân cậu dừng lại, nhìn về hướng của tầng ba, thang tầng cuối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Cậu nhớ rõ Thu Lịch từng nói.

Phòng của chị em hai người bọn họ lúc nhỏ chính là ở tầng ba. Cậu ấy khi còn nhỏ ở cùng với chị gái, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, chị em song sinh, tự nhiên so với những anh chị em khác còn thân cận hơn nhiều.

Thu Lịch khi còn nhỏ nói đến rất nhiều.

Chị gái yêu quý chuyện của cậu.

Triệu Nhã Nguyên rất khó tưởng tượng cụ thể việc này. Không hiểu với bộ dáng âm trầm của dinh thự, cùng cậu ta miêu tả ra chị em tốt tốt đẹp đẹp, hạnh phúc vui sướng quá mức mà có thể liên hệ với nhau.

Thu Lịch luôn nói, chị gái đối với cậu ấy tốt như thế nào.

Triệu Nhã Nguyên khi đó còn nhỏ, tính tình kém, nghe phiền, liền tùy tiện nói một câu: "Chị cậu đối tốt với cậu như vậy, lúc ấy vì sao lại không cần cậu? Còn muốn hại cậu? Câu nào của cậu là gạt người?"

Thu Lịch thật lâu đều không trả lời.

Về sau, cậu ấy càng ngày càng trầm mặc, cũng càng ngày càng ít nói đến chuyện cũ của mình.

Triệu Nhã Nguyên sau này lớn lên, nhớ tới chuyện này cũng thực hối hận.

Thu Lịch đặc biệt quan tâm đến người thân.

Tựa như hiện tại, cậu ấy coi cậu cùng Thu Lan coi như gia đình của mình, liền đem toàn lực mà đối tốt với bọn họ. Mà lúc ấy, người thân còn lại bên người cậu, cũng chỉ có một người chị gái.

Dù sao cũng nhanh.

Triệu Nhã Nguyên nghĩ, nếu Lộc Niệm thật sự phát hiện thân phận của Thu Lịch.

Thu Lịch phỏng chừng liền có thể với tới ước mơ. Đối với hiểu biết của cậu về tính cách của Lộc Niệm, chỉ cần cô biết chân tướng, vô luận là xuất phát từ áy náy muốn đền bù hay là xuất phát ra từ thân tình của bản thân, đều sẽ đối xử tốt với Thu Lịch.

Sau khi dạo xong một vòng, cậu chuẩn bị đi thư phòng tìm Lộc Niệm.

Nhưng là không ngờ, tòa nhà Lục gia này chỉ nguyên thư phòng đã có đến năm sáu cái, cậu cũng không quen thuộc Lục gia.

Cuối cùng cũng gặp được một người quen mắt, bảo mẫu thân cận nhất của Lộc Niệm, nhìn bộ dáng tầm 25-26 tuổi.

"Lộc Niệm hiện tại ở đâu vậy?" Cậu tiến lên hỏi: "Nói là ở thư phòng, tôi đã tìm vài cái đều không thấy, gọi điện thoại cũng không nhận."

Miêu Miêu nhận ra cậu, biết là vị khách cần hậu đãi.

Cô ấy nói: "Mới vừa ở thư phòng." Là ở phòng tiểu thư kia, ngày thường cơ bản không cho người khác vào.

"Bây giờ ở đâu?" Tính tình Triệu Nhã Nguyên có chút nóng.

Chạy trong nhà người ta, tìm người còn khó khăn như vậy.

Miêu Miêu nói: "Niệm Niệm tiểu thư đã về phòng."

Cô ấy nói: "Hẳn là ngủ."

Triệu Nhã Nguyên: "Cậu ta không sao chứ, sao mà suốt ngày đều ngủ, buổi sáng rõ ràng cũng không dậy sớm."

"Qua mùa đông rồi còn muốn ngủ đông?" Cậu định nắm tay vào cửa, vào xem tình huống của Lộc Niệm.

Miêu Miêu vội ngăn cản.

