Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 22-2: Hiện trường trực tiếp dạy nịnh nọt (2)



Mấy tiểu tử kia lập tức ra khỏi cửa, Nhị Nữu nhìn Tứ Nữu rồi đến Ngũ Nữu đang đan vòng hoa ở trong sân, hỏi: "Tam Nữu đâu rồi?"

Tứ Nữu lắc đầu: "Không biết."

Nhị Nữu: "Vậy em ở nhà chơi cùng Ngũ Nữu, chị đi hái nấm nga."

"Hảo!"

Mấy tiểu hài tử đi ra cửa, Trần Thanh Phong cũng đi theo ra cửa, mới vừa đi được không được bao xa, liền nhìn thấy hai tiểu tử hỗn đản trong thôn đi tới đây, hắn nhìn thấy Trần Thanh Phong, nháy mắt ra hiệu: "Trần tiểu Lục, đã bắt đầu chấm công điểm, ngươi đi bắt đầu làm việc? Anh sẽ không phải muốn lẫn lộn ăn gian công điểm đấy chứ?"

Trần Thanh Phong: "Con mắt nào của anh thấy tôi đang chuẩn bị làm việc?"

Hai cẩu tử cười lên một khoa trương: "Ai u, thật sự là chưa thấy người nào trộm làm biếng còn lý lẽ hùng hồn như thế."

Trần Thanh Phong bình tĩnh mỉm cười, hé ra khuôn mặt tươi cười cực kỳ gợi đòn: "Kia không có biện pháp a, cha mẹ tôi, anh trai tôi, chị dâu tôi, liền ngay cả chị cả đang làm ở công xã cũng nguyện ý để tôi như vậy. Kia biết làm sao được! Chính là con người tôi được yêu thương như vậy đấy! Điểm này, tôi và các người không giống nhau, các người không có công điểm, chắc chắn sẽ chết đói."

Hai cẩu tử: "..."

Hắn oán hận trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong một cái, bất quá rất nhanh, lại trào phúng nói: "Kia thật cũng là, ai bảo anh có mặt dày ah. Chính mình không có công điểm, cô vợ tương lai thì dụ dỗ lão nương làm việc cho! Nhà ai mà có con trai như vậy, thật sự là may mắn, quá may mắn."

Trần Thanh Phong lắc đầu, cười: "Đúng thật là bất hạnh mà! Ai biểu vợ tương lai của tôi đem phòng ở làm của hồi môn vào cửa chứ."

Hai cẩu tử: "..."

Hai cẩu tử phát hiện, mỗi một lần, Trần Thanh Phong đều có thể hạ thấp giới hạn của bản thân.

Người này vẫn cứ như vậy, không hề thấy xấu hổ mà còn tự hào, thật sự là mất mặt.

Hắn tự nhận thấy, hắn hỗn đản(vô lễ) nên bị mọi người trong thôn ghét bỏ. Thế nhưng tối thiểu, hắn còn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn con hàng này, thật sự là không biết xấu hổ đến tận cùng.

Thật sự là, không muốn cùng một chỗ với hắn mà!

Hai cẩu tử mắt liếc Trần Thanh Phong, xem thường quay đầu, lập tức đẩy nhanh cước bộ bỏ đi.

Ngược lại Trần Thanh Phong lại nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lóe lên, hắn nói: "Ồ không, hai người đi à! Sao đi nhanh vậy?"

"Ai cần anh lo!"

Hai cẩu tử đi nhanh hơn, giống như Trần Thanh Phong là ôn dịch vậy.

Nguyên bản Trần Thanh Phong còn tính toán đi chuồng heo, nhưng vừa nghe Khương Điềm Điềm không đi làm, liền trực tiếp đi nhà cô. Quả nhiên, vừa bước một chân vào cổng liền thấy Khương Điềm Điềm ngồi ở trong sân ngẩn người.

"KHANH KHÁCH LẠC!" Con gà mái già đang lãng đãng trong sân.

Trần Thanh Phong: "Ồ, mẹ anh đem gà tới rồi a!"

Hắn nghiêng người, ngồi bên cạnh cô, nói: "Nghĩ cái gì vậy?"

Khương Điềm Điềm: "Nhớ anh nha!"

Trần Thanh Phong nháy mắt nở nụ cười, hắn nói: "Anh biết là em rất thích anh mà."

