Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 8: Bị thương



Trận thi đấu hôm nay là do Hoàng Thượng thiết lập để khảo thí năng lực của hoàng tử và con cháu quan gia. Nếu có thể đứng đầu bảng, sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Ở đây đều là chi tử của đại quan quý tộc, họ đương nhiên không quan tâm đến phần thưởng vật chất, quan trọng nhất là để Hoàng Thượng thưởng thức, đánh giá tài năng của mình.

Mọi người vận sức chờ phát động, giọng nói An Thừa Đế phát ra, ngựa liền phóng như bay vào núi rừng.

Sân bên cạnh xây một cái đình gần hành cung, gia quyến không tham gia thi đấu cùng đại thần trong triều ở lại chỗ này nghỉ ngơi.

Nếu có người săn được con mồi hình thể to lớn, sẽ phái người đưa về trước, có cung nhân chuyên môn phụ trách thu nhận sửa sang lại con mồi, mỗi một con mồi được đưa về sẽ có cung nhân lớn tiếng phụ xướng.

"Vương Dụ, Vương công tử săn được một con nai —"

Vân Thanh nhìn thấy có vị đại nhân râu đầy mặt tươi cười, liến biết vị này chính là phụ thân Vương Dụ, Vương đại nhân.

Trong lúc đó cũng có con mồi Hạ Trì đưa về, tuy nhiên tần suất vừa phải, không tính là nổi bật.

Vân Thanh biết Hạ Trì không để ý đến hạng đầu, y cũng không có áp lực gì, liền ngồi ở đình ăn ăn uống uống, nghe mọi người nói chuyện phiếm, rất là thích ý.

Trời chiều ngả về tây, đội ngũ săn thú đều dần dần quay trở về hành cung, không ít người trên mặt đều tỏ vẻ vừa lòng tươi cười, nghĩ đến chiến tích vừa thu hoạch.

Vị trí Vân Thanh ngồi có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một đội ngũ giục ngựa trở về, nhưng vẫn không thể chờ được thân ảnh Hạ Trì quay lại.

Thẳng đến khi ánh mặt trời hoàn toàn tối sầm xuống, giữa sân đã nổi lửa trại. Hạ Trì vẫn chưa trở về, trên mặt Vân Thanh cũng nhiễm lo lắng.

Trời đã tối đen, Hoàng Thượng sai người kiểm kê nhân số, thật mau đã có kết quả.

Tất cả đội ngũ đều đã phản hồi — ngoại trừ đội ngũ của Thụy Vương.

Ngự lâm quân đứng một bên đợi lệnh rất nhanh đã được phái ra ngoài, tiếng vó ngựa vang lên, bọn họ nuối đuôi nhau như hỏa long đi vào núi rừng, chạy qua một sườn núi nhỏ sau đó mất hút.

Vân Thanh lục lại ký ức, sau giờ Mùi đội ngũ Hạ Trì đã không có người mang con mồi trở về. Nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tính theo thời gian hiện tại cũng đã trải qua hai đến ba canh giờ.

Tuy rằng dựa theo cốt truyện, trong nguyên tác, vài năm sau Hạ Trì còn đang tung tăng nhảy nhót. Lúc này lý ra không có chuyện gì đe dọa đến tính mạng, nhưng y xuyên vào sách đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, không biết cốt truyện có vì thế mà thay đổi...

Vân Thanh giương mắt nhìn một mảnh núi rừng đen nhánh, tâm nặng nề chìm xuống.

Thừa An Đế trầm khuôn mặt ngồi ở trên, Tô quý phi và Nhàn phi thấy thế cũng không dám nói nhiều.

Các đại thần đều là cáo già, trên mặt ai cũng bày ra vẻ nôn nóng lo lắng theo Hoàng Thượng. Bọn công tử trẻ tuổi có chút bất đồng, tuy rằng không dám lên tiếng, lại ỷ vào ngồi ở hàng phía sau Hoàng Thượng nhìn không thấy, không nhịn được mà lộ ra vui sướng khi người gặp họa.

Ngô Lễ Mậu nhìn trái phải đối mắt với đám hồ bằng cẩu hữu, những kẻ ăn chơi trác táng khắp kinh thành bị Hạ Trì vả mặt, trên mặt đều lộ nụ cười hả giận.

Tạ Giang Tri mặt đầy nôn nóng, trước đó hắn muốn thỉnh mệnh đi cùng Ngự lâm quân tìm Hạ Trì lại bị phụ thân ngăn lại một phen, hiện tại cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này lo lắng suông.

