Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 47-1



Editor: Viem-De

Beta: Kỷ Kỷ

Cầu ☆ 🙏 and follow me

Lộc Niệm cũng không nhẫn tâm như vậy, đánh xong cái tát kia lại nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đáy lòng liền mềm hẳn ra.

Rốt cuộc nhìn Tần Tự chịu khổ nhiều năm, hai người lại còn là thanh mai trúc mã, tình cảm Lục Niệm đối với anh cũng không phải đổ sông đổ bể.

Gian nhà mới này có hai tầng, lầu một là nhà ăn, phòng khách cùng thư phòng, phòng ngủ ở lầu hai, phía trên nữa là tầng thượng, không có dấu vết của người nào từng ngủ qua, quét tước sạch sẽ, hoàn toàn biểu lộ anh đối với nó dụng tâm như thế nào.

Nghĩ đến Tần Tự mua nhà này, có lẽ cũng không lui tới quá nhiều.

Đồ dùng sinh hoạt trong phòng chỉ lác đác vài món, tuy rằng có đồ làm bếp, nhưng tủ lạnh lại rỗng tuếch trống không, Lục Niệm không thể ra ngoài mua đồ, chỉ có thể gọi điện thoại kêu người đưa cơm tới.

Cũng may cô trước kia cũng từng chăm sóc anh, còn có thể xem là ngựa quen đường cũ.

Lục Niệm cầm thuốc trên tay, đưa đến bên miệng Tần Tự, mềm mại nói, "Uống đi."

Anh vậy mà lại rất nghe lời.

Từ trên sô pha ngồi dậy, tóc đen vì ngủ mà có chút loạn, hơi rũ xuống che khuất thần sắc, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ngón tay lạnh lẽo tái nhợt nhận lấy thuốc từ trong tay cô, ngoan ngoãn uống xong.

"Ăn cơm." Lục Niệm duỗi tay đưa phần hộp giữ nhiệt đến trước mặt anh.

Sau đó Tần Tự liền ăn xong cơm gọn gàng sạch sẽ.

Bệnh dạ dày phát tác mạnh mẽ dần dần qua đi, trên mặt Tần Tự có chút huyết sắc nhàn nhạt, trạng thái tựa hồ tốt lên một chút, chỉ là thoạt nhìn có hơi suy yếu.

Lục Niệm lẳng lặng nhìn anh, "Thuốc em để ở chỗ này, mỗi ngày ba lần nhất định phải uống đúng giờ."

Cô vẫn còn hơi lo lắng, không nhịn được nói thêm, "Ngày thường cũng phải ăn cơm đầy đủ."

Lục Niệm đặt thuốc ở trên bàn trà, phân loại một lần, sau đó cẩn thận nói cho Tần Tự cái này uống lúc nào, cái kia uống lúc nào.

Anh không nói chuyện, an tĩnh nghe cô lải nhải một hồi.

Lục Niệm biết trí nhớ của anh rất tốt, chỉ nói một lần nhất định nhớ rõ, quả thực là người được ông trời thiên vị.

"Em phải đi đây." Lục Niệm mềm mại nói.

Cô còn phải quay về chỗ Thu Lịch, tìm Triệu Nhã Nguyên nói rõ ràng chuyện này.

Không chờ Lục Niệm xoay người, Tần Tự liền từ trên sô pha đứng lên, dùng thon dài thân ảnh bao phủ xuống.

Lục Niệm cau mày, "Anh lại muốn thế nào?"

Anh nhấp môi, không lại lặp lại câu nói kia, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng, "...phòng Lục gia đã không còn."

Lục Niệm ồ một tiếng, " Em ở bên ngoài cũng có phòng ở, không nhất định phải quay về Lục gia."

Tần Tự rũ mắt, giọng nói còn có chút khàn khàn, "Nơi này cách trường học và bệnh viện không xa."

Đúng là vị trí căn nhà này rất tốt, khá gần với An Đại cùng bệnh viện.

Lục Niệm ngẩng đầu đáp, "Tiền taxi em có thể tự lo được, hiện tại không bận rộn như anh nghĩ."

Cô bước chân muốn vòng qua người anh rời đi.

Tần Tự không nói lời nào chắn trước, dáng người anh cao gầy đẹp đẽ, so với Lục Niệm nhiều hơn một cái đầu, khiến cô căn bản không thể di chuyển.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lục Niệm nhíu mày hỏi.

