Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 22: Cố Tư đã thay đổi



Trang Hàn buông điện thoại, nhéo nhéo mũi.

Trưởng phòng nhân sự nóng lòng biểu hiện chính mình, chân chó nói: “Trang tổng, ngài có muốn ăn gì không? Tôi đi chuẩn bị cho ngài.”

Trang Hàn kỳ quái nhìn hắn một cái, chẳng lẽ trưởng phòng này là từ ban hậu cần chuyển tới?

“Không cần.” Trang Hàn nói: “Cậu đi ăn đi.”

Nói xong hắn bước đôi chân thon dài rời đi.

Cố Sương xuống xe lặng lẽ đi theo sau Cố Tư, Cố Tư bởi vì không thể cầm túi, cho nên treo túi trên cánh tay. Nàng phảng phất không thường tới nơi này, ở công viên ngồi tới ngồi lui. Cố Sương càng ngày càng cảm thấy hưng phấn, Trang Hàn ở công ty ngay bên cạnh nàng lại không đi, tới nơi này lén lút nhất định không có chuyện tốt.

Cố Tư tìm rất lâu mới tìm được cái đình hóng gió kia, địa phương rất hẻo lánh, bất quá thắng ở chỗ ít người. Nàng đem đồ ăn đặt ở trên bàn đá, ngồi ghế đá bắt đầu an tâm chờ đợi Trang Hàn.

Ban đầu Cố Sương cho rằng nàng muốn gặp người nào, kết quả chờ mãi chờ mãi cũng không chờ người tới được. Cô giấu mặt trong bụi cỏ, cứ như vậy không dám có động tĩnh, liền thành cơm trưa cho muỗi. Trong chốc lát cô cảm giác cả người ngứa ngáy vô cùng, hận không thể dùng tay gãi vài cái trên người.

Mà nhìn Cố Tư ngồi ở đình hóng gió nhàn nhã tự tại, chênh lệch thật sự quá lớn, khiến cô càng cảm thấy trên người ngứa không chịu được.

Trang Hàn vẫn chưa đến, Cố Tư muốn gọi điện thoại cho hắn, nhưng lại không muốn để Trang Hàn cảm thấy mình quá phiền phức, vì thế cũng chỉ có thể chờ.

Duỗi tay sờ sờ hộp cơm, mặt ngoài còn có chút ấm. Thời tiết hiện tại này, đồ ăn không cần ăn quá nóng, độ ấm như vậy là đủ rồi. Chỉ là nếu Trang Hàn không tới nhanh, viên thịt bên trong sẽ mềm, không có ngon như lúc vừa mới làm.

Chỉ còn cách ngồi đợi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, Cố Tư ngẩng đầu lên thì thấy Cố Sương xuất hiện ở ngay trước mặt.

“Nha, chờ ai vậy?” Cố Sương liếc mắt một cái nhìn Cố Tư cùng thức ăn ở trên bàn, "Cũng đã như vậy, còn muốn ra gặp người khác?”

“Tôi chỉ bị thương tay, lại không bị thương da mặt, vì sao không thể ra gặp người khác?” Cố Tư dùng tay đẩy Cố Sương đang muốn chạm vào hộp cơm ra, “Cô đừng chạm vào.”

“Chị lại nói chuyện như vậy với tôi?” Cố Sương nhìn Cố Tư nói: “Mẹ chị làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải nhà của chúng tôi nuôi dưỡng chị, chị căn bản không có khả năng sống thoải mái như vậy. Vậy mà chị hiện tại lại dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi sao? Cố Tư, lương tâm của chị bị chó ăn rồi sao?”

Biểu tình Cố Tư đột nhiên trở nên sắc bén, nàng đứng lên nói: “Không cần phải nhắc đến mẹ tôi.”

“Mẹ chị thì có cái gì mà không thể nhắc?” Cố Sương bỗng nhiên cười nói: “Thật đúng là muốn cảm ơn mẹ chị ở bên ngoài thông đồng với nam nhân khác, bằng không mẹ tôi không có khả năng ở bên ba.”

Cố Tư nhìn hồ nước nhỏ bên cạnh đình hóng gió, nàng chậm rãi đi qua, cảm xúc bình tĩnh lại nói: “Cố Sương, cô theo dõi tôi đến nơi này, sẽ không chỉ vì muốn nói mấy cái này đi?”

“Tôi không rảnh như vậy.” Cố Sương che giấu sự thật là mình tới tìm Trang Hàn, cô nói: “Tôi tìm chị là muốn lấy một đồ vật.”

Cố Tư không nói chuyện, chỉ nhìn Cố Sương. Cố Sương nói: “Một năm trước lúc tôi rời đi, để lại cho chị cái vòng tay kia, chị trả lại cho tôi.”