Không khí đình trệ, khoảng sân rộng lớn im ắng, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng động vật kêu.

Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện vài ánh lửa, ánh lửa ngày càng nhiều, hợp thành một mảnh tinh điểm, chạy về phía hành cung.

Vân Thanh đứng dậy, duỗi tay cầm lan can bên đình, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm phiến quang kia trong rừng.

Gần, sắp đến rồi.

Quang điểm lập lòe rốt cuộc rời khỏi núi rừng đi tới gần, chú ngựa đầu tiên chạy về chở một thiếu niên hắc y, áo đen cùng bóng đêm cơ hồ hòa thành một thể, Vân Thanh nương theo ánh đuốc nhìn kỹ thân hình thiếu niên.

Đúng là Hạ Trì.

Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc an lòng.

Đại thái giám bên cạnh Thừa An Đế cũng nhận ra Hạ Trì, cất giọng vui vẻ báo tin.

"Hoàng Thượng, là Thụy Vương điện hạ! Thụy Vương điện hạ đã bình an trở về!"

Trên mặt An Thừa Đế lúc này mới thay đổi sắc mặt, lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nhìn qua phảng phất đúng là phụ tử tình thâm.

Vân Thanh đêm biểu tình biến hóa của đế vương thu vào đáy mắt, trong lòng trầm tư.

Mặc dù y biết rõ nội dung tiểu thuyết, cũng không đoán được thái độ thật sự của vị đế vương này đối với Hạ Trì.

Tựa hồ cực kỳ coi trọng sủng ái, rồi lại đáp ứng kiến nghị của Tô quý phi cho hắn cưới nam thê, nhưng nếu nói là phủng sát thì cũng không đúng, Hạ Trì không có nhà ngoại, phủng sát hắn cũng không có động cơ, tóm lại rất khó đoán.

Đây cũng là lý do công chính Hạ Lan từ đầu đến cuối cũng chưa dám hoàn toàn bài trừ Hạ Trì khỏi nguyên nhân uy hiếp.

Tâm tư đế vương làm người khác không nắm lấy được, đến nam chủ cũng không thể đoán ra.

Trong nháy mắt mã đội đã tiến tới phụ cận, mọi người lúc này mới phát hiện, ngoài trừ ngự tiền thị vệ tiếp viện, thị vệ Hạ Trì mang theo dường như mỗi người đều dính máu. Có lẽ là trên đường đi ngựa bị thiệt hại, có vài người cưỡi cùng người khác, áo ngoài nhiễm huyết, thoạt nhìn rất thảm thiết.

Thống lĩnh Ngự lâm quân xuống ngựa quỳ một gối xuống đất, hướng Thừa An Đế phục mệnh.

Bọn họ vừa mới đi đến đỉnh núi thứ hai liền gặp được đoàn người Thụy Vương, chỉ hộ tống bọn họ trở về, tuy gần không có công lao cứu người, nhưng cũng đỡ hơn chịu phạt nặng khi không mang người về.

Thừa An Đế phất phất tay cho hắn lui ra, Hạ Trì xuống ngựa, chắp tay hướng Hoàng Thượng kể tình huống: "Phụ hoàng, nhi thần truy kích đoàn nai vô ý gặp phải bầy sói, làm chậm trễ đường về."

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, mọi người lại khiếp sợ.

Bãi săn trong rừng núi hoang dã, tận cùng trong núi sâu không thiếu mãnh thú, hổ báo sài lang, nhưng mà mỗi đội săn thú đều mang theo tối đa mười đến hai mươi người, cũng sẽ không đi vào núi sâu mạo hiểm.

Nếu không gặp được mãnh thú thì có thể tay không mà về, nhưng nếu gặp phải thì không nhất định có thể toàn thân lui ra, nguy hiểm quá lớn, dù ai cũng muốn giành giải nhất, cũng không dám đi con đường này.

Mặc kệ Thụy Vương là bí quá hóa liều hay là giống như lời hắn trùng hợp gặp được. Việc hắn đối mặt với bầy sói còn có thể toàn thân mà lui khiến mọi người líu lưỡi, rất nhiều lời trong lòng không thể nói ra, vận khí này thật sự quá tốt...

Thừa An Đế đương nhiên không có trách cứ Hạ Trì, ngược lại rất quan tâm hắn, nghe nói Hạ Trì bị thương, lập tức truyền thái y lại đây xem.

Hạ Trì ngăn cản nói: "Nhi thần chỉ bị chút thương ngoài da, có thể tự mình trở về tìm thái y xem, không cần vì nhi thần trì hoãn tiệc tối."