Tần Tự bị buộc đến không còn cách nào, môi không có nửa điểm huyết sắc gắt gao mấp máy, rốt cuộc khàn khàn nói, "... Ở đây đi."

Anh muốn cô ở lại.

Muốn cùng cô ở bên nhau, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.

Sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, cằm mảnh khảnh, mi mắt hạ thật thấp, dáng vẻ chật vật bất kham.

Lục Niệm kinh ngạc đến cứng đờ, ở trong ấn tượng của cô, cho dù ở thời điểm nghèo túng nhất anh vẫn cao ngạo như cũ, quật cường lại lãnh đạm, nào có hèn mọn đến mức này.

Lục Niệm nhớ tới vừa nãy anh ở bên tai mình chật vật cầu xin.

Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì.

Thâm tâm Lục Niệm rốt cuộc cũng trở nên mềm mại.

Cô tự nói với chính mình, chờ thân thể anh tốt lên, Lục Chấp Hoành cũng xuất viện, cô liền có thể rời đi.

Chỉ ở tạm mấy ngày thôi.

"Hiện tại em cần trở về một chuyến." Ngữ khí Lộc Niệm thực ôn hòa, "Em muốn đi tìm Nhã Nguyên, còn phải soạn qua một chút đồ đạc."

Lục Niệm muốn thành thật nhận lỗi với Triệu Nhã Nguyên, rốt cuộc đối với chuyện đính hôn này, mặc kệ Triệu gia có thái độ như thế nào, Triệu Nhã Nguyên kì thực rất tận tâm.

Nghe thấy cái tên kia, đáy mắt Tần Tự mơ hồ có chút khói mù chợt lóe, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Tần Tự cực kì thông minh, anh từ sớm đã lăn lộn trong cái xã hội này, bài học đầu tiên lãnh hội được chính là bản lĩnh xem mặt đoán ý.

Mà chỉ có duy nhất ở trước mặt Lục Niệm, trí thông minh mà anh tự hào bấy lâu đều bị xoay đến sụp đổ.

Tần Tự từ những lời này của cô bắt tới một tia hy vọng.

Lục Niệm cứ ngỡ chính mình rốt cuộc có thể rời đi, lại không ngờ phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Người kia cũng động đậy, bước một bước duy trì khoảng cách với cô.

Ánh mắt Tần Tự chăm chú nhìn phía trước, "...Tôi đưa em đi."

"Không phải anh đang bị bệnh sao?"

Tần Tự tựa hồ thực ngoan ngoãn lắc đầu, "Đã tốt lên."

Lục Niệm, "..."

Xem như đã nhìn rõ, nếu không cho anh đi cùng, Lục Niệm phỏng chừng không có cách nào rời khỏi.

Tần Tự sợ mình không trở lại?

Lục Niệm bĩu môi, cô cũng không phải loại người thất tín như vậy. . truyện tiên hiệp hay

Lên xe của anh, cô muốn gọi điện thoại cho Triệu Nhã Nguyên trước, nhưng đầu dây bên kia lại không có ai bắt máy.

Trong lòng Lục Niệm nhất thời khó chịu nhàn nhạt, cảm thấy mình thực có lỗi với cậu.

Triệu Nhã Nguyên có phải cũng tức giận, cho nên bây giờ ngay cả nghe điện thoại cũng không muốn?

Tần Từ thông qua kính xe thấy được dáng vẻ mất mát của cô, môi anh gắt gao mím lại, từng ngón tay dùng lực siết chặt tay lái, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Xe dừng lại trước nhà Thu Lịch.

Nam nhân đứng bên ngoài chờ đợi, Lục Niệm nhanh nhẹn tiến vào bên trong, Triệu Nhã Nguyên vậy mà ngoài dự định đã rời đi.

Thu Lịch ngồi trong thư phòng, nghe được động tĩnh liền chạy ra đón cô.

"Tiểu Thu, Nhã Nguyên đâu rồi?"

"Nhã Nguyên vừa mới về Triệu gia." Thu Lịch nhíu nhíu mày nói, " Là người nhà cậu ấy gọi điện thoại thông báo."

Thu Lịch thấp giọng, "Nhã Nguyên nói, chị cứ chờ mấy ngày, cậu ấy quay về bình tĩnh lại một chút, sau đó sẽ liên hệ với chị."

Lục Niệm không biết nên mở miệng thế nào, trong lòng loạn thành một đống, "Vậy chuyện tiệc đính hôn..."