Cái vòng tay kia bị Cố Tư nhặt lên, một năm trước ngày hôn lễ của Trang Hàn, Cố Sương đột nhiên không thấy đâu, chỉ để lại một cái vòng đặt ở trong phòng Cố Tư. Sau đó cái vòng tay kia bị Trang Hàn phát hiện, hắn liền cố chấp cho rằng việc Cố Sương rời đi có quan hệ với Cố Tư, thậm chí đem nguyên nhân Cố Sương biến mất tất cả đều đặt ở trên đầu Cố Tư.

Có thể nói Cố Tư có một năm sinh hoạt thống khổ, đều là có liên quan tới cái vòng tay kia.

Nhưng hiện tại Cố Sương muốn, Cố Tư lại không chịu cho.

“Cái vòng tay kia vốn dĩ chính là của tôi.” Cố Tư nói: “Cô không nhớ rõ sao? Lúc học đại học, là cô buộc tôi đem cái vòng kia cho cô.”

“Vậy thì thế nào?” Cố Sương trợn trắng mắt nói: “Cố gia chúng tôi nuôi chị lớn đến như vậy, tôi muốn chị một cái vòng thì làm sao? Nói nữa chị nào có tiền mua cái vòng quý như vậy? Có phải do chị trộm hay không còn không dám chắc đâu.”

Cố Tư ghét nhất, chính là Cố Sương như vậy mặc kệ làm cái gì đều là một bộ dáng đương nhiên. Chỉ là nàng hiện tại, đã không phải nàng lúc trước. Biểu tình Cố Tư như cũ bình tĩnh, nàng nhìn Cố Sương lộ ra hơi thở áp bức người khác, mở miệng nói: “Tôi sẽ không đưa cho cô.”

“Cái gì?” Cố Sương kinh ngạc nói: “Chị sao lại có thể như vậy? Chẳng qua chỉ là một cái vòng mà thôi! Chị hiện tại đã có Trang Hàn, chị còn thiếu một cái vòng như vậy sao?”

“Tôi xác thật không thiếu một cái vòng như vậy.” Cố Tư bỗng nhiên nhợt nhạt nở nụ cười, thanh âm liền trở nên rất ôn nhu, “Chẳng qua suy nghĩ của tôi hiện tại thay đổi, là đồ của tôi vĩnh viễn là đồ của tôi, dù có huỷ hoại, tôi cũng sẽ không đưa cho người khác.”

Lớn như vậy còn chưa từng có người nào dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, Cố Sương giơ tay hướng về mặt Cố Tư tát một cái, “Mày cái đồ tiện nhân không có lương tâm!”

Ánh mắt Cố Tư chợt lóe, trốn tới bên cạnh, Cố Sương không có đánh trúng. Tuy rằng tay nàng không thể cử động, nhưng nàng còn có chân. Lúc Cố Tư lui sang bên cạnh, không chút suy nghĩ một chân liền đá vào trên người Cố Sương.

Cố Sương hét thảm một tiếng, liền ngã vào hồ nhỏ bên cạnh.

Trang Hàn trong tiểu thuyết xem qua một lần, bên cạnh công ty có cái công viên, bên trong có cái đình hóng gió rất hẻo lánh hoàn cảnh không tồi. Nhưng hắn chưa từng đi vào, lúc vào công viên không khỏi có chút luống cuống, tìm mãi mới tìm được vị trí.

Lúc hắn đang quanh quẩn ở bụi hoa, liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân truyền đến. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, Cố Tư sẽ không có việc gì đi?

Chạy nhanh hướng tới phương hướng truyền đến thanh âm, liền thấy Cố Tư đang đứng ở cạnh hồ nhỏ, một người lẻ loi đứng ở nơi đó, thoạt nhìn bộ dáng có chút đáng thương.

"Cố Tư!"

Trang Hàn chạy tới nói: “Tôi vừa mới nghe thấy có người ở đây thét chói tai, không phải em chứ?”

Cố Tư còn chưa nói gì, Trang Hàn bỗng nhiên cảm giác cổ chân chợt lạnh. Cúi đầu nhìn thì thấy một con gì đó ướt dầm dề từ trong hồ vươn tay tới bắt lên trên cổ chân của mình.

Trong phút chốc các loại chuyện xưa khủng bố ập vào trong lòng, một cỗ âm khí xông thẳng lên trán, lông tơ cả người đều dựng ngược lên.

“A --!”

Trang Hàn phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến tột cùng, căn bản còn chưa suy nghĩ, chân liền hung hăng đá ra ngoài.

Vật kia chỉ thế nhưng ngoài ý muốn vô lực, một cước liền đá bay ra ngoài.

Trang Hàn còn nghe thấy một tiếng hét thảm, ngay sau đó là một trận lộc cộc lộc cộc, phảng phất như là thanh âm có người bị sặc nước.