Triệu Nhã Nguyên nói: "Tôi không thể vào?"

Đôi mắt đào hoa của cậu hơi híp, bộ dáng cười như không cười. Ở bên ngoài, tiểu thiếu gia Triệu gia cũng là có tiếng, hơn nữa là tên tuổi nổi tiếng làm bậy, ương ngạnh kiêu ngạo.

Miêu Miêu biết Triệu gia cùng Lục gia có tầng quan hệ này, cũng là thế khó xử.

Trong cuộc giằng co, hành lang cuối xuất hiện một thiếu niên khác có thân ảnh cao dài.

Miêu Miêu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

"Tôi còn có việc chưa làm xong." Cô ấy vội vội vàng vàng: "Hai vị cứ trò chuyện trước, tôi đi nói phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, có yêu cầu gì cứ tùy thời gọi chúng tôi."

Cổ như trút được gánh nặng, đi thật nhanh, một chút liền biến mất ở hành lang cuối.

Tần Tự rất ít nói, anh cao hơn Triệu Nhã Nguyên, xương cốt giãn ra, vai rộng chân dài, vẫn như cũ thiếu niên bắt đầu dần dần có bộ dáng của thanh niên, tuy rằng biểu tình vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Các người nói chuyện xong rồi?" Triệu Nhã Nguyên cười như không cười: "Cũng rảnh mà ra đây đi dạo?"

"Lục Chấp Hoành ra ngoài." Anh nói.

Không nhiều ngoài ý muốn của Triệu Nhã Nguyên: "Ừm, vậy anh tới chỗ này làm gì? Cũng là tới tìm Lộc Niệm."

Triệu Nhã Nguyên: "Vẫn là, tới quản chuyện không liên quan đến tôi."

Tần Tự đạm mạc nói: "Không liên quan đến tôi."

"Chỉ là, dù sao Lục Chấp Hoành bây giờ càng vừa ý với anh cậu." Thiếu niên mặt mày nhàn nhạt, dường như đang trần thuật một sự thật không có quan hệ với mình: "Loại hành vi của cậu hiện tại, chỉ càng làm mất điểm."

Ánh mắt anh quét về phía ngón tay còn nắm cửa của Triệu Nhã Nguyên, nhàn nhạt, buốt lạnh.

Triệu Nhã Nguyên chậm rãi buông tay: "Chú Lục không phải đã đi rồi?"

Khóe môi thiếu niên treo lên một tia mỉa mai, mỏng lạnh cười: "Cậu cảm thấy ông ta sẽ không biết?"

Triệu Nhã Nguyên thật ra rất có hứng thú với chuyện này: "Tôi cho rằng, anh có ý tứ với cô ấy?"

Như vậy xem ra, Lộc Niệm đần độn.

Còn không có thông suốt, thích một người, đáng tiếc yêu đương còn chưa có bắt đầu, liền thất tình.

Ngữ khí thiếu niên lạnh như băng: "Ở vị trí gì, nghĩ đến chuyện gì."

"Tôi chỉ là một con chó nhà hắn mang về để làm việc." Mặt mày lạnh như băng tuyết, một đôi mắt phượng càng thêm vẻ đen nhánh: "Chuyện tôi lúc nhỏ ở Lục gia, cậu không biết?"

Triệu Nhã Nguyên xác thực biết.

Thân thế của Tần Tự, từng trải qua ở Lục gia. Đây cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần điều tra một chút, tự nhiên đều hiểu tận gốc rễ.

Tiền, quyền cùng tình cảm không giống nhau.

Con người đều sẽ xu lợi tị hại (3), có giả thiết lý tính người. Bạn sẽ bởi vì tiền quyền, chờ ích lợi mà buông thù hận hoặc bất luận cái cảm tình gì khác, chỉ cần lợi ích cũng đủ, lựa chọn cùng kẻ thù hợp tác, cũng đều không phải là chuyện không có khả năng.