Khương Điềm Điềm nhìn một bên mặt hắn, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa? Còn hai cái bánh bao, em lấy cho anh nhé."

Trần Thanh Phong: "Không cần, em cứ giữ lấy mà ăn..."

Khương Điềm Điềm cũng không nghe hết lời hắn nói, cười KHANH KHÁCH lên: "Còn có hai cái, chúng ta một người một cái."

Trần Thanh Phong chần chờ một chút, không tiếp tục ngăn cản, hắn nói: "Hai ngày nay anh ăn quá nhiều đồ ngon rồi."

Khương Điềm Điềm cười hì hì: "Ăn xong lần này, đã không còn rồi."

Khương Điềm Điềm không thích đồ nguội, cô đem bánh bao bỏ vào nồi hấp, Trần Thanh Phong lập tức thêm củi lửa, hắn nói: "Buổi chiều không có việc gì, anh đi nhặt cho em ít củi."

Điềm Điềm lập tức gật đầu: "Tốt nha."

Trong nồi rất nhanh truyền đến mùi thơm của bánh bao, Khương Điềm Điềm hấp hấp cái mũi, nói: "Mỹ vị nhân gian, chính là như này nga~~."

Trần Thanh Phong: "Gần đây trời bắt đầu nhiều gió, chúng ta kiếm ít củi. Qua mấy ngày nữa, chuyện của Dương Mộc Đầu qua đi, anh đi công xã mua ít lương thực tinh chế, lâu lâu em nấu một ít mà ăn."

Tuy rằng Khương Điềm Điềm chưa từng nói qua cái gì, nhưng Trần Thanh Phong cảm giác được, Điềm Điềm trước giờ trôi qua rất tốt. Cô rất ít khi ra cửa, Khương lão nhị thoạt nhìn không phải là người giàu có gì.

Chỉ là bản chất con người không thể nào giấu được.

Điềm Điềm rõ ràng chính là tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ ahhh.

Bất quá hắn cũng có chút hiểu được, vì cái gì mà người cha vợ đã mất kia của mình không cho Khương Điềm Điềm ra cửa nhiều, người khác đều vừa đói vừa gầy, mặt mũi xanh xao, da thì đen. Còn cô tuy cũng gầy, nhưng lại trắng trẻo thuần khiết, vừa nhìn là biết không phải nữ hài tử bị đói khát, ai nhìn vào mà không nghĩ ngợi?

Như vậy cho dù là Khương lão nhị giấu diếm như nào.

Sau cùng, chỉ sợ dễ dàng thu hút ánh mắt của vài người.

Nhà bọn họ lại không có nhiều người, người lớn đơn bạc, thực sự có chuyện gì xảy ra thì cũng không có ai hỗ trợ.

Cho nên cô ít khi ra cửa, Trần Thanh Phong cũng lý giải được.

Bất quá cũng không đến nỗi, vài năm gần đây có nhiều thanh niên tri thức được điều xuống thôn, so sánh ra, đám sau lại càng nổi trội hơn đám trước, cho nên nhờ ánh hào quang ấy, mà việc Khương Điềm Điềm trắng nõn tất nhiên cũng không quá hơn người.

Hắn nói: "Em ngồi xuống đi, đừng để củi lửa dính vào người."

Khương Điềm Điềm Ừ một tiếng, nói: "Em biết."

Khương Điềm Điềm xốc nắp nồi lên: "Ngô, thật lớn nga!"

Đang chuẩn bị xuống tay, chợt nghe thấy trong sân có âm thanh, Trần Thanh Phong vừa quay đầu, đã thấy Tô Tiểu Mạch tiến vào.

Khương Điềm Điềm đang cầm trong tay một cái bánh bao nhân thịt: "..."

Trần Thanh Phong: "..."

Tô Tiểu Mạch: "..."

(Act cool đứng hình mất 5s)Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)

Hoang mang~~ing.

Trần Thanh Phong: "Ngũ tẩu, tẩu không phải là nhìn chằm chằm tôi đi?"

Tô Tiểu Mạch trừng mắt: "Không, không phải, tôi không có!"

Cô là người nhàn rỗi đến không có việc gì làm sao? Mà đi nhìn chằm chằm chú em? Lại nói, lời này mà truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ thế nào?

Cô đang muốn giải thích, chợt nghe Khương Điềm Điềm nói: "Tiểu Phong Ca Ca, anh đừng nói bậy. Ngũ tẩu mau vào."

