Xuyên Thành Mỹ Nhân Sư Tôn Đương Bệnh Vạn Người Mê

Chương 12



"Cùng ngày Lý gia bị diệt môn, có một trích tiên công tử hỏi ta đã xảy ra cái gì, ta liền nói cho hắn là Diêm Lý hai nhà kết thân, thẳng đến nửa tháng trước trên đại hội thu đồ đệ ta mới phát hiện hắn là nguyên trưởng lão của Lưu Vân Tông."

Nhíu mày khẽ trầm tư, nam nhân buông lỏng đôi mi, dò hỏi vài tình huống sắp tới của Diêm Dương Húc.

Hai người lại hàn huyên một hồi mới kết thúc đề tài, nhìn trên gương bóng người biến mất không thấy, Diêm Dương Húc đem gương thu lại.

Kỳ thật hắn không có nói cho ca ca, hắn nghĩ đến người trở thành đệ tử của Nguyên Tễ, hắn tưởng thay thế được Diêm Ngọc Trạch đứng ở người nọ phía sau......

Mà Diêm Yển bên này, sau khi kết thúc đối thoại cùng Diêm Dương Húc, hắn liền đi tới một cái sân.

Trong phòng có mấy cỗ thi thể nam nhân còn trẻ đang nằm, bọn họ không có chỗ nào mà không phải là sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt khô héo như lão già, vừa thấy là biết bị hút khô cả công lực cùng dương khí.

Diêm Yển phảng phất không thấy được những người này, biểu tình lãnh đạm mà lướt qua bọn họ rồi tới khoảng giữa ngồi trước một người khác, "Ngươi lúc ấy như thế nào chưa nói Diêm Ngọc Trạch bị Nguyên Tễ mang đi?"

Nam nhân nhắm hai mắt, nghe thấy ngữ khí chất vấn cũng không có sinh khí, "Này quan trọng sao?"

Dừng một chút, nam nhân nói tiếp: "Quan trọng là Diêm gia đã trở thành gia tộc lớn nhất, mà gia chủ ngươi lúc sau còn sẽ trở thành thành chủ, không phải sao?"

Điều hòa hơi thở trong cơ thể, nam nhân mở bừng mắt, chỉ thấy tròng mắt hắn thế nhưng cũng là màu trắng, hốc mắt ở giữa một mảnh thuần trắng mang đến một cổ cảm giác đáng sợ.

Nhìn đến nam nhân trong mắt thuần trắng, Diêm Yển ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, "Ngươi xem đôi mắt kia của ngươi, cũng không sợ có một ngày mù thật."

Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, không chút nào để ý biến hóa của chính mình: "Chỉ cần ta có thể trở thành Tu chân giới đệ nhất nhân, đôi mắt này không cần cũng được."

Đứng lên vỗ vỗ vạt áo, nam nhân nhìn Diêm Yển dung nhan tinh xảo, duỗi tay nâng lên cằm hắn, "Diêm gia chủ, thật sự không suy xét cùng tại hạ song tu?"

Diêm Yển nhăn chặt mi, đem vết tay trên cằm xóa sạch, ngữ khí hàm một tia tức giận, "Bổn gia chủ nhưng lo lắng không thấy được ngày thứ hai thái dương."

"Ha ha ha, gia chủ dung mạo nhiếp nhân tâm phách như thế, tại hạ như thế nào bỏ được?"

"Bớt ồn ào đi!"

Xem Diêm Yển thật sự sinh khí, nam nhân dừng việc trêu ghẹo, nhún vai không nói nữa.

Ghét bỏ mà nhìn vài lần trên mặt đất thi thể, Diêm Yển không để ý tới người trước mắt nữa, nhanh chóng rời đi tại chỗ.

......

Thời gian lại đi qua một tuần, mà trong lúc này, Nguyên Tễ cũng rốt cuộc ở trong một chỗ bí cảnh tìm được vị dược liệu trân quý kia.

Trong khi hắn trở lại Lưu Vân Tông, tay nắm kiếm của hắn đều ẩn ẩn phát run, nhưng Nguyên Tễ không đi để ý tới, mà là trực tiếp đi Đan Phong chỗ của Mạc Không Cần.

"Sư huynh, đây là băng lan đằng, còn thỉnh sư huynh mau chóng luyện ra đan dược."

