Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 3: Trượng phu về nhà



Làm tổng tài, đặc biệt là ở trong thế giới tổng tài quỷ dị này, Trang Hàn có quyền lực tuyệt đối. Trong tiểu thuyết nam chính dưới sự giận dữ muốn tống tình địch nào đó vào trong ngục giam, hắn thật sự có thể làm được, hơn nữa từ đầu tới cuối cũng chỉ cần gọi điện thoại.

Trang Hàn dùng một buổi sáng để suy nghĩ rõ ràng, bước đầu là tạo ra một kế hoạch trợ giúp cho Cố Tư.

Trong sách nói Cố Tư là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nghe nói rất có năng lực. Tuy rằng trong sách không có đề cập qua các phương diện thể hiện năng lực mạnh mẽ của cô, có điều nếu đã viết như vậy thì nhất định là năng lực rất mạnh, nếu không lúc Trang Hàn đi ra ngoài rồi còn sẽ tiếp tục mắng tác giả.

Một nữ chính có dung mạo đẹp, năng lực mạnh sở dĩ bị tra tấn thảm như vậy, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là đầu óc bị nước vào đi thích nam chính Trang Hàn.

Thật ra sau đó trong quyển sách này có rất nhiều nam phụ chất lượng cao xuất hiện, người thích nữ chính có rất nhiều, nếu nữ chính là người có đầu óc rõ ràng một chút thì sau khi rời khỏi nam chính tùy tiện ở với ai đó, tình hình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cho nên việc cấp bách nhất chính là làm cho nữ chính hết hy vọng, để cô di tình biệt luyến. Chỉ cần làm được điều này, đường hắn về nhà sẽ đi nhanh hơn một chút.

Lúc này thư ký xà tinh đang làm cho Vương thị phá sản đột nhiên đẩy cửa tiến vào, cười quyến rũ với Trang Hàn đang phát ngốc, bưng cốc cà phê nói: “Trang tổng, giữa trưa muốn ăn cái gì? Em đi đặt bàn.”

Trang Hàn là một người đàn ông tất nhiên sẽ không hiểu phụ nữ bằng phụ nữ, hắn nhìn thư ký, rất nghiêm túc nói: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”

Nhìn Trang tổng đột nhiên tới gần, thư ký cảm giác trái tim đập càng ngày càng nhanh. Khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, thanh âm hoàn mỹ như vậy, trách không được toàn bộ phụ nữ ở trong công ty đều nói sau lưng Trang tổng là mẫu tình nhân các cô muốn nhất. Chỉ là bị đối phương dùng ánh mắt nhìn chăm chú một chút thôi, là đã có một loại cảm giác khác thường.

Khuôn mặt của thư ký bất giác đỏ ửng lên, thanh âm cũng càng thêm mềm nhẹ, nói: “Ngài nói đi.”

Trang Hàn nói: “Làm thế nào mới có thể khiến cho một người phụ nữ hết hy vọng với mình?”

“A... Cái gì?” Thư ký từ trong mộng xuân chợt bừng tỉnh, trong lòng lo sợ bất an nhìn Trang Hàn, tự hỏi Trang tổng có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn ghét bỏ mình, muốn làm mình hết hy vọng?

Trang Hàn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào thư ký, hắn cảm thấy cô thư ký này chắc là bị bệnh nào đó. Sắc mặt một lát đỏ hồng một lát lại trắng bệch, hẳn là bệnh không nhẹ đi?

Thư ký vươn tay ôm lấy cánh tay của Trang Hàn, cười quyến rũ nói: “Trang tổng, ngài nói thế là có ý gì?”

“Nói chuyện là nói chuyện, sao phải động tay?” Trang Hàn bất đắc dĩ nói: "Có phải vấn đề tôi hỏi rất khó hiểu hay không? Vậy để tôi hỏi lại một lần nữa."

Mắt thấy Trang tổng không muốn mình chạm vào, thư ký càng tin rằng Trang tổng đã ghét bỏ mình, muốn làm cho mình hết hy vọng. Cô ủy khuất nói: “Vì sao nhất định phải làm cho cô ấy hết hy vọng, cái mà cô ấy muốn thật ra không nhiều lắm, cô ấy chỉ muốn một chút quan tâm cùng yêu thương thôi.”

Haiz, nữ chính quả thật là một người phụ nữ đáng thương.