Thừa An Đế cũng không có cưỡng cầu, bảo người truyền thái y đến viện Hạ Trì, hắn tạ ơn sau đó mang theo thuộc hạ thân binh lui xuống.

Nếu Thụy Vương đã bình an trở về, tiệc tối vẫn tiếp tục cử hành theo lẽ thường.

Giữa sân lửa trại bốc cháy lên, các cung nhân sớm đã đem con mồi hôm nay xử lý tốt, mang lên tới hiện trường chế biến, hương thịt nướng bay tận mười dặm xa, so với các đồ ăn tinh tế ngày thường có chút phong vị khác biệt.

Vân Thanh lại vô tình không lưu luyến tiệc ăn uống linh đình, y hướng về phía Hoàng Thượng cáo tội, sau đó liền bước nhanh rời khỏi đình hóng gió, trở về chỗ ở trong viện.

Lúc Vân Thanh chạy tới, Hạ Trì cũng mới dàn xếp tốt cho thân binh trở lại phòng ngủ. Y đi đến bên người Hạ Trì, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, không khỏi có chút vội vàng hỏi: "Vương gia bị thương nơi nào?"

Hạ Trì nhìn y tìm kiếm vết thương trên người hắn, con ngươi đều là lo lắng thật lòng, đáp một câu: "Trên vai bị cào một chút, không đáng ngại."

Thái y vừa chạy tới đúng lúc nghe thấy, vội vàng nói: "Sao mà không đáng ngại? Lang trảo không sạch, nếu tà khí nhập thể tắc không có thuốc chữa!"

Vân Thanh biết cái gọi là tà khí đó thời hiện đại gọi là uốn ván, ở thời đại này có thể nói là bệnh nan y, thấy Hạ Trì không để trong lòng, y một tay ấn Hạ Trì ngồi lên giường, nói với thái y: "Làm phiền ngài."

Lão thái y có chút thụ sủng nhược kinh mà vẫy vẫy tay: "Vương phi không cần nói như vậy, đây đều là bổn phận của thần."

Hạ Trì trừng mắt nhìn Vân Thanh một cái, lại không nói thêm cái gì. Thái y cẩn thận rạch vải áo để lộ miệng vết thương, Vân Thanh lúc này mới có thể thấy rõ vết thương của Hạ Trì.

Bốn vết cào từ bả vai hướng đến ngực, vết thương hai bên hơi nhẹ, vết chính giữa lại rất sâu, miệng vết thương dữ tợn, da thịt lẫn lộn.

Hạ Trì mặc hắc y, cho tới bây giờ Vân Thanh mới phát hiện áo của hắn đã sớm bị máu thấm ướt.

Y có chút không đành lòng quay đầu đi, không dám tưởng tượng miệng vết thương có bao nhiêu đau.

Hạ trì vẫn không có biến hóa biểu cảm gì, hắn nhìn Vân Thanh, há miệng thở dốc muốn nói gì, cuối cùng lại không mở miệng.

Thái y lấy rượu ra, nói với Hạ Trì: "Vương gia, lão thần phải dùng rượu rửa vết thương, ngài chịu đựng một chút."

Hạ Trì gật đầu, nghiêng đầu nhìn vết thương hỗn độn trên người, ánh mắt bình tĩnh.

Rượu mạnh phủ đầy miệng vết thương mới, đau đớn chợt bùng nổ, Hạ Trì bỗng nhiên căng cứng thân thể.

Ở chỗ có cồn kích thích, miệng vết thương lại lần nữa có máu tươi chảy ra, ánh mắt Hạ Trì đen xuống, nhìn chằm chằm miệng vết thương không rên một tiếng, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một đôi tay mang theo hơi lạnh che khuất đôi mắt hắn.

Hạ Trì ngẩn ra, giây lát liền nhận ra chủ nhân của đôi tay này.

Mùi lãnh hương dễ ngửi tràn ngập chóp mũi, xua tan mùi máu tươi hòa cùng mùi rượu. Có lẽ sau thời gian chịu đựng cơn đau lúc đầu, giờ này cảm giác đã trở nên tê dại, miệng vết thương đau nhức tựa hồ cũng giảm bớt một chút.

Động tác của lão thái y nhanh nhẹn, súc rửa xong miệng vết thương sau đó rắc thuốc bột lên băng bó lại, thẳng đến khi băng gạc trắng tuyết tầng tầng che lại miệng vết thương dữ tợn, lúc này Vân Thanh mới buông Hạ Trì ra.

