Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 36: Đột biến



Ngô Thiên Hổ không tin vào những gì gã thấy, lại xốc lên vài cái rương khác, nhưng tất cả chúng đều chứa đầy ngọc thô.

Ngô Thiên Hổ cau mày nhìn quản sự: "Đây là những thứ Thụy Vương phủ sai các ngươi đi xa mua về sao?"

Quản sự đáp: "Vương phi thích sưu tầm những món đồ mới lạ từ Nam Dương, đây là đặc sản mà thương nhân Nam Dương mang đến, ta đã cố ý mua về dâng cho Vương phi." Trong giọng nói vẫn có chút đắc ý.

Tất cả những tên thổ phỉ đều nhìn quản sự bằng ánh mắt khinh thường, nhưng quản sự vẫn hồn nhiên như không biết gì. Ông nói với Ngô Thiên Hổ: "Đại vương đã xem qua, chúng ta có thể đi rồi chứ?"

Ngô Thiên Hổ đột nhiên cười: "Đây là món đồ mới lạ từ Nam Dương, bổn đại vương cũng chưa từng thấy qua, vì vậy Vương phi nhất định sẽ không để ý cho bổn đại vương lấy một rương đâu."

Gã vẫy tay, hai tên thủ hạ liền tiến lên dọn cái rương, nhưng lại bị các hộ vệ cầm đao ngăn cản.

Ngô Thiên Hổ quay đầu nhìn quản sự, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười tàn nhẫn, trong ánh mắt còn toát ra vẻ hung ác khiến người ta kinh hãi.

Quản sự chỉ do dự một chút liền mở miệng nói: "Cho bọn họ mang đi đi."

Hai tên thủ hạ dưới sự ra hiệu của Ngô Thiên Hổ liền dọn xuống một cái rương, sau đó đổ hết số ngọc thô bên trong ra ven đường. Hai người lục tìm trong đống ngọc thô nửa ngày, mới chắp tay nói với Ngô Thiên Hổ: "Đại đương gia, không có những thứ khác."

Ánh mắt Ngô Thiên Hổ trở nên sâu sắc, nhìn những cái rương khác trên xe nhưng không nói gì.

Quản sự trầm mặc nhìn bọn họ hành sự, mãi đến lúc này mới lên tiếng nói: "Đại vương, bọn ta có lệnh trong người, xin phép cáo từ."

Ngô Thiên Hổ yên lặng nhìn ông một lúc lâu, mới giơ tay lên. Nhóm thổ phỉ nghe lệnh tránh đường, quản sự ra hiệu đi về phía trước, các hộ vệ vẫn cầm đao cảnh giác nhìn đạo tặc. Sau khi đi được một đoạn đường, đoàn người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Quản sự lấy khăn tay ra lau mồ hôi trong lòng bàn tay, may mắn, may mắn đã bảo vệ được hàng hóa.

Ông không nói dối Ngô Thiên Hổ, những sản vật ngoại bang này thực sự là mua từ Nguyên Châu mang về tặng Vương phi, nhưng lại là Vương phi tự mình hạ lệnh cho ông đi Nguyên Châu tìm kiếm những thứ đồ khác.

Quản sự đã ở bến tàu Nguyên Châu chờ hơn một tháng, cuối cùng vào tháng trước khi thuyền buôn của đế đô đến, mới tìm được đồ vật mà Vương phi muốn.

Trước khi quản sự rời đi, Vương phi đã cho ông một tập tranh, bên trong còn vẽ rất nhiều đồ vật, những thứ này lại được vẽ bằng bút chu sa, là vật quý giá nhất. Vì vậy, sau khi ông tìm thấy, không dám chậm trễ, lập tức mua những thứ có vẽ trong tranh từ thương nhân Nam Dương, dẫn đội trở về Phong Ninh.

Đoàn người đi một đường đều rất thuận lợi, nhưng không ngờ rằng khi sắp đến Phong Ninh thì lại suýt nữa bị mất đồ. Những thứ này không có giá trị cao, nhưng nếu bị cướp đi, thì trong thời gian ngắn ông sợ rằng sẽ không tìm lại được.

Nhưng sơn phỉ Ninh Châu từ trước đến nay không phải không đối đầu với quan phủ sao? Huống hồ đối phương còn biết bọn họ là người của vương phủ.