Trang Hàn nhịn không được cảm khái với thư ký, nếu không phải biết là mình còn có thể trở về, có lẽ hắn đã bắt đầu đảm đương trách nhiệm của một người chồng tốt. Đáng tiếc mình phải trở về, nếu muốn trở về thì nhất định phải làm cho nữ chính hết hy vọng. . Kiếm Hiệp Hay

Kéo nửa ngày cũng không kéo tay thư ký xuống được, Trang Hàn tuyệt vọng nói: “Cô muốn ôm thì ôm đi, nhưng xin hãy trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”

Trong lòng thư ký ủy khuất không thôi, nếu đã quyết định vứt bỏ mình, còn hỏi vấn đề nhục nhã mình như vậy, thì không nên trách mình sẽ nói hươu nói vượn.

Thư ký ngẩng đầu lên nở một nụ cười quyến rũ, vươn ngón tay trỏ ở trước ngực Trang Hàn vẽ hình vòng tròn, nói: “Muốn làm cho một người phụ nữ hết hy vọng thật ra rất đơn giản, ngài chỉ cần mỗi ngày tặng hoa cho cô ấy, ăn cơm cùng cô ấy, thường xuyên tặng quà cho cô ấy là được rồi.”

“???”

Trang Hàn tuy là đàn ông nhưng không có nghĩa là chỉ số thông minh của hắn có vấn đề, hắn không thể tin tưởng được nhìn thư ký, “Cô đang nói đùa sao? Như vậy cũng có thể làm cho phụ nữ hết hy vọng?”

“Đương nhiên.” Thư ký chớp chớp đôi mắt, làm cho đôi lông mi giả rất dài như lông bàn chải hơi rung rung, “Cái mà phụ nữ muốn chính là một người đàn ông chân thành, lúc này ngài chỉ cần trả giá vật chất mà không trả giá tình cảm, qua khoảng thời gian dài phụ nữ không đạt được thứ mình muốn, thì sẽ tuyệt vọng rời đi.”

... Nghe cũng có lý.

Nhưng Trang Hàn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm, hắn nói: “Nhỡ đối phương là loại người hám tiền bạc thì sao?”

Thư ký cho là hắn nói mình, lập tức bị chọc trúng tim đen, "Sao có thể, cô ấy giống loại người hám tiền bạc ở chỗ nào chứ? Ngài cẩn thận nghĩ lại xem?"

Trang Hàn suy nghĩ, quả thật nữ chính không phải là một người hám tiền, điều này thì hắn có thể xác định.

Lúc này thư ký lại nói thêm một câu: “Phụ nữ một lòng theo đuổi tình yêu, chịu không nổi nhất chính là bị đối phương dùng vật chất xúc phạm.”

Vì thế hắn gật gật đầu nói: “Để tôi... Thử xem?”

Mặc dù trong tiểu thuyết nữ chính xác thật có chết tâm một lần, nhưng lúc đó là bị nam chính cắt thận và phá thai. Làm một người có thần kinh bình thường, không có tâm lý chống đối xã hội, loại chuyện này Trang Hàn thật sự không làm được a...

Thư ký xà tinh thấy Trang Hàn tựa hồ có vẻ là bị mình thuyết phục, trong lòng cô vui vẻ một lúc, tuy rằng không thể có được người đàn ông cực phẩm này trong tay cũng có chút đáng tiếc, nhưng có thể cầm được tiền thì cũng là không tồi rồi.

Trang Hàn nói: “Vậy cô đi mua hoa giúp tôi đi.”

Quét tước xong căn nhà lớn như vậy, Cố Tư mệt mỏi thở hổn hển ngồi trên sô pha.

Tuy rằng luôn có người nói Trang Hàn không gọi người hầu tới, chuyện gì cũng đều để cô tự mình làm là vì muốn hành hạ cô, nhưng mà cô không cảm thấy vậy. Nơi này là nhà của cô cùng với Trang Hàn, mỗi một lát gạch mỗi một cái ngói đều chứng kiến cuộc hôn nhân của bọn họ. Cô thích quét dọn sạch sẽ nhà cửa, mặc dù có hơi mệt mỏi, nhưng điều này làm cho cô có một loại cảm giác đây là nhà của chính mình.

Lúc dọn dẹp xong, thời gian đã không còn sớm. Cô còn phải đi ra ngoài chợ mua đồ ăn trở về nấu cơm, nhỡ A Hàn giữa trưa trở về ăn cơm, cô lại không có chuẩn bị gì thì rất không tốt.

Tuy rằng Trang Hàn một tháng cũng không có ở nhà ăn lấy một bữa cơm, nhưng Cố Tư vẫn luôn chuẩn bị chu đáo. Cô nghĩ nếu như chồng mình khó có được về nhà ăn cơm một lần, mình lại không thể làm hắn vừa lòng thì thật tệ.

