Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học

Chương 15



Huyệt động dưới đáy biển, Thẩm An An thuật lại lời Chu Tùy Ngộ nói cho cá mái chèo nghe, sau đó hỏi cậu ta: "Cậu đoán xem nhà khoa học kia nói vậy là có ý gì? "

Là một thanh niên chưa bao giờ yêu đương mà chỉ thích đi chém giết mỗi ngày và trẻ trâu, cá mái chèo cảm thấy những lời của nhà khoa học nhân loại rất dễ hiểu.

"Khi hắn hỏi có cách nào liên lạc với cô không, là vì hắn muốn có một ám hiệu; khi hắn hỏi đi đâu để tìm được cô, chính là hỏi hang ổ của cô ở đâu. Thường thì trước khi đánh nhau, chúng tôi sẽ lịch sự hỏi, này, anh ơi, địa bàn của chú ở đâu đấy; sau khi đánh nhau thua, thì sẽ nói với người thắng, có gan thì ngươi đừng chạy, lưu lại ám hiệu, chờ vết thương ta tốt hơn chúng ta tiếp tục quyết chiến một trận..."

Thẩm An An: "..."

Tuy rằng đối tượng của cá mái chèo nói không quá hợp lý, nhưng ngoại trừ cá mái chèo, Thẩm An An cũng không có thêm ai để cùng thảo luận.

Cụ rùa biển? Hay là thôi đi! Chỉ cần cô tỏ ra quan tâm đến con người một chút, cụ rùa biển sẽ tức tưởi òa lên như mưa như trút, cuộc trò chuyện dù có hay đến đâu cũng sẽ bị gián đoạn trong tích tắc.

Vì vậy Thẩm An An bỏ qua lời nói của cá mái chèo, tiếp tục suy luận của mình: "Thực ra, tôi thấy lời nói của nhà khoa học khá dễ hiểu, không phải anh ấy muốn gặp tôi mọi lúc, mọi nơi sao? Bổn bỏ lên năm nhìn thoáng một chút có thể là do hắn đã yêu tôi rồi."

Nếu là cụ rùa biển, nghe được mấy lời này của Thẩm An An có lẽ sẽ nằm sấp xuống khóc như mưa mất.

Nhưng trước mặt cô là cá mái chèo, trong suy nghĩ của cá mái chèo, có người thích Thẩm An An là một chuyện quá là bình thường.

Vì vậy, sau khi cậu nghe điều này thì rất bình tĩnh, thậm chí còn hỏi Thẩm An An với giọng điệu thản nhiên như hỏi về thời tiết: "Người đó thích cô, sau đó thì sao? Cô cũng thích hắn hả?"

Thẩm An An suy nghĩ, nói: "Không thèm! Anh ta thích tôi thì chẳng lẽ tôi thích anh ấy à, đúng là mất mặt? "

Ngừng một chút, Thẩm An An còn nói thêm: "Nhưng mà trước đó tôi vẫn cảm thấy anh ấy không phải là người tốt, nhưng giờ tôi nhìn lại, thì cảm thấy anh ấy càng ngày càng giống người."

Cá mái chèo: "Sao vậy? Bởi vì hắn thích cô à? "

Thẩm An An nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Đối với tôi, trên đời này cũng chỉ có hai loại người—— người tốt và người xấu! Thích tôi, người tốt! Không thích tôi, người xấu! "

Cá mái chèo: "......"

Vâng, đây là nàng tiên cá nhỏ rất đặc biệt!

Đương nhiên, mặc dù Thẩm An An không định trả ơn Chu Tùy Ngộ bằng tình yêu tương tự, nhưng cô vẫn đang xem xét chuyện mà Chu Tùy Ngộ nói.

Dù sao thường xuyên liên hệ mới có thể thúc đẩy tình cảm!

Nếu không thúc đẩy một mối quan hệ tốt đẹp, thì sao có thể phát điên vì cô chứ?

Chu Tùy Ngộ hỏi cô ở đâu mới thường xuyên tìm thấy cô được, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là huyệt động dưới đáy biển trước mắt Thẩm An An.