Quản sự nhận ra điều gì đó không ổn, lập tức hạ lệnh cho thương đội tăng tốc chạy về Phong Ninh, chuyện này nhất định phải nhanh chóng báo cáo cho Vương gia và Vương phi.



Trận bệnh này của Vân Thanh kéo dài gần mười ngày mới khỏi, hơi bận rộn lâu một chút liền bị A Thư nhắc nhở, nên ban ngày y chỉ xử lý một ít tấu sớ chính vụ từ dưới dâng lên.

Việc Vân Thanh trù tiền tu lộ thật sự làm rất tốt. Những quan viên trước đây chờ xem kịch vui đều tức giận, có người nói y làm việc đường vòng. Nhưng cũng có một bộ phận bị khí thế và quyết đoán của y thuyết phục, một lòng sửa đổi thái độ trước đây, nghiêm túc bắt tay vào công việc.

Khi Vân Thanh tuyển chọn tòng quân phụ trách giám sát duy trì trật tự thuộc huyện lục. Y liền cảm nhận được sự khác biệt so với việc tuyển chọn quan viên tu lộ trước đây. Không ít người rất tích cực, đáp đề cũng có thể nhìn ra có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Hơn nữa những tấu sớ gần đây đệ lên đều rõ ràng cho thấy phải tốn rất nhiều tâm sức. Vân Thanh mỉm cười, xem ra cũng không phải không có cách gì cứu vãn.

Ngày này, Vân Thanh đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương.

Dựa theo bản đồ quy hoạch đã vạch ra, những huyện thành xung quanh Phong Ninh đều đã bắt đầu tu sửa đường sá dẫn đến Phong Ninh Thành. Lục sự tòng quân cũng đã mang theo phó thủ xuất phát đi đến các nơi. Viên Tử Nghị và Lâm Cẩn cũng đã liên tục truyền tấu sớ. Trước mắt, mọi việc đều đang tiến triển thuận lợi.

A Thư gõ cửa, thông báo: "Thiếu gia, Tôn quản sự đã trở lại, ông ấy nói đã tìm được đồ vật mà ngài muốn."

Ánh mắt Vân Thanh sáng lên: "Mau mời ông ta vào."

Tôn quản sự bước vào phòng, hành lễ rồi nói: "Nghe nói Vương phi bị bệnh, vốn dĩ không nên quấy rầy Vương phi, nhưng tiểu nhân trên đường gặp phải chuyện cũng rất khẩn cấp, liền lấy hết can đảm nhờ A Thư hỗ trợ thông báo."

Tôn quản sự mở cái làn trong tay ra: "Tiểu nhân đã tìm được khoai tây mà Vương phi vẽ trong sách, thương nhân Nam Dương nói thứ này ở chỗ họ rất nhiều người trồng, có thể ăn được, cũng giống như trong sách của ngài viết, thỉnh Vương phi xem."

Vân Thanh đứng dậy, đến trước mặt Tôn quản sự, nhìn kỹ rổ khoai tây, vẻ mặt vui vẻ nói: "Không sai, chính là thứ này!"

Tôn quản sự chưa bao giờ thấy Vương phi có vẻ mặt vui mừng như vậy, trong lòng vui mừng theo, không đợi Vân Thanh hỏi liền cười nói: "Tiểu nhân theo Vương phi dặn dò, mua khoảng tám xe, những người bán khoai ở Nam Dương đều bị tiểu nhân mua hết."

Vân Thanh rất vui mừng. Trước đây, y ở Ốc Dương gặp được một người bán ngô, biết được ngô là do thương nhân Nam Dương ở Nguyên Châu mang đến, liền đoán bên kia có thể có những loại cây nông nghiệp ngoại lai khác. Y vẽ một tập tranh, giao nhiệm vụ cho Tôn quản sự, vốn dĩ cũng không có quá nhiều hy vọng, lại không ngờ có thể có một niềm vui lớn như vậy.

Khoai tây có sản lượng rất cao, trong điều kiện khắc nghiệt có thể coi là lương thực cứu mạng. Có được thu hoạch này, trong lòng Vân Thanh càng thêm nắm chắc.

Vân Thanh mỉm cười nói với Tôn quản sự: "Làm rất tốt, lát nữa đi tìm Nguyên Phúc công công lĩnh thưởng."

Tôn quản sự vui vẻ hành lễ tạ thưởng. Sau khi nói xong chuyện này, ông ấy mới nhắc đến chuyện xảy ra trên đường.

