Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 16: Sự đã thành



Vân Thanh vào thư phòng, thấy ngoài Hạ Trì ra còn có một nam tử xa lạ, tức khắc có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Hạ Trì.

Hạ Trì giới thiệu: "Đây là nghĩa tử của mẫu phi ta, Trình Việt."

Trình Việt cười chắp tay: "Vương phi mạnh khỏe."

Vân Thanh nhìn về phía Trình Việt, vóc người hắn nhìn qua không phân cao thấp với Hạ Trì, mặc một thân hồng y, mắt hồ ly cười rộ lên lại dịu dàng đa tình, một bộ dáng giống yêu nghiệt.

Nguyên tác miêu tả bên người Hạ Trì có trợ thủ, tên là Trình Việt. Hắn được nuôi dưỡng ở Trình gia, lớn lên cũng Hạ Trì, cuối cùng cũng đi theo Hạ Trì lên tiền tuyến, chôn cốt nơi sa trường.

Lúc trước hắn không có trong phủ, chắc là bị phái ra ngoài làm việc. Vân Thanh liên tưởng đến việc hắn vừa trở về, Hạ Trì đã vì chuyện Chiêu quý phi mà mượn rượu mua say. Y cũng đại khái đoán ra hắn được phái đi làm gì, việc tuyệt mật như vậy, đương nhiên chỉ có thể giao cho người tín nhiệm nhất.

Vân Thanh gật đầu cười, chào hỏi hắn, Trình Việt nhìn nhìn Vân Thanh, lại quay đầu nhìn Hạ Trì, biểu tình cổ quái hỏi: "Vương gia, ngươi không phải là hòa thượng chứ?"

Hoa khôi liếc mắt đưa tình, nha hoàn bò giường đều bỏ mặc còn chưa tính. Hiện tại cưới một đại mỹ nhân như vậy lại đem người ta ném ở hậu viện...

Càng nghĩ càng không hợp lý, ánh mắt Trình Việt nhìn Hạ Trì cũng càng ngày càng kỳ quái.

Hạ Trì cảm giác được Trình Việt băn khoăn hướng ánh mắt nhìn nửa người dưới của hắn, gân xanh thái dương nhảy nhảy, cắn răng nói: "... Lăn."

Trình Việt cười, đi ra phía cửa: "Được được được, ta phải đi rồi, sẽ không quấy rầy các ngươi." Trên mặt tươi cười mang ý vị sâu xa.

Hạ Trì tùy tay nắm đồ vật trên bàn ném qua.

Trình Việt nhẹ nhàng tiếp được đồ chặn giấy hình tiểu sư tử, cười nói: "Đa tạ Vương gia ban thưởng."

Nói xong liền bước ra khỏi cửa phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

Vân Thanh nhìn thính tai có chút đỏ lên của Hạ Trì, ho nhẹ một tiếng nuốt xuống ý cười bên miệng.

Hạ Trì vẫn duy trì khuôn mặt lãnh đạm: "Vương phi tìm ta là có chuyện gì?"

Vân Thanh thay đổi thành biểu tình đứng đắn, y nhìn Hạ Trì, đi thằng vào vấn đề hỏi: "Ta muốn biết, Vương gia có muốn ly kinh không?"

Vốn dĩ Hạ Trì đang nhàn tản thả lỏng bỗng dưng rùng mình, nhìn về phía Vân Thanh.

Thần sắc Vân Thanh bình tĩnh đối diện với hắn, phảng phất như câu hỏi vừa rồi giống như đang hỏi ăn cơm chưa.

Sau một lúc lâu, Hạ Trì trầm giọng nói: "Nếu là muốn, thì phải làm như thế nào?"



Tằng gia đổ.

Tằng Sùng Viễn lấy tước vị để đổi một mạng cho Tằng Hằng Xuyên, Hoàng Thượng niệm công lao, không đem ông ta biếm thành thứ dân, mà chỉ thu hồi tước vị khai quốc quận công biếm thành khai quốc tử.