Dựa theo lời cá mái chèo nói, thì đây chính là nơi ở của cô.

Nhưng vấn đề là đây là đáy biển sâu, mặc dù Thẩm An An không biết chính xác cô ở dưới biển mấy ngàn mét, nhưng đó không phải là một khoảng cách mà người bình thường có thể tùy tiện tới được.

Nhưng mà ngoại trừ đáy biển ra, thật sự không có nơi nào trên biển mà Thẩm An An thường xuyên lui tới. Dù gì ban ngày cô cũng không dám thường xuyên ra biển vào ban ngày, sợ gặp nguy hiểm; còn buổi tối, cụ rùa biển lại trở thành người gác cổng, cấm cửa không thể đi!

Càng nghĩ, Thẩm An An càng cảm thấy nhà khoa học nhân loại không thể tìm thấy cô ở đâu hết.

Cho thậ, chỉ có thể như cá mái chèo nói, nên xem xét một ám hiệu chung.

Thẩm An An hỏi cá mái chèo: "Trong biển có cái gì có thể thổi lê được không? "

Cá mái chèo suy nghĩ, nói: "Có, ốc xà cừ. Cậu ta thường hát một mình khi buồn chán. "

Nghe có vẻ là một bạn ốc xà cừ cô đơn và lạnh lẽo...!

Thẩm An An: "Cậu với cậu ta có quan hệ thế nào vậy, có thể hỏi cậu ta một chuyện được không? "

Cá mái chèo: "Quan hệ? Tôi đánh cậu ta có được coi là có quan hệ không? "

Thẩm An An: "......"

Lúc ốc xà cừ bị cá mái chèo đưa vào trong động, cả người run lên, dường như đang run cầm cập.

Trước đâu Thẩm An An không có cảm nhận trực quan về sự hung dữ của cá mái chèo, nhìn bộ dạng hiện tại của ốc xà cừ cô mới nhận ra trước đây bản thân đã quá xem thường cá mái chèo.

Cậu nhóc đáng yêu như vậy mà cũng nỡ ra tay đánh, con cá mái chèo này tàn bạo hơn cô nghĩ...!

Để ngăn con cá cái mái chèo làm tổn thương con ốc xà cừ nhỏ bé tội nghiệp đang sợ hãi ở đây, Thẩm An An đưa con cá mái chèo ra ngoài trước, sau đó nhẹ giọng nói những suy nghĩ của mình với ốc xà cừ.

Nói một cách đơn giản, cô hy vọng ốc xà cừ có thể ở cùng với Chu Tùy Ngộ, mỗi lúc Chu Tùy Ngộ muốn liên lạc với cô, cậu sẽ giúp Chu Tùy Ngộ thổi lên.

Chuyện này cung không quá khó đối với ốc xà cừ, nên ốc xà cừ nhanh chóng đồng ý.

Thẩm An An: "Nhưng mà, làm chuyện này thì cậu có thể sẽ ở lại trên bờ rất lâu, có ảnh hưởng gì đến cơ thể cậu không...? "

Ốc xà cừ nhỏ ngại ngùng cười cười: "Không sao đâu. Tôi cũng trưởng thành rồi, có thể sống xa đại dương lâu được."

Thẩm An An kinh ngạc nhìn cậu, nhưng mà dù nhìn như thế nào thì cô cũng cảm thấy ốc xà cừ vẫn là một thiếu niên nho nhỏ...! Không ngờ đối phương đã trưởng thành, mặc dù đều thành tinh, nhưng mà cũng có sự khác biệt đáng kể giữa các loài.

Hôm sau Thẩm An An sẽ mang ốc xà cừ cho Chu Tùy Ngộ.

Lúc trước Chu Tùy Ngộ đã cảm thấy Thẩm An An có thể nghe hiểu lời hắn nói, hiện tại hắn cầm được con ốc xà cừ này, suy nghĩ trong hắn càng thêm chắc chắn. Hắn thử đặt ốc xà cừ lên môi rồi thổi một cái, thanh âm vang lại rất thanh thúy.

Nghĩ đến tương lai có thể liên lạc với nàng tiên cá thông qua ốc xà cừ, Chu Tùy Ngộ không khỏi cong môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Thẩm An An nhìn thấy hắn cười.