"Nhã Nguyên nói chuyện đó là do cậu ấy xử lý không tốt, chị không cần để ở trong lòng." Thu Lịch hơi ngừng lại, "Cứ coi như chưa từng phát sinh."

Kỳ thật là Triệu lão gia tự mình tới mang Triệu Nhã Nguyên đi, cũng chính miệng ông nói, chuyện kết giao của hai nhà hiện tại hủy bỏ.

Cho nên việc đính hôn cứ như vậy không còn?

Trong lòng Lục Niệm hiện tại còn chưa tin được.

Nhưng việc này kỳ thật cô cũng hiểu một chút, tuyệt không hoài nghi là Tần Tự đứng sau thao túng.

Rốt cuộc, Lục gia hiện tại cũng là một củ khoai lang nóng bỏng tay, Triệu gia có ý kiến cũng là chuyện đương nhiên.

Giọng nói Thu Lịch thực ôn nhu, "Thật ra em cũng không tán đồng chuyện chị đính hôn với Nhã Nguyên, có thể hủy bỏ, đối mọi người đều tốt đẹp."

Bả vai Lục Niệm đơn bạc, khóe mắt có chút đỏ lên, Thu Lịch vươn tay trấn an cô, "Đừng để ý, chuyện này không phải chị làm sai."

Kỳ thật cậu không muốn nói với cô một chuyện, cho dù bây giờ Lục Chấp Hoành không nửa đường đổi ý, thì chuyện đính hôn đại khái cũng sẽ không thành.

"Chị nhất định sẽ thật tâm xin lỗi Nhã Nguyên." Lục Niệm hít hít cái mũi, "Cậu ấy muóin bồi thường cái gì, chị đều sẽ tận lực."

Mắt Thu Lịch cong cong, "Được, chờ thêm mấy ngày, Nhã Nguyên đến, em sẽ báo chị đầu tiên."

Lục Niệm gật gù, "Cảm ơn."

"Tiểu Thu, chị có khả năng phải dọn đi mấy ngày." Lục Niệm cười cười nói,

"Ba chị chuyển viện, cách nơi này có chút xa."

Bệnh tình hiện tại của Lục Chấp Hoành không có chuyển biến tốt đẹp, Lục Niệm vẫn thường xuyên đúng hạn đến bệnh viện xem ông.

Dù sao Lục Chấp Hoành cũng nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, lúc này Hà Điềm chạy mất, trong nhà chỉ còn mình cô là con gái, nếu lúc này đến cả Lục Niệm cũng không quan tâm tới Lục Chấp Hoành, trên cơ bản là đẩy ông ấy xuống đường chết.

Lục Niệm không phải loại người ăn cháo đá bát.

Cô tâm địa mềm mại, rất nhiều thời điểm đều dùng ôn nhu đối đãi người khác.

Khi còn nhỏ, thái độ đối với Tần Tự rất khoan dung, thái độ của người kia ác liệt như vậy, Lục Niệm dù bị gai nhọn trên người anh đâm ra nhiều vết thương cũng không để ý, ngây ngốc một lần lại một lần tìm anh.

Lục Chấp Hoành ngần ấy năm vẫn luôn đối xử với cô không khác gì ruột thịt, Lục Niệm cho dù không có nửa điểm hảo cảm với hành vi lần này, nhưng cô cũng không nhẫn tâm đến mức mặc kệ Lục Chấp Hoành tự sinh tự diệt.

Biểu tình Thu Lịch phức tạp.

Người đàn ông dựa ở khung cửa, ngũ quan tinh xảo đạm bạc, cái bóng kéo dài trên mặt đất, lạnh lẽo khắc sâu vào xương tủy.

Ngũ quan người nọ qua thời gian mài dũa càng thêm thành thục, nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng của thiếu niên năm đó.

Thu Lịch rõ ràng nhận ra anh.

"Niệm Niệm, sau này chị để tâm đến chính mình một chút." Thu Lịch thấp giọng nói, "Chú ý bảo vệ bản thân."

Người kia cũng không phải dạng quân tử gì, cậu sợ anh sẽ hại đến Lục Niệm.

Lục Niệm gật gật đầu, "Không có việc gì, chỉ là tạm thời ở nhờ, phòng Lục gia cũng không thể tới được, chỉ một thời gian thôi, chờ ba bắt đầu tốt lên, chị sẽ trở về chỗ của em."

Tần Tự an tĩnh chờ bọn họ nói xong.

Lục Niệm tùy tiện thu thập một ít hành lý, anh vẫn luôn theo sát cô.