Hắn vô cùng hoảng sợ, một bên bảo vệ Cố Tư, một bên thăm dò nhìn vào trong hồ. Sau đó hắn nhìn thấy ở trên mặt nước, một bụi rậm rạp giống như là đầu tóc bị ướt.

“Mẹ nó!”

Trang Hàn lui về phía sau một bước, nói, “Có quỷ nước.”

Tiếp theo lại từ trong nước vươn ra một bàn tay trắng bệch, Trang Hàn bảo vệ Cố Tư lui về phía sau vài bước, “Cẩn thận, nó chuẩn bị đi ra. Cái hồ nhỏ như vậy cũng sẽ có quỷ nước sao...”

Cố Tư bị Trang Hàn bảo hộ ở sau người, biểu tình thập phần phức tạp tựa hồ đang cố nén cái gì.

Đầu tiên là trèo lên bờ, tiếp theo là nước từ tóc cô rỏ xuống, tiếp theo nữa là một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng ướt đẫm, tư thế quái dị từ nước bò lên. Con nữ quỷ này có mái tóc thật dài, che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, lộ ra duy nhất một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trang Hàn, đột nhiên trợn to, tiếp theo phát ra một trận thanh âm cổ quái.

Trang Hàn hít một hơi, đọc nhiều tiểu thuyết như thế khiến hắn có chút sợ hãi nghĩ ngợi, ban ngày ban mặt cũng có thể hiện hồn lên, oán khí của nữ quỷ này nhiều đến vậy sao?

Sau đó hắn nghe thấy nữ quỷ kia khàn khàn giọng nói: “A Hàn ~”

“...” Trang Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tư, “Sao nó lại biết tên của tôi?”

Cố Sương từ trên mặt đất bò dậy, duỗi tay hất tóc từ trên mặt mình ra, lộ ra một khuôn mặt thảm hại, “A Hàn, là em nha.”

“... Cố Sương?” Trang Hàn không xác định híp mắt nhìn kỹ, “Là cô sao?”

“Là em là em!” Lúc sau Cố Sương bị nhận ra, cô sợ hãi, ủy khuất cùng phẫn nộ tất cả đều bạo phát ra, mở hai tay chạy vội về phía Trang Hàn, “A Hàn, người ta sợ quá...”

“Đừng... Cô đừng tới đây!”

Trang Hàn hoảng sợ duỗi tay tỏ vẻ cự tuyệt, “Có chuyện gì thì nói, ngàn vạn lần đừng có nhúc nhích!”

Cố Sương ủy khuất đứng ở tại chỗ nói: “Anh như thế nào còn che chở chị ta? Chính là chị ta đẩy em xuống hồ, A Hàn anh đừng để bị lừa, Cố Tư thật sự rất độc ác, anh phải nhìn rõ gương mặt thật của chị ta a!”

Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, Trang Hàn nói không chừng thật sự liền tin tưởng cô. Nhưng đã xem qua tiểu thuyết Trang Hàn biết, nữ chính Cố Tư là một người phụ nữ tâm địa thiện lương, nhẫn nhịn như vậy.

Cố Tư sẽ đẩy cô xuống hồ?

Đừng nói giỡn, Cố Tư nếu thật sự là có thể xuống tay được, hắn liền vui mừng muốn chết. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Đã từng cùng mẹ xem qua phim cung đấu, Trang Hàn tự cho là nhìn thấu Cố Sương, hắn cười lạnh nói: “Thật nhìn không ra chúng ta đều cùng ở trong một cái trường học tốt nghiệp, tôi xem cô phải là từ học viện hài kịch tốt nghiệp ra đi? Diễn khổ nhục kế còn rất phục cổ, đã là thời đại nào rồi, diễn kịch không biết bắt kịp thời đại sao? Thật làm cho người ta không nói được lời nào.”

Nói xong hắn kéo cổ tay Cố Tư nói: “Chúng ta đi.”

Cố Tư nói: “Chờ một chút, em mang đồ ăn đã.”

Trang Hàn đau lòng nhìn Cố Tư, tự mình đi qua xách đồ ăn lên. Tiếp theo đó hắn nắm cổ tay của Cố Tư, đi nhanh ra khỏi công viên.

Cố Tư bị Trang Hàn nắm đi, bỗng nhiên quay đầu cười xán lạn với Cố Sương. Nàng lớn lên rất đẹp, cười rộ lên như vậy càng đẹp đến bắt mắt. Cố Sương nhìn nụ cười này, cảm giác phảng phất như đang ở trong băng thiên tuyết địa rét lạnh thấu xương.

Cố Tư đã thay đổi, cô biết.

Nàng sẽ không dễ dàng buông tha chính mình...