Nói thế nào nhỉ, người này vốn dĩ có khuôn mặt lạnh lùng và thoát tục, tuy thường ngày đối xử với Thẩm An An dịu dàng nhưng trong lòng luôn có cảm giác xa cách.

Giờ phút này tự nhiên cười như vậy, giống như núi tuyết tan chảy.

Đến nỗi Thẩm An An không khỏi nhìn chằm chằm hắn một lát.

Từ nay về sau, ngày nào Chu Tùy Ngộ cũng mang theo ốc xà cừ ở bên mình, ngay cả lúc đi ngủ cũng đặt ở bên gối.

Nhưng thực ra bình thường cũng không cần dùng tới, bởi vì từ sau bữa ăn lâu, nàng tiên cá khôi phục lại chế độ ăn ba bữa một ngày, lúc nào cũng xuất hiện đúng giờ ở tảng đá ngầm.

Dù sao đi nữa, có ốc xà cừ bên người, Chu Tùy Ngộ cảm thấy mối liên hệ giữa hắn và Thẩm An An trở nên thân thiết hơn một chút, cảm giác an toàn cũng nhiều hơn một chút.

-

Từ ngày Từ Thanh Thụ cố gắn thử đưa cơm cơm cho nàng tiên cá, nhưng không hiểu tại sao mình lại bị đuôi của nàng tiên cá quét xuống biển, nên anh ta cũng không vội giao đồ ăn nữa.

Thứ nhất, khi Ôn Lê không có ở bên cạnh hắn, Từ Thanh Hề hoàn toàn không làm được, thứ hai, hắn cũng sợ khi mình mang đồ ăn cho nàng tiên cá, sẽ bị cái đuôi của nàng tiên cá với tính tình lập dị quét xuống biển nữa.

Nhắc mới nhớ, nàng tiên cá kia nhìn xinh đẹp động lòng người như vậy, sao tính tình lại lập dị như thế chứ?

Quả nhiên cá thì vẫn là cá, cho dù trong tên có thêm chữ "Người", lớn lên giống như... Nửa người, cũng không thay đổi được bản tính của cá.

Nếu như không thể dùng đồ ăn ngon dụ dỗ như Chu Tùy Ngộ, Từ Thanh Thụ không còn cách nào khác là tiếp tục lái tàu ngầm đến chỗ tảng đá ngầm mỗi ngày để tìm kiếm dấu vết của nàng tiên cá nhỏ như trước.

Dù gì thỏa thuận giữa hắn và Chu Tùy Ngộ vẫn còn tiếp tục.

Thật ra Từ Thanh Thụ đã suy nghĩ đến việc đặt cạm bẫy ở khu vực phụ cận tảng đá ngầm, sau đó đợi cô xuất hiện rồi vớt cô ấy lên.

Như vậy là hắn có thể đưa nàng tiên cá tới chỗ nước cạn, thuận tiện làm nơi nghiên cứu luôn.

Nhưng chắc chắn Chu Tùy Ngộ sẽ không đồng ý. Với lại, đến lúc đó cũng sẽ thuận tiện Chu Tùy Ngộ nghiên cứu, Từ Thanh Thụ không muốn may áo cưới cho người khác*.

*May áo cưới cho người khác: Làm việc cực khổ cũng chẳng thu được lợi ích gì mà ngược lại còn đóng góp vào những điều tốt đẹp của người khác

Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì hắn từng đề cập chuyện này với Trịnh Sở trên điện thoại khi hắn rời đảo vào ngày hôm đó, thậm chí Trịnh Sở còn phản đối việc hắn làm điều đó. Nghe nói nàng tiên cá quá quý giá, tuy rằng phương pháp này nghiên cứu có lợi, nhưng chỉ cần sơ sẩy là có thể làm cho nàng tiên cá nhỏ bị thương, lúc đó hắn sẽ không giải thích được với cấp trên.

Vì vậy Từ Thanh Thụ đành phải từ bỏ con đường tắt này, thành thật đến phụ cận của tảng đá ngầm để thử vận ​​may mỗi ngày.