Tô Tiểu Mạch có điểm xấu hổ, cô rất muốn bỏ đồ xuống quay đầu bước đi, nhưng là Khương Điềm Điềm lại một phen giữ chặt cô, túm cô vào phòng. Tô Tiểu Mạch cầm trên tay một cái sọt trúc, không phải loại rất to, chỉ to bằng hai nắm tay của nam nhân.

Khương Điềm Điềm lơ đãng đảo qua, nháy mắt cả người run rẩy, rợn tóc gáy.

Cô liền lui về sau vài bước, chỉ vào giỏ trúc nhỏ của cổ, lắp bắp: "Tẩu, tẩu, tẩu sao lại mang cái này đến đây!"

Một đoàn một đoàn giun nhũn nhũn mập mạp, nhìn là thấy cả người buồn nôn.

Vốn những con giun này đã vô duyên với hai từ đáng yêu rồi, đã thế còn nhiều như thế. Thật làm con người ta không chịu nổi mà.

Khương Điềm Điềm thấy mình không phải là người hoàn toàn không chịu được khổ, nhát gan quá mức. Tuy nhiên, thứ này có thể dễ dàng khiến người ta trở thành bệnh nhân có chứng sợ hãi thâm căn cố đế trong giây lát, loại cảm giác khó chịu toát ra từ lỗ chân lông.

Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mạch, không nhúc nhích.

Tô Tiểu Mạch không nghĩ tới cô sẽ sợ hãi, sửng sốt một chút, bất quá cũng giải thích nói: "Đây là mẹ bảo tôi đem đến cho gà ăn."

Khương Điềm Điềm: "à ahhhh."

Cô thật không muốn nhìn chút nào, da đầu run lên, tóc gáy dựng từng lớp rồi đây!

Không thể, cô thật sự không thể!

Trần Thanh Phong: "Cám ơn Ngũ tẩu, tẩu cứ để tại đây, chờ một chút tôi đi cho gà ăn."

Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm vai Khương Điềm Điềm, nói: "Không phải sợ nha. Có anh đây."

Khương Điềm Điềm: "..."

Cô nhẹ nhàng dựa vào Trần Thanh Phong, nói: "Em, em không sợ hix!"

Trần Thanh Phong: "Ân, em không sợ. Em siêu gan dạ!"

Khương Điềm Điềm ngẩng đầu, Trần Thanh Phong xoa xoa đầu cô, nói: "EM khong thích nó."

Khương Điềm Điềm lại gật đầu.

Tô Tiểu Mạch nhìn thấy bộ dáng này của hai người, yên lặng xoay người ra cho gà ăn, cô không nghĩ sẽ ở lại ăn cẩu lương.

"Ngũ tẩu."

Khương Điềm Điềm đột nhiên gọi Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch quay đầu lại: "Có việc gì sao?"

Tuy rằng ở tại nhà của Khương Điềm Điềm, nhưng là Tô Tiểu Mạch chỉ đến ngủ vào buổi tối, hai người cũng không giao lưu nhiều. Cho nên cô cùng Khương Điềm Điềm cũng không xem là quen thuộc. Những người chị dâu khác, cô có kinh nghiệm ở kiếp trước, cô cũng tương đối quen thuộc, nhưng kiếp trước, không có người nào như Khương Điềm Điềm cả.

Cho nên, có thể nói cô cùng Khương Điềm Điềm thật rất xa lạ.

Khương Điềm Điềm đem bánh bao trong tay mình, phân cho Tô Tiểu Mạch một nửa, nói: "Cho tẩu."

Tô Tiểu Mạch sửng sốt, ngơ ngác nhìn Khương Điềm Điềm.

Mất nữa ngày, cô nói: "Tôi sẽ không nói với người khác."

Khương Điềm Điềm chân thành trả lời: "Tôi không phải sợ tẩu nói với người khác. Chẳng qua, gặp mặt phân một nửa. Tẩu đã thấy, tôi làm sao có thể mặt dày một mình ăn mảnh chứ? Lại nói, tôi đâu phải cho không tẩu."

Tô Tiểu Mạch im lặng nhìn cô, chợt nghe Khương Điềm Điềm nói: "Đây chính là bánh bao thịt heo ở huyện bán nha, nếm thật kĩ, rồi học tay nghề của họ. Chờ tới thời điểm, nhà có cơ hội nấu bánh bao, tẩu có thể đích thân nấu. Đến lúc đó, phải cho tôi nhiều hơn một cái nha."