(3) 趨利避害

Xu: Hướng về, đi nhanh tới, hùa vào. Lợi: lợi lộc. Tỵ: tránh ra. Hại: hao tổn. Xu lợi: chạy theo lợi lộc. Tỵ hại: tránh điều hại.

Xu lợi tỵ hại: thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác. Đó là thói đời.

Nhưng là, bạn vĩnh viễn không có khả năng đối với kẻ thù của bạn sinh ra cái cảm tình thừa thãi gì.

Triệu Nhã Nguyên nói: "Vậy sau này, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Theo như nhu cầu.

"Được rồi, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút, ngốc nữu này, suốt ngày chỉ biết ngủ." Triệu Nhã Nguyên lười biếng nói: "Về sau gọi cậu ta sang nhà tôi chơi được rồi, người ở đây quá nhiều, quá buồn bực, quản được hoảng."

Miêu Miêu đã thu xếp xong việc trong phòng bếp, vẫn là có chút không yên tâm, vội trở về xem.

Triệu Nhã Nguyên đi rồi, chỉ còn Tần Tự chăm chú ngắm nhìn cánh cửa phòng.

Miêu Miêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu đã giúp."

Cô ấy không muốn đắc tội Triệu Nhã Nguyên, nhưng cũng không nghĩ để cậu vào quấy rầy Lộc Niệm như vậy.

"Cậu muốn ở lại ăn cơm chiều sao?" Cổ hỏi.

"Nếu không cậu chờ một chút..." Miêu Miêu có chút do dự: "Niệm Niệm nói không chừng sắp dậy rồi."

Thiếu niên lắc đầu: "Xong việc rồi."

Không phải tới xem Niệm Niệm sao, Miêu Miêu cũng có chút giật mình, chẳng lẽ thật sự chỉ là tới tìm Lục Chấp Hoành?

Anh đã xoay người rời đi.

Môi mỏng thiếu niên gắt gao nhấp, ngón tay thon dài rũ bên người, bởi vì dùng sức mà đốt ngón tay trắng bệch.

*

Cửa phòng vẫn đang đóng.

Lộc Niệm vẫn ôm Lộc Giác ngủ, không hề hay biết gì.

Bóng đêm đi xuống, trong nhà bật máy sưởi, ấm áp như xuân, không có một chút nào của mùa đông giá lạnh.

Tựa hồ là bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, cô hơi co rúm lại một tí, vẫn không tỉnh dậy.

Nữ hài quấn chiếc chăn lụa thô dày, bốn phía màn vải rũ xuống. Khuôn mặt nhỏ ngủ đến phấn bạch, môi hơi hơi nhấp, dường như trong giấc mơ cảm xúc vẫn như cũ, không được tốt lắm.

Thể chất cô không tốt, tinh tế đơn bạc, quận lại như vậy giống nhộng trong chăn, càng thêm vẻ bé nhỏ, chỉ có nho nhỏ một cục. Cổ thon dài, lộ ra một bên vai, vai của cô rất mỏng, lộ ra da thịt lại đều tuyết trắng như sứ.

Qua hồi lâu.

Mang theo hơi thở gió đêm thanh hàn tới gần.

Trên môi truyền đến xúc cảm nhẹ nhàng.

Cực nhẹ, động tác thành kính lại ôn nhu.

.....

Một cái chạm tức thì, cho dù chỉ là nhẹ nhàng đụng vào như vậy.

Mạnh mẽ khắc chế thở dốc, bóng đêm che khuất hết thảy.

Xúc cảm kia đã biến mất.

Lộc Niệm giống như là bị quấn ở trong mộng, cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Xoa xoa mắt, thân thể ngồi thẳng trên giường, cái gì cũng không phát hiện.

Trong nhà im ắng, hết thảy như thường.

Trong khoảng thời gian này, thân thể cô không tốt nên nằm mơ phá lệ nhiều một ít.

Cô nhấp môi, gọi Miêu Miêu: "Miêu Miêu, vừa rồi có phải chị vào đây không?"

Miêu Miêu bật đèn ngủ lên, lắc đầu: "Không có, lại nằm mơ sao?"