Thẩm An An không biết đã nhìn thấy tàu ngầm của Từ Thanh Thụ ở gần tảng đá ngầm bao nhiêu lần, cô ấy quyết định gặp Chu Tùy Ngộ ở một nơi khác.

Lo trước tính sau, cô không thể cứ bám mấy tảng đá ngầm này nữa.

Với lại ngày nào cũng ăn uống thì có chút chán, đã đến lúc phát triển một dự án hẹn hò mới.

Hôm nay, Chu Tùy Ngộ lái thuyền để đưa thức ăn cho Thẩm An An ở gần tảng đá ngầm như thường lệ, nhưng trước khi anh xuống thuyền, anh đã nhìn thấy Thẩm An An đang đợi mình ở tảng đá ngầm.

Thấy anh xuất hiện, Thẩm An An lập tức bơi về phía trước.

Bơi ra ngoài khoảng chục mét rồi dừng lại tại chỗ nhìn về phía Chu Tùy Ngộ.

Chu Tùy Ngộ thấy thế cũng đoán được Thẩm An An chuẩn bị dẫn anh đi đâu đó, nên anh cũng không suy nghĩ nhiều mà lái thuyền đi theo.

Thẩm An An cuối cùng đã đưa Từ Thanh Thụ đến hòn đảo nơi cô và cá mái chèo vứt rác trước đó.

Hòn đảo này giờ đã gần như chất thành một núi rác bởi Thẩm An An và cá mái chèo.

—— không có biện pháp nào khác, rác dưới đáy biển vĩnh viễn cũng nhặt không hết, lúc trước Thẩm An Nam ra đảo ăn trộm khoai tây cô sẵn tiện lấy hộp diêm nhỏ, đã dùng hết từ lâu.

Chu Tùy Ngộ nhìn thấy "Đảo rác" này cũng có chút khiếp sợ.

Với tư cách là một người tiếp xúc hằng ngày với đại dương, không ai hiểu rõ hơn tác hại của những loại rác này đối với môi trường biển và sinh vật biển. Cho nên nhìn thấy hòn đảo đầy rác rưởi này, Chu Tùy Ngộ thậm còn không cần Thẩm An An ra hiệu nữa, anh ý thức xắn tay áo bắt đầu phân loại, xử lý rác thải.

Thẩm An An vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng cô vừa mới bơi đến đảo, Chu Tùy Ngộ đã ngăn cô lại, như có ánh mắt ở phía sau: "Anh không cần em giúp, em có thể ăn nếu đói, nếu chán quá thì em có thể ra biển chơi một lát."

Thẩm An An không đói, cũng không chán, cứ thế ngồi trên tảng đá ngầm vươn đuôi xuống biển vừa chơi nước vừa xem Chu Tùy Ngộ dọn rác.

Vừa nhìn, cô không khỏi thở dài trong lòng: Anh chàng đẹp trai đúng là đẹp trai, ngay cả nhặt rác cũng khá đẹp mắt.

Cả tuần sau, Chu Tùy Ngộ ngày nào cũng đến đảo rác xử lý rác, đi sớm về muộn.

Cái gì cần đốt thì đốt, cái nào cần chôn thì chôn......

Thẩm An Nam ngoan ngoãn ngồi bên cạnh "giám thị", sẵn tiện chuẩn bị quà cho Chu Tùy Ngộ.

——Cô định dùng trân châu làm thành một chiếc thuyền buồm nhỏ cho Chu Tùy Ngộ.

Đối với người khác, khó khăn nhất nên lấy ở đâu ra nhiều ngọc như vậy, nhưng đối với Thần An An, ngọc trai cô có rất nhiều, cho nên phần khó nhất chính là làm thủ công bằng tay.

Khi còn đi học cô được học làm thủ công mỹ nghệ, cô thuộc loại thủ công "Con mắt học xong, nhưng tây lại không nghe lời", nói chung cô học thủ công khá vô bổ.

Cũng may, cô có nhiều thời gian chỉnh sửa đi làm lại nhiều lần, nên khi Chu Tùy Ngộ xử lý xong đảo rác, thuyền buồm ngọc của Thần An An về cơ bản đã hoàn thành.