Những phu nhân giống như cô đều sẽ không phải đi chợ mua đồ ăn, cho dù có một số người thích nấu nướng, thì họ cũng chỉ đến mua đồ ăn ở những nơi cung cấp nguyên liệu tươi mới đắt đỏ nhất dành cho giới nhà giàu. Nhưng Trang Hàn chưa bao giờ cho Cố Tư tiền sinh hoạt, cũng không cho phép Cố Tư đi ra ngoài làm việc, nguồn thu nhập duy nhất của cô là ở nhà vẽ tranh minh họa cho người ta.

Tất nhiên cô sẽ không có khả năng mua nổi những loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp, nhưng mà vì muốn làm cho Trang Hàn một bàn thức ăn tươi ngon nhất, cô vẫn sẽ đi ra ngoài chợ mua thức ăn.

Lúc cô đang chờ xe buýt tới để đi chợ mua đồ ăn, thì một chiếc xe Cayenne màu đen dừng lại ở trước mặt, cửa sổ xe mở ra khiến khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra ngoài, “Đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Nhìn trúc mã trước mặt, Cố Tư nghĩ nghĩ, lạnh mặt nói: “Anh đi đi, tôi sẽ không lên xe của anh, A Hàn mà thấy thì sẽ hiểu lầm.”

Nghe thấy Cố Tư nói tên của người kia, trên mặt Trình Song lộ ra một tia ghen ghét. Cố Tư rõ ràng là thanh mai trúc mã của anh, là người anh thích đã nhiều năm, thế mà lại bị người đàn ông kia chiếm hữu được. Chiếm hữu được cô lại cố tình không trân trọng cô, tưởng tượng nữ thần của mình bị người khác đối xử như vậy, anh liền phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Vô luận là trong lòng anh có điên cuồng cỡ nào, lúc đối mặt với Cố Tư anh vẫn luôn nhịn không được muốn bày ra mặt tốt nhất. Trình Song cố gắng nở ra một nụ cười dịu dàng, nói: “Không sao đâu, em ngồi xe buýt trở về còn phải đi bộ một đoạn, nhỡ trở về chậm trễ thời gian nấu cơm thì làm sao bây giờ?”

Cố Tư bị câu nói này thuyết phục, không thể chậm trễ thời gian nấu cơm...

Ở dưới ánh mắt hâm mộ của những người chờ xe, Cố Tư lên xe ngồi ở hàng ghế sau.

Trình Song hỏi: “Mặt của em bị làm sao thế?”

Cố Tư quay mặt đi, nói: “Không có gì, không cẩn thận bị đụng phải thôi.”

“Không cẩn thận sao có thể thành ra như vậy?” Trình Song siết chặt vô lăng hỏi: “Có phải là anh ta lại đánh em hay không?”

“Không có...”

Cố Tư còn chưa kịp nói hết, Trình Song đã hung hăng đập vào tay lái, thống khổ nói: “Anh ta sao lại có thể đối xử với em như vậy? Anh ta quả thật không phải là người! Tôi...”

“Anh đừng nói nữa!” Cố Tư lớn tiếng nói: “A Hàn đối xử với tôi rất tốt, đây là chuyện vợ chồng chúng tôi, nếu anh còn nói như vậy nữa thì tôi sẽ xuống xe.”

Trình Song lập tức không dám nói gì thêm, dọc đường đi bầu không khí rất nặng nề, anh đưa Cố Tư đến tận cửa chợ.

Anh xuống xe mở cửa cho Cố Tư, điều chỉnh tâm trạng rồi nói: “Mua nhiều đồ ăn như vậy, không tính mời tôi ăn một bữa cơm sao?”

Cố Tư nhất thời có chút khó xử, lần trước cô chẳng qua là cùng Trình Song nói hai ba câu, A Hàn đã nổi cơn tam bành. Nói thật, cô thật sự vẫn còn hơi sợ hãi.

Trình Song hiểu được nỗi băn khoăn của cô, anh cười nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, A Hàn nhà em có khi nào về nhà ăn cơm trưa đâu? Đồ ăn nhiều như vậy một mình em ăn cũng không hết, không phải rất lãng phí sao."

Nói cũng đúng, mỗi lần ăn không hết chỉ có thể đem đổ, cô cũng cảm thấy rất tiếc. Tuy rằng rất chờ mong A Hàn có thể trở về ăn thức ăn mình làm, nhưng lý trí nói cho Cố Tư biết, hắn không có khả năng trở về.

Cố Tư nở một nụ cười bất đắc dĩ với Trình Song, “Vậy được rồi, ăn cơm xong là anh phải rời đi.”

Trong lòng Trình Song vui vẻ, lập tức đáp ứng: “Được.”

Trình Song giúp Cố Tư xách đồ ăn, Cố Tư mở cửa nhà ra, sau đó cô liền nhìn thấy chồng của mình ngồi ở trong phòng khách, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.