Cô ấy kéo rèm cửa lên, đóng chặt cửa sổ: "Niệm Niệm, về sau đừng có bò ra nằm sấp nhìn bên cửa sổ, bên ngoài lạnh, em thổi gió, lại muốn đau đầu."

Mặt Lộc Niệm có chút đỏ: "..... Em không có thường xuyên bò ra đấy nhìn."

Lần này cô tỉnh dậy, bị những lời này xúc động.

Việc đầu tiên, chính là lại ở trong lòng đem Tần Tự mắng 800 lần.

Chung quy vẫn là tích tụ chưa giải.

Sau đó, nghỉ đông ngắn ngủi kết thúc rất nhanh, cao tam (4) khai giảng.

(4) Lớp 12.

Thời gian trôi qua rất bận rộn, lần kiểm tra thứ nhất, điểm Toán của Lộc Niệm rốt cuộc lần đầu tiên được tận 130 điểm. Vì thế tổng điện vọt đến thứ hạng chưa có bao giờ, tuy rằng lần thứ hai cũng rơi xuống thực nhanh.

Thời gian lướt qua càng nhanh, cô một lòng đều đặt ở việc học tập, thời gian vẽ tranh bớt đi không ít.

Cho nên ngày ấy, cô rất ngẫu nhiên lại đăng nhập Thượng Hải thỏ là*, thế nhưng thấy được một tin nhắn hẹn bản thảo.

*???

Hơn nữa là một công ty, không phải là một người muốn xem tranh.

Lộc Niệm lấy điện thoại trả lời.

"Chúng tôi là người phụ trách kế hoạch của game mobile «Tinh Kích»." Bên kia nói: "Tháng sau công ty chúng tôi muốn làm một hoạt động mới, yêu cầu poster. Chúng tôi thấy được tác phẩm của bạn ở trên mạng, cảm thấy rất thích hợp, không biết bạn có nguyện ý nhận việc vẽ bản thảo Lộc Giác?"

Lộc Niệm thực kinh hỉ.

Nhưng theo sau đó là thấp thỏm: "Thật xin lỗi, tôi chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học. Bản thảo này có thể chờ tôi thi xong sau đó hoàn thành."

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, xin lỗi nói: "Không có khả năng đuổi kịp hạng mục kia đâu."

Lộc Niệm cũng biết là chính mình làm khó người khác: "Cảm ơn đã thích tranh của tôi."

Đối phương khai tiền nhuận bút phi thường cao, hơn nữa cô thật sự thích Lộc Giác, cũng nguyện ý phác thảo.

Bên kia không tắt điện thoại, lại nói: "Chúng tôi cũng xem tranh đồng nhân của bạn, đều rất đẹp, chỉ là đều đã công khai rồi. Nếu bạn còn có tranh bản thảo nào chưa đăng lên «Tinh Kích», có thể gửi cho chúng tôi nhìn thử xem sao? Nếu thích hợp thì chúng tôi cũng có thể áp dụng tuyên truyền."

Mắt Lộc Niệm sáng rực lên: "Có có."

Cô lập tức tìm được bản thảo, thấp thỏm bất an đóng gói, gửi đi.

Đối phương trở về thu được một cái.

Lộc Niệm lần này không có tâm tình vẽ tranh, đem tablet cất đi, thở dài một tiếng.

Chẳng qua cuối cùng cũng là có một điểm hi vọng.

Thời gian thi đại học chỉ còn lại có một tháng.

"Con không muốn xuất ngoại?" Lục Chấp Hoành cùng cô nói chuyện.

Lộc Niệm cúi đầu: "Vâng." Đây là lần đầu tiên cô nói lựa chọn của mình cho Lục Chấp Hoành.

"Nửa năm này của con cũng xác thực là chăm chỉ." Lục Chấp Hoành nói.

"An Đại đi." Hắn nói.

"Thính Nguyên cũng ở An Đại."