Cô vui vẻ tặng chiếc thuyền ngọc trai độc nhất vô nhị trên thế giới cho Chu Tùy Ngộ.

Chu Tùy Ngộ trông còn vui vẻ hơn cô: "Cái này là quà tặng anh à? "

Thẩm An An gật đầu lia lịa.

Chu Tùy Ngộ: "Cảm ơn em đã tặng anh một chiếc túi xách ngọc trai, anh rất thích."

Thẩm An An: "...???"

Thẩm An An chỉ chỉ con thuyền, rồi lại chỉ chỉ chiếc 'túi xách ngọc trai' trong tay Chu Tùy Ngộ. Chu Tùy Ngộ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, ý của em là chiếc túi xách ngọc trai nhìn giống chiếc thuyền? Đúng là có chút giống đó nha."

Thẩm An An: "..."

Chiếc túi xách ngọc trai đặc biệt có chút giống chiếc thuyền? Cô làm là chiếc thuyền mà. Phần trên là cánh buồm, chứ không là chỗ xách tay của túi xách!

Nàng tiên cá rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chu Tùy Ngộ vốn là được tặng quà nên rất vui vẻ, kết quả thấy nàng tiên cá xoay người mặc kệ anh, thì lập tức ý thức được bản thân có thể đã đoán sai rồi.

Anh nghiêm túc đem món quà mà nàng tiên cá tặng anh đặt trên tay tỉ mỉ xem hơn nửa ngày, nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào...em làm là chiếc thuyền à?"

Thẩm An An lập tức quay đầu sang nhìn anh, Chu Tùy Ngộ tức thì từ trong ánh mắt cô đọc được một hàng chữ - Anh dám nói không giống thử xem?

Chu Tùy Ngộ: "..."

Chu Tùy Ngộ sờ lên mũi mình, có chút đau lòng nói: "Anh mới vừa xem kỹ lại rồi, là thuyền."

Nàng tiên cá lập tức mặt mày hớn hở cười lên, cái đuôi nhỏ đang không ngừng lạch bà lạch bạch trong nước.

Chu Tùy Ngộ nhìn thấy cô như vậy, trong đáy mắt cũng lộ ra sự vui vẻ. Hơn nữa lương tâm trong phút chốc cũng hết đau rồi, làm gì có cái gì quan trọng hơn? Quan trọng nhất là nàng tiên cá vui vẻ.

Chu Tùy Ngộ đem 'thuyền ngọc trai' mà nàng tiên cá tặng anh đặt ở nơi bắt mắt nhất trong phòng. Sau đó suy nghĩ, nàng tiên cá đã tặng quà cho anh rồi, vậy có qua có lại thì bản thân chắc chắn cũng nên tặng quà cho nàng tiên cá nhỉ?

Hơn nữa tốt nhất cũng nên là tự mình làm, bằng không thì không thể hiện được thành ý của anh.

Nhưng tặng cái gì thì tốt đây?

Nàng tiên cá thích ăn cũng thích cái đẹp, ăn thì Chu Tùy Ngộ bây giờ ngày ngày đều làm cho cô, nếu lại để nó làm quà tặng thì không khỏi có chút thiếu chân thành. Cho nên cũng chỉ có thể xuống tay ở phương diện 'thích cái đẹp' thôi.

Chu Tùy Ngộ lúc đầu là muốn làm cho nàng tiên cá bộ xiêm y.

Ý nghĩ này vừa hiện lên thì bị anh nhanh chóng phủi bỏ. Thân mật quá thì sẽ quá đường đột rồi. Hơn nữa muốn làm xiêm y thì cần phải biết kích cỡ của nàng tiên cá. Phải có số đo cơ thể thì mới làm xiêm y được, anh làm sao có thể đi đo kích thước của nàng tiên cá chứ...

Nghĩ tới viễn cảnh đó, cả người Chu Tùy Ngộ đều bừng cháy lên.

Không thích hợp, không thích hợp cho lắm.