Đã thành như thế, người Tằng gia ở lại phủ quận công rõ ràng đã không hợp quy chế. Tằng Sùng Viễn suy xét cho con cháu Tằng gia, nếu ở lại trong kinh sẽ khó tránh bị người chỉ điểm. Cho nên thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép mình mang người nhà dọn về nguyên quán.

Thừa An Đế rất nhanh đã phê chuẩn. Tằng gia trong một chớp mắt di dời toàn gia, rời khỏi kinh thành, nơi đã cắm rễ hơn hai mươi năm.

Tằng Sùng Viễn liều mạng hầu vua, rồi con cháu Tằng gia hơn hai mươi năm qua khổ tâm kinh doanh, trong một sớm tất cả hóa thành bọt nước. Cử gia rời đi trừ bỏ Bình Vương bị lưu đày không một ai đến đưa tiễn, khó tránh khỏi làm lòng người thổn thức.

Án này tuy rằng đã kết, lại mang đến dư chấn lan đi khắp nơi. Mọi người cũng chỉ có thể cảm thán hai câu, lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình sắp tới, rốt cuộc không rảnh chiếu cố ai.

Án tham ô này khởi lên liên lụy rộng, Lưỡng Châu bị bắt gần một nửa quan viên. Tình huống trong kinh thì tốt hơn chút ít, chủ yếu là quan viên Hộ Bộ bị bắt. Chỉ là những người thân thiết với Tằng gia thì khó tránh khỏi bị buộc tội — Mỗi khi gặp tình huống này, tất nhiên sẽ có người lợi dụng cơ hội này để diệt trừ kẻ thù. Vì vậy đã nhiều ngày khi lâm triều đều làm nhân tâm hoảng sợ.

Hôm nay, triều hội diễn ra đến phân nửa, một vị nghị sử mặt đầy cương nghị đứng dậy. Mọi người thấy thế đều căng thẳng da đầu, không biết hôm nay là ai bị tham tấu.

Ngô ngự sử cất cao giọng nói: "Thần muốn tham tấu Thụy Vương cùng tội thần Tằng Hằng Xuyên có cấu kết."

Toàn bộ đại điện đột nhiên yên tĩnh, hoàng đế ngồi trên cao không tỏ thái độ gì, Hạ Trì liền hừ lạnh một tiếng, quát lớn nói: "Nói bậy."

Ngô ngự sử tiếp tục trần thuật nói: "Theo vi thần biết, đoạn thời gian trước Thụy Vương phủ vừa mới nhận hai rương lễ vật của tội thần Tằng Hằng Xuyên..."

Hạ Trì lạnh giọng đánh gãy: "Đó là bởi vì nội tử hỗ trợ giúp phủ quận công tìm được vật phẩm quý trọng, Tằng gia đến tạ lễ."

Ngay sau đó hắn liền chuyển thái độ, trầm giọng nói: "Ngô ngự sử ngươi không biết rõ chân tướng đã tùy tiện thượng tấu, Điện Thái Hòa cũng không phải là địa phương cho ngươi bàn chuyện thị phi."

Ngô ngự sử lại không nhanh không chậm mà hỏi ngược lại hắn: "Vương gia nói đó là tạ lễ, nhưng có chứng cứ, có nhân chứng không?"

Người Tằng gia đã ly kinh, làm gì có nhân chứng, Hạ Trì nhất thời nghẹn lời, Ngô ngự sử xoay người hướng Thừa An Đế khom mình hành lễ nói: "Thỉnh Hoàng Thượng tra rõ."

Hạ Trì cũng khom người theo, trong giọng nói hàm chứa khó chịu vì bị oan uổng vô cớ: "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không cấu kết với tội thần Tằng Hằng Xuyên, thỉnh phụ hoàng làm chủ."

Thừa An Đế ngồi ở trên, chuỗi ngọc trên mũ miện che lấp không thể thấy rõ biểu tình ông ta, chỉ nghe ngữ điệu nhàn nhạt nói: "Nếu như theo lời người nói, sau khi hạ triều liền truyền Thụy Vương phi tiến cung nói rõ ràng đi."

Hạ Trì cúi đầu, Ngô ngự sử dường như còn muốn nói gì, lại cố gắng nhịn trở về.

Sau khi hạ triều, Hạ Trì không có rời cung, mà đi cùng Thừa An Đế cùng thần tử nghị sự đến Ngự Thư Phòng, chờ ở ngoài cửa.

Không bao lâu, Vân Thanh cũng bị truyền vào cung, Hạ Trì đầy mặt bực bội, ngữ khí mang theo không kiên nhân nói với Vân Thanh: "Ngày ấy ngươi đi tiệc mừng thọ ở Tằng phủ, xác định là chỉ hỗ trợ Tằng gia tìm ra đồ gia truyền thôi sao?"

Vân Thanh đột nhiên bị tuyên tiến cung vốn dĩ đã mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra, nghe Hạ Trì hỏi chuyện mới nhíu mày, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu đáp lại.

Hạ Trì cau mày, ngữ điệu sinh vẻ hung ác: "Ngươi tốt nhất nên nói thật."

Đại tổng quản Đức Như đứng ở cửa thư phòng, rũ mắt phảng phất như không nghe thấy đối thoại của hai người.

Không bao lâu, thần tử nghị sử ra khỏi Ngự Thư Phòng, nhìn thấy hai người thì sôi nổi hành lễ vấn an, Đức Như khom người nói với hai người: "Thụy Vương điện hạ, Thụy Vương phi, thỉnh —"

Đây là lần đầu tiên Vân Thanh đến Ngự Thư Phòng, y rũ mắt, cùng Hạ Trì đi vào hành lễ với Thừa An Đế.

Thừa An Đế kêu đứng dậy, hỏi chuyện phủ quận công tặng lễ từ đầu đến cuối.

Vân Thanh đối với Hoàng Thương không dám giấu diếm, kể lại đúng sự tình, hơn nữa nói là vì bảo vệ danh dự cho Tằng tiểu thư mới đáp ứng Tằng phu nhân không nói ra, nên chỉ nói với bên ngoài là giúp phủ quận công tìm về vật quan trọng, Vương gia cũng không biết chuyện này.

Hạ Trì vừa kinh ngạc vừa giận mà nhìn Vân Thanh một cái, ngay sau đó biện bạch cho chính mình nói: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết chuyện này, đều là Vân Thanh chủ trương thiện ý, thỉnh phụ hoàng nắm rõ, nhi thần cùng Tằng gia tuyệt đối không có cấu kết."

Thừa An Đế nhàn nhạt ừ một tiếng, nói với Vân Thanh: "Nói cách khác, ngoại trừ ngươi cùng người Tằng gia, không có người khác có thể làm chứng phải không?"

Vân Thanh rũ đầu, âm thanh có chút run rẩy rất nhỏ: "Đúng vậy."

Hạ Trì còn muốn nói gì, Thừa An Đế cũng đã phất phất tay, ý bảo hai người lui ra.

Mặt Hạ Trì âm trầm, đại nhân chờ ở cửa Ngự Thư Phòng hành lễ với hắn cũng không phản ứng lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều ngửi được một chút hương vị dĩ vãng bất đồng.

Mấy ngày sau, vô số sổ buộc tội Hạ Trì như hoa tuyết đưa vào cung, chất đầy ngự án. Trong đó đại bộ phận đều nắm chặt việc Thụy Vương phủ cùng Tằng gia có tới lui tiền bạc, tham tấu hắn có liên quan đến án tham ô. Còn lại đều là những việc làm xấu của Hạ Trì lúc trước.

Trong đó trộn lẫn rất nhiều đề nghị cho Hạ Trì tiến đất phong, đều cùng chung tư tưởng mau đuổi cái con côn trùng có hại cho mọi người này đi đi.

Hạ Trì đắc tội không ít người, trong khoảng thời gian ngắn quả thực thành cái bia cho mọi người ngắm bắn.