Lão thái y hiểu biết rộng, cũng không lộ ra biểu tình khác thường gì, một bên không ngừng động tác, một bên dặn dò Vân Thanh nói: "Kim sang dược mỗi ngày đều phải đổi một lần, nếu Vương gia xuất hiện tình huống sốt cao, liền lập tức phái người gọi lão thần đến."

"Miệng vết thương không thể dính nước, không được ăn đồ cay độc, thức ăn sống lạnh..."

Vân Thanh ghi nhớ kỹ lời dặn của lão thái y, lão thái y thu dọn hòm thuốc, Nguyên Phúc cực có mắt nhìn liền tiến lên đón lấy hòm thuốc đưa ông ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Vân Thanh cùng Hạ Trì, Hạ Trì cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Vân Thanh nhìn lòng ngực hắn, rồi đi tìm áo ngoài khoác lên người hắn.

Hạ Trì lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn áo ngoài trên người nói: "Ta không lạnh."

Vân Thanh ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Hạ Trì lắc lắc đầu, hai người nhìn nhau rồi quay đi, lâm vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Hạ Trì đột nhiên mở miệng nói: "Ta giết sạch đám sói."

Vân Thanh ngẩn ra, y vốn dĩ đang suy xét có nên hỏi tình huống cụ thể không, chuyện này vừa nhìn đã biết không bình thường, Hạ Trì không có khả năng cố ý đi săn sói, nếu nói là ngoài ý muốn... Nhưng theo như y biết, tới năm hắn 20 tuổi không có việc gì ngoài ý muốn như vậy.

Y phản ứng trong chớp mắt hiểu được Hạ Trì đang nói cái gì, nguyên lai bọn họ không chỉ lo chạy trốn, mà là giết sạch bầy sói. Nhưng ở trước mặt Hoàng Thượng cùng chúng thần, Hạ Trì không nói chuyện này ra, cũng không đem thi sói hoặc da sói về làm con mồi, đã đủ chứng minh hắn cố tình giấu tài, thế mà hiện tại hắn lại nói với mình...

Vân Thanh xoay người, nhìn vào mắt Hạ Trì hỏi: "Vương gia có bằng lòng nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Hạ Trì dừng một chút mới mở miệng: "Đám sói kia là được thuần dưỡng, ngựa bọn ta cưỡi bị người động tay động chân, đốt hương dẫn sói đến."

Quả nhiên như thế, Vân Thanh truy vấn nói: "Vương gia có đoán được là người nào làm không?"

Hạ Trì từ trước đến nay đều mang biểu tình lãnh đạm, bây giờ lộ vẻ mỉa mai: "Còn có thể là ai? Đương nhiên là các vị hảo hoàng huynh."

"Trước đó có người dâng tấu chương thỉnh phụ hoàng ban phong cho ta ra khỏi kinh thành, nhưng phụ hoàng không đồng ý, liền có người lo lắng phụ hoàng có ý hướng vào ta..."

Trong lòng Vân Thanh vừa động, thử hỏi: "Vương gia nghĩ như thế nào, có bằng lòng đi đất phong hay không?"

Hạ Trì nhìn y một cách thâm sâu: "Vương phi cảm thấy thế nào?"

Hai người bốn mắt giao nhau, Vân Thanh rốt cuộc xác nhận, Hạ Trì nhất định không giống trong truyện miêu tả là loại ăn chơi trác táng.

Hạ Trì đã lừa gạt mọi người, thậm chí đến cả vai chính trong nguyên tác đều cho rằng hắn là bao cỏ, hiện tại lại ở trước mặt y chủ động lộ ra manh mối.

Bánh răng vận mệnh chậm rãi chuyển động, một đời này, chung quy là không giống nhau.

"Vương gia, nước đã ấm, có thể tắm gội."

Thanh âm của Nguyên Phúc công công vang lên ngoài cửa, hai người đột nhiên im bặt.

Hạ Trì lên tiếng, Nguyên Phúc công công liền mang cung nhân xách theo nước ấm đi đến. Nước vừa ấm, Hạ Trì liền ra sau bình phong tắm gội.

Vân Thanh ngồi trên giường nghe thấy tiếng nước truyền ra, trong lòng y rõ ràng, đây là Hạ Trì muốn thử mình. Nghĩ đến cuộc đối thoại ngày ấy ở trong xe ngựa, kỳ thật Hạ Trì đã để trong lòng, nguyện ý cho y một cơ hội.

Vân Thanh rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng, quả nhiên y không có chọn sai người.