Ốc Xà Cừ vốn là đang ngủ ngon giấc trong túi áo trước ngực của Chu Tùy Ngộ, kết quả là đột nhiên bị tiếng ồn đánh thức. Đợi đến khi Ốc Xà Cừ nhận thức được âm thanh đánh thức cậu chính là tiếng tim đập loạn xạ của nhà khoa học loài người thì cậu cảm khái nghĩ - Cụ Ốc Xà Cừ quả nói không sai, người rơi vào bể tình quả nhiên đều là bị bệnh tâm thần. Đó, nhìn đi lại là một tên điên. Nửa đêm hôm không đi ngủ, hại não thôi chư có bổ gì đâu?

Chu Tùy Ngộ suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng nghĩ được nên tặng gì cho nàng tiên cá rồi.

Con người anh không có tính lề mề, nghĩ đến cái gì lập tức phải đi làm, cho nên sáng sớm ngày hôm thì lái thuyền ra khơi, sau đó mua đầy đủ công cụ và vải vóc mà mình cần, tiện thể mua cho nàng tiên cá một đống đồ ăn ngon đem về.

Sau khi quay về thì nhốt bản thân ở trong phòng, bắt đầu bận rộn.

Thẩm An An có cảm giác dạo gần đây Chu Tùy Ngộ dường như đang giấu cô chuyện gì đó.

Thẩm An An cảm thấy gần đây Chu Tùy Ngộ hình như có chuyện gì đó đang giấu cô.

Nói sao nhỉ? Tuy là một ngày ba bữa vẫn luôn mang tới cho cô, nhưng thường khi Chu Tùy Ngộ mang cơm tới thì vẫn luôn nghĩ mọi cách để được ở lại với cô thêm một chút, dù cho là giữa hai người không có gì để nói, chỉ là cùng ngồi ở đó hóng gió phơi nắng cũng có thể ngồi cả buổi. Nhưng bây giờ Chu Tùy Ngộ mang cơm đến xong thì lại vội vội vàng vàng rời đi, có một lần Thẩm An An đã chủ động níu giữ anh ở lại, kết quả là anh chỉ đơn giản ngồi cùng với Thẩm An An được một lát rồi lại đi.

Thẩm An An ỷ vào việc Chu Tùy Ngộ nghe không hiểu tiếng của cô, nên ở ngay trước mặt anh mà hỏi Ốc Xà Cừ: "Anh ấy ở ngoài có con cá khác à?"

Ốc Xà Cừ chỉ tay lên trời thề thốt: "Không có, không có đâu."

Thẩm An An: "Vậy anh ấy mỗi ngày vội vã quay về để làm gì?"

Làm gì à? Đương nhiên là chuẩn bị quà cho cô rồi!

Đương nhiên là một con Ốc Tinh đã trưởng thành, thể loại phá vỡ sự bất ngờ này cậu sẽ không làm. Cho nên cậu lên tiếng nói dối: "Công việc của anh ấy dạo gần đây rất bận, mỗi đêm đều thức tới hai ba giờ."

Thẩm An An không rõ nhà khoa học rốt cuộc mỗi ngày bận rộn cái gì, nhưng Ốc Xà Cừ đã nói vậy rồi, vậy nhất định là công việc của Chu Tùy Ngộ rất bận. Hơn nữa Thẩm An An nghĩ, cảm giác bản thân lúc trước quả thật làm lỡ quá nhiều thời gian làm việc của Chu Tùy Ngộ.

Lúc trước có nói qua, nam chính trong truyện thích kiểu con gái xinh đẹp, cô gái biết nhõng nhẽo làm nũng. Trừ những cái đó, anh chắc chắn cũng sẽ thích cô gái dịu dàng, hiểu chuyện và biết quan tâm săn sóc.

Vậy nên nàng tiên cá quyết định làm một cô gái dịu dàng, hiểu chuyện lại biết quan tâm săn sóc, đàn ông muốn làm việc vậy hãy để anh ấy đi làm đi, chỉ cần anh ấy không có con cá khác ở bên ngoài là được.

Mà dĩ nhiên nếu anh ấy ở bên ngoài thật sự có con cá khác thì cũng không sao, hình như gần đây Cá Mái Chèo lâu rồi không có vận động, đến lúc đó có thể để cho cậu ấy vận động giãn gân cốt một chút.