Tô Tiểu Mạch thực lẵng lặng.

Khương Điềm Điềm: "Cho tẩu đó!"

Cô cầm nữa cái bánh bao còn lại qua, Tô Tiểu Mạch nhìn lướt qua, rốt cục nâng tay, đem bánh bao thịt tiếp lấy, cô thấp giọng nói: "Được."

Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Kia quyết định vậy nga!"

Tô Tiểu Mạch cúi đầu nhìn bánh bao trên tay mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm, mặc dù không phải bánh mới, thế nhưng bánh vẫn còn mùi thơm của thịt heo, bánh bao huyện làm rất đơn giản, cũng không có cái gì đặc biệt. Nếu ăn qua, Tô Tiểu Mạch tự tin có thể làm tốt hơn.

Năm đó cô rời đi với một tờ giấy giới thiệu giả, trốn đông trốn tây. Tại thời đại này, không có giấy giới thiệu là không làm được bất cứ điều gì, cô thấy bản thân mình đã bước đến đường cùng. May thay, được một đôi vợ chồng già giúp đỡ.

Đôi vợ chồng già này ở tại thành phố mở một quán ăn nhỏ, những năm đó, cho dù dám mở quán thì cũng vụng trộm mở. Bọn họ cho Tô Tiểu Mạch ở lại. Tô Tiểu Mạch không cần tiền, bao ăn bao ở, bí mật ở tiệm cơm là người làm bảy năm. Nghe nói tổ tiên của ông lão ấy, đầu bếp tay nghề rất giỏi. Tuy rằng, ông ấy khắp nơi đều phòng bị Tô Tiểu Mạch, không cho cô làm việc gì trong phòng bếp, nhưng mà lâu ngày cô cũng học trộm được một ít tay nghề.

Tuy rằng người ở vùng núi xưa nay đều thiên về ăn cay, nhưng là bánh bao thì không phải.

Tô Tiểu Mạch có tự tin, chính mình có thể làm rất tốt.

Sau một hồi suy nghĩ, cô đã đem một nữa bánh bao trên tay ăn hết, sau đó thấy hai người Trần Tiểu Lục cùng Khương Điềm Điềm, hai người ngươi một ngụm, ta một ngụm, ta một ngụm, ngươi một ngụm. Bánh bao thập phần ngon. Không chỉ như thế, còn mang theo hương vị ngọt.

Tô Tiểu Mạch cùng Trần Thanh Bắc đã muốn xem như tình chàng ý thiếp, chính là cũng không có bám nhau như họ.Đúng là làm người ta nổi hết da gà mà. Tô Tiểu Mạch yên lặng xoay người, cho gà ăn.

Tô Tiểu Mạch rời đi, Trần Thanh Phong nhỏ giọng: "Em đối xử với ngũ tẩu thật tốt nha."

Khương Điềm Điềm: "Ôm đùi nha."

Cô lời nói thấm thía: "Loại sự tình ôm đùi hay vuốt móng ngựa này nga, phải làm tại thời điểm người đó nghèo túng, như vậy mới có thể đưa than nhân ngày tuyết rơi chứ; đợi cho họ mạnh mẽ vươn lên, lợi hại hơn, vậy thì chỉ thể coi như dệt hoa lên gấm. Mặc kệ thế nào thì đưa than ngày tuyết vẫn ghi dấu ấn hơn dệt hoa trên gấm nga."

Trần Thanh Phong: "Em nói rất đúng, có điều, Ngũ tẩu của anh, sẽ lợi hại sao?"

Khương Điềm Điềm quyết đoán gật đầu: "Em sẽ không nhìn lầm đát!"

Trần Thanh Phong suy nghĩ một chút, nếu nói Ngũ tẩu hắn yếu đuối, mỏng manh vậy thì không hẳn. Không nói đến chuyện khác, chỉ cần nói đến lần Ngũ tẩu im hoiw lặng tiếng ra tay đối với Tô gia kia, đúng là không thể kinh thường!

Hắn gật đầu: "Em nói cũng có chút đạo lý."

Thời điểm hai người thảo luận vấn đề này lại không nghĩ đến, ngày này thế nhưng tới mau đến vậy.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!