Lục Chấp Hoành nói: "Lấy thành tích của con hiện tại, tổng hợp cân nhắc để về sau phát triển chuyên nghiệp. Ở trong nước, An Đại là lựa chọn tốt nhất, nếu không thể thi đậu, ba sẽ an bài cho con xuất ngoại."

Lộc Niệm rũ mắt: "Vâng, cảm ơn ba."

Cô minh bạch, đây hẳn là cô có thể đấu tranh đến lựa chọn tốt nhất.

Ở lại An Thành.

Nếu cô tỏ vẻ muốn đi nơi khác, địa phương khác còn tốt, nếu cô muốn đi thành phố Tần Tự ở...

Lục Chấp Hoành rất khôn khéo, cô không dám biểu hiện ra một tí nào thái độ của mình.

Mà nếu ở An Thành.

Nhà Tần Tự dù sao cũng ở đây, An Thành kinh tế phát đạt. Sau khi Tần Tự tốt nghiệp, cũng phi thường có khả năng trở về An Thành phát triển.

Tốt xấu tranh thủ tới rồi là ở một mảnh thổ địa bên trên.

Lộc Niệm bỗng nhiên cảm thấy cả người mỏi mệt.

Cô chỉ có thể tiếp tục nỗ lực.

Mà Tần Tự không có tin tức lâu như vậy.

Buổi tối hôm đó, cô ôn tập rất mệt, không làm được bài, lâu dài các loại áp lực cơ hồ làm cô sắp sụp đổ.

Chỉ cảm thấy khó chịu đến không được, cô bỗng nhiên liền sinh ra một loại oán niệm kì lạ, mũi có chút mỏi nhừ. Cô đem bản nháp vo thành một cục, trực tiếp ném vào sọt rác.

Điện thoại còn để ở một bên, cô rốt cuộc thật sự nhịn không được, cầm lấy điện thoại, không cần suy nghĩ liền trực tiếp bấm vào dãy số đã bao lâu không động đến.

Mà lúc này đang là ba giờ sáng.

Cô không nghĩ Tần Tự sẽ trả lời, chỉ là muốn gọi một cuộc, xuất phát từ một loại cảm xúc không có đạo đức, thuần túy phát tiết ra.

Đánh thức anh cũng được, làm anh bực bội cũng được, nói không chừng ngày mai họ còn có thể cãi nhau một trận nha.

Dù sao từ nhỏ đến lớn bọn họ cãi nhau cũng không ít. Mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau.

Điều cô không lường trước được chính là.

Sau một trận âm thanh, điện thoại bên kia vậy mà rất nhanh được tiếp.

Xa cách gần hơn nửa năm, cô nghe được tiếng nói quen thuộc bên kia điện thoại. Xa cách hơn nửa năm, âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Alo?"

Dường như thấp hơn trong trí nhớ một chút, vẫn đạm trầm như cũ, lại mang theo nhàn nhạt mệt mỏi cùng khàn khàn.

Cô sửng sốt, thế nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì tốt.

Bên này liền không nói lời nào, chỉ nghe được tiếng cô gái nhẹ nhàng hít thở, như là lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

Anh để điện thoại ra xa một tí: "..... Chuyện gì?"

Nghe giọng nói của anh cũng không có tận lực thu thấp.

Lộc Niệm rốt cuộc lúng ta lúng túng bài trừ một câu: "..... Như vậy vẫn nghe điện thoại, anh không sợ đánh thức bạn cùng phòng."

Anh nói: "Anh không ở ký túc xá."

Ba giờ sáng, không ở ký túc xá.

???

Âm điệu Lộc Niệm cứng nhắc: "..... Cái kia, anh không sợ đánh thức bạn gái đang ngủ bên cạnh sao?"

Quả nhiên nói cuộc sống đại học làm người sa đọa, anh rõ ràng đã đắm chìm vào.

Như cá gặp nước đi.

Bên kia trầm mặc thật lâu.