Chu Tùy Ngộ bận rộn cả tuần liền, cuối cùng cũng làm xong quà để tặng Thẩm An An, sau đó kích động lái thuyền ra khơi tìm Thẩm An An.

Đây là lần đầu tiên anh dùng Ốc Xà Cừ để thử liên lạc với Thẩm An An.

Không thể phủ nhận, hiệu quả khá tốt.

Bởi vì thổi xong không bao lâu thì Thẩm An An xuất hiện rồi.

Hơn nữa lại là vẻ mặt tuyệt vọng.

Cũng không có gì cả, chỉ là bây giờ cô đặc biệt muốn tóm lấy Ốc Xà Cừ mà đánh cho một trận.

Bởi vì lúc nãy Ốc Xà Cừ không ngừng la hét: "Nàng tiên cá, có khách tới, ra tiếp khách đi thôi. Nàng tiên cá, có khách tới, ra tiếp khách đi thôi..."

Nàng tiên cá âm thầm nổi giận một lúc, sao đó thì hết rồi.

Dù sao thì cô đường đường là con người, cũng không thế thật sự giận dỗi với đám nhóc con này được.

Chu Tùy Ngộ chỉ biết cô bỗng dưng nổi giận một hồi, rồi lại bỗng dưng hết giận, nhưng cả quá trình cũng không biết cô đang giận điều gì. Nhưng mà nghĩ thì cũng có thể hiểu được, ở nhà mẹ anh vẫn hay như vậy, luôn bỗng nhiên giận dữ với ba anh, sau đó qua một lúc thì lại hết giận.

Chu Tùy Ngộ thậm chí còn nghĩ rằng nàng tiên cá này có lẽ sẽ rất hợp với mẹ anh.

Chu Tùy Ngộ ở một bên nghĩ những điều linh tinh này trong lòng, một bên thì dừng chiếc thuyền ở bên cạnh một đảo nhỏ, sau đó rời thuyền vươn tay ra với nàng tiên cá dưới biển.

Hai người giờ đây rất ăn ý với nhau, Chu Tùy Ngộ vừa vươn tay thì nàng tiên cá ngoan ngoãn nhảy vào lòng anh.

Sau đó Chu Tùy Ngộ vững vàng ôm cô lên bờ, giống với hôm ăn lẩu lúc trước, đặt ở chỗ mà nước biển có thể bao phủ lấy đuôi của cô, thuận tiện anh cũng ngồi xuống ở bên cạnh, sau đó bắt đầu lấy từng thứ một trong lòng ra.

Đầu tiên là đôi bông tai hồng ngọc.

Đỏ au, như giọt nước nhưng lại giống hai trái tim.

Dưới ánh mặt trời màu sắc rực rỡ, có thể hiện ra ánh sáng xinh đẹp.

Sau đó là một cây trâm cài tóc.

Cây trâm được kết thành hình bông hoa, những viên ngọc rũ xuống được kết thành ngôi sao và mặt trăng.

Đúng là nhật nguyệt tinh thần*, màu sắc rực rỡ, đẹp hết chỗ nói.

*Nhật nguyệt tinh thần hay Nhật nguyệt tinh tú: là cụm từ chỉ trạng thái trong Tứ tượng: Nhật - mặt trời, Nguyệt - mặt trăng, Tinh - các vì sao đứng yên, định tinh.

Đôi mắt Thẩm An An sáng lấp lánh nhìn đôi bông tai, nhìn cây trâm cài tóc rồi lại nhìn Chu Tùy Ngộ.

Chu Tuỳ Ngộ nhìn vẻ mặt cô là biết tặng đúng quà rồi.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh làm những thứ này, so với thuyền ngọc trai do nàng tiên cá làm cũng khó không kém. Hơn nữa những thứ này là đồ con gái mà anh thì cũng chưa hề nghiên cứu qua, thậm chí cũng không biết như nào là đẹp, như nào là xấu, chỉ có thể mày mò làm. Trong thời gian đó làm gì làm lại không biết bao nhiêu lần, vứt bỏ biết bao nhiêu nguyên liệu và tế bào não, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt của nàng tiên cá, lại cảm thấy bỏ ra nhiều tâm tư hơn nữa cũng đáng.