Ngón tay không tự giác mà nắm chặt, Mạc Không Cần tiếp nhận băng lan đằng, hắn nhìn Nguyên Tễ sắc mặt suy yếu, muốn nói gì nhưng chung quy vẫn là không có nói ra.

"...... Được. Sư đệ quá mấy ngày tới lấy đan dược đi."

"Đa tạ sư huynh."

Sau khi rời đi Đan Phong, Nguyên Tễ liền trực tiếp trở về Kiếm Phong, mới vừa đóng lại cửa phòng, một ngụm máu tươi liền phun ra.

Ngón tay khẽ run mà lau đi vết máu bên môi, Nguyên Tễ thong thả mà vào trong chiếc giường băng ở nội điện.

Này trong bảy ngày sử dụng linh lực quá độ làm thân thể lại gợi lên cảm giác khi còn ở Ngoan Tật, hiện tại hắn chỉ cảm thấy cả người mình như đang trong bếp lò.

Sắc mặt cực nóng mà trở nên hồng nhạt, sợi tóc bên má Nguyên Tễ đã dính vào trên mặt hắn, dưới thân giường băng lộ ra nhè nhẹ rét lạnh, nhưng vẫn là ngăn không được nhiệt cảm trong cơ thể không ngừng nảy lên.

"Sư tôn, là người đã trở lại sao?"

Ngoài cửa vang lên thanh âm Diêm Ngọc Trạch, nhưng giờ phút này Nguyên Tễ cũng không có sức lực đi để ý tới, đôi mắt dần dần đỏ bừng, Nguyên Tễ gắt gao cắn môi dưới, không có phát ra một tia thanh âm.

Nhưng một tia rên rỉ vẫn là nhịn không được mà từ cặp môi đỏ tươi như máu kia kêu ra tiếng, Nguyên Tễ đôi mắt tối sầm một lát, hắn chán ghét cực kỳ thân thể giờ phút này lại không chịu nổi khống chế cảm giác bên trong.

Nghe thấy âm thanh rên rỉ, Diêm Ngọc Trạch rốt cuộc nhịn không được mà vọt vào nội điện, đối với Nguyên Tễ thập phần lo lắng, hắn chỉ biết ở cửa kia có vết máu là thấy được một cách rõ ràng, là như thế làm hắn kinh hoảng.

Có lẽ là Nguyên Tễ thân thể thật sự hư nhược rồi, ngày xưa có thể dễ dàng ngăn đón kết giới của Diêm Ngọc Trạch, vào giờ phút này thùng rỗng kêu to, Diêm Ngọc Trạch liếc mắt một cái liền thấy Nguyên Tễ thống khổ mà nằm ở trên giường băng.

"Sư tôn!"

Chạy nhanh hướng tới thân ảnh mà hắn tâm tâm niệm niệm đã lâu, Diêm Ngọc Trạch hốt hoảng không biết đang hướng tới nơi nào mà phóng.

Sớm đã nghe nói, nguyên trưởng lão của Lưu Vân Tông thân phụ Ngoan Tật, có thể không sống được bao lâu, Diêm Ngọc Trạch lần trước thấy Nguyên Tễ trên lông mày đóng băng sương, liền biết câu kia thân phụ Ngoan Tật là thật, hiện giờ lại nhìn thấy bộ dáng thống khổ hiện tại của Nguyên Tễ như vậy, có lẽ không sống được bao lâu cũng là thật......

Môi khẽ run, Diêm Ngọc Trạch cầm lấy sương ngâm kiếm của Nguyên Tễ đặt ở một bên, quen thuộc cắt nhẹ trong lòng bàn tay, máu tươi lại lần nữa nhỏ giọt vào trong miệng Nguyên Tễ.

Mày nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, Nguyên Tễ ánh mắt tan rã, tiếp theo hắn nhắm hai mắt lại, chỉ là trên mặt biểu tình rốt cuộc khôi phục lãnh đạm ngày xưa.

"Sư tôn......"

Thanh âm mang theo âm rung, một cổ mạc danh xúc động làm Diêm Ngọc Trạch vươn tay, nhưng khi ngón tay sắp vươn tới mặt Nguyên Tễ, lại ngừng ở giữa không trung.

- ----------

Không biết mấy nay anh wat bị nào mà lưu truyện khó quá, nọ không đăng được, giờ mới cho saved. Mọi người theo dõi ở wordpress để đọc truyện nhanh hơn nhé!