Lộc Niệm trong lòng bực bội, bỗng nhiên lại có chút ủy khuất, chỉ muốn đem điện thoại tắt đi. Nếu gặp mặt thì tốt rồi, cô muốn hung tợn mắng anh một trận, mắng anh xấu xa không biết xấu hổ.

Cuối cùng anh nói: "Đang làm việc."

Nói đầy đủ ba chữ.

Màn hình máy tính vẫn còn sáng, con số lấp lánh nhấp nháy, phần mềm chạy số liệu còn chưa chạy xong.

Mà ngày mai anh phải về trường học khóa 10 giờ.

Bên cạnh bàn còn có một tờ ghi chú, là việc của tối hôm qua, còn một đống, đã được hoàn thành hơn phân nửa. Còn có bưu kiện, anh cũng chưa hồi phục, một đống việc cần xử lý.

Anh thiêm thiếp trên bàn được một lát, sau khi nghe được tiếng chuông liền lập tức tỉnh, trả lời điện thoại.

Ban đêm, ở trên tầng cao nhìn xuống, thành thị ban ngày xe cộ như nước yên lặng hơn phân nửa, có vẻ hết sức trống vắng.

Lộc Niệm ngây ngẩn cả người.

Trong lòng cô khó chịu: "Muộn như vậy sao?"

Vẫn là vì vấn đề tiền sao, học phí còn được, sinh hoạt phí dù sao cũng không chỉ là một khoản nhỏ... Cô nghĩ.

Cô không muốn anh làm việc vất vả như vậy, nhưng lòng tự trọng của Tần Tự luôn quá mạnh, tuyệt đối không nhận loại hỗ trợ này của cô.

"Anh không thiếu tiền." Anh lời ít mà ý nhiều, rõ ràng đã biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Vì chuyện khác.

Anh muốn.

Lộc Niệm: "... Ừm."

Vốn là cô muốn hỏi một chút xem có phải mình đang quấy rầy anh làm việc không, nhưng là tưởng tượng đến nửa năm nay đều không có tin tức của anh. Ăn tết cũng không, một câu đều không có, cô liền tức giận, cũng không muốn hỏi lại.

Đơn giản liền như vậy duy trì trạng thái trò chuyện này, một câu cũng lười nói.

Chờ anh không kiên nhẫn tắt đi, cô lúng ta lúng túng nghĩ.

Bên kia lại cũng vẫn luôn không có cắt đứt.

Nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của cô gái bên kia, tiếng ma sát của vải vóc mềm mại, dường như là xuống giường, uống một ngụm nước, lại một lần nữa chui lên, uyển chuyển nhẹ nhàng đến giống hươu.

Cô hẳn là vẫn ngủ trên giường kia.

Giống như cảnh tượng đêm đó.

......

Hầu kết giật giật, một bàn tay thon dài che lấp ánh mắt của chính mình, đuôi mắt đã nổi lên hồng nhạt, ngón tay trái lại không khống chế được nhấn xuống nút ghi âm.

Như là mở ra chiếc hộp Pandora.

Rời khỏi cô một năm, càng ngày càng nghiêm trọng.

"Em chỉ còn một tháng nữa là thi đại học." Lộc Niệm nói thầm: "Cái đó, khả năng em sẽ không, sẽ không xuất ngoại.

Cuối cùng ở trước mặt anh cũng không nói lời tàn nhẫn, nói phải đi đến nơi xa xa.

Cô ở trên giường co thành một đoàn, bởi vì khẩn trương, ngón chân út tuyết nộn cũng cuộn tròn vào, thanh âm nộn nộn, không chỉ mang chút thanh âm nhỏ rung động.

Cho nên chính là nói, bọn họ sau này còn có cơ hội gặp mặt.

Tác giả có lời muốn nói.

Hì hì.

Sau này, người nào đó bị buộc phải nói mấy lời trước kia ra.

Niệm Niệm (đọc to): Anh thật không biết xấu hổ, mau, nói lại lần nữa, em muốn lục xuống dưới.

Tứ Tứ nhãi con:.....

(Đây là muốn để người ta đánh chết)