Lại nói nàng tiên cá thích cái đẹp đến vậy, sau này có dịp thì lại làm cho cô một cái vương miện, đến lúc đó cô đội vương miện ca hát dưới đêm trăng, nhất định sẽ càng giống nàng tiên cá hơn, tinh linh bóng đêm.

Thẩm An An xác thực rất thích.

Có cô gái nào mà không thích những đồ trang sức xinh đẹp như này chứ?

Chỉ tiếc là bây giờ cỗ không có lỗ tai nên căn bản không đeo được bông tai.

Cô cầm đôi bông tai hồng ngọc tay sờ tới sờ lui không ngừng, sau đó mới không nỡ mà buông xuống, quay qua nhìn cây trâm cài tóc.

Cái kẹp tóc cũng rất đẹp, hơn nữa cô lớn vậy rồi, ngược lại bông tai có người tặng qua rồi, còn kẹp tóc thì là lần đầu tiên.

Cô để cái kẹp tóc trong tay nhìn hơn nửa ngày, ngắm nghía đủ rồi, mới đưa kẹp cho chu Tùy Ngộ, ý bảo anh đeo lên giúp cô.

Chu Tùy Ngộ ngay cả đầu tóc cũng giúp cô gội qua rồi, theo lý mà nói bây giờ đeo kẹp tóc cũng không làm khó được anh.

Nhưng lúc anh cầm kẹp tóc trong tay, thì lại chậm chạp không hành động.

Thẩm An An đợi hoen nửa ngày, nhịn không được quay đầu thúc giục.

Kết quả nhìn thấy Chu Tùy Ngộ cầm kẹp tóc đỏ mặt nhìn cô.

Thẩm An An vốn không suy nghĩ gì, bị anh nhìn một lúc với khuôn mặt ửng hồng đó, không hiểu vì sao cô cũng đỏ mặt thẹn thùng.

Kỳ lạ, chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ ở trên bờ lâu quá cho nên bị mất nước?

Chu Tùy Ngọo cho đến lúc trở lại bờ thì cả người cứ như hồn vía trên mây. Từ Thanh Thụ kêu anh, anh cũng mặc kệ, mà lại trực tiếp chui vào phòng khóa trái cửa lại.

Từ Thanh Thụ nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Chu Tùy Ngộ nhịn không được bắt đầu nổi giận.

Người này bị gì vậy?

Gọi cậu ta vậy mà giả vờ không nghe thấy?

Chu Tùy Ngộ không phải giả vờ không nghe, mà anh thật sự không nghe thấy. Suy nghĩ của anh vẫn còn đặt ở trên người nàng tiên cá, hay nói chính xác hơn thì suy nghĩ của anh vẫn còn đặt trên cái kẹp tóc.

Lúc trước chỉ muốn tặng quà cho Thẩm An An, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều.

Vừa rồi lúc Thẩm An An nhờ anh giúp cái kẹp tóc lên vì anh mới muộn màng nhận ra ở trước đây mà tặng kẹp tóc cho con gái dường như có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Cả một đêm, Chu Tùy Ngộ nằm lăn lóc trên giường không ngủ được.

Mùa hè oi bức nên dù là ban đêm thì cửa sổ phòng anh vẫn mở to, có ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ, tinh nghịch rơi xuống bàn làm việc trước cửa sổ của anh.

Gió biển cũng đến tham gia náo nhiệt, thổi tung bản báo cáo "Báo cáo nghiên cứu về nàng tiên cá" đặt ở trên bàn.

Nếu như ánh trăng và gió biển biết đọc chữ, đại khái có thể thấy được ở trên trang giấy mới nhất của bản báo cáo, có ghi hai câu thơ.

Vết mực trên đó vẫn chưa khô.

Mà trong đó có một câu là: Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi*.

*Nghĩa là 'Vấn tóc cùng nhau kết làm vợ chồng. Cả hai yêu thương không nghi ngờ gì'.