Vân Thanh cau mày, Long Hổ Bang...

"Ngươi làm rất tốt, trước đi xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta sẽ tự mình nói với Vương gia."

Sau khi Tôn quản sự lui ra, Vân Thanh gọi A Thư vào thư phòng: "A Thư, lập tức sai người truyền tin cho Vương gia, nói ta có việc gấp tìm hắn."

"Vâng, thiếu gia."

Hạ Trì trở về rất nhanh. Hắn không để lộ ra vẻ gì, chỉ nhìn lướt qua Vân Thanh rồi mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Vân Thanh thuật lại chuyện Tôn quản sự gặp phải, suy đoán nói: "Vương gia, Long Hổ Bang chắc là đã nhận ra gì đó?"

Hạ Trì nhíu mày, hắn đem chuyện gian tế nói cho Vân Thanh: "Bọn họ không nắm được thông tin chính xác, hẳn là không phải nguyên nhân này."

Vân Thanh suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là việc ta trù tiền tu lộ khiến cho bọn họ cảnh giác? Nhưng những thương hộ có liên hệ với Long Hổ Bang ta cũng chưa động đến..."

Hạ Trì nói: "Không cần tìm hiểu nguyên nhân, một khi bọn chúng đã có động thái như vậy, xem ra đã quyết định muốn đối kháng trực diện với quan phủ. Một khi đã làm lần đầu tiên, về sau nhất định không được yên ổn."

Vân Thanh giương mắt nhìn thẳng vào hắn: "Vương gia có kế hoạch gì không?"

Ánh mắt Hạ Trì lạnh lùng: "Bổn vương sẽ truyền tin cho Từ Cửu, bảo hắn dẫn người trở về."

Đây là kế hoạch đầu tiên.



"Tiểu Vũ, lại đây xem tin ca ca ngươi đi."

Lâm Vũ gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Hán tử hỏi chuyện cười vang nói: "Không có gì phải xấu hổ, ngươi còn nhỏ, nhớ nhà là bình thường."

Hắn ta vỗ vỗ bả vai Lâm Vũ: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng cho ca ca của ngươi, từ khi Vương gia tới, quân lương của chúng ta cũng đã được phát đúng hạn. Mặc dù huấn luyện có hơi mệt, nhưng chúng ta đến để làm việc này, tất nhiên phải chịu đựng chút mệt mỏi. Ngươi hãy tích góp tiền thật tốt, nhất định có thể góp được không ít cho ca ca của ngươi đọc sách."

Trong quân, thư tín ra vào đều có người kiểm tra. Lâm Cẩn không muốn bại lộ mình được phá lệ tuyển làm quan sự, sợ gây phiền toái cho Lâm Vũ, cũng sợ có người vì vậy theo dõi Lâm Vũ. Vì vậy, trong thư, hắn chỉ nói cho Lâm Vũ biết mình đã tìm được một công việc đáng tin cậy, tiền công đủ dùng, bảo cậu không cần lo lắng.

Chỉ là Lâm Vũ từ trước đến nay biết tính tình của ca ca mình, ngay cả tình huống tồi tệ cũng vì không muốn cậu lo lắng mà nói xấu thành tốt. Vì vậy, cậu luôn nhớ thương, muốn đưa tiền cho ca ca, nhưng lại không tìm được cơ hội.

Trong trướng, cậu là người nhỏ tuổi nhất. Những người khác đều biết Lâm Vũ có một ca ca sống nương tựa lẫn nhau, nhìn thấy cậu rơi nước mắt khi đọc thư, họ sẽ trêu ghẹo một cách thiện chí. Sau đó, cậu thường tránh ở sau lưng người khác để đọc thư.

Hán tử là trướng trưởng của cậu, họ Vương, làm người sang sảng trượng nghĩa, rất quan tâm đến Lâm Vũ. Lâm Vũ gật đầu mạnh mẽ: "Ta tất nhiên sẽ nỗ lực luyện tập, tranh thủ vì Vương gia làm tốt việc được giao."

Vương trướng trưởng cười nói: "Tốt! Ta rất thích đứa trẻ có lòng dạ, có chí khí!"

Lâm Vũ nhớ ra điều gì đó, thấy xung quanh không có ai, liền ghé sát vào Vương trướng trưởng nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, Vương đại ca, gần đây luyện tập gấp rút như vậy, có phải muốn đánh giặc hay không?"