Lần này hoàng đế lại không giống như trước mà nhẹ nhàng buông tha cho Hạ Trì.

Đế tâm khó dò, mọi người đều nói sợ là Thụy Vương lại được cho qua.

Hai ngày sau, Hạ Trì thượng sổ con tự thỉnh ra kinh, hoàng đến dùng bút son phê — chuẩn.

Cả triều toàn kinh.

Yến vương phủ.

Phùng Dụ Hành đầy mặt vui mừng nói với Hạ Lan: "Chúc mừng Vương gia, chiêu này đúng là một hòn đá trúng hai con chim, thật là cao minh."

Hạ Lan cười cười: "Ít nhiều đều nhờ công Phùng tiên sinh."

Từ khi Phùng Dụ Hành cung cấp cho Hạ Lan manh mối quan trọng của án tham Tằng Hằng Xuyên liền lập được công lớn. Địa vị của gã lên như diều gặp gió, hiện tại đã thành hồng nhân bên cạnh Hạ Lan.

Phùng Dụ Hành chắp tay nói: "Vì Vương gia nguyện trung thành, là vinh hạnh của thuộc hạ."



Nghe thấy tin tức Hạ Trì phái Nguyên Phúc công công mang đến, Vân Thanh vừa lòng cười, xem ra y đánh cuộc chính xác.

Tâm tư Thừa An Đế ngụy trang cũng thật sự thâm. Nếu không phải y xem qua cốt truyện, cũng không có khả năng đoán được. Người mà Thừa An Đế nhắm đến vị trí trữ quân, thế mà lại là Hạ Hoằng.

Trong nguyên tác, sau khi Hạ Hoằng bị Tằng gia liên lụy, tự thỉnh ra kinh, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đã vô duyên với trữ vị, nên còn ở kinh thành tranh đến trời đất u ám.

Tranh tới cuối cùng, Thừa An Đế lại hạ một đạo thánh chỉ triệu hồi Hạ Hoằng về kinh, lập làm Thái Tử.

Cũng là đến giữa truyện mới vạch trần, nguyên lai Thừa An Đế luôn hướng Hạ Hoằng vào vị trí trữ quân.

Đây là đứa con trai giống ông ta nhất, cũng được ông yêu thích nhất. Thừa An Đế tỉ mỉ lựa chọn chi nữ gia thế thanh quý văn nhân cho hắn. Mục đích là vì để Hạ Hoằng không phải giống ông ta, bị cường thế nhà ngoại cản tay.

Tằng gia thất thế, ông ta biết Hạ Hoằng có tham dự vào án tử của Tằng Hằng Xuyên, thuận thế cho hắn ra kinh cũng chỉ muốn giáo huấn hắn, dập tắt ý nghĩ vượt rào của hắn.

Vân Thanh căn cứ vào cốt truyện nguyên tác phỏng đoán, Thừa An Đế để các hoàng tử lưu tại trong kinh, đó là muốn giăng mây mù cho mọi người. Ông ta không muốn lập Thái Tử quá sớm, để tránh Thái Tử dã tâm quá lớn uy hiếp đến địa vị của ông.

Ông ta đối với Hạ Trì thiên vị rõ rệt, là bởi vì phải tỏ ra vẻ cảm nhớ đến sự hy sinh của Trình gia, cho nên đối xử tử tế với hậu nhân Trình gia, cũng là cố ý vì Hạ Hoằng mà dựng lên bia ngắm.

Nên, nếu như Hạ Hoằng mà ông ta nhắm đến đã ly kinh, vậy thì giữ Hạ Trì ở lại cũng chỉ là việc râu ria không cần thiết.

Nếu Hạ Trì phạm sai lầm, bị mọi người liên thủ tham tấu. Ông ta đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, do thế cũng không cần làm bộ giả vờ như trước nữa.

Mặc khác đối với hai vị hoàng tử kia mà nói, chỉ cần có cơ hội đuổi Hạ Trì đi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Vân Thanh thả lỏng dựa lên ghế nằm, cuối cùng cũng thành công.