Xem bộ dạng này, Lục Niệm cũng không tiếp tục ngang ngạnh, quyết định theo Tần Tự về trước.

Tuy hôn ước giữa cô cùng Triệu gia bây giờ hủy bỏ, nhưng Lục Niệm cũng không nhắc tới chuyện đồng ý cùng anh đính hôn, Tần Tự càng không thể mở miệng hỏi.

Ở trước mặt Lục Chấp Hoành, anh sắp xếp trật tự rõ ràng, nói muốn ở chung với cô, khi đó cưỡng bức thậm chí một chút do dự đều không có.

Nhưng chỉ riêng ở trước mặt Lục Niệm, anh thế nhưng không có biện pháp dọn ra bộ dạng kia.

Một chữ cũng nói không nên lời.

Lục Niệm không nhắc đến chuyện đính hôn, chỉ là bỗng nhiên lên tiếng, "Kết hôn với ai em sẽ tự quyết định."

"Em chỉ gả cho người mình thích."

"Chờ ba tốt lên, em sẽ rời khỏi Lục gia." Khuôn mặt nhỏ của Lục Niệm nghiêm túc, "Về sau, chuyện của Lục thị không còn quan hệ gì với em nữa."

Nếu Tần Tự muốn dùng chuyện đính hôn kia tới khống chế Lục thị mà nói, anh hiện tại có thể sớm hết hy vọng.

Sườn mặt nam nhân phá lệ tinh xảo, lông mi thon mảnh lại thật dài, giấu đi đôi mắt quá mức thanh lãnh bên trong.

Anh cái gì cũng không nói.

Đều là đính hôn khẩn cấp, có thể cùng Triệu Nhã Nguyên, nhưng lại không thể với anh.

Mọi chuyện mà Triệu Nhã Nguyên có thể làm được, rõ ràng anh cũng có thể.

Tần Tự theo thói quen tự gây áp lực, Lục Niệm cũng không bức bách, đương sự bên cạnh nghe không lọt lỗ tai, cô vì thế cũng không nói nữa.

Hai người trở về Thanh Phong Uyển.

Bộ dạng Lục Niệm thực ôn hòa, "Chờ ba xuất viện, em sẽ về."

"Trong khoảng thời gian này em sẽ đưa tiền thuê nhà cho anh." Cô nho nhã lễ độ, "Bình thường không cần vào phòng ngủ của em, đồ vật của chúng ta đều nên tách ra hẳn hoi, hy vọng khoảng cách của anh với em cũng có thể bảo trì từ 1m trở lên, thiên về loại khoảng cách xã giao an toàn."

Lục Niệm nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn quan hệ nam nữ bình thường thuê chung nhà.

"Nếu anh có thể làm được, chúng ta hợp tác vui vẻ." Cô ngẩng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh xinh đẹp.

Tần Tự trầm mặc không phản bác, gật đầu.

Lầu hai có ba phòng ngủ, dựa theo phân bố hình chữ L, Lục Niệm chọn ở một căn không lớn lắm ở bên trái, còn thừa hai gian, một cái cách phòng cô thật xa, cái còn thì sát ngay bên cạnh.

Tần Tự trầm mặc trong chốc lát, chỉ vào căn xa nhất, thấp giọng nói, "Tôi ở đó."

Bả vai Lục Niệm lập tức nơi lỏng, cũng không thể nói trong lòng có cảm giác gì.

Coi như bình thường cùng bạn thuê phòng, ít tính toán một chút.

Trước đó Tần Tự bệnh thành dạng kia, cô xác thật cũng không yên lòng.

Ở vài ngày thì ở vài ngày.

Rốt cuộc anh đối với cô cũng không phải người xa lạ gì, lại còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, không cần phải đề phòng đến mức đó.

Cách bày biện trong phòng ngủ, cùng với căn phòng của cô ở Lục gia không khác nhau là mấy, vật dụng cũng đều là đồ mới cả.

Lục Niệm lấy ra đồ dùng của mình sắp xếp tốt một lần.

Giá cả của chăn màn gối đệm trong phòng rõ ràng đều rất đắt.

Cô hơi do dự, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài nói, "Chờ đến lúc dọn đi, em sẽ đem đồ đạc cá nhân của mình đi, trước đó giặt gối đệm một lần, nếu anh vẫn không thích thì em sẽ dựa theo giá cả từng món bồi thường."

Tần Tự bình đạm nói, "Không cần."