Vương trướng trưởng biết thân thế Lâm Vũ, nhìn hưng phấn trong mắt cậu không nói thêm cái gì, hắn lúc lâu mới đáp: "Đừng hỏi nhiều làm gì, bên trên an bài như thế nào chúng ta làm như thế là được."

Lâm Vũ thấy hắn không có phủ nhận, ánh mắt sáng ngời, càng thêm ra sức luyện tập.

Ngày hôm đó, giờ này lẽ ra phải huấn luyện, nhưng trên giáo trường lại yên tĩnh lạ thường. Tất cả tướng sĩ trong doanh trại đều xếp hàng đứng trong sân, đến cả những người đang trồng trọt cũng được gọi trở về, đứng trong sân nghe lệnh.

Ngoại trừ một số người có giác quan nhạy bén và phán đoán được, mọi người còn lại đều không biết sắp xảy ra chuyện gì, lại bị bầu không khí sắp có giông bão này cảm nhiễm, khiến lòng họ treo lên.

Không lâu sau, Hạ Trì mặc áo bào, bước lên tướng đài.

"Các tướng sĩ, gần đây thổ phỉ càng thêm hung hăng ngang ngược, tất cả tướng sĩ nghe lệnh, khởi hành ngay trong ngày, bắt đầu diệt phỉ!"

Trên giáo trường lập tức vang lên những tiếng nghi vấn nhỏ, mọi người ngại với quân quy không dám ồn ào, nhưng trên mặt đều là biểu hiện bất an, lo sợ, không yên.

Trong số họ, một bộ phận đã mơ hồ, hỗn loạn trong những ngày tháng trước, chỉ mới bắt đầu huấn luyện nghiêm túc trong bốn tháng qua. Một bộ phận khác là tân binh mới gia nhập gần đây, thời gian huấn luyện càng ngắn hơn.

Mọi người cũng chưa từng gặp máu, rất nhiều người từ nhỏ đã lớn lên dưới bóng ma của bọn thổ phỉ. Khi nghe tin đi diệt phỉ, phản ứng đầu tiên của họ là sợ hãi.

Hạ Trì sớm đã đoán trước được phản ứng của mọi người, hắn dừng một chút để mọi người có thời gian phản ứng, rồi tiếp tục nói:

"Bổn vương biết các ngươi sợ hãi, sợ hãi là điều bình thường của con người, nhưng các ngươi là quân đóng ở Ninh Châu, là phòng tuyến của Ninh Châu, là thần hộ mệnh của bách tính! Trong nhà các ngươi đều có cha mẹ, con cái, họ đã chịu đủ oán hận của thổ phỉ, sống rất gian nan, các ngươi so với ai khác đều rõ ràng. Thổ phỉ một ngày không trừ, bách tính Ninh Châu một ngày không được yên bình, nhưng chuyện này ngoài chúng ta ra, còn ai có thể làm được?"

Mọi người theo lời nói của Hạ Trì nhớ lại tình cảnh bi thảm sau khi nhà họ bị thổ phỉ cướp bóc. Nhớ lại cha mẹ già cùng những đứa trẻ đang học nói đang sống dưới bóng ma của thổ phỉ. Mỗi năm mới vội vàng đến, còn phải lo lắng vì không có lương thực sẽ bị chết đói, chỉ cần nghĩ lại liền khiến người ta tức giận.

Những thảm trạng trong đầu kích phát cơn phẫn nộ trong lồng ngực của họ, Hạ Trì tiếp tục nói:

"Giết những thổ phỉ đó, chính là bảo vệ người nhà của chúng ta, chính là bảo vệ muôn vàn bách tính Ninh Châu. Chúng ta ngày đêm vất vả huấn luyện, chẳng phải là để chính tay đâm những súc sinh đó, để báo thù cho người nhà và bách tính đã chết, để cho những người còn sống tạo ra một cuộc sống mới bình yên hơn sao?"

Tiếng nói của Hạ Trì vang vọng khắp giáo trường, các tướng sĩ bị hắn nói, trong lòng tự nguyện bắt đầu lặp lại.

"Chính tay đâm kẻ thù, bảo hộ Ninh Châu!"

"Chính tay đâm kẻ thù, bảo hộ Ninh Châu!"

Lâm Vũ lớn tiếng hô khẩu hiệu, trong lồng ngực căm hờn kích động, trên mặt nước mắt lăn tăn.

Ngày mà